Toàn Giang Hồ Đều Là Cao Thủ

Chương 12: Nhận sư đệ đi

Chương 12: Nhận sư đệ đi

45.

Trư Bát... cái gì cõng cái gì?

Trương Tiểu Nguyên ngẩn người, mặt tạch một cái đỏ lựng, trong lòng quẫn bách muốn chết.

Y đã mặc nữ trang tân nương thì cũng thôi đi, sư huynh còn giả làm tân lang nữa, sư huynh cõng y về như thế này, trong mắt người ngoài không phải là...

Quả nhiên, nhóc con kia lại la lên:

"Mẹ mẹ! Tân nương tử xấu hổ kìa!"

Trương Tiểu Nguyên:...

Trương Tiểu Nguyên đành phải cúi gằm mặt xuống, không nhìn không nghe, vờ như chẳng có gì xảy ra, cái gì cũng không biết.

Y thầm nghĩ, đại sư huynh không hổ là đại sư huynh, trong tình huống như thế này mà dường như hắn không thấy hoảng loạn một chút nào.

Muốn về nha huyện nhất định phải đi qua con đường đưa dâu hồi sáng, người xe ngược xuôi như nước chảy, có vẻ chưa từng nhìn thấy chuyện lạ có thật bằng này bao giờ, thậm chí còn chủ động nhường đường cho họ, đứng hai bên xì xào, thảo luận sôi nổi.

"Kia không phải là chàng tân lang sáng nay đi rước dâu sao? Anh ta làm gì mà đã quay lại rồi?"

"Còn cõng tân nương nữa, có khi nào là đi từ hôn không?"

"Tôi thấy tiểu nương tử xinh xắn mà, ông nhìn khuôn mặt nhỏ thẹn thùng kìa, dù sao cũng thấy không giống như chuẩn bị từ hôn."

Trương Tiểu Nguyên:...

Trương Tiểu Nguyên tủi thân, muốn khóc, thương tâm.

Y còn cực kì sợ hãi.

Một lúc nữa họ sẽ đi vào nha huyện đấy! Mấy cái con người này sức tưởng tượng phong phú như vậy, thấy hai người đi vào nha huyện không chừng lại não bổ ra cả một vở tuồng.

Qua nhiên đám người tò mò bắt đầu đi theo, muốn nhìn xem rốt cuộc bọn họ định làm gì. Trương Tiểu Nguyên không biết phải ngăn cản như thế nào nữa. Trong lòng y là một bầu trời chết nhục, đang muốn bảo Lục Chiêu Minh đi đường vòng tránh đám người này thì Lục Chiêu Minh đã lạnh lùng liếc bọn họ một cái, làm những người đó sợ tới mức xô nhau đứng lại.

Trương Tiểu Nguyên thì thầm bên tai Lục Chiêu Minh:

"Đại sư huynh, bọn mình rẽ vào ngõ đi."

Lục Chiêu Minh không đáp.

Hắn bước lên mấy bước, quả nhiên những kẻ xem náo nhiệt đó vẫn muốn đi theo, Lục Chiêu Minh dừng lại nhìn đám đông tò mò, ánh mắt cảnh cáo giống như còn phảng phất thâm ý khác.

Hắn tiến một bước, đám đông tiến theo một bước, chân hắn khựng lại, đám đông cũng bất động theo.

Lục Chiêu Minh:...

Hắn bỗng bước thật nhanh, dưới chân dụng lực đạp mặt đất trực tiếp nhảy lên mái hiên ven đường.

Tuy khinh công của Lục Chiêu Minh không bằng Hoa Lưu Tước nhưng cũng chính tông chân truyền của Vương Hạc Niên. Hắn cõng Trương Tiểu Nguyên, đạp lên mái ngói đen già nua không biết bao nhiêu năm tuổi thế nhưng gần như không gây ra dù chỉ một tiếng động.

Trương Tiểu Nguyên bị hắn làm cho hú hồn chim én, hoảng hốt lập tức ôm chặt Lục Chiêu Minh, sợ mình bị đại sư huynh ném lộn cổ.

Lục Chiêu Minh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh nhạt liếc những người ở phía dưới đang tò mò nhìn lại mình.

"Phiền phức."

...

Trương Tiểu Nguyên đột nhiên cảm thấy đại sư huynh thật tiêu sái.

