Tỏa Ái

Chương 56

Ngày hôm sau, đầu đề các báo đều là dòng tin “Sinh hoạt cá nhân của thiên kim xí nghiệp Diêu thị!?” thật lớn, và bên trong đó là hàng loạt hình ảnh thể hiện rõ chủ đề bài báo. Dù tòa soạn không cần nói nhiều lời, nhưng với những tấm ảnh đó thì người xem đã có thể hiểu hết rõ ràng mọi chuyện.

Cùng lúc đó, cửa ra vào của xí nghiệp Diêu thị cũng chật ních phóng viên. Mà Diêu Dương Bằng từ khi biết tin cũng liền bảo bí thư chiều nay sẽ mở cuộc họp báo, rồi sau đó gọi điện cho Lãnh Diệu Huy hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Không ngờ, Lãnh Diệu Huy đối với chuyện này cũng hoàn toàn không hề hay biết, không hề liên quan. Càng khiếp sợ hơn nữa chính là hắn lại nghe Lãnh Diệu Huy nói Lãnh Linh Dạ đã đoạn tuyệt quan hệ với hai vợ chồng bọn họ.

Chán chường dựa lưng vào chiếc ghế tựa phía sau, Diêu Dương Bằng tự hỏi lúc trước Lãnh Linh Dạ đã không công khai mấy tấm ảnh này, vì sao hiện tại lại đột nhiên thay đổi chủ ý?

Gọi điện đến L.S, phải khó khăn lắm mới gặp được Lãnh Linh Dạ, lại chỉ nghe y nói có đúng một câu:

“Sao ông không tự đi hỏi con gái của ông?”

Cố kiềm nén cơn tức giận, Diêu Dương Bằng vội vã quay về nhà. Nghe Diêu Quân Hạm giải thích xong, hắn lần đầu tiên giơ tay tát nàng. Lúc trước, khi ở khách sạn Lệ Hào bị Lãnh Linh Dạ vạch mặt, hắn cũng không đến mức tức giận như bây giờ.

“Ngươi rốt cuộc có đầu óc hay không? Ngươi cho là ngươi nắm được tẩy của Lãnh Linh Dạ, chẳng lẽ y lại không nắm được nhược điểm của ngươi? Nhìn xem hiện tại, ngươi đã gây ra họa gì cho Diêu thị rồi!” Hít sâu một hơi như để điều hòa lại nhịp đập liên hồi của trái tim trong ***g ngực, Diêu Dương Bằng lạnh lùng nói: “Ta đã nói rồi, ngươi không nên vọng tưởng đến cuộc hôn nhân này nữa, trừ khi là đối phương tự tìm tới cửa. Ngươi ngay cả lời nói của ta cũng không thèm nghe, vậy đừng trách ta vô tình.”

Nghe phụ thân nói thế, Diêu Quân Hạm đang ôm lấy một bên mặt không khỏi hiện lên một tia dự cảm không lành trong đầu. Nhìn sắc mặt phụ thân như thế, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

“Cha, ý cha là sao?”

“Chiều nay ta sẽ mở một cuộc họp báo, thông báo cho giới truyền thông biết ta đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ cha con với ngươi, từ nay về sau tất cả lời nói và việc làm của người đều không liên quan đến Diêu thị.”

Không dám tin nhìn nam nhân trước mắt, bởi vì quá mức khiếp sợ mà nàng cứ ngây ngốc ra một chỗ.

Không, cha không thể làm như vậy! Một khi nàng cùng Diêu gia đoạn tuyệt quan hệ, nàng sẽ mất đi nơi chu cấp kinh tế cho nàng, sau này nàng phải sống thế nào a? Từ nay về sau, nàng có thể tìm ai để lấy tiền? Những bằng hữu kia nhất định sẽ xem thường nàng.

Nghĩ đến cuộc sống xa xỉ sắp mất, nàng cuống quýt kéo tay phụ thân lại:

“Cha, con sai rồi, con xin lỗi, cha đừng đoạn tuyệt quan hệ với con được không?” Từ nay về sau con nhất định sẽ thật biết điều, cái gì con cũng nghe lời cha hết, được không?”

Nhìn nữ nhân đang khóc lóc thảm thiết kia, nghĩ đến nàng rốt cuộc vẫn là con gái của mình thì Diêu Dương Bằng có chút không đành lòng, nhưng lập tức hắn lại nhớ đến tình hình hiện này của Diêu thị. Hắn nhất định phải quyết đoán.

