Toàn Thế Giới Anh Chỉ Thích Em

Chương 14

Thẩm Băng Đàn trở lại văn phòng, rất nhiều người đang thảo luận về chủ đề trên Weibo.

Khi cô mở cửa bước vào, không khí xung quanh ngưng đọng ba giây, mọi người đều đồng loạt nhìn cô.

Sau đó tất cả nhao nhao nở nụ cười, chào cô: "Chào buổi sáng!"

Thẩm Băng Đàn ngơ ngác hai giây mới đáp: "Chào buổi sáng".

Ngồi xuống chỗ ngồi của mình, bật máy tính lên.

Dương Hiên đi tới nói: "Ngày đầu gặp cô, tôi đã cảm thấy cô rất giống đại minh tinh nào đó rồi, không ngờ trước đây cô thật sự là minh tinh nha. Nói vậy thì tôi còn có thể làm bạn với đại minh tinh nữa đấy, đời này cũng đáng!"

Văn phòng lại khôi phục sự ồn ào.

Những người khác cũng nói: "Được làm đồng nghiệp với ngôi sao đang lên của làng vũ đạo năm đó, vậy chúng tôi cũng đáng!"

Đang trò chuyện, thấy Thẩm Băng Đàn không bài xích, có người cả gan hỏi: "Thẩm Băng Đàn, chúng tôi xem video múa của cô trên mạng rồi, múa rất đẹp, tại sao khi cô lại ngừng nhảy múa vậy? Có phải gặp khó khăn gì không, có cần bọn tôi giúp đỡ không?"

"Đúng đấy, có chuyện gì khó khăn thì cô cứ nói, mọi người còn có thể đưa ra lời khuyên cho cô nữa."

Thẩm Băng Đàn mỉm cười đứng lên: "Đều đã qua rồi, tôi hiện tại rất tốt, mọi người không cần lo lắng chuyện trên mạng đâu."

Có người còn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng Tần Hoài Sơ không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở cửa.

Sắc mặt anh âm trầm, uy nghiêm doạ người: "Sáng sớm các cô các cậu rảnh rỗi phải không? Nửa giờ nữa sẽ có cuộc họp dự án, nếu có ai tái phạm sai lầm thì đừng trách tôi không nể tình."

Mọi người đều bị sự uy nghiêm của anh doạ sợ, ngay lập tức về vị trí của mình, bắt tay vào bận rộn với công việc.

Thẩm Băng Đàn đăng nhập vào phần mềm làm việc, đi vào phòng trà lấy nước.

Trên đường đi nhận được cuộc gọi từ Mẫn Phong.

Cô mở cửa đi vào cầu thang.

Bên trong thoang thoảng mùi thuốc lá, như thể có ai đó đã hút thuốc ở đây.

Thẩm Băng Đàn mở cửa sổ rồi mới nhận điện thoại.

Trong điện thoại, Mẫn Phong vừa nghe máy đã gào lên: "Sao lâu thế mới bắt máy hả, em không sao chứ? Đừng để ý đến những bình luận trên mạng, đều là chuyện quá khứ rồi. Đám người đó bây giờ chỉ đang xem trò vui mà thôi, nhiệt độ thoáng qua một cái, chẳng mấy chốc sẽ bị đè xuống thôi."

Gió bên ngoài thổi vào má, lạnh buốt.

Thẩm Băng Đàn vén mấy sợi tóc đen, đuôi tóc cọ vào da thịt mềm mại trên mặt cô, có chút ngứa ngáy.

Cô vén tóc ra sau tai, khép áo khoác trên người lại: "Ngay từ đầu em đã không để tâm rồi, ngược lại là anh đấy, chuyện này đáng giá để anh đặc biệt gọi cho em sao? Em cũng không phải là cái bình thủy tinh yết ớt, ném một cái đã vỡ."

"Anh đây chẳng phải đang lo lắng cho em sao? Vừa nhìn thấy hot search liền gọi điện cho em ngay, sợ em nghĩ về chuyện trước đây mà cảm thấy khó chịu."

Nghe giọng điệu của Thẩm Băng Đàn, xác thực không có gì to tát, Mẫn Phong nói chuyện cũng cà lơ phất phơ lên, "Đồ vô lương tâm, bây giờ trên đời này ngoại trừ anh Phong của em ra, còn có ai quan tâm em nhiều như vậy không hả?"

Thẩm Băng Đàn bị anh chọc cười, lại nhìn thời gian, "Rồi rồi rồi, anh quan tâm em nhất, không thèm nghe anh nói nữa đâu, em còn đang làm việc đấy."

"Em vội cái gì, anh còn chưa nói xong mà."

Thẩm Băng Đàn kiên nhẫn nói: "Ngài còn có chuyện gì cần phân phó ạ?"

"Đương nhiên là chuyện chuyển nhà, rốt cuộc là em chuyển đi chưa? Trước đây để tiết kiệm tiền mà em nhất quyết phải sống ở đó, nhưng giờ địa chỉ đã bị tung lên mạng rồi, em phải nhanh chóng chuyển đi ngay."

"Em biết, em đang tìm nhà rồi đây, trong vòng hai ngày nữa sẽ chuyển đi ngay."

Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Băng Đàn tựa người vào cửa sổ cầu thang suy nghĩ một lúc, sau đó tìm đến căn hộ ở Vịnh Thủy Vân mà cô chụp ảnh màn hình tối qua.

Nhẩm trong đầu số điện thoại của chủ nhà lưu lại ở trên đó, cô bấm gọi.

Sau vài hồi chuông, bên kia nhanh chóng bắt máy.

Đối phương là một người đàn ông, ngữ điệu uể oải, mang theo vài phần mệt mỏi không thể xoá nhoà, tựa hồ chưa tỉnh ngủ: "Ai đấy?"

Anh ta có vẻ tức giận khi mới rời giường, cảm giác là một chủ nhà không dễ chọc.

Thẩm Băng Đàn liếm môi: "Chào anh, xin hỏi có phải anh là chủ nhà của căn hộ muốn cho thuê ở Vịnh Thủy Vân không? Hiện tại đã cho thuê chưa?"

Giọng nói nhẹ nhàng lại mang theo sự lạnh nhạt tự nhiên, nghe có chút quen thuộc.

Doãn Lê Hân đang nằm trên giường mở bừng mắt ra.

Liếc nhìn dãy số hiện đã được kết nối, sau đó cấp tốc sờ vào mảnh giấy đặt đầu giường, so sánh với dãy số viết trên đó.

Không thiếu một chữ số nào, đây là số điện thoại di động của Thẩm Băng Đàn.

Hồi lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, Thẩm Băng Đàn càng cảm thấy bất an.

Căn hộ giá rẻ như vậy, sẽ không thật sự là lừa đảo đấy chứ?

Cô thử hỏi lại một câu: "Chào anh, anh có đang nghe không? Alo?"

Doãn Lê Hân lập tức tỉnh táo, ngồi dậy: "Thuê nhà phải không? Giá đã niêm yết trên mạng. Nếu cô thật sự muốn thuê thì khi nào cô đến xem nhà, chúng ta gặp mặt nói chuyện?"

Thuê nhà đúng là cần đích thân đi qua xem một chút, mới dễ đàm phán.

Vừa vặn Vịnh Thủy Vân cách công ty không xa, tranh thủ thời gian nghỉ trưa, một chuyến cả đi cả về hẳn là đủ rồi.

Thẩm Băng Đàn nói: "Anh thấy 12 rưỡi trưa nay có được không?"

"Được luôn, đến lúc đó tôi đợi cô trước cổng khu chung cư Vịnh Thủy Vân."

Bên kia trực tiếp cúp điện thoại.

Thu lại điện thoại bên tai, Thẩm Băng Đàn suy nghĩ về giọng nói của người đàn ông đối diện vừa rồi.

Luôn cảm thấy có chút quen tai, hình như đã từng nghe ở đâu đó rồi, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

Cô lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, đẩy cửa cầu thang rồi rời đi.

Ở góc cua cầu thang phía trên, Tần Hoài Sơ chậm rãi bước xuống bậc thang, dừng chân lại ở chỗ Thẩm Băng Đàn vừa đứng.

Điện thoại di động bấm số của Doãn Lê Hân.

"Ây dô, trùng hợp quá, tao đang định gọi điện cho mày đây." Doãn Lê Hân nghe có vẻ rất phấn khởi, "Người anh em, cá của mày cắn câu rồi, cô ấy hẹn tao 12 rưỡi trưa nay qua xem nhà, mày có gì cần căn dặn không? Không có thì tao tự do phát huy nhé?"

"Để cô ấy ký hợp đồng thuê nhà, đừng lòi đuôi là được, cái khác mày tự xem mà làm."

"Yên tâm đi, xem Lê ca sắp xếp đâu vào đấy cho cô ấy đây này."

Editor: quattutuquat

—————

Trong lúc làm việc, Thẩm Băng Đàn nghĩ đến chuyện buổi trưa đi xem nhà, luôn cảm thấy có chút không yên lòng.

Đối phương là đàn ông, nếu cô qua đó xem nhà mà không phòng bị gì trước, lỡ gặp phải lừa đảo, hay kẻ xấu thì sao?

Giá cả quá thấp, khả năng lừa đảo là rất cao.

Nếu không cô đi tìm một căn nhà khác, không lãng phí thời gian vào căn hộ này nữa?

Nhưng lại có chút không nỡ.

Căn hộ này bất luận là vị trí hay giá cả, đều rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của cô.

Nếu như ngay cả đi xem qua cũng không làm mà trực tiếp bỏ qua, thì cũng quá đáng tiếc.

Do dự, cô hỏi Dương Hiên: "Buổi trưa có thể nhờ anh giúp tôi một việc được không? Tôi có thể mời anh ăn cơm."

Dương Hiên nhiệt tình gật đầu: "Được chứ, gấp lắm sao?"

Thẩm Băng Đàn kể về chuyện đi xem nhà, Dương Hiên liền đồng ý ngay: "Cô là con gái, đi xem nhà quả thực là không an toàn, vậy để tôi cùng đi với cô đi."

Có người đi cùng, Thẩm Băng Đàn can đảm hơn một chút, thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn anh."

Editor: quattutuquat

—————

Thời gian hẹn gặp là 12 rưỡi, sợ không kịp, Thẩm Băng Đàn chỉ có thể nói sau khi xem nhà sẽ mời Dương Hiên đi ăn.

Hai người bắt xe buýt, đến cổng Vịnh Thủy Vân trước 12 rưỡi.

Thẩm Băng Đàn gọi điện cho chủ thuê nhà, chủ nhà đưa địa chỉ cụ thể của căn hộ, bảo Thẩm Băng Đàn trực tiếp đến đó.

Căn nhà số 701, tầng 7, đơn nguyên 6.

*Đơn nguyên: bộ phận của nhà hoặc công trình được giới hạn quy ước trên mặt bằng và là một đơn vị thống nhất toàn vẹn về mặt tổ chức không gian, kĩ thuật và cấu tạo. Trong nhà ở nhiều tầng, ĐN là tập hợp các căn hộ cùng sử dụng một tổ chức giao thông thẳng đứng (cầu thang bộ, cầu thang máy, vv.). Một ngôi nhà có thể bao gồm một hoặc nhiều ĐN.

Dương Hiên cùng cô đi vào khu chung cư, nhìn cây xanh và hoàn cảnh sống nơi này, Dương Hiên cảm khái: "Nghe nói nhà cửa ở đây không hề rẻ, người này đưa ra giá thấp như vậy, không phải là lỗ sao? Rốt cuộc là tại sao nhỉ?"

"Tôi đoán căn nhà này có khả năng đã xảy ra chuyện gì đó, là nhà ma không ai dám thuê nên mới rẻ như vậy, nhưng cũng không biết suy đoán của tôi có chính xác hay không nữa."

Dương Hiên mở to mắt nhìn cô: "Đoán được là nhà có ma mà cô còn dám tới xem hả?"

