Tôi Bị Hệ Thống Check In Du Lịch Trói Chặt

Chương 2

Bình thường mỗi khi Đường Tư Kỳ và bạn thân mua trái cây thì đều đến tiệm của ông Lưu dưới lầu, tuy không có nhiều loại nhưng vừa tươi vừa rẻ.

Còn trái cây của cửa hàng này được đóng gói đẹp mắt cân đối, có không ít loại là trái cây nhập khẩu, giá đắt hơn không ít.

Sau khi Đường Tư Kỳ bước vào cửa hàng liền được nhân viên nhiệt tình giới thiệu.

“Chào chị, hôm nay cửa hàng có chương trình khuyến mãi, cherry cấp J một hộp chỉ 158 tệ! Chị xem thử xem, cherry cấp J của chúng em không hề kém cấp JJ của siêu thị, tươi ngon vô cùng, chị có thể ăn thử một chút xem sao.”

Nói xong thì bê đĩa dùng thử lên mời Đường Tư Kỳ ăn.

Cherry ăn thử không phải là một quả hoàn chỉnh mà được cắt nhỏ ra thành miếng. Tuy cửa hàng này bán giá đắt nhưng chất lượng đúng là không thể chê được.

Đây mới là cherry cấp J, Đường Tư Kỳ lạnh nhạt nhìn về phía cherry cấp cao.

Nhân viên cửa hàng cười cười nói: “Cherry cấp JJ tất nhiên tốt hơn loại cấp J, chỉ là cấp JJ hiện tại không có chương trình khuyến mãi, một hộp 5 cân bán giá 298 tệ, em nghĩ hôm nay chị mua loại cấp J sẽ có lời hơn.”

Đường Tư Kỳ lấy điện thoại ra xác nhận lại, trên màn hình thật sự ghi có thể đổi cherry cấp SSJ.

Cô nhấn nhấn vào giao diện trao đổi.

“Xác nhận đổi cherry tươi cấp SSJ 5 cân một hộp?”

Đường Tư Kỳ ấn xác nhận.

“Chúc mừng bạn trao đổi thành công, xin mời đến một trong những cửa hàng trong danh sách để mua hàng.”

Đường Tư Kỳ tắt màn hình, nhìn về phía nhân viên cửa hàng, hít sâu một hơi: “Cho tôi mua một hộp 5 cân cấp SSJ.”

Nói xong, tim cô đau như đang chảy máu, 399 tệ một hộp đấy!

Dùng số tiền này mua mì ăn liền cũng đủ cho cô ăn rất lâu……

Nhỡ đâu cái phần mềm này không chi trả cho cô thì chắc cô khóc ngất luôn mất.

Chỉ là không hiểu sao cô vẫn muốn thử cược một lần, phải có ước mơ chứ, biết đâu… gặp quỷ thì sao?

Nhân viên cửa hàng sửng sốt, nụ cười trên mặt càng thêm nhiệt tình: “Chị muốn mua một hộp cherry cấp SSJ? Loại tam câu đó ạ? Một hộp 5 cân giá 339 tệ.”

Đường Tư Kỳ nhịn đau gật đầu: “Đúng thế, đúng thế, không sai.”

Nhân viên cửa hàng lập tức im lặng, hóa ra là nhà giàu, thảo nào người ta coi thường cherry cấp J, không cần khuyến mãi, vốn cái người ta muốn mua là loại tam câu mà.

Nhân viên nhanh chóng đem hộp cherry tới, còn mở ra cho Đường Tư Kỳ xem chất lượng bên trong, không có quả nào hỏng, tất cả đều tròn vo, đường kính hơn 30mm, màu sắc đậm, nhìn qua cũng biết ăn rất ngon.

Đường Tư Kỳ nuốt nuốt nước miếng: “Vậy lấy hộp này đi.”

Sau khi thanh toán, Đường Tư Kỳ nhìn tin nhắn thông báo mà khó chịu muốn khóc.