Y nghe bảo trong giang hồ có mấy vị hiệp sĩ trẻ tuổi ít nói đoan chính nghiêm túc rất được các cô nương yêu thích. Y cảm thấy quá khó hiểu, nghĩ rằng đám đầu gỗ ngậm hột thị đó thì có gì hay mà thích? Bây giờ y hiểu ra rồi đây.

Đại sư huynh, hắn thật là ngầu hết sức!

Đi trên mái hiên giúp tốc độ nhanh hơn không ít, cuối cùng cũng cắt đuôi được đám người hóng hớt vô tổ chức kia.

Sau khi bọn họ rời khỏi huyện thành, Thích Triều Vân vẫn luôn lo lắng không thôi. Y chờ trong nha huyện, đi qua đi lại, gần như đã dạo được chục vòng trong cái hoa viên nho nhỏ. Y nghĩ mọi người ít nhất cũng phải tới đêm khuya hoặc sáng mai mới có thể trở về, ai ngờ Lục Chiêu Minh đột nhiên cõng Trương Tiểu Nguyên bật tường nhảy vào.

Thích Triều Vân hoảng hốt, y vừa nhìn thấy liền nghĩ không biết có phải Trương Tiểu Nguyên bị trọng thương rồi không, bất chấp uy nghiêm nhà quan, vội vã ba bước làm một chạy đến, còn chưa hỏi, Lục Chiêu Minh đã chủ động trả lời: "Trật chân."

Thích Triều Vân kiểm tra vết thương cho Trương Tiểu Nguyên, không quá nặng, đắp thuốc nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi bèn lệnh tôi tớ trong nha quét tước phòng ốc lấy chỗ cho Trương Tiểu Nguyên tịnh dưỡng, vốn định sai người báo tin Trương Tiểu Nguyên bị thương cho Vương Hạc Niên nhưng Trương Tiểu Nguyên cảm thấy chỉ là vết thương nhẹ, y không muốn để sư phụ và sư thúc lo lắng, càng không muốn phải quay lại sư môn sớm như vậy.

Mấy ngày nữa còn có hội chùa cơ mà! Y muốn đi chơi hội chùa với sư huynh!

46.

Chạng vạng cùng ngày, Văn Đình Đình áp giải đám đạo tặc về đến nha huyện. Suốt hành trình đều thuận lợi, duy có Chu Hữu Nghĩa và Tòng Điềm bị thương không nhẹ, chuyện thẩm vấn chỉ có thể để sau.

Mấy việc đó không liên quan đến Trương Tiểu Nguyên mấy, bọn họ nhận được tiền thưởng của nha huyện, so với Hoa Lưu Tước trị giá một trăm lượng vàng kia thì tiền thưởng của nha huyện Phượng Tập không tính là nhiều, nhưng cũng chừng năm mươi lượng bạc. Đủ cho sư môn dùng một thời gian!

Hơn nữa ngoài tiền thưởng treo giải của nha huyện ra còn có lễ tạ đến từ gia đình các cô gái bị hại. Đợi chúng cập bến thì mấy năm tới hẳn là sư môn ăn uống không phải lo rồi.

Trương Tiểu Nguyên từ lúc nhập môn đã bắt đầu phải mệt tâm vì ngân quỹ chỉ còn dư 50 văn của sư phụ, cuối cùng cũng được nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Năm sáu ngày sau, thương ở chân y đã tốt hơn chút, có thể xuống giường khập khiễng đi lại. Hôm nay không biết sư huynh đi đâu, y ngồi trong viện ngẩn ngơ nhìn hai chậu lan cảnh sắp chết khô chết héo của Thích Triều Vân, đuôi mắt thoáng liếc thấy một bóng người quen quen, quay lại nhìn hóa ra Hoa Lưu Tước chống nạng.

Mới có mấy ngày không gặp, bọn họ đã cùng biến thành người què, đứng trong viện hai mặt nhìn nhau, xấu hổ muốn xỉu.

Nửa ngày sau, Hoa Lưu Tước cất tiếng, nơm nớp lo sợ hỏi:

"Chân của ngươi..."

Trương Tiểu Nguyên kinh ngạc:

"Sao ngươi lại được thả ra?"

Hoa Lưu Tước ho nhẹ một tiếng, nâng nạng lên chỉ chỉ vào cái chân băng trắng của Trương Tiểu Nguyên hỏi:

"Chân của ngươi... gãy rồi?"

