Toàn Thế Giới Anh Chỉ Thích Em

Chương 42

Thẩm Băng Đàn nhìn lịch sử trò chuyện với Tiết Văn, thực sự là một lời khó mà nói hết.

Xưa nay cô chưa từng kết bạn hay tiếp xúc với người khác nhiều, vốn dĩ trong phương diện giao tiếp bằng ngôn ngữ đã rất tệ rồi.

Nhưng cô không ngờ rằng, Tần Hoài Sơ trong việc giao tiếp thế mà còn chẳng bằng cô.

Thẩm Băng Đàn muốn chủ động xin lỗi Tiết Văn về thái độ trước đó của mình.

Cô ngần ngại gõ chữ trên khung nhập dữ liệu, nhưng cuối cùng lại nghĩ lại, xóa tất cả.

Có lẽ buổi chiều Tiết Văn vẫn còn ở công ty, đến lúc đó cô đích thân xin lỗi chị ấy, như thế sẽ chân thành hơn.

Lúc chuẩn bị rời giường, cô cảm thấy đau nhức âm ỉ.

Cố nén khó chịu bước xuống giường, đi đến phòng thay đồ thay quần áo.

Đứng trước gương thay đồ ngủ, bên trong phản chiếu rõ ràng bộ dạng hiện tại của cô.

Da thịt trắng như tuyết, khắp nơi đều có vết đỏ, tệ nhất là ở ngực, quả thực rất khó coi.

Thẩm Băng Đàn nhớ lại trận điên cuồng tối qua.

Có lẽ tối qua anh đã tính toán sẵn trong lòng không cho cô đến công ty hôm nay, nên mới mặc sức giày vò, cũng bởi vì trước đó cô nói một đêm anh chỉ được một lần.

Khát vọng trả thù và ham mu.ốn chiến thắng quá lớn.

Nếu không phải tại cái hộp kia anh mua đã dùng hết, cũng không biết sẽ giày vò tới khi nào.

Thay quần áo xong, cô thay ga trải giường ném vào máy giặt.

Lúc trang điểm, cô còn đặc biệt đánh kem nền để che đi dấu ô mai trên cổ.

Cô không muốn làm phiền chị Tôn tới nấu ăn nên thấy trong tủ lạnh có nguyên liệu, liền vào bếp làm một bữa đơn giản.

Ăn xong, đúng lúc ga trải giường và vỏ chăn trong máy giặt cũng đã giặt sạch.

Cô mang ra ban công phơi khô, thấy đã gần hai giờ, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi bắt xe buýt đến công ty.

Editor: quattutuquat

—————

Thẩm Băng Đàn đi thẳng lên tầng 47, ra khỏi thang máy, trên đường đi văn đến phòng thư ký, cô đi ngang qua một phòng họp rộng lớn sáng sủa.

Những nhân tài tinh anh trong bộ vest ngồi quanh bàn, trước mặt mỗi người đều đặt một chiếc máy tính.

Tần Hoài Sơ đứng trước màn hình, mặc âu phục, đi giày da, khí chất tự phụ.

Anh đang từ tốn trình bày nội dung trên màn hình, mặc dù cách lớp cửa kính nghe không rõ đang nói gì, nhưng toát ra khí thế rất lớn, không có ai bên dưới dám thì thầm to nhỏ.

Sau đó, hình như có người bị gọi tên, người kia thận trọng lật tài liệu trong tay ra, cẩn thận trả lời cái gì đó.

Không biết tại sao, nhìn thấy Tần Hoài Sơ lúc này sát phạt quyết đoán, hùng hồn mạnh mẽ như vậy, trong đầu Thẩm Băng Đàn lại lóe lên hình ảnh anh đêm qua.

Tựa như hai người hoàn toàn xa lạ không chút liên quan.

Nếu không phải bây giờ hai chân cô vẫn còn mềm nhũn, thắt lưng đau nhức, Thẩm Băng Đàn gần như ngờ vực rằng toàn bộ trải nghiệm đêm qua của cô đều là mơ.

Rõ ràng một khắc trước còn ôm cô nói đủ loại lời th.ô tục đáng xấu hổ, bây giờ lại có thể cấm dục như thế này.

Mấu chốt là tại sao anh có thể đến công ty từ sáng sớm, mặt mày lại còn rạng rỡ, tràn đầy năng lượng gấp trăm lần thế kia?

Quá đáng!

Thẩm Băng Đàn còn đang thất thần, ánh mắt của Tần Hoài Sơ xuyên qua tấm kính trong suốt trong phòng họp, nhìn thẳng về phía này.

Lưng Thẩm Băng Đàn cứng đờ, co chân bỏ chạy.

Đẩy cửa phòng thư ký ra, đúng lúc Tiết Văn vừa mới in tài liệu đang bước tới.

Thẩm Băng Đàn đứng im, chào hỏi: "Chị Văn."

Tiết Văn ngẩng đầu, nhìn cô với vẻ mặt nhàn nhạt: "Tới rồi đấy à."

Quả nhiên, thái độ của cô sáng nay đã khiến chị Văn không vui rồi.

Tất cả là tại Tần Hoài Sơ.

Thẩm Băng Đàn liếm môi, cố gắng giải thích: "Chị Văn, sáng nay em..."

Tiết Văn không cho cô cơ hội mà trực tiếp đưa tài liệu trên tay cho cô: "Làm việc trước đã, em mang những thứ này đến phòng họp đi, đợi lát nữa họp xong thì phân phát cho mọi người."

Thẩm Băng Đàn nhận lấy, không bước vào văn phòng thư ký nữa mà quay trở lại phòng họp.

Cuộc họp còn chưa kết thúc, Thẩm Băng Đàn không dám nhìn Tần Hoài Sơ, cô rón rén đi vào, đứng ở một góc không ai chú ý, cố gắng làm giảm đi cảm giác tồn tại.

Trên đường đi làm, xe buýt không còn ghế trống, cô đã đứng suốt cả chặng đường, còn đang đi đôi giày cao gót mà công ty quy định phải mang đi làm, không ngờ đến công ty vẫn phải đứng tiếp.

Cô thở dài, thầm mong cuộc họp mau sớm kết thúc.

Chân hơi đau nên cô khẽ dịch chuyển tư thế, đặt tay ra sau eo ấn hai lần.

Tần Hoài Sơ liếc nhìn cô, tốc độ nói lập tức tăng nhanh không ít.

"Cuộc họp hôm nay trước hết kết thúc tại đây, tôi sẽ nhờ thư ký phân phát dữ liệu khảo sát và phân tích mới nhất của dự án thu mua Nãi Khắc cho mọi người. Giám đốc Triệu dẫn dắt mọi người vạch ra kế hoạch khả thi rồi viết báo cáo nộp cho tôi, tan họp đi."

Nghe thấy hai chữ "tan họp", Thẩm Băng Đàn xem xét nội dung tài liệu trong tay rồi lần lượt phân phát cho mọi người.

Sau khi mọi người rời đi, Thẩm Băng Đàn chịu trách nhiệm dọn dẹp bàn hội nghị.

Tần Hoài Sơ vẫn ngồi ở ghế chính, tùy ý xem tài liệu trong tay, tựa hồ không có ý định rời đi.

Trợ lý Tề ở bên cạnh rất thức thời đi ra ngoài trước.

Trong phòng họp chỉ còn lại hai người, Thẩm Băng Đàn cầm khăn trắng lau bàn sạch sẽ.

Tần Hoài Sơ đóng tài liệu trong tay lại, nhìn cô.

Dù cô đã trang điểm nhưng vẫn không che giấu được quầng thâm dưới mắt, trông còn có chút tiều tụy.

Gần đây cô quá bận, không được nghỉ ngơi hẳn hoi, hình như gầy đi rất nhiều.

Tần Hoài Sơ khẽ cau mày: "Chẳng phải anh đã bảo em ở nhà nghỉ ngơi sao? Sao còn chạy tới đây?"

Thẩm Băng Đàn nghiêng nửa người về phía trước, đặt bình hoa vào giữa mà không nhìn anh: "Anh xin phép kiểu ấy, em không ở nhà nghỉ ngơi nổi."

Tần Hoài Sơ buông tài liệu trong tay xuống, đứng dậy đi tới.

Thẩm Băng Đàn bất giác lùi lại hai bước, chỉ vào tường kính đằng kia: "Người ở bên ngoài có thể nhìn thấy, anh đừng có đến gần em."

Tần Hoài Sơ nhìn sang, bắt gặp một đồng nghiệp đang đi lấy nước đi ngang qua, khóe mắt tò mò nhìn vào.

Khoảnh khắc đụng phải ánh mắt của Tần Hoài Sơ, anh ta nhanh chóng quay đi, biến mất nhanh nhất có thể.

Khóe môi Tần Hoài Sơ khẽ nhếch lên khó phát hiện, cũng không nói gì: "Lát nữa đến phòng làm việc của anh."

Sắc mặt anh khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có, sải đôi chân dài rời khỏi phòng họp trước.

Thẩm Băng Đàn không để ý nhiều đến lời anh nói, sau khi dọn dẹp phòng họp, cô trở lại phòng thư ký.

Vẫn nhớ rõ thái độ xin nghỉ sáng nay của mình, cô bước đến bàn của Tiết Văn: "Chị Văn."

Tiết Văn đang gõ gì đó trên máy tính, không ngẩng đầu lên: "Sao vậy?"

Thẩm Băng Đàn liếm môi: "Sáng nay..."

"Nói đến chuyện sáng nay, Tiểu Thẩm à, chị có mấy lời muốn nói với em." Tiết Văn ngẩng đầu nhìn sang, "Từ ngày em vào công ty cho đến bây giờ, chị vẫn luôn quan tâm để ý đến em phải không? Hôm nay em muốn xin phép nghỉ, chị cũng rất lo lắng hỏi thăm tình hình của em. Chị biết mặc dù bình thường em không thích nói nhiều, nhưng em vẫn phải chú ý đến thái độ khi giao tiếp với người khác chứ, nhất là chị là cấp trên của em, em là một thực tập sinh đến xin chị nghỉ phép, sao khí thế lại lớn như vậy nhỉ?"

Cho tới bây giờ Tiết Văn vẫn không thể ngờ, có một ngày cô nhận lời xin nghỉ phép từ cấp dưới, mà lại có ảo giác như đang báo cáo công việc với cấp trên.

Có điều sếp còn tích chữ như vàng hơn cả Thẩm Băng Đàn.

Nếu như đấy mà là sếp, chắc là sẽ chỉ trả lời: Nghỉ phép, nghỉ ngơi, một ngày.

Thẩm Băng Đàn khá khẩm hơn chút xíu, còn tận bốn chữ: Hôm nay xin nghỉ, cần phải nghỉ ngơi, dự kiến một ngày.

Trước kia cô không hề nhìn ra, hoá ra Thẩm Băng Đàn rất có tiềm năng làm lãnh đạo đấy.

Thẩm Băng Đàn không thể giải thích, chỉ có thể thừa nhận lỗi lầm: "Xin lỗi chị Văn, là lỗi của em, về sau em sẽ điều chỉnh lại thái độ của mình ạ."

Bây giờ cô đã thành khẩn thừa nhận sai lầm của mình, Tiết Văn xua tay, không so đo với cô nữa: "Thôi được rồi, bỏ đi, em quay lại làm việc đi."

Trợ lý Tề vừa hay đến tìm Tiết Văn bàn chuyện công việc thì nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người.

Thẩm Băng Đàn vừa đi, anh ta liền hỏi: "Sao lại đắc tội với cô thế? Rất hiếm khi thấy cô dạy dỗ người khác đấy."

Trông thấy trợ lý Tề, Tiết Văn khá kích động, giở lại lịch sử trò chuyện ra cho anh ta xem: "Hôm nay Thẩm Băng Đàn xin tôi nghỉ phép, anh nhìn xem cô ấy nói chuyện với tôi như thế nào này."

Trợ lý Tề nhìn điện thoại, suýt chút nữa bật cười.

Anh ta buộc mình phải kìm nén lại, nghiêm túc trầm ngâm một hồi, phân tích: "Đúng là hơi kiệm lời thật."

"Này đâu chỉ là kiệm lời?" Tiết Văn chỉ vào lịch sử trò chuyện, "Sáng nay tỉnh dậy nhìn thấy tin nhắn, da đầu tôi tê rần rần, không hiểu sao lại có cảm giác sợ hãi như bị sếp chi phối ấy, thấy bức xúc quá trời luôn!"

Nếu như không phải tên ghi chú và avartar chính xác là của Thẩm Băng Đàn, cô đã nghi ngờ người ở đầu bên kia điện thoại thực sự là ông chủ rồi.

Phong cách nói chuyện này không khác gì phong cách nói chuyện của sếp cả.

Trợ lý Tề trả lại điện thoại cho cô: "Là thực tập sinh mà thái độ thế này quả thực hơi có vấn đề, cần phải phê bình, dạy dỗ một chút."

"Đúng không? Hôm nay anh mà nhận được đoạn hội thoại như vậy thì anh cũng khó chịu thôi." Tiết Văn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều sau khi tìm được sự đồng tình từ Trợ lý Tề.

Trợ lý Tề nói: "Vừa nãy cô dạy dỗ cô ấy chưa đủ đâu, còn phải dạy thêm cho cô ấy một bài học nữa."

Tiết Văn: "?"

Trợ lý Tề: "Lát nữa tôi phải đến bệnh viện làm một số việc, chiều nay Tần tổng có một dự án ở Công nghệ Apex, cần một trợ lý đi cùng. Tôi đang định sắp xếp cho cô đi, nếu không thì tôi bảo Thẩm Băng Đàn tới đó thay cô nhé?"

Tiết Văn giật mình, làm trợ lý bên cạnh sếp khi bận rộn với các dự án là một công việc đòi hỏi cường độ rất cao.

Trong toàn bộ văn phòng thư ký, ngoại trừ Trợ lý Tề, chỉ có Tiết Văn mới miễn cưỡng có thể ứng phó được, những người còn lại đều mắc lỗi, lần nào cũng bị mắng.

Công việc này là cơn ác mộng đối với toàn thể nhân viên văn phòng thư ký.

"Anh làm vậy không phải là gây khó dễ cho cô ấy rồi sao, một thực tập sinh còn chưa tốt nghiệp sao có thể làm nổi? Bảo cô ấy viết báo cáo phân tích cũng chưa chắc đã làm được ấy chứ."

"Chính thế mới là cách cho cô ấy nhận bài học, để cô ấy cảm nhận được sự sợ hãi khi bị ông chủ chi phối là như nào, cứ quyết thế đi, cô không cần phải cầu xin thay cô ấy đâu."

"..."

Lúc trợ lý Tề qua tìm Thẩm Băng Đàn, Tiết Văn đột nhiên cảm thấy có lỗi với cô.

Nếu biết trước thì đã không tố giác với Trợ lý Tề rồi.

Mong chiều nay em tự cầu phúc nhé.

Editor: quattutuquat

—————

Thẩm Băng Đàn ngồi trước máy tính, mí trên mí dưới đánh nhau liên hồi, ráng chống đỡ lắm mới không để bản thân ngủ gục ra đấy.

Cô ngây ngất ngơ ngác bị trợ lý Tề gọi đến văn phòng tổng giám đốc, nói rằng có một số việc phải làm.

Sau khi đi vào, cô không thấy ai trong phòng làm việc, kể cả Tần Hoài Sơ.

Đang lúc cô đang thắc mắc thì Tần Hoài Sơ từ gian phòng phía đông đi ra.

Phòng làm việc của tổng giám đốc có không gian rộng rãi, ngoài khu văn phòng và khu nghỉ ngơi còn có phòng tập thể dục ở phía Tây và một phòng làm việc nhỏ ở phía Đông.

Trong phòng làm việc nhỏ có một chiếc giường, trước kia Tần Hoài Sơ tăng ca quá muộn thì sẽ ở lại đây.

Nhìn thấy Thẩm Băng Đàn, Tần Hoài Sơ đi về phía cô: "Hôm nay anh bảo em ở nhà nghỉ ngơi, mà em cứ nhất quyết muốn tới, thế thì ở đây ngủ bù đi."

"Không cần đâu, em..." Thẩm Băng Đàn đang định từ chối, nhưng anh đã mạnh mẽ bế cô lên, đi vào trong.

Đặt cô lên giường, Tần Hoài Sơ đắp chăn cho cô: "Kiều Kiều, sức người có hạn."

Thẩm Băng Đàn cũng biết gần đây dưới mắt cô có quầng thâm nặng nề, cô rất thiếu ngủ, đau đầu dữ dội.

Thay vì ngủ gật ở bàn làm việc rồi bị chị Văn bắt gặp, thà ngủ ngon ở đây còn hơn.

Thấy cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, vẻ mặt Tần Hoài Sơ dịu đi, hôn lên trán cô: "Anh ở ngay bên ngoài, có chuyện gì thì cứ gọi anh."

Tần Hoài Sơ kéo toàn bộ rèm cửa, ánh sáng trong phòng làm việc nhỏ tối sầm lại.

Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.

Thẩm Băng Đàn nằm trong chăn bông mềm mại, ngửi được mùi nắng và hương gỗ thông thoang thoảng, rất giống mùi trên người Tần Hoài Sơ.

Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngủ cũng rất say.

Không biết đã bao lâu rồi cô không ngủ say như thế, thậm chí càng ngủ lại càng buồn ngủ, càng ngủ càng thấy mệt.

Trời đất tối sầm, đầu óc nặng trĩu, cơ thể dường như không còn là của mình nữa.

Đợi đến khi cô hoàn toàn tỉnh táo, cảm thấy mình đã bù lại được toàn bộ giấc ngủ bị thiếu trong khoảng thời gian trước, toàn thân cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cô uể oải vươn vai từ trong phòng đi ra, ánh đèn trong văn phòng tổng giám đốc sáng trưng như ban ngày.

Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì rõ ràng.

Tần Hoài Sơ đang nằm trên ghế sô pha trong khu nghỉ ngơi, đôi chân dài duỗi thẳng không đủ chỗ đặt bị thừa ra một đoạn, tựa như đang ngủ.

Thẩm Băng Đàn liếc nhìn điện thoại di động trên bàn trà, đã mười giờ tối.

Cô ngủ kỹ thật đấy.

Đại khái là nghe thấy động tĩnh, Tần Hoài Sơ trên sô pha mở mắt ra, nhéo nhéo mi tâm, ánh mắt dịu dàng nhìn sang: "Nghỉ ngơi khoẻ rồi chứ?"

Thẩm Băng Đàn gật đầu.

Anh ngồi dậy, cầm áo khoác trên sô pha lên mặc vào: "Mọi người tan làm hết từ lâu rồi, mình cùng về thôi, đưa em đi ăn tối trước nhé."

Sau khi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, Tần Hoài Sơ tự nhiên nắm lấy tay cô.

Thẩm Băng Đàn theo bản năng muốn trốn tránh, nhưng vẫn bị anh tóm được: "Đã giờ này rồi, không có ai nhìn thấy đâu."

Hai người đi thang máy trực tiếp xuống bãi đậu xe ngầm, ngồi lên xe, Tần Hoài Sơ nhìn điện thoại.

Trước khi tan làm Trợ lý Tề đã gửi một tin nhắn WeChat cho anh: 【 Tần tổng, mẫu xét nghiệm đã được gửi đến trung tâm giám định, thứ Sáu sẽ có kết quả ạ. 】

"Anh đang xem gì thế?" Thẩm Băng Đàn ngó đầu tới gần, Tần Hoài Sơ chuyển đổi giao diện, liếc nhìn các món ăn ngon, đưa điện thoại cho cô, "Em xem xem muốn ăn món gì, không gọi chị Tôn qua nấu cơm nữa, chúng ta ăn ở bên ngoài rồi về."

Ăn cơm xong quay về Vịnh Thủy Vân đã là rất muộn.

Sau khi xuống xe, đi vào thang máy, Thẩm Băng Đàn vô thức ấn nút tầng 7, không ngờ lại bị Tần Hoài Sơ ngăn lại, bấm số "1".

Thang máy đi lên, dừng ở tầng một.

Tần Hoài Sơ kéo tay cô đi ra: "Đi mua chút đồ, tối qua dùng hết rồi."

Thẩm Băng Đàn không ngờ anh còn nhớ rõ việc này đến thế: "Tầm này chắc siêu thị đóng cửa rồi."

Đi ra khỏi khu chung cư, Tần Hoài Sơ chỉ vào ánh đèn nhấp nháy phía trước bên trái: "Chỗ kia đâu có cửa đóng."

Thẩm Băng Đàn nhìn sang, thấy ánh đèn bên trong kiều diễm, trên tấm biển nhấp nháy có viết hai chữ: Night Fun

"..."

Anh còn biết có cả cửa hàng như vậy ở gần đây sao?

Tần Hoài Sơ quen cửa quen nẻo kéo cô vào trong, bên trong là một máy bán hàng tự động không người bán.

Có vẻ như cái hộp lần trước đã được mua ở đây.

Thẩm Băng Đàn không đành lòng nhìn thẳng vào đồ vật trong máy bán hàng tự động, sợ có người đi vào đụng phải sẽ khó tránh khỏi xấu hổ: "Hay là em ra ngoài đợi anh, canh chừng giúp anh nhé?"

"Canh chừng cái gì, mình có phải trộm cướp đâu." Biểu hiện của Tần Hoài Sơ cực kỳ bình tĩnh.

Thẩm Băng Đàn bất đắc dĩ, chỉ có thể thúc giục: "Anh nhanh nhanh lên được không."

"Em gấp cái gì?" Anh quan sát sản phẩm trưng bày bên trong, bấm sáng nút chọn "cỡ lớn bền bỉ" rồi quét mã QR thanh toán.

Rồi lại bấm mua "cỡ lớn siêu mỏng".

Còn không quên phổ cập khoa học cho cô: "Cái này phải chia thành các cỡ, mua nhầm là không được."

Anh cúi người xuống lấy hai chiếc hộp từ hộc nhận hàng ra, lắc lắc trước mắt cô, ra hiệu cho dòng chữ trên đó: "Em thấy không, cỡ lớn."

Thẩm Băng Đàn: "..."

Cái giọng điệu này, siêu cấp kiêu ngạo!

*

Tác giả có lời muốn nói:

Giám sát cửa hàng: Tui sẽ không nói cho mấy người biết đâu, rằng thì là lần đầu tiên công chúa Sơ Sơ tới đây, cũng rất chi là ngại ngùng ó~