Vẻ mặt Thẩm Băng Đàn không cảm xúc: "Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, anh vẫn còn tin trên đời này có ma à? Cho dù bên trong thực sự có người gặp chuyện gì, cũng nhất định đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi, có gì phải sợ?"

Ngược lại, cô thà vì ngôi nhà có ma ám mà rẻ như vậy còn hơn để đối phương là kẻ lừa đảo.

Không ngờ Thẩm Băng Đàn lại to gan như vậy, Dương Hiên giơ ngón cái với cô.

Nhưng mà, sau khi nghe cô nói lời này, khi bước vào đơn nguyên, Dương Hiên luôn cảm thấy ớn lạnh sống lưng, có chút đáng sợ.

Đi thang máy lên tầng 7, càng ngày càng gần căn hộ 701, Dương Hiên không khỏi nuốt nước miếng: "Sao lại yên tĩnh như vậy? Đáng sợ quá. Trong nhà không phải thật sự gì đó dị thường đấy chứ?"

Thẩm Băng Đàn liếc cậu ta một cái, nhất thời buồn cười: "Những lời tôi vừa nói chỉ là suy đoán thôi, chưa chắc đã có người chết thật, anh nhát gan như thế sao?"

Bị Thẩm Băng Đàn coi thường, Dương Hiên lập tức đứng thẳng lưng: "Ai nhát gan, tôi chỉ tùy tiện hỏi một câu thôi mà."

Nói xong, còn chủ động bấm chuông cửa.

Sau khi chờ đợi một lúc, cánh cửa mở ra.

Một người đàn ông cao gầy lười biếng đứng ở cửa.

Ngũ quan sắc bén mạnh mẽ, đôi mắt sâu hoa đào thâm thúy, lông mày trời sinh mang theo vài phần lệ khí không dễ chọc, nhìn có chút hung dữ.

Thẩm Băng Đàn nhận ra người này, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc chỉ vào anh: "Doãn Lê Hân?"

Doãn Lê Hân cũng kinh ngạc nhìn cô từ trên xuống dưới, tay đút trong túi, thản nhiên dựa vào khung cửa: "Trùng hợp vậy, hóa ra người muốn thuê nhà là cậu sao, bảo sao tôi thấy giọng nói trong điện thoại nghe lại quen tai thế mà."

Thẩm Băng Đàn cũng gật đầu đồng tình: "Lúc đó tôi cũng cảm thấy nghe có chút quen tai."

Dương Hiên nhìn Doãn Lê Hân, lại nhìn Thẩm Băng Đàn: "Hoá ra hai người quen nhau à?"

Thẩm Băng Đàn nói: "Bọn tôi là bạn học cấp hai."

Vốn dĩ Thẩm Băng Đàn còn đang thắc mắc vì sao căn hộ này lại rẻ như vậy, nhưng khi nhìn thấy đối phương là Doãn Lê Hân, cô dường như cảm thấy giá này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Tên tuổi của tập đoàn Doãn thị vô cùng nổi tiếng, Truyền thông Tinh Đồ dưới trướng cũng chiếm một nửa ngành công nghiệp giải trí.

Vị thiếu gia này có thể nói là ngậm thìa vàng trong miệng mà lớn lên, thứ không thiếu nhất chính là tiền.

Anh mà cho thuê nhà, chắc chắn không phải là để kiếm tiền, giá cả kia chẳng phải là tùy ý muốn trả bao nhiêu cũng được sao?

Nhưng tại sao anh lại muốn cho thuê nhà?

Doãn Lê Hân nghiêng người để hai người vào: "Lê ca tôi đây, chỉ muốn trải nghiệm cảm giác làm chủ nhà hàng tháng thu tiền thuê nhà là như thế nào thôi. Tình cờ ở đây còn có một căn trống nên tôi cho thuê chơi chơi để luyện tay một tí. Không ngờ lại còn có thể gặp lại bạn học cũ, cũng coi như là duyên phận."

Thẩm Băng Đàn câm nín.

Hoạt động giải trí của kẻ có tiền, quả là độc đáo.

Cô nhìn vào phòng khách, thấy không gian rất rộng, thuận miệng hỏi Doãn Lê Hân: "Căn hộ này có bao nhiêu phòng? Tiền điện ở khu chung cư là bao nhiêu? Tiền điện tiêu chuẩn ban ngày và buổi tối đều giống nhau sao? Tiền nước được tính như thế nào?"

Những câu hỏi này khiến Doãn Lê Hân nghẹn họng.

Vấn đề hóc búa khó khăn như vậy, làm sao anh biết được?

Cũng không rõ Tần Hoài Sơ có biết không.

Nhưng bây giờ gọi điện thoại hỏi Tần Hoài Sơ, hình như đã quá muộn rồi.

Doãn Lê Hân đi một vòng quanh nhà, chỉ đại khái cho cô: "Đây là phòng ngủ chính, đây là phòng sách, đây là phòng tắm, đây là nhà bếp."

Sau đó đưa ra kết luận, "Hai phòng."

Thẩm Băng Đàn nghi hoặc nhìn anh: "Ngay cả nhà của mình mà cậu cũng không nắm rõ sao?"

Doãn Lê Hân hơi chột dạ, tránh đi ánh mắt của Thẩm Băng Đàn, quay người, đi đến ghế sô pha, lạnh lùng ngồi xuống, bắt chéo chân: "Trong tay bổn thiếu gia có quá nhiều nhà, tôi có thể ở loại nhà này được sao?"

Lại ghét bỏ nhìn xung quanh một chút, "Cái chỗ bé tí này, tôi mới không thèm nhìn đến."

"Vậy tại sao lúc trước cậu lại mua căn hộ này?"

"Kẻ ngốc, thừa tiền chứ sao."

"..."

Thẩm Băng Đàn thực sự không ngờ rằng, cô đến xem nhà, chủ nhà lại như thế này.

Khó nói chuyện quá.

Nhưng ít nhất anh không phải là kẻ lừa đảo.

Đây cũng không phải là ngôi nhà ma ám.

Nếu cô thực sự có thể thuê căn nhà này, có lẽ sẽ có thể yên tâm sống trong đó.

Thấy Thẩm Băng Đàn không nói lời nào, Doãn Lê Hân cũng không biết cô đang nghĩ gì.

Ánh mắt anh khẽ động, đứng dậy: "Mặc dù nhà là của tôi, nhưng tôi thực sự không biết gì hết đâu, sau này nếu có thắc mắc gì thì cậu liên hệ trực tiếp với người môi giới bất động sản nhé. Hoá ra cho thuê nhà lại phiền phức thế này, tôi cũng lười phải bận tâm lắm. Nếu không thì như này, nể tình cậu là bạn học cũ, tôi bớt cho cậu số lẻ, 800 tệ một tháng nhé?"

Thẩm Băng Đàn & Dương Hiên: "???"

1.800 tệ, bớt số lẻ là 800?

Doãn Lê Hân phát huy đầy đủ tinh thần "Kẻ ngốc thừa tiền": "Cho cậu ở miễn phí cũng không phải là không được, nhưng tôi đang muốn trải nghiệm cảm giác làm chủ nhà, cho nên mỗi tháng cậu cũng nên có lòng đóng cho tôi một ít tiền chứ, đúng không? Mà 800 tệ là quá rẻ rồi đấy, cậu thử chạy một vòng thành phố này xem có lẽ cũng không tìm được một căn nhà nào giá hời như vậy đâu."

Cái này đúng là rất hời.

Hời đến mức Thẩm Băng Đàn có chút không chịu nổi.

Làm sao trên đời này có thể có một chủ nhà ngây thơ như vậy nhỉ?

Nếu hôm nay cô không thuê, không biết liệu anh có bị người thuê tiếp theo làm thịt hay không.

Thật đáng thương.

Thẩm Băng Đàn thật sự không muốn lừa gạt anh: "Được thôi, tôi thuê căn hộ này, không cần cậu giảm giá cho tôi, 1.800 tệ một tháng, sau này mỗi tháng tôi sẽ đóng tiền cho cậu."

Trong mắt Doãn Lê Hân lóe lên ý cười rồi biến mất, búng tay phát ra tiếng: "Vậy chúng ta ký hợp đồng thôi."

Anh mở ngăn kéo dưới bàn trà, lấy ra hai bản hợp đồng: "Tôi đã in hết rồi, cậu trực tiếp ký tên là được."

Bên trên là chữ ký của Doãn Lê Hân.

Nhận lấy cây bút Doãn Lê Hân đưa tới, Thẩm Băng Đàn vừa ký vừa nghĩ tới điều gì đó, thầm nghĩ: "Không đúng..."

Doãn Lê Hân đỡ trán: "Thẩm đại tiểu thư, cậu còn có thắc mắc gì nữa? Tôi còn đang vội đi ăn với tiểu tiên nữ nhà tôi đây này."

"Tôi chỉ tò mò thôi. Giá nhà của cậu rẻ như vậy, đăng trên mạng không phải là rất thu hút sao? Tại sao lâu như vậy vẫn chưa cho thuê?"

Doãn Lê Hân dang tay: "Tôi chỉ tùy tiện lướt mạng thôi, điện thoại cũng không phải là mở 24/24, thỉnh thoảng mới trả lời một cuộc gọi. Sau đó tôi còn phải lắng nghe xem giọng nói của đối phương có dễ nghe hay không, cân nhắc xem có nên cho người ta qua đây xem nhà không? Nhà ở sao có thể cho thuê dễ dàng như vậy được?"

"Đây không phải là rất trùng hợp sao, bây giờ thì thuận tiện cho bạn học cũ là cậu. Thẩm Băng Đàn, hồi học cấp 2 ấy, người nào đó vì cậu mà đánh nhau với người ta, tôi cũng từng góp sức, cậu thương xót tôi đi, đừng tiếp tục hỏi tôi nhiều như vậy nữa, mau chóng ký hợp đồng đi cho xong việc đi, tôi nóng lòng muốn đi hẹn hò lắm rồi."

"... Ồ, được thôi."

Lúc này Thẩm Băng Đàn mới nhanh chóng ký tên.

Doãn Lê Hân đưa thẻ mở cửa cho cô, trước khi đi chỉ vào Thẩm Băng Đàn cảnh cáo: "Bình thường không có việc gì thì đừng làm phiền tôi, nếu thực sự có chuyện không giải quyết được thì—— "

Anh chỉ trên dưới, trái phải, "Cậu xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với hàng xóm gì gì đó cũng được, giúp đỡ lẫn nhau, tóm lại, chủ nhà đây rất bận."

Tùy tiện phất phất tay rồi rời đi.

Căn hộ cho thuê chỉ còn lại Thẩm Băng Đàn và Dương Hiên.

Dương Hiên nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi, có chút không yên tâm hỏi: "Bạn học kia của cô hành vi cử chỉ kỳ quái quá, cho thuê nhà mà lại qua loa như thế, có thể yên tâm ở sao?"

Thẩm Băng Đàn suy tư một chút rồi nói: "Sẽ không có vấn đề gì đâu, cậu ấy là người như vậy đấy. Tôi nhớ hồi bọn tôi học năm đầu của cấp 2, có một lần sinh nhật cậu ấy. Chắc là tâm trạng vui vẻ, liền phát cho mỗi bạn cùng lớp 100 tệ."

Dương Hiên nghe vậy thì không thể tưởng tượng nổi: "Cả lớp luôn, ra tay hào phóng quá đi, chẳng khác nào ném tiền."

Thẩm Băng Đàn gật đầu: "Cho nên, lúc đó các bạn cùng lớp đều nói cậu ấy là "kẻ ngốc thừa tiền". Không ngờ, bây giờ đã trưởng thành như vậy rồi mà vẫn không có gì thay đổi."

Dương Hiên nghe vậy thì rất hứng thú, hỏi: "Xong sau đó thì sao?"

"Sau đó, vì để báo đáp, cả lớp thay phiên nhau làm bài tập cho cậu ấy. Giáo viên báo cho phụ huynh, mẹ cậu ấy cầm chổi lông gà đuổi theo đánh quanh sân."

Dương Hiên nghe vậy ôm bụng phì cười: "Không ngờ cô lại có một người bạn cùng lớp thú vị như vậy đấy."

Thẩm Băng Đàn khóa cửa, hai người cùng nhau đi đến thang máy: "Cho nên, nếu là người khác thì tôi có thể không yên tâm, nhưng nhà của cậu ấy thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."

"Vậy thì tốt rồi, khi nào cô định chuyển đi?"

"Sớm nhất có thể."

"Nếu cần tôi giúp thì cứ nói nhé."

Thẩm Băng Đàn cười lắc đầu: "Không sao đâu, tôi tự làm được. Hôm nay bắt tội anh chạy đi chạy lại như này, đi thôi, tôi mời anh ăn cơm."

Editor: quattutuquat

—————

Doãn Lê Hân lái xe ra khỏi Vịnh Thủy Vân, gọi điện cho Tần Hoài Sơ.

Tần Hoài Sơ vừa bắt máy đã không kịp chờ đợi mà hỏi: "Sao rồi, ký xong hợp đồng chưa?"

Doãn Lê Hân vô cùng đắc ý, ngón tay gõ nhanh lên vô lăng: "Lê ca đây mà đã ra tay thì gạo xay ra cám. Tao giúp mày chuyện lớn như vậy, mày phải mời tao một tháng cơm đấy."

"Không thành vấn đề."

Doãn Lê Hân nghĩ đến điều gì đó, còn nói: "Mày nhờ tao ra mặt cho cô ấy thuê nhà. Nếu sau này Thẩm Băng Đàn biết được mày sống đối diện cô ấy, liệu cô ấy có phát hiện ra mình bị lừa không? Đến lúc đó mày làm sao cứu vãn?"

"Chuyện này không nhọc mày lo lắng, tao tự có cách."

"Được thôi, tao đi đón Tích Tích, không thèm nghe mày nói nữa."

Doãn Lê Hân cúp điện thoại, lái xe đến studio chụp ảnh.

Đến cửa studio, Cố Tích cầm máy ảnh, bọc kín trong chiếc áo khoác dạ len màu hồng.

Cô đang định gọi điện thúc giục thì một chiếc ô tô quen thuộc lao nhanh tới, dừng lại trước mặt cô.

Doãn Lê Hân mở cửa, trên mặt nở nụ cười ấm áp đi về phía cô: "Chờ lâu rồi phải không, em có lạnh không?"

Nắm tay cô, nhiệt độ lạnh như băng.

Doãn Lê Hân nhanh chóng mở cửa phụ xe, để cô ngồi vào: "Trời lạnh như vậy, sao em không ở bên trong đợi, đứng bên ngoài làm gì?"

Cố Tích tức giận nói: "Anh còn không biết xấu hổ mà hỏi à, hứa đi ăn trưa với em rồi, đã gần hai giờ rồi đây này."

Doãn Lê Hân nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn: "Không phải anh đã nói với em trên WeChat là anh sẽ đến muộn sao? Anh đang làm chút chuyện giúp Tần Hoài Sơ nên bị trễ một lúc."

Cố Tích giận dỗi bĩu môi, quay mặt sang một bên, hiển nhiên không có hứng thú với chuyện của Tần Hoài Sơ.

Doãn Lê Hân liếc cô một cái, bật cười: "Sao chị em họ các em mỗi ngày đều coi nhau như kẻ địch thế? Thôi, không nhắc tới nó nữa, em muốn ăn gì nào?"

Cố Tích dùng ngón trỏ chọc nhẹ cằm, suy nghĩ một chút: "Sở Sở nói gần đây có một nhà hàng Tây rất ngon, cậu ấy với anh trai em từng tới đó rồi, hay là chúng ta cũng đi ăn thử đi?"

Doãn Lê Hân thắt dây an toàn, tùy ý nhếch môi, cưng chiều nhìn sang: "Nghe em."

Editor: quattutuquat

—————

Sau bữa trưa, Thẩm Băng Đàn và Dương Hiên trở về công ty, lên đến tầng 47, đi ngang qua thang máy của tổng giám đốc thì đúng lúc cửa mở ra.

Tần Hoài Sơ và trợ lý Tề bước ra ngoài.

Thẩm Băng Đàn và Dương Hiên vội lễ phép chào hỏi.

Tần Hoài Sơ liếc nhìn hai người rồi đi thẳng đến văn phòng tổng giám đốc, trợ lý Tề cũng theo sau.

Dương Hiên hoang mang gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói với Thẩm Băng Đàn: "Sao tôi lại có cảm giác ánh mắt vừa rồi của Tần tổng nhìn tôi có chút đáng sợ, giống như có thể ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Cô có cảm thấy thế không?"

Thẩm Băng Đàn hơi kinh ngạc, nhớ tới Tần Hoài Sơ lúc vừa rồi, lắc đầu: "Đâu có đâu, là do anh sợ anh ấy quá nên sinh ra ảo giác chăng?"

Dương Hiên được an ủi, thoải mái hơn một chút: "Chắc vậy, dù sao thì hình như tôi cũng chưa từng đắc tội với Tần tổng, anh ấy cũng không đến mức có địch ý đối với tôi đâu nhỉ."

Lại thấp giọng lẩm bẩm, "Chắc là do khí thế của anh ấy quá mạnh, nên tôi mới sinh ra ảo giác đấy."

Trong phòng tổng giám đốc, trợ lý Tề báo cáo xong công việc, lại bắt đầu nói sang chuyện khác: "Đã tra ra được chuyện liên quan tới hot search sáng nay rồi ạ."

Thấy Tần Hoài Sơ ngẩng đầu, trợ lý Tề nói tiếp: "Là hai người bạn cùng phòng trong ký túc xá của Thẩm Băng Đàn. Hai người này đều là mấy tên tiểu lưu manh, bình thường không có công ăn việc làm đàng hoàng, chỉ là mấy nữ côn đồ trong xã hội, vẫn luôn có mâu thuẫn với Thẩm Băng Đàn, thường xuyên cố ý tìm tới cô ấy gây rắc rối, Tần tổng, nên làm gì với hai kẻ này ạ?"

Tần Hoài Sơ trầm tư giây lát, bưng tách cà phê trên bàn uống một ngụm: "Nếu đã là nữ côn đồ gây nguy hại xã hội, đương nhiên phải báo cảnh sát, cậu tự xem xét rồi xử lý đi, không cần phải nhắc tới chuyện này trước mặt Thẩm Băng Đàn."

"Vâng."

Trước khi trợ lý Tề rời đi, còn nhìn lại đủ loại tài liệu khác nhau chất đống trên bàn trà và ghế sô pha ở khu vực nghỉ ngơi.

Là tài liệu liên quan được thu thập về dự án thu mua một công ty thực phẩm.

Trợ lý Tề hỏi: "Tần tổng, tôi nhờ người ở phòng thư ký sắp xếp và làm bản tóm tắt những tài liệu này giúp anh nhé?"

"Sao cũng được." Tần Hoài Sơ lướt qua nội dung công việc trước máy tính, không muốn để tâm tới những chuyện vặt vãnh như vậy.

Trợ lý Tề Đặc hơi đảo mắt, rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc.

Không lâu sau, Thẩm Băng Đàn đi vào: "Tần tổng, trợ lý Tề bảo tôi tới sắp xếp tư liệu ạ."

Không ngờ lại là cô, đầu ngón tay cuộn con lăn chuột của Tần Hoài Sơ khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên.

Một lúc sau, anh chỉ vào đống tài liệu chất như núi trên khu vực nghỉ ngơi: "Ở bên kia."

Thẩm Băng Đàn im lặng đi tới, nhìn các loại tư liệu trên đó, nhất thời không biết nên bắt đầu như thế nào.

Cô còn chưa tốt nghiệp, gần đây vẫn luôn làm phiên dịch, đây là lần đầu tiên cô làm công việc thư ký kiểu này.

Tần Hoài Sơ tựa hồ cũng nghĩ đến vấn đề này, bỗng nhiên quay đầu nhìn qua, nhìn cô một lát: "Biết làm không?"

Phía trên đều là những tài liệu Thẩm Băng Đàn chưa từng thấy qua, quả thực không biết nên làm thế nào.

Cô mím môi, chậm rãi nói: "Tôi có thể học."

Nghĩ ngợi, cô nhìn về phía Tần Hoài Sơ: "Tần tổng, tôi có thể tìm người dạy tôi không?"

Tần Hoài Sơ gác việc đang làm xuống, đứng dậy đi tới.

Anh ngồi xuống ghế sô pha, tiện tay cầm mấy tập văn kiện.

Thấy Thẩm Băng Đàn vẫn đứng thẳng ở bên cạnh, tựa hồ có chút xấu hổ.

Anh bất đắc dĩ thở dài: "Tới đây, tôi dạy em."

Thẩm Băng Đàn ngoan ngoãn đi tới, co gối ngồi xổm xuống trước đống tài liệu kia, bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.

Tần Hoài Sơ chỉ vào tài liệu trong tay, dạy cô cách làm từng chút một.

Thẩm Băng Đàn chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng suy nghĩ điều gì đó, âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Trong vô thức, hai người càng lúc càng gần nhau hơn.

Chóp mũi Tần Hoài Sơ ngửi được một mùi thơm ngọt ngào thanh mát, là mùi dầu gội trên đầu cô.

Sắc mặt anh hơi động, giọng nói đột nhiên dừng lại, cứ như vậy lẳng lặng nhìn khuôn mặt cô, thời gian tựa như ngừng trôi trong phút chốc.

Ánh sáng nghiêng nghiêng từ cửa sổ chiếu vào, làn da trên gò má cô trắng nõn như ngọc, hơi phớt hồng.

Khi nghiêm túc nghe anh nói, lông mi dài dày hơi rũ xuống, thỉnh thoảng khẽ run lên, tim Tần Hoài Sơ như bị vật gì đó cào nhẹ.

Hồi học trung học, vẫn luôn là Thẩm Băng Đàn giảng bài cho anh.

Khi anh không chú tâm nghe giảng, cô sẽ nổi giận với anh.

Tần Hoài Sơ trước giờ không hề biết, hoá ra Thẩm Băng Đàn lúc nghe giảng lại ngoan như vậy.

Dù bây giờ anh đã ngừng nói, cô vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, thầm nhớ công việc sắp làm tiếp theo.

Thẩm Băng Đàn đột nhiên nhìn về phía anh: "Vậy những thông tin được đánh dấu bằng bút này, cần phải được viết lại—— "

Cô quay người quá nhanh, lại không ngờ khoảng cách giữa Tần Hoài Sơ và mình lại gần như vậy, khi quay đầu lại, trán cô nhẹ nhàng quẹt vào cằm Tần Hoài Sơ.

Xúc cảm ấm áp của da thịt quét qua, hơi thở của Tần Hoài Sơ không hề báo trước phả vào trán cô, khiến cô cảm thấy có chút nóng không thể giải thích được.

Đầu óc Thẩm Băng Đàn trống rỗng, hoàn toàn quên mất mình định nói gì.

Cảm giác nóng rát trên trán dần dần lan rộng, tai cô cũng nóng bừng không thể giải thích, nhanh chóng lùi lại, mất tự nhiên cúi đầu xuống.

Kéo kéo mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, cô lẩm bẩm bằng giọng yếu ớt như muỗi kêu: "Tôi xin lỗi..."

Trong lòng Tần Hoài Sơ dâng lên những đợt sóng không thể khống chế, đôi mắt đen như vực sâu, cứ như vậy bất động nhìn cô.

Điện thoại trên bàn làm việc reo lên, âm thanh thanh thúy phá vỡ sự im lặng lúc này.

Yết hầu anh trượt xuống, thanh âm khàn mà trầm: "Tạm thời như vậy đã."

Anh đứng dậy bước trở lại bàn làm việc, nghe điện thoại, khôi phục lại giọng điệu lạnh lùng điềm tĩnh thường ngày.

Thẩm Băng Đàn cũng ép mình nhanh chóng quên đi sự cố vừa rồi, chuyên tâm làm việc.

Buổi chiều Tiết Văn đến báo cáo công việc, nhìn thấy Thẩm Băng Đàn đang phân loại tài liệu về dự án thu mua thì khá kinh ngạc.

Cô ấy quay lại phòng thư ký, đi đến phòng làm việc riêng của trợ lý Tề.

Cửa đang mở, Tiết Văn đứng trước cửa tùy ý gõ hai cái: "Lão Tề, là anh bảo Thẩm Băng Đàn đi sắp xếp tài liệu hả?"

Trợ lý Tề gác công việc đang làm xuống, nhìn sang: "Sao vậy?"

"Thẩm Băng Đàn vẫn đang là thực tập sinh, không hiểu gì về mấy thứ này, còn không bằng trực tiếp tìm mấy người có kinh nghiệm thì đã nhanh chóng hoàn thành rồi. Anh để cô ấy mò mẫm chẳng phải là lãng phí thời gian sao? Chắc là đã bận rộn hơn nửa ngày rồi."

"Những người khác không phải đều đang bận hết sao, với cả, cũng bởi vì là thực tập sinh chưa biết cái gì, thì càng phải học hỏi."

Tiết Văn nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy sắp xếp này không hợp lý, Tần tổng là người rất chú trọng hiệu suất công việc, sao có thể cho phép trợ lý Tề sắp xếp như vậy được?

Lòng bàn tay cô chống lên bàn làm việc, thân trên nghiêng về phía trước, hướng người về phía trợ lý Tề: "Chẳng lẽ là ý của Tần tổng à?"

Trợ lý Tề nhìn cô chằm chằm, sau đó gật đầu: "Đúng thế, là ý của Tần tổng đấy."

"Vậy thì lời đồn chắc là thật rồi?" Tiết Văn nhỏ giọng lẩm bẩm bước ra ngoài.

Trợ lý Tề nghe xong như lọt vào sương mù, mí mắt giật giật, gọi cô ấy lại: "Lời đồn gì cơ?"

Tiết Văn quay đầu: "Tôi nghe Dương Hiên kể, ngày đầu nhậm chức Thẩm Băng Đàn đã đắc tội với Tần tổng rồi. Lúc đầu tôi cũng không tin lắm, nhưng bây giờ Tần tổng lại yêu cầu Thẩm Băng Đàn đi làm công việc mà một thực tập sinh như cô ấy chưa từng làm, đây không phải là đang gây khó dễ sao, xem ra lời Dương Hiên nói là thật rồi."

Cô tò mò quay trở lại: "Lão Tề, anh thường đi theo Tần tổng, có biết rốt cuộc Thẩm Băng Đàn đắc tội gì với anh ấy không? Cô ấy là thực tập sinh mới tới, cuộc sống có vẻ cũng không dể dàng gì, anh không thể thay cô ấy nói một chút lời có cánh trước mặt Tần tổng sao?"

"Tần tổng sắp xếp như thế nào ắt có lý của anh ấy, cô bận tâm làm gì, tốt nhất là đừng đoán mò nữa, tranh thủ thời gian đi làm việc đi."

Editor: quattutuquat

—————

Khối lượng công việc hơi nặng, Thẩm Băng Đàn dành cả buổi chiều ngâm mình trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

Tần Hoài Sơ vẫn luôn ở đó, Thẩm Băng Đàn có gì không hiểu liền hỏi anh, tính tình anh cũng rất tốt, không nói năng gì cô cả.

Đến lúc gần tan sở, Tần Hoài Sơ nhìn Thẩm Băng Đàn vẫn đang chăm chỉ vùi đầu vào công việc, nói: "Nghỉ ngơi một chút đi."

Thẩm Băng Đàn tiếp tục sắp xếp lại tài liệu, thỉnh thoảng ghi chép gì đó vào giấy: "Tôi không mệt."

Cô bận rộn nửa ngày rồi, một giọt nước cũng không uống.

Tần Hoài Sơ khẽ cau mày: "Tôi nói, tôi mệt rồi, cần nghỉ ngơi."

Thẩm Băng Đàn nghi ngờ nhìn sang, Tần Hoài Sơ đặt chiếc cốc ở góc bàn, nói: "Đi pha cho tôi một cốc cà phê đi."

Thẩm Băng Đàn vốn luôn ngồi trên thảm trước bàn trà, nghe thấy tiếng động liền đứng dậy, mới phát hiện chân mình đã tê rần.

Cô lại ngã ngồi xuống, đập vào bụng chân mấy cái, ráng chống đỡ đứng dậy.

Vừa rồi chỉ lo làm việc, cô không thấy khát.

Bây giờ cũng muốn uống gì đó.

Ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, Thẩm Băng Đàn trở lại phòng thư ký, cầm theo chiếc cốc của mình.

Dương Hiên nhìn thấy cô, vội vàng hỏi: "Chị Văn nói, Tần tổng bảo cô sắp xếp tài liệu dự án thu mua trong văn phòng của anh ấy à?"

Thẩm Băng Đàn gật đầu.

Dương Hiên ném cho cô ánh mắt cảm thông: "Ở riêng trong phòng với người như Tần tổng chắc hẳn rất khó khăn phải không? Cô có sợ không?"

"Vẫn ổn." Sắc mặt Thẩm Băng Đàn bình tĩnh, nhưng Dương Hiên lại cảm thấy cô đang cố chịu đựng, càng thông cảm cho cô.

Thẩm Băng Đàn cầm cốc nước của mình rời đi, một đồng nghiệp bên cạnh nói: "Công việc này trước đây là của tôi, mỗi lần đến phòng làm việc của Tần tổng để phân loại tài liệu, lòng tôi như thắt lại, ở trong đó thở mạnh cũng không dám."

Anh ta lắc đầu thở dài, "Ôi, ác mộng mà."

Có người xì khẽ: "Không đến mức ấy chứ, Tần tổng cũng đâu phải hổ."

"Anh ấy còn đáng sợ hơn hổ ấy." Người kia nói, "Anh có biết ánh mắt anh ấy tinh tường đến mức nào không? Bàn làm việc của anh ấy cách xa ghế sô pha như vậy, thế mà liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được tôi phân loại sai hồ sơ gì. Anh nói xem người có kinh nghiệm như tôi còn có thể xảy ra vấn đề, Thẩm Băng Đàm là người mới tới, cô ấy ở trong văn phòng sẽ bị Tần tổng ức hiếp thành thế nào đây?"

Dương Hiên nghe mọi người nói chuyện, càng thấy thương Thẩm Băng Đàn.

Không ngờ Tần tổng vẫn còn ghi thù, đến bây giờ vẫn còn nhớ những lời Thẩm Băng Đàn nói là anh dùng quy tắc ngầm với đồng nghiệp nam ngày nhậm chức hôm đó, thật đáng sợ!

Cũng may ngày đó cậu ta không nói gì, nếu không chưa biết chừng cũng sẽ thê thảm như Thẩm Băng Đàn rồi.

Thẩm Băng Đàn không biết mọi người trong văn phòng đang thảo luận chuyện gì, cô đi vào phòng trà pha hai tách cà phê.

Trở lại phòng làm việc của tổng giám đốc, Tần Hoài Sơ đang đứng trước cửa sổ sát đất.

Hoàng hôn buông xuống, làm nổi bật dáng người cao ráo thẳng tắp của anh, anh nghiêng người, để lộ nửa khuôn mặt nghiêm nghị, đôi lông mày thâm thúy.

"Tần tổng, cà phê của anh ạ." Thẩm Băng Đàn đưa cốc cho anh.

Tần Hoài Sơ nhận lấy, tựa người vào lan can trước cửa sổ nhìn cô: "Phải quay lại trường học à?"

Thẩm Băng Đàn đang muốn tiếp tục sắp xếp tài liệu, bị Tần Hoài Sơ hỏi thì khựng lại một chút, có chút không theo kịp suy nghĩ của anh: "Gì cơ?"

Hơi nóng trong cốc bốc lên, Tần Hoài Sơ thổi cà phê, nhấp một ngụm nhỏ: "Chẳng phải em đang là sinh viên năm cuối sao, trước khi tốt nghiệp có cần quay lại đại học A không?"

Thẩm Băng Đàn hai tay cầm cốc, hơi ấm dọc theo lòng bàn tay truyền ra tứ chi, cô cụp mi nói: "Học kỳ sau bắt đầu làm báo cáo đề xuất nên tôi phải về vài ngày, sau đó bảo vệ luận án, đến khi làm lễ tốt nghiệp cũng phải quay về. Thời gian cụ thể vẫn chưa xác định."

Tần Hoài Sơ thuận miệng "Ừm" một tiếng, nói: "Đến lúc đó nếu cần xin nghỉ phép thì báo trước với tôi."

"Vâng."

Thẩm Băng Đàn đứng một lát, thấy Tần Hoài Sơ không còn chỉ thị nào khác, cầm cốc đi về phía khu vực nghỉ ngơi.

Lại ngồi xuống thảm trước bàn trà, cô nghe thấy Tần Hoài Sơ từ phía sau lại hỏi một câu: "Đại học A, có tốt hơn đại học C không?"

Thân thể Thẩm Băng Đàn nhất thời cứng đờ, lúc ngẩng đầu lên, Tần Hoài Sơ đã sải bước rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Giống như những gì cô vừa nghe chỉ là ảo giác.

Thẩm Băng Đàn nhìn tài liệu trước mắt, trong lòng dâng lên một chút buồn bực vô cớ.

Cô nhấp vài ngụm cà phê, cố xua đi những ký ức cứ ùa về trong đầu, để có thể an tâm làm việc.

Tần Hoài Sơ ra ngoài rất lâu, lúc trở lại văn phòng tổng giám đốc đã là hơn hai tiếng sau đó.

Khi mở cửa bước vào, anh không ngờ Thẩm Băng Đàn vẫn còn ở đó.

Nhìn đồng hồ, đã gần tám giờ, cô vẫn đang sắp xếp những tài liệu kia.

"Đã trễ như vậy rồi, sao em không về đi?" Anh bước tới đây, "Hôm nay không bảo em tăng ca, về sớm một chút đi, ngày mai lại làm."

Thẩm Băng Đàn chép lại nội dung trên giấy: "Tôi sắp xếp xong sẽ về."

Tần Hoài Sơ nhìn cô một lúc, sau đó ngồi xuống một đầu sô pha bên kia: "Em không quay về, là sợ sẽ có phóng viên đến trước cửa chung cư sao?"

Dù sao Thẩm Băng Đàn cũng từng ở trong cái vòng đó, Tần Hoài Sơ vẫn hiểu rõ đám tay săn ảnh kia.

Cô từng rất nổi tiếng trong giới, đã biến mất bốn năm, bây giờ bất ngờ xuất hiện trước mắt công chúng, thậm chí còn để lộ nơi ở của mình, chắc chắn sẽ có phóng viên nằm vùng.

Anh có thể đoán được, Thẩm Băng Đàn cũng không ngạc nhiên, liền gật đầu: "Tôi tìm được nhà rồi, đợi trời tối sẽ lập tức về ký túc xá thu dọn hành lý, chuyển đến nơi ở mới ngay."

"Còn chưa ăn cơm nữa, có đói bụng không?" Tần Hoài Sơ hỏi.

"Tôi không đói."

Cái bụng dường như rất bất mãn với lời nói dối của cô, Thẩm Băng Đàn vừa dứt lời, đã phách lối phát ra lời kháng nghị.

Ùng ục ục~

Trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ, lại là lúc tan sở, không khí xung quanh rất yên tĩnh.

Âm thanh ùng ục này, trong lúc vô hình đã bị khuếch đại âm lượng lên mấy decibel.

"..."

Thẩm Băng Đàn xấu hổ, mặt nhanh chóng đỏ bừng, cúi đầu càng lúc càng thấp, không dám nhìn biểu cảm của Tần Hoài Sơ.

Tần Hoài Sơ nhìn cô, chợt cười nhẹ, đứng thẳng người: "Đi thôi, dẫn em đi ăn tối, tối nay tôi đưa em về."