Trương Tiểu Nguyên:...

Có ai vừa nhìn thấy mặt người ta đã hỏi chuyện chân gãy với không gãy không?

Trương Tiểu Nguyên trợn mắt giận dữ nhìn Hoa Lưu Tước.

Hoa Lưu Tước thấy vẻ mặt của y, cho rằng mình đã khám phá ra sự thật.

Gã líu lưỡi tập tễnh nhảy đến bên Trương Tiểu Nguyên, miệng không ngừng lẩm bẩm cảm khái:

"Do bị sư huynh ngươi đánh sao... Khụ khụ, sư huynh ngươi đúng là kẻ điên..."

Trương Tiểu Nguyên:...

Chuyện này liên quan gì đến đại sư huynh!

Hoa Lưu Tước thở dài: "Chỉ tiếc ta tài không bằng người."

Trương Tiểu Nguyên không thèm nghe gã loạn ngôn, mặt đầy nghi hoặc hỏi:

"Rốt cuộc tại sao ngươi lại được thả ra?"

...

Những nữ hiệp thủ đoạn như vũ bão sửa gáy Hoa Lưu Tước thực ra cũng chỉ là muốn dạy cho gã một bài học thôi.

Có người trong số các nàng ở ngay gần huyện Phượng Tập, nghe nói Hoa Lưu Tước sa lưới mới bình tĩnh thong thả đến huyện nha nộp chứng cứ giúp gã lật án.

Người trong lao căm ghét nhất là đạo tặc hái hoa hủy hoại sự trong trắng của các cô gái, cho dù Hoa Lưu Tước thân có võ công, không đến mức bị dính đòn hiểm song cũng ăn biết bao quả đắng.

Tuy gã không phải hái hoa tặc nhưng sớm ba chiều bốn là sự thật, Trương Tiểu Nguyên không thích gã, nhăn chặt mày hỏi:

"Thế ngươi còn ở lại nha huyện làm gì?"

Hoa Lưu Tước lại moi lấy cái quạt xếp từ trong ngực áo, mở ra phe phẩy, nở một nụ cười phong lưu phóng khoáng và rất lẳng lơ với Trương Tiểu Nguyên:

"Ta tới gửi thư."

Trương Tiểu Nguyên càng nghi hoặc: "Gửi thư?"

Hoa Lưu Tước chìa một phong thư ra, bì thư quen mắt, nét chữ quen mắt, Trương Tiểu Nguyên buột miệng thốt lên theo bản năng:

"Nghiên Nương?"

"A Nghiên xin được việc ở nha huyện rồi, sáng nay sẽ đi làm, đương nhiên ta chỉ có thể tới đây tìm nàng ấy." Hoa Lưu Tước cười đến mùa xuân đầy mặt, "Vừa hay, Thích Triều Vân kia cũng vừa gửi tin đến nhà trọ, nói có việc quan trọng muốn tìm ta, ta nghĩ chắc y định nhận lỗi với ta chứ còn gì nữa."

Trương Tiểu Nguyên khó đỡ xem thường liếc gã: "Ngươi nghĩ hay quá rồi đấy..."

Hoa Lưu Tước há một tiếng, gập quạt lại đánh cách, trực tiếp gõ lên đầu Trương Tiểu Nguyên, một bên nói:

"Lục Điên kia không ở đây..."

Cây quạt bị người ta chặn đứng giữa không trung, Hoa Lưu Tước ngẩng đầu, đập ngay vào mắt là Lục Chiêu Minh vẻ mặt lạnh lẽo, gã lập tức nhũn chân, ôm chặt cây nạng của mình, run bần bật:

"Ta... Lục Lục Lục đại hiệp, chúng ta chỉ đang đùa giỡn vui vẻ thôi!"

Một tay Lục Chiêu Minh giữ cây quạt, cũng không để ý nhiều đến gã, tay kia cầm một chiếc túi giấy dầu căng phồng, thuận tiện nhét vào lòng Trương Tiểu Nguyên nói:

"Sư phụ và sư thúc xuống núi, đây là sư thúc mua cho đệ."

Trương Tiểu Nguyên ngẩn ra, dí mũi sát vào túi ngửi ngửi, vui vẻ kêu lên:

"Bánh trứng?"

Lục Chiêu Minh bóp cây quạt của Hoa Lưu Tước đẩy ra, vẻ mặt lạnh nhạt không hề hung ác nhưng khiến Hoa Lưu Tước sợ tới mức ôm chân mình theo bản năng.

"Ta không biết là gì." Lục Chiêu Minh nói, "Sư phụ đang nói chuyện với Thích đại nhân, kêu ta đưa đệ và Hoa Lưu Tước cùng qua bên ấy."

Hoa Lưu Tước đờ đẫn: "Đưa... đưa ai?"

Lục Chiêu Minh liếc gã một cái, gã lập tức tự giác chống nạng dậy, liêu xiêu dựa vào nó đứng lên nói:

"Đi đi đi, cùng đi, cùng đi!"

...

47.

Lục Chiêu Minh đỡ Trương Tiểu Nguyên miệng cắn bánh trứng, tự động bỏ qua Hoa Lưu Tước chật vật chống nạng đi tới thư phòng của Thích Triều Vân.

Vương Hạc Niên đang phẩm trà tán gẫu với Thích Triều Vân, hai người có vẻ buôn rất say mê, Xa Thư Ý và Tưởng Tiệm Vũ ngồi một bên, nghe thấy tiếng bước chân của họ, vừa quay ra nhìn thì lập tức nhăn mày.

"Tiểu sư đệ?" Tưởng Tiệm Vũ hơi ngạc nhiên, "Chân đệ làm sao thế?"

Trương Tiểu Nguyên tủi thân phồng má:

"Không cẩn thận bị trật."

Hoa Lưu Tước quay phắt sang nhìn y, thảng thốt:

"Cái gì?! Thế mà hóa ra không phải ngươi bị sư huynh ngươi..."

Gã chạm vào ánh mắt của Lục Chiêu Minh, rất tự nhiên nuốt nửa câu còn lại vào.

Thích Triều Vân thay bọn họ trình bày đầu đuôi câu chuyện, liên tục xin lỗi, nói nếu Trương Tiểu Nguyên không phải vì giúp bọn họ bắt đạo tặc thì cũng sẽ không để chân bị thương ra như vậy. Y chưa nói dứt lời, nhắc đến chuyện này Trương Tiểu Nguyên nghĩ đến nỗi đau bị lừa mặc đồ nữ, chuẩn bị cáo trạng với sư phụ và sư thúc.

Lục Chiêu Minh đã nhanh hơn y một bước chắp tay thi lễ nói:

"Sư phụ, là lỗi của đồ nhi."

Lời của Trương Tiểu Nguyên bị nghẹn trong cổ, sư huynh đã nhận sai rồi, bảo y nói gì mới phải đây.

Vương Hạc Niên xua tay:

"Hai con là vì bắt đạo tặc cả, giúp đỡ dân chúng Phượng Tập, chuyện tốt, làm tốt, có gì sai?"

Trương Tiểu Nguyên:...

Vương Hạc Niên nói tiếp:

"Lần này ta và sư thúc các con xuống núi là có chuyện quan trọng khác."

Thích Triều Vân vui mừng quá đỗi:

"Nói như vậy là Vương tiền bối đồng ý rồi?"

Vương Hạc Niên: "Đây cũng là việc thiện tạo phúc cho dân, đương nhiên ta phải đồng ý."

Trong lòng Trương Tiểu Nguyên dâng lên dự cảm xấu.

Thích Triều Vân liền nói:

"Hoa Lưu Tước, ngươi có nhớ khi bổn huyện thả ngươi ra đã nói gì không?"

Hoa Lưu Tước: "... A?"

Thích Triều Vân: "Ngươi đã thề sẽ sửa sai nên bổn huyện thả ngươi đi, nhưng nếu ngươi không chịu thay đổi..."

Hoa Lưu Tước vội vàng nói:

"Ta chắc chắn sẽ thay đổi!"

"Ngươi chỉ được cái bộ mồm, tóm lại là bổn huyện không yên tâm." Thích Triều Vân khoanh tay đứng lên, "Ngươi là do từ nhỏ không được dạy dỗ phải đứng đắn nghiêm trang nên mới đi vào con đường sai trái, phóng túng hoa tâm. Vì thế bổn huyện đã nghĩ ra một biện pháp tuyệt vời."

Thích Triều Vân chỉ vào Vương Hạc Niên, mỉm cười với Hoa Lưu Tước:

"Bái sư đi."

Hoa Lưu Tước:...

Hoa Lưu Tước: "A?!?"