Tỏa Hồn

Chương 110: Có lẽ không có hoa đào năm nào đẹp như hoa đào hôm nay

Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mấy độ xuân đi xuân đến, khung cảnh ở Ma giới rất khác với Nhân giới, nhưng mỗi một ngày một đêm đối với Tô Tiện đều dài đằng đẵng.

Sau khi về Ma giới, Tô Tiện nhận ra cục diện rối loạn ở Ma giới còn rối hơn nàng đã tưởng.

Hai ngàn năm trước, đại quân Ma giới do Ma quân Hòa Anh thống lĩnh xâm lược Nhân giới, còn lại chỉ là những người già sức yếu, phụ nữ và trẻ em. Nhưng hơn hai ngàn năm trôi qua, Ma giới thay đổi vô cùng lớn. Sau khi Ma quân rời khỏi, rất nhiều thế lực nổi lên trong khoảng thời gian đó, con trai Ma quân không địch nổi những thế lực ấy và đã bỏ mạng trong một trận giao chiến. Ma giới phân phân hợp hợp, vòng đi vòng lại, loạn lạc hơn hai ngàn năm.

Sau khi Tô Tiện dẫn chúng ma quay về Ma giới, cục diện trên đã có sự thay đổi.

Tô Tiện hợp lực với chúng ma, mất hơn năm mươi năm mới bình định xong bọn phản loạn.

Dù vậy, chuyện cần Tô Tiện bận tâm cũng vẫn còn rất nhiều. Loạn chiến suốt mấy ngàn năm, nội bộ Ma giới trở nên rối tung rối mù, Tô Tiện không phải Ma quân nhưng không thể vì vậy mà gạt bỏ trách nhiệm không lo, tận tâm tận lực lãnh đạo Ma giới. Cùng lúc đó, Tô Tiện thám thính khắp nơi cuối cùng cũng tìm ra huyết mạch còn sót lại của Ma quân.

Lúc Tô Tiện gặp người nọ, cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ gầy nhom như cành củi khô, đôi mắt đen nhánh kiên định nhìn Tô Tiện.

Đứa trẻ đó là cháu trai của Ma quân Hòa Anh tên là Hạo Dạ. Tuổi tác của người ở Ma giới không giống Nhân giới, hai ngàn năm trôi qua nhưng cậu ta vẫn còn là hình dạng của một đứa bé.

Lúc trông thấy cậu ta, Tô Tiện không chút nghi ngờ thận phận đối phương vì đứa trẻ này thật sự quá giống Ma quân Hòa Anh.

Nàng quyết tâm bồi dưỡng đứa trẻ này để cậu ta tiếp quản Ma giới, trở thành Ma quân đời tiếp theo.

Rồi có một ngày nàng sẽ rời khỏi Ma giới nên nhất định phải tìm một người kế thừa mình.

Cứ như thế, năm năm trôi qua.

Trong năm năm nay Tô Tiện quản lý Ma giới đâu ra đấy, đứa trẻ đó cũng nhận Tô Tiện làm sư phụ, do Tô Tiện chỉ dẫn cậu ta tu hành.

Hôm nọ, xử lý xong mọi chuyện, Tô Tiện rời khỏi đại điện đi về đình viện của Hạo Dạ.

Hạo Dạ đang luyện kiếm, có lẽ do kế thừa thiên phú từ Ma quân hoặc có thể vì đã trải qua thời loạn lúc nhỏ mà tu luyện của cậu ta tăng lên rất nhanh trong năm năm ngắn ngủi. Tô Tiện đứng ngoài viện nhìn cậu ta luyện kiếm, thầm tán thưởng trong lòng.

Không lâu sau, Hạo Dạ phát giác ra Tô Tiện. Cậu ta buông kiếm xuống, cười với Tô Tiện: " Sư phụ."

Hiện nay tuy Tô Tiện chưởng quản Ma giới nhưng chưa từng cho ai gọi nàng là Ma quân chỉ có Hạo Dạ gọi nàng là sư phụ. Tô Tiện đi về phía Hạo Dạ hỏi thăm chuyện tu luyện của cậu ta rồi nhẹ nhàng xoa đầu cậu ta, nói: "Bây giờ con rất mạnh rồi nhưng muốn thống lĩnh Ma giới thực lực như vậy còn chưa đủ."

Ở Ma giới tôn sùng cường giả, chỉ cần thực lực cao cường mới không sợ sự thách đấu của người khác, mới để người khác cam tâm tình nguyện quy phục cậu ta. Mà Tô Tiện cũng có thể yên tâm giao Ma giới vào tay Hạo Dạ.

Mấy năm qua Tô Tiện không chỉ hướng dẫn tu luyện cho cậu ta mà còn dạy rất nhiều thứ khác. Dung mạo Hạo Dạ rất giống Ma quân nhưng có tính cách nội liễn và ôn hòa, không hề giống Ma quân.

Từ từ nhìn cậu ta trưởng thành, Tô Tiện tin chắc rằng chàng thiếu niên này sẽ trở thành Ma quân kế nhiệm mà mình hằng mong đợi.

"Có sư phụ ở đây, Hạo Dạ rất yên tâm ạ." Hạo Dạ không hiểu sao Tô Tiện lại nói như vậy.

Tô Tiện không giải thích, chỉ lắc đầu nói: " Không có gì, con luyện thêm vài chiêu cho ta thêm."

Hạo Dạ gật đầu, sau đó luyện tiếp vài kiếm chiêu, Tô Tiện chỉ dẫn cho cậu ta một lúc rồi chuẩn bị ra về.

Nhưng bất chợt Hạo Dạ gọi giật Tô Tiện lại: " Sư phụ, ngày mai con xuất cung đi chơi với những người khác, sư phụ người có muốn đi không ạ?"

Tô Tiện dừng bước, quay đầu nhìn Hạo Dạ.

Ánh mắt Hạo Dạ tràn ngập mong chờ và một chút quan tâm.

Hạo Dạ rất tôn kính với Tô Tiện cũng rất cảm kích nàng đã xuất hiện khi Ma giới rơi vào thời hỗn loạn nhất và kết thúc tất cả. Tô Tiện chỉ dạy cho cậu ta, nuôi dưỡng cậu ta, đối xử rất tốt với cậu, hiện tại Ma giới đã bình yên, rất nhiều người cũng cảm kích nàng như cậu ta vậy. Nếu như có thể Hạo Dạ muốn dùng tất cả những gì mình có để báo đáp Tô Tiện nhưng có điều Hạo Dạ không hiểu, từ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Tiện tới giờ nàng rất hiếm khi cười, mỗi ngày đều bận rộn chuyện của mình nhưng dường như chưa hề thật sự vui vẻ bao giờ.

Do vậy Hạo Dạ mới đưa ra đề nghị ra ngoài du ngoạn, cậu ta muốn nhân cơ hội này xem tâm trạng Tô Tiện có tốt hơn chút nào không.

Dưới ánh mắt đầy chờ mong của Hạo Dạ, Tô Tiện trầm ngâm giây lát rồi nói: "Đi chơi?"

"Phải ạ, xuân tới rồi, mấy ngày trước Ngưng Nhi có nói với con khung cảnh bên ngoài rất đẹp, sư phụ người cứ suốt ngày ở trong Ma cung nên không thấy đấy thôi."

Tô Tiện im lặng một lúc, lắc đầu nói: "Ta không đi đâu, Ma cung còn nhiều chuyện phải làm lắm, con với Ngưng Nhi cứ đi chơi với nhau đi."

"Sư phụ!" Nghe vậy, Hạo Dạ không khỏi nhăn mày.

Tô Tiện không nói nhiều, quay lưng rời khỏi.

Hạo Dạ đứng lặng chỗ cũ, chợt nghe bên cạnh mình có người lên tiếng: "Ta đã nói rồi Thần nữ không có tâm trạng nào đi chơi đâu."

Người nói là Ngưng Nhi, năm ấy sau khi rời khỏi Huyền Nguyệt Giáo nàng ấy vẫn đi theo bên cạnh Tô Tiện, nhiều năm trôi qua nàng ấy cũng không còn là tiểu nha hoàn khi xưa nhưng vẫn gọi Tô Tiện là "Thần nữ".

Thần sắc Hạo Dạ vô cùng phức tạp, thậm chí hơi buồn bã. Cậu ta khẽ thở dài, hỏi: "Ngưng Nhi, sư phụ cứ rầu rĩ không vui biết bao năm nay là vì sống ở Ma cung không vui vẻ sao?"

Ngưng Nhi lắc đầu, thở dài nói: "Đã nhiều năm như vậy, e là Thần nữ còn đang nhớ người đó."

Hạo Dạ ngạc nhiên.

Thật ra cậu ta nghe Ngưng Nhi kể chuyện này lâu rồi, Ngưng Nhi bảo Tô Tiện có thích một người ở Nhân giới nhưng vì Ma giới nàng chọn lựa chia xa với người đó.

Hạo Dạ ở Ma giới, trước nay chưa từng đặt chân vào Nhân giới, cũng không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì nhưng hễ mỗi khi nghĩ tới đó cậu ta luôn thấy thổn thức trong lòng.

"Ngươi đó, lo mà tu luyện cho tốt, sớm ngày đánh thắng hết địch thủ khắp thiên hạ, có vậy Thần nữ mới yên tâm mà về Nhân giới được." Ngưng Nhi thấy vẻ mặt Hạo Dạ cứ nặng nặng nề nề nên mới nói đùa một câu như vậy. Nói xong, nàng ấy hướng mắt nhìn ra ngoài, bóng lưng Tô Tiện đã biến mất ở đầu hàng lang bên kia, nàng ấy nói, "Ta đi trước á, ngày mai leo núi nhớ kêu ta đó!"

Hạo Dạ nắm quyền gật đầu, nét mặt kiên định. Ngưng Nhi phì cười rồi đuổi theo Tô Tiện.

Đi được một lúc, Ngưng Nhi tìm thấy Tô Tiện.

Tô Tiện đang đứng trong hoa viên ở hậu điện.

Hoa đào trong vườn nở rộ, những bông hoa hồng phấn điểm xuyến trên cành cây, cánh hoa rơi xuống đất thành một tầng mỏng, gió thổi qua cuốn theo những cánh hoa bay tán loạn.

Cảnh tượng tựa như ảo mộng.

"A, đây là cây hoa đào năm ngoái mới mọc, không ngờ năm nay nở hoa rồi." Ngưng Nhi bước nhanh tới, cười với Tô Tiện, "Đây đều là tâm tư của Hạo Dạ đó, cậu ta nghe nói Thần nữ thích hoa đào nên kiếm một đống hoa đào bên ngoài về trồng đầy trong vườn."

Ngưng Nhi nhìn chằm chằm Tô Tiện, hy vọng có thể nhìn thấy nàng tươi vui hơn một chút nhưng Tô Tiện chỉ nhìn vườn hoa trước mặt một lúc rồi thu hồi tầm mắt, khẽ "ừ" một tiếng, nhàn nhạt nói: " Quả nhiên vào xuân rồi."

Ngưng Nhi không ngờ Tô Tiện lại có phản ứng như vậy. Nàng ấy sửng sờ giây lát sau đó phát hiện Tô Tiện đã bỏ đi mất rồi.

Nơi ở của Tô Tiện nằm ở phía sau rừng đào, Ngưng Nhi đuổi kịp Tô Tiện, im lặng đi bên cạnh nàng, cảm thấy cứ năm này qua năm khác Tô Tiện càng trầm mặc hơn.

Nàng ấy có lời muốn nói nhưng sợ Tô Tiện không vui nên nghĩ ngợi một lúc tìm chủ đề khác nói: " Thần nữ người xem này, kỳ lạ quá, hoa đào ở khắp viện nở hết rồi chỉ còn mỗi cây này sao vẫn chưa nở?"

Thấy Tô Tiện vẫn không thèm để ý mình Ngưng Nhi định tiếp tục nói chuyện khác nhưng bất chợt Tô Tiện dứng bước, nhìn sang cây hoa đào nàng ấy mới nhắc tới.

Đúng như Ngưng Nhi nói, cây hoa đào này rất lạ, rõ ràng những cây khác trong vườn đều nở rộ cả chỉ riêng cây này tới nửa nụ hoa cũng không có. Nếu không phải trên cành có mấy chiếc lá nhỏ mới nhú chắc người ta sẽ tưởng đây là một cái cây chết.

Tô Tiện nhìn nó một lúc, bất giác nhướng mày nói: "Đây là một cái cây sắp tu luyện thành yêu rồi."

"Đào hoa yêu á?" Ngưng Nhi lẩm bẩm hỏi, nàng ấy cũng là một đóa hoa yêu, nghe vậy không khỏi nở nụ cười, "Vậy cũng tốt, tới khi nào nó tu thành hình người Thần nữ có thể thu nó làm nha hoàn bên cạnh người."

Tô Tiện đáp lại một tiếng, dường như cũng không chú tâm lắm.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi đi ngang qua rừng đào Tô Tiện lại dừng chân trước cây đào nọ, dặn dò Ngưng Nhi cho người chăm sóc thật tốt cây đào này.

Cứ như vậy nhiều ngày nữa lại trôi qua, ngày xuân sắp tàn, hoa đào trong rừng cũng rụng gần hết, trên cây chỉ còn những cành lá xanh mướt.

Ngưng Nhi nói chắc cây hoa đào kia năm nay không thể nở hoa rồi.

Nhưng dù vậy, mỗi lần đi qua rừng đào Tô Tiện vẫn để ý tới cây đào nọ, nhìn cành lá của nó ngày càng dài, đung đưa trong làn gió.

Sau đó đến mùa hạ cũng qua đi, rất nhiều cây trong vườn bắt đầu rụng lá, cây đào mà Tô Tiện vẫn luôn để ý kia cũng rụng sạch lá theo, thân cây trơ trọi đứng trong gió thu.

Sau khi nhập thu, trong Ma giới lại nảy lên mấy trận loạn chiến, chúng ta bẩm sinh hiếu chiến nên chuyện này không hiếm gặp gì lắm. Thế là Tô Tiện lại bận rộn suốt ngày, từ sáng sớm tới hoàng hôn, không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Hôm đó, Tô Tiện bận chuyện trong đại điện xong rồi chạy qua chỗ Hạo Dạ đến xế chiều. Nàng lê lết tấm thân mệt mỏi đi về nơi ở của mình, đi được nửa đường bỗng có gió thu thổi tới vờn quanh y sam của nàng. Tô Tiện dừng bước.

Cơn gió mang theo những cánh hoa màu hồng nhạt, hương vị tinh tế truyền tới, nàng ngưng mắt nhìn những cánh hoa ấy, không biết vì sao trong lòng chợt có chút mong đợi. Nàng ngước mắt nhìn về phía rừng đào trước mắt, giữa khu vườn cây khô héo có một cây hoa hồng nhạt nổi bật ở giữa.

Tô Tiện ngẩn người giây lát rồi chạy nhanh về phía rừng đào, tốc độ ngày càng nhanh, hô hấp cũng ngày càng gấp gáp. Nàng có thể cảm nhận được khí tức thân thuộc ẩn hiện trong cơn gió thổi tới từ phía ấy, đó là khí tức quen thuộc tới mức thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của nàng.

Gió thu hơi lạnh, cánh hoa rơi xuống trên người Tô Tiện, tà áo nàng tung bay trong gió, cuối cùng dừng lại trước một cây hoa đào đang nở rộ.

Dưới tán cây, hoa rơi đẹp đẽ, một bóng người đứng như ngọc tạc, ánh mắt như sao, phong hoa tuyệt đại.

"Một trăm năm quá lâu, ta không đợi được." Vẻ mặt người nọ thân thuộc như xưa, hắn nhướng mày với Tô Tiện, ngữ điệu mang theo nỗi nhớ nhung và bất lực nói, "Ta tốn biết bao nhiêu sức lực mới tìm được nàng nên lần này đừng rời xa ta nữa."

Tô Tiện chớp chớp mắt, sợ cảnh tượng trước mắt chỉ là ảo ảnh trong tâm thức của rất nhiều năm qua. Đến khi nhìn rõ nụ cười của người nọ, nàng rưng rưng nước mắt cười nói: "Không rời xa, không bao giờ rời xa nữa."

Sở Khinh Tửu nhìn thấy ý cười trong mắt nàng thì bật cười, nhẹ nhàng giang rộng vòng tay ôm nàng vào lòng.

Tô Tiện nghĩ nàng trải qua biết bao tháng năm nhưng có lẽ không có hoa đào năm nào nở đẹp như hoa đào hôm nay.

- Hết chương 110 -

- Hoàn chính văn -