Diêu Dương Bằng gạt cánh tay của Diêu Quân Hạm ra, lạnh lùng nói:

“Đợi lát nữa, ta sẽ bảo mẹ ngươi đưa cho ngươi ít tiền xem như sinh hoạt phí sau này. Nhớ rõ, từ nay về sau ta với ngươi là hai người xa lạ.” Dứt lời, hắn quyết tuyệt xoay người đi, mặc kệ nữ nhân sau lưng kêu gào đến thế nào cũng không hề quay đầu nhìn lại.

“Đừng mà cha, con sai rồi, con thật sự xin lỗi. Cha đừng đối xử với con như vậy. Cha, cha quay lại đi, cha quay lại đi mà! Ô…” Gọi đến khàn cả giọng vẫn không thấy người kia quay đầu, mắt thấy bóng lưng phụ thân đã biến mất, Diêu Quân Hạm vô lực gục xuống khóc thành tiếng.

Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy!

Hết rồi, nàng mất hết tất cả rồi! Nghĩ đến cuộc sống sau này, nước mắt cũng nhịn không được nữa. Nàng hiểu rõ tính tình của phụ thân, một khi đã quyết định rồi thì sẽ không bao giờ thay đổi, dù cho mẫu thân có muốn giúp nàng cũng không thể. Huống chi, từ khi biết cuộc sống của nàng ở Mỹ, mẫu thân cũng không còn để ý đến nàng nữa, cho dù ở trong nhà có thấy nàng cũng làm như không thấy.

Còn bây giờ, nàng ngay cả nhà cũng không có!

“Cáp, ha ha…” Nhìn gian phòng nàng vẫn sinh sống 22 năm nay, hồi tưởng lại hết thảy mọi chuyện, Diêu Quân Hạm không khỏi nghẹn ngào cười nói. Nhìn thấy mấy tấm ảnh đặt tại bàn trang điểm, đôi mắt bị nước mắt làm ướt đẫm bỗng lóe lên mục quang âm tàn.

Đứng dậy, nàng đi tới bàn trang điểm, cầm tấm ảnh lên, nhìn thật kỹ nam nhân lạnh băng trong ảnh, hận ý trong lòng nàng không ngừng sinh sôi.

Là ngươi, tất cả chuyện này đều do ngươi mà ra! Nếu như không phải vì bốn năm ở Mỹ ta không tìm được ngươi, ta cũng sẽ không hàng đêm lờ mờ đến quán bar mua say, lại càng không cùng những nam nhân khác nhau phát sinh quan hệ. Nếu như ngươi đồng ý lấy ta, ta cũng sẽ không đem ảnh đến uy hiếp người.

Cho nên, đây toàn bộ đều là lỗi của ngươi, là ngươi dồn ta đến bước đường cùng này! Ta cho ngươi biết, ta thành ra như vậy, ngươi cũng đừng mong sống yên thân.

“Lãnh Linh Dạ, ta nhất định sẽ làm cho ngươi hối hận vì lúc trước đã không chọn ta!”

Đây chính là cái gọi là yêu càng nhiều thì hận càng sâu đậm. Nhìn Diêu Quân Hạm một lòng nghĩ cách đưa nam nhân trong tấm ảnh vào chỗ chết, có thể thấy rõ nàng hận y đến mức nào.

***

Khiếp sợ nhìn tờ báo trong tay, trên mặt Mâu Thần An không có chút nào vui vẻ mà chỉ là nỗi kinh ngạc vô cùng đến mức trợn to đôi mắt.

Như thế nào mà…?

Hình ảnh cùng những dòng chữ kế bên đã cho thấy rõ đây là ảnh chụp từ bốn năm trước, như vậy nói cách khác, bốn năm Diêu Quân Hạm ở Mỹ đều sống như thế.

Tuy cậu không có ấn tượng tốt cho lắm với nữ nhân kia, nhưng giá nào cũng không nghĩ tới nàng lại là người như vậy.

Tờ báo trong tay đột nhiên bị một bàn tay thon dài lấy đi, Mâu Thần An khó hiểu nhìn về phía chủ nhân bàn tay ấy, lại thấy đôi mắt phượng kia lạnh băng khác thường, lập tức nhớ ra hiện tại cậu đang đứng ở ban công.

“Em, em chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí thôi.” Mấy ngày nay Dạ cứ đòi hỏi không ngừng khiến thân thể cậu đã vượt quá giới hạn chịu đựng, sáng nay thức dậy thì người nóng như than. Muốn bước vào phòng bếp tìm ly nước uống, nhưng vừa miễn cưỡng đứng lên thì lại vì toàn thân vô lực mà ngã xuống giường.

Bị cậu ngã xuống trúng, Dạ đang ngủ say lập tức mở mắt, sờ lên trán cậu thì phát hiện cậu đang sốt cao, vội vàng cho cậu uống thuốc hạ sốt rồi bảo cậu đi ngủ.

Ngủ một giấc thật dài đến tận trưa thì cậu tỉnh lại, không thấy Dạ đâu thì liền bước xuống giường. Vừa thu dọn đồ đạc, cậu vừa thầm nghĩ có lẽ Dạ đã đến công ty. Thay quần áo xong, cậu đem quần áo dơ bỏ vào máy giặt trên sân thượng, lại tình cờ bắt gặp tờ báo ở một bên. Vừa cầm lên đọc thì không lâu sau Dạ đã xuất hiện trước mặt cậu.

Nghe Mâu Thần An cố tìm lý do bào chữa, Lãnh Linh Dạ mặt không chút biểu tình liền ôm cậu quay vào trong phòng bếp. Y để cậu ngồi trên đùi của y rồi mới mút một muỗng cháo loãng đưa đến trước miệng cậu.

Liếc mắt nhìn muỗng cháo, Mâu Thần An đỏ bừng mặt, nhỏ giọng nói

“Em, em tự ăn được.” Giọng nói bởi vì còn hơi sốt mà có vẻ khàn khàn.

Lãnh Linh Dạ khẽ nhíu mày, nhưng vẫn đặt chén cháo vào tay cậu, nhìn cậu ăn từng muỗng từng muỗng một cho đến khi hết sạch chén cháo.

Đặt cái chén không xuống bàn, lại thấy trong thùng rác có một cái bọc nylông, Mâu Thần An lập tức đoán ra được nhất định là y đã xuống lầu mua cho cậu. Bởi vì nơi đây hệ thống an toàn quá mức nghiêm ngặc, muốn ra vào nhất định phải được chủ nhân cho phép.

Nghĩ đến Dạ không có bỏ rơi cậu mà đi đến công ty, trong lòng cậu không khỏi cảm thấy thỏa mãn.

“Anh không cần lo lắng, em không sao đâu mà.” Mỉm cười cầm lấy tay nam nhân kia, khuôn mặt hơi tái nhợt của cậu lộ ra chút hồng hồng.

Lãnh Linh Dạ cũng cầm lấy tay cậu, khẽ vuốt ve đôi gò má gầy gò, y xác định nhiệt độ cơ thể của cậu đã bình thường rồi mới thản nhiên nói:

“Lần sau anh sẽ chú ý hơn.” Không ngờ Mâu Thần An lại vì y mà sinh bệnh, trong đôi mắt phượng xẹt qua một tia ảo não.

Thấy trong mắt nam nhân lóe lên một tia tự trách, Mâu Thần An chủ động ôm lấy y, khẽ dựa đầu tựa vào vai y, ôn nhu nói:

“Dạ, em không sao.” Tuy Dạ cái gì cũng không nói, nhưng cậu biết Dạ rất lo lắng cho cậu.

Câu nói dịu dàng của cậu làm cho đôi mắt phượng hiện lên tia ấm áp, y ôm lấy người trên đùi vào phòng ngủ, đặt cậu nằm gối lên ngực y ở trên giường.

“Ngủ đi.” Kéo tấm chăn tơ bao lấy thân hình gầy gò của cậu, thanh âm trầm thấp từ tính của y vang lên.

Ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng chưa đến một giây, Mâu Thần An lại mở mắt ra, chần chờ nói:

“Cái kia, chuyện trên báo…” Hôm qua Diêu Quân Hạm đi tìm Lãnh Linh Dạ, hôm nay trên báo lại đăng những tấm ảnh đó, thời gian sát nút như thế làm cho Mâu Thần An không thể không kết nối hai chuyện lại với nhau.

Nghe Mâu Thần An hỏi thế, Lãnh Linh Dạ đơn giản nói:

“Là anh làm.” Không cần phải giấu diếm làm gì, bởi vì y tin tưởng dù y không nói, Mâu Thần An cũng sẽ nghĩ là y làm.