“[Ngân hàng Xây dựng Trung Quốc] tài khoản ( **6666) đã tiêu 399 NDT ngày 10 tháng 4, số dư tại thời điểm giao dịch 3880.00 NDT.”

Chỉ còn lại có hơn 3000 thôi sao?

Cô cầm hộp cherry ra khỏi cửa hàng trái cây, di động lại rung lên.

Đường Tư Kỳ vừa nhìn màn hình, suýt chút nữa đã nhảy dựng lên.

“[Ngân hàng Xây dựng Trung Quốc] tài khoản ( **6666) nhận 399 tệ ngày 10 tháng 4, số dư tại thời điểm giao dịch 4279.00 NDT.”

A a a a!

Vậy mà! Thật sự! Được trả tiền!!!

Đường Tư Kỳ vui vẻ không quá ba giây, liền nghe dì lầu dưới đang lớn tiếng mắng mỏ, dù cô đã đến Thượng Hải từ khi học đại học nhưng cũng chỉ nghe hiểu một câu “Không có não hả” giữa một đoạn lớn tiếng Thượng Hải của dì.

Chỉ là nhìn động tác thôi cô cũng hiểu được dì ấy đang mắng mình ban nãy chạy xuống lầu đụng đổ đồ đạc.

Hôm nay tâm trạng Đường Tư Kỳ vô cùng tốt, cô vừa đi vừa nhảy nhót đến chỗ dì, nói: “Được rồi được rồi, để cháu dọn, đảm bảo sẽ xếp gọn gàng lại cho dì. Dì à, cháu mới mua cherry, để cháu chia cho dì một ít.”

Dì lầu dưới sửng sốt, không nhận cherry, nhìn Đường Tư Kỳ làm việc, nhỏ giọng nói: “Aizza, mấy cô cậu trẻ bây giờ đúng là không biết tiết kiệm tiền.”

Từ Thiên Ngưng đưa con đến nhà trẻ, còn xách thêm một ít hàng trở về, vừa bước đến trước câu thang đã thấy Đường Tư Kỳ đang quét dọn.

Cô vui vẻ: “Hôm nay em dậy rất sớm, còn quét dọn vệ sinh, không tệ.”

“Haizzz, đừng nói nữa, đều tại em làm lộn xộn đấy, em cũng dọn xong rồi, chúng ta về nhà đi.”

Nói xong, Đường Tư Kỳ liền giúp Từ Thiên Ngưng xách một túi nilon đen lên nhà.

Từ Thiên Ngưng là bạn chơi cùng cô từ nhỏ tới lớn, hai người đều từ vùng quê nhỏ tới Thượng Hải, Từ Thiên Ngưng lớn hơn cô hai tuổi, mấy năm trước đã ly hôn, sau đó làm mẹ đơn thân, cùng con trai sinh sống tại Thượng Hải, bởi vì muốn chăm sóc con, cô mở cửa hàng nhỏ bán trang sức, mỗi sáng đều đến miếu Thành Hoàng nhập hàng, hai năm trước rất gian nan, hiện giờ đã tốt hơn nhiều rồi.

Vốn sau khi tốt nghiệp Đường Tư Kỳ đi làm ở quê, nhưng năm trước đã từ chức, ở nhà làm họa sĩ tự do toàn thời gian.

Ban đầu vẫn ổn, nhưng dân thất nghiệp ở quê quá khó khăn, bị họ hàng chỉ chỉ trỏ trỏ, Tết đến còn bị lấy ra so sánh với anh chị em, người khác sự nghiệp thành công, có nhà có xe, người khác ra nước ngoài du học, cưới gả hoành tráng, người khác ba năm hai thai có trai có gái, còn cô thì……

Lớn tuổi, chưa lập gia đình, không nghề nghiệp, cả ngày chết dí trong nhà……

Vì thế mà ba mẹ bắt đầu một ngày giáo dục cô hai ba trận, lệnh cho cô năm sau phải tìm công việc, phải đi xem mắt.

Đường Tư Kỳ thật sự không nhịn nổi nữa, cô gọi điện thoại kể khổ với Từ Thiên Ngưng.

Từ Thiên Ngưng nghe Đường Tư Kỳ than khóc, cười cười:

“Đã là gì, so với em chị còn thảm hại hơn. Lớn tuổi, ly hôn, có con nhỏ, không nghề nghiệp, à đúng rồi, chị còn không có bằng cấp, lúc mang thai Tuấn Bảo chị còn chưa học xong đại học, Tư Kỳ, cuộc sống rồi sẽ càng ngày càng tốt thôi.”

Vì thế, sau khi cãi nhau với ba mẹ, Đường Tư Kỳ đến Thượng Hải, trở thành bạn cùng nhà với Từ Thiên Ngưng, một tháng tốn khoảng 2000 tệ tiền thuê nhà, tiền nước và tiền mạng, ăn cơm thì ăn chung với Từ Thiên Ngưng, vốn dĩ đã bàn rằng tiền ăn chia đôi, nhưng Từ Thiên Ngưng nói thu nhập từ việc vẽ tranh của cô vẫn chưa ổn định nên không lấy tiền ăn của cô.

Tuy chi phí sinh hoạt cao hơn so với ở quê, nhưng hơn ở chỗ có thể tự do làm việc bản thân muốn làm.

Từ Thiên Ngưng về đến nhà mới nhìn thấy hộp cherry trên bàn uống nước.

“Tư Kỳ, đây là em mua đấy à?” Từ Thiên Ngưng đi qua: “Woa, là loại tam câu, cái này tốn bao nhiêu tiền thế?”

Đường Tư Kỳ cười hì hì nói: “Quà tặng đó, không mất tiền.”

Từ Thiên Ngưng khó tin, mở hộp: “Trời đất, quả lớn như vậy, tốt hơn loại chúng ta thường mua nhiều, hộp cherry tốt thế này dưới lầu ít nhất cũng bán hơn 300! Quà tặng ở đâu mà tốt vậy?”

Đường Tư Kỳ đỏ mặt: “Là…… đơn hàng lúc trước, khách hàng tặng cho em.”

Cô thuận miệng bịa ra một cái cớ, Từ Thiên Ngưng không nghi ngờ, cô biết Đường Tư Kỳ cũng không có bao nhiêu tiền.

Đường Tư Kỳ nói: “Tuấn Bảo thích ăn cherry, lần này thằng bé có thể ăn thoải mái rồi.”

“Đúng vậy.”

Nhắc đến con trai, Từ Thiên Ngưng liền nở nụ cười.

Đường Tư Kỳ rửa trước hai đĩa cherry, đưa một đĩa cho Từ Thiên Ngưng: “Chị cũng ăn đi, bình thường chị đều không nỡ ăn.”

Cô bê đĩa còn lại vào phòng, lấy một quả cho vào miệng cắn, thật sự rất ngọt!

Bình thường ăn cherry nhỏ, ăn nhiều vẫn không thấy ngọt mấy, hôm nay mua hộp này chất lượng không tệ.

Đường Tư Kỳ lại cầm điện thoại lên, xem số dư trong tài khoản ngân hàng, vẫn là 4279 tệ như trước, quả nhiên không phải ảo giác, ban nãy hệ thống đã trả tiền cherry cho cô.

Đường Tư Kỳ không kìm được hưng phấn mà nghiên cứu Cửa hàng Đồng Vàng thần kỳ này.

Không nghĩ tới trong cửa hàng có thể đổi rất nhiều đồ vật, từ cái nhỏ như củi gạo mắm muối đến những thứ lớn như nhà như xe đều đổi được.

Nói vậy thì chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, nhận đồng vàng khen thưởng là có thể mua được đồ vật trong hiện thực, hệ thống sẽ hoàn lại số tiền đã tiