Toàn Trường Đều Cho Rằng Tôi Là O Giả A

Chương 18

 18. Chương 18

Bên ngoài cổng trường số 1 Hoài Nam chen chúc tấp nập đầy xe cộ, xe của bà Tống Miên phải ngừng ở bên ngoài đường cái phía đối diện. Sở Thao phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được xe của nhà mình ở bên trong một dàn xe hỗn độn đó.

Một chiếc áo nào có chắn được bao nhiêu nước mưa, cậu ôm Sở Tinh Ninh có thể cảm giác được anh lạnh đến phát run. Sở Tinh Ninh đầu nặng chân nhẹ, cả người rất khó chịu, quần áo thì ướt đẫm dính vào người, bị gió thổi vào lạnh tới run rẩy.

Bà Tống Miên vô cùng lo lắng xuống xe, cùng Sở Thao đỡ Sở Tinh Ninh lên nằm xuống hàng ghế sau. Sở Tinh Ninh cau mày, đôi mắt nhắm lại gắt gao, người co lại.

Mà bên ngoài Sở Thao theo bản năng duỗi tay che mưa cho bà Tống Miên, chẳng sợ chỉ như muối bỏ biển:

"Mẹ, mẹ nhanh lên xe đi."

Tống Miên nhanh chóng đóng rầm lại cửa sau xe, rồi giơ tay đánh và đẩy cánh tay của Sở Thao ra:

"Sao lại thế này! Tại sao anh mày lại phát sốt!"

Cánh tay của Sở Thao bị bà Tống Miên đánh có chút đau, cậu ngẩn ra một chút nói:

"Cả ngày nay anh ấy đều không thoải mái."

Bà Tống Miên dang hai tay ra, mất khống chế khoa tay múa chân:

"Vậy vì sao không mang anh mày tới phòng y tế! Vì sao lại chờ cho tới bây giờ mới nói với tao! Thân thể của nó không tốt mày không biết hay sao? Xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ!"

Sở Thao hoàn toàn ướt đẫm, mái tóc ướt dầm dề dán lên hai bên tai, lông mi nồng đậm cong vút bị nước mưa tẩm ướt còn treo vài bọt nước rất nhỏ run rẩy sắp rơi xuống, phảng phất như giây tiếp theo sẽ rơi vào trong mắt cậu.

Hầu kết cậu giật giật, cậu duỗi tay vuốt vuốt khuôn mặt muốn lau khô nước mưa ở phía trên rồi thấp giọng nói:

"Con xin lỗi."

Bà Tống Miên hít sâu một hơi, nổi giận đùng đùng đi về ghế điều khiển.

Sở Thao rũ mắt xuống, kéo ra cửa bên ghế phụ. Cậu thấy Sở Tinh Ninh cố nén khó chịu, chống lên thân thể, nâng lên mi mắt hơi mỏng lên, hữu khí vô lực nói:

"Mẹ, mẹ quát gì vậy."

Ngoài xe, mưa như trút nước, những hạt mưa tinh mịn như sáng lên dưới đèn đường, như những viên đạn kín không kẽ hở nện xuống mặt đất, nện vào cửa sổ xe, làm bọt nước văng ra tứ tán, vỡ vụn rồi dũng mãnh biến mất trong bóng đêm đặc sệt.

Hai bên lề đường đã ngập nước, bánh xe ngâm mình trong nước bẩn khi di chuyển còn tạo ra từng đợt sóng nước. Máy sưởi trong xe được mở ra, Tống Miên bình tĩnh hơn một chút.

Bà nhìn lướt sang Sở Thao, phát hiện cậu chỉ trầm mặc nhìn ra ngoài, trên mặt không có biểu tình gì.

"Hôm nay người tới lĩnh bảo hiểm hưu trí, còn nhận bồi thường cho việc phá bỏ di dời, cùng với tới bổ sung đăng ký hộ khẩu, còn phải làm hộ khẩu tạm trú rất nhiều, bận rộn từ sớm tới tối muộn, một phút đều không thể nghỉ ngơi, ba con thì không ở nhà, buổi chiều mẹ còn phải chạy về nhà đóng cửa sổ, hiện tại anh con lại sinh bệnh, làm mẹ mệt chết khiếp."

Sở Thao quay đầu sang, rút tờ khăn giấy, xoa xoa nước mưa trên cổ bà.

"Mẹ, mẹ vất vả."

Tống Miên thấy Sở Thao không có phản ứng gì khác thì yên tâm.

Bà tránh tay Sở Thao nói:

"Con tự lau cho mình đi, mẹ không ướt."

"Dạ."

Sở Thao thu lại tờ khăn giấy tùy ý lau vài cái trên mặt mình. Thật ra cậu cũng không cần lau bởi vì toàn thân đã ướt đẫm rồi. Nhưng mà nếu điều này làm bà Tống cảm thấy an tâm thì cậu sẽ làm. Đây đại khái chính là sự ăn ý giữa mẹ và con họ đi.

Bị Sở Tinh Ninh nhắc nhở, bà Tống Miên cũng cảm thấy vừa rồi quát cậu có chút quá mức, nhưng ngại mặt mũi cho nên vô pháp nói lời xin lỗi, vì vậy chỉ khô cằn giải thích nguyên nhân.

Mà cậu thì thôi cho qua, người một nhà sao có thể không có va chạm đâu.

"Trước tiên mẹ sẽ đưa hai đứa tới bệnh viện, khám xem có nặng lắm không, nếu nghiêm trọng phải truyền nước thì con ở lại cùng anh, mẹ trở về lấy quần áo."

"Vâng."

Bệnh viện trung tâm thành phố cách trường trung học số 1 Hoài Nam rất gần, chỉ có 2 km. Đáng tiếc rằng đoạn đường đến bệnh viện thì rất gần nhưng đỗ xe rất khó khăn.

Đặc biệt là đêm mưa, xe tư, xe taxi xen lẫn với nhau, người ra kẻ vào con đường nhỏ hẹp, chen chúc khó gỡ như cuộn chỉ rối.

Gần đây thời tiết đang dần chuyển ấm, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày đêm trong một ngày rất lớn, không ít người sinh bệnh tới khám.

Bà Tống Miên quay đầu nhìn thoáng Sở Tinh Ninh, hàm răng của anh đã hơi run lên, mặc dù điều hòa sưởi đã để nhiệt độ rất cao, nhưng tựa hồ anh vẫn rất lạnh.

Trong lòng bà nóng như lửa đốt.

Sở Thao cởi dây an toàn ra:

"Con đỡ anh đi vào đăng ký trước, mẹ tìm nơi đỗ xe đi ạ."

Tống Miên rút chiếc ô che mưa dưới gầm ghế đưa cho cậu:

"Che ô đi."

Sở Thao gật đầu. Cậu nhận chiếc ô rồi xuống xe, vòng tới cửa sau, trước tiên mở ô ra, che ở cửa xe, sau đó đỡ Sở Tinh Ninh xuống.

Hai người dựa vào nhau đi bộ vào phòng khám cấp cứu. Sở Thao nghiêng toàn bộ ô che cho Sở Tinh Ninh, vì sốt Sở Tinh Ninh không có sức lực, không thể đẩy lại.

"Em đừng che hết cho anh, đừng để ngấm nước mưa sinh bệnh."

Sở Thao nói: "Thân thể em rất tốt, không có việc gì."

Thuốc ức chế trên người bọn họ đã bị nước mưa gột rửa, hương vị tin tức tố bay ra. Ở gần là có thể ngửi được khí vị hỗn hợp giữa nước mưa và tin tức tố.

Sở Tinh Ninh cau mày, lẩm bẩm:

"Có phải vì sốt nên khứu giác của anh không nhanh nhạy nữa hay không mà anh cảm thấy hương vị tin tức tố cửa em đã thay đổi?"

Sở Thao không để ý nói:

"Có khả năng gần đây ăn ít trái cây ăn nhiều thịt nên vậy."

Cũng có cách nói như vậy, tin tức tố giống như tinh dịch, sẽ thay đổi hương vị khi hấp thu đồ ăn khác nhau. Sở Tinh Ninh đau đầu đành phải vẫy vẫy tay ra dấu biểu đạt mình không tán đồng.

"Trước kia khi ngửi có chút chát chát, nhưng hiện tại lại rất thơm, cảm giác giống như trái cây đã chín vậy."

Sở Thao nheo mắt, đột nhiên nhớ tới hai lần trong nháy mắt có chút xúc động muốn tự an ủi kia.

Cậu nuốt nuốt nước miếng hàm hồ nói:

"Có khả năng là lúc trước đang trong quá trình phân hóa, hiện tại đã hoàn thành."

Sở Tinh Ninh không có tinh lực nghĩ nhiều như vậy, tạm thời chấp nhận cách nói này:

"Cũng có khả năng."

Sở Thao đỡ Sở Tinh Ninh ngồi xuống ghế ngoài hành lang, còn mình thì xếp hàng lấy số, một lúc lâu sau, cuối cùng Tống Miên cũng tìm được chỗ đỗ xe, vội vàng tiền vào. Bọn họ lại đợi thêm khoảng 10 phút, rốt cuộc đến lượt khám của Sở Tinh Ninh.

Đầu tiên bác sĩ hỏi giới tính, lại hỏi về ẩm thực gần nhất, cuối cùng cầm ống nghe đặt vào bụng Sở Tinh Ninh dò xét.

"Viêm dạ dày cấp tính, uống thuốc cũng được, tiêm cũng được, tiêm thì nhanh khỏi hơn."

Sở Thao vừa nghe phải tiêm thì da đầu tê dại, cậu nhìn thoáng qua Sở Tinh Ninh.

Anh mím chặt đôi môi khô khốc:

"Tiêm đi ạ, bài tập con còn chưa làm xong, muốn khỏe nhanh hơn một chút."

Cũng may phòng khám cấp cứu vẫn còn giường trống, bác sĩ viết đơn thuốc, rồi đưa cho Tống Miên đi nộp tiền.

Sở Thao thì giúp anh cởi đồng phục đã ẩm ướt, rồi quấn chặt chăn cho anh. Sau khi bà Tống Miên nộp tiền, cô y tá đẩy xe đi vào. Kim tiêm truyền dịch thon dài lóe sáng dưới bóng đèn, đầu Sở Thao ong lên một tiếng.

Cậu thực sự cực kỳ cực kỳ ghét cảm giác mũi kim đâm vào làn da, mặc dù không đau nhưng cả người cảm thấy không an toàn.

Cậu và Sở Tinh Ninh là anh em sinh đôi, tuy kim đâm vào người Sở Tinh Ninh nhưng cậu luôn có loại đồng cảm bản thân mình cũng bị tiêm.

Bà Tống Miên cầm lấy quần áo ướt của Sở Tinh Ninh gập lại, nói với cậu:

"Con cũng cởi áo đồng phục ra đi, mẹ trở về lấy hai bộ quần áo thuận tiện mang chút đồ ăn cho hai đứa."

Sở Thao mặc bên trong chính là áo cộc tay và quần đùi, cậu ngượng ngùng mặc quần cộc đi lại trong bệnh viện vì thế lắc đầu:

"Con không có việc gì, cũng quen rồi."

Bà Tống Miên cũng không miễn cưỡng, chỉ cầm quần áo Sở Tinh Ninh đi. Nhìn vậy Sở Thao chợt nghĩ tới cái quần của Giang Thiệp kia.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì đêm nay cậu có thể lấy về được. Lúc trước cậu đã gọi điện cho bà chủ cửa hàng, vì có thân thích qua đời cho nên bà không thể không trở về xử lý.

Nhưng vì vài ngày này có quá nhiều người muốn lấy đồ cho nên bà đã gửi chìa khóa ở bên hàng xóm cửa hàng tiện lợi. Nếu Sở Thao thật sự sốt ruột muốn lấy có thể sang bên hàng xóm lấy chìa khóa mở cửa, chỉ cần để lại phiếu gửi đồ và ký tên là được.

Ngày mai là thứ năm, thứ 6 mà không trả đồ cho Giang Thiệp thì không còn cách nào phải chờ tới tận thứ 2 mới đưa được.

Y tá nói, Sở Tinh Ninh phải chuyển dịch khoảng 1 tiếng rưỡi. Mà bà Tống Miên thì về nhà lấy quần áo lại mua cơm, tới đây cũng phải mất khoảng 1 tiếng. Nếu cậu chạy tới cửa hàng giặt là thuận lợi lấy được quần áo thì nhiều lắm cũng chỉ mất nửa giờ.

Lại lấy xe đạp đi tới đây cũng không chậm trễ gì. Đang nghĩ tới đó thì có người đẩy cửa tiến vào, gió ngoài hành lang lùa vào làm Sở Thao rùng mình.

--------------------------------