Nghe nam nhân thoải mái thừa nhận chuyện y đã làm, Mâu Thần An không rõ cảm giác trong lòng cậu lúc này là gì.

“Kỳ thật, anh không cần làm đến mức đó.” Nếu có thể nói chuyện với nhau rồi giải quyết vấn đề thì tốt rồi, bởi vì cậu có thể tưởng tượng ra Diêu Quân Hạm sẽ thê thảm đến mức nào. Nhưng cậu biết rõ, nam nhân kia không thể nào dễ dàng bỏ qua như thế, liền không nhịn được khẽ thở dài.

Vuốt ve da thịt ấm áp trên đôi gò má của cậu, Lãnh Linh Dạ càng thêm siết chặt eo cậu, kéo cậu lại gần sát y. Lúc này, lời y nói ra đã không còn nhu tình như một khắc trước mà đầy băng lãnh:

“Nàng ta phải trả một cái giá xứng đáng cho sự ngu xuẩn của mình.”

“Nhưng mà…” Nói gì đi nữa thì đối phương cũng là nữ nhân, y nên chừa cho người ta chút mặt mũi chứ.

Nhẹ hôn lên môi Mâu Thần An, vẻ lạnh lùng trên mặt Lãnh Linh Dạ cho thấy cuộc đối thoại phải dừng ở đây.

“Việc em cần làm bây giờ là hảo hảo ngủ đi, những chuyện khác anh sẽ xử lý.”

Câu nói độc tài của nam nhân làm Mâu Thần An chỉ có thể bất đắc dĩ nhắm mắt lại, cậu thật sự không hy vọng Dạ quá mức tuyệt tình, nếu có thể chừa chút đường sồng thì cũng không phải là chuyện gì xấu a.

Giống như chuyện Dạ đoạn tuyệt quan hệ với Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc, tuy không còn cách nào vãn hồi, nhưng nếu có thể cậu tuyệt đối không tán thành Dạ làm như vậy.

Tất cả lời thỉnh cầu muốn nói ra đều hóa thành một tiếng thở dài…

Dạ, em rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể cho anh biết cái gì gọi là khoan dung…

Nghe tiếng thở dài của người trong ngực, y nhìn xuống thì thấy đôi mắt đang nhắm ngiền của cậu thoáng vương một giọt lệ, y khẽ cau mày, liếm đi giọt lệ ướt át ấy, hơi trầm tư một chút rồi nói ra lời hứa hẹn:

“Lần sau, anh sẽ chừa chút đường sống.” Nhìn chăm chú Mâu Thần An bởi vì lời nói của y mà kinh ngạc mở to đôi mắt, Lãnh Linh Dạ nhẹ giương khóe miệng: “Như vậy, em hài lòng rồi chứ?”

“Cám ơn anh.” Không thể tưởng tượng Dạ sẽ vì cậu mà nhượng bộ, gương mặt cậu tràn đầy vui sướng.

“Vậy bây giờ em ngủ được chưa?”

Đỏ mặt đón nhân nụ hôn của Lãnh Linh Dạ, thân thể cậu hơi căng thẳng một chút, lập tức đem mặt vùi vào bộ ngực rộng lớn, nhưng mi mắt run run đã tiết lộ rằng cậu đang e lệ.

Nếu như không phải vì thân thể cậu vẫn còn mệt mỏi, y nhất định sẽ… Đôi mắt phượng hiện lên vẻ tĩnh mịch, y hít sâu một hơi, cố dập tắt cơn dục hỏa chuẩn bị bùng phát.

Không lâu sau, từ trong ngực truyền đến tiếng hít thở đều đặn, báo cho Lãnh Linh Dạ biết Mâu Thần An đã ngủ say.

“Nếu như sau này còn có người đụng chạm đến chúng ta, anh sẽ chừa cho hắn một con đường sống, nhưng là sống không bằng chết…” Đôi mắt phượng lóe lên một tia âm lãnh: “Anh sẽ để cho hắn biết cái gì gọi là hối hận.”

Khẽ vuốt ve hai gò má hồng nhuận, y cúi người xuống thật gần bên cậu, đôi môi mỏng bao trùm lên đôi môi mọng đỏ.

“Đây cũng không tính là lừa em chứ, người yêu của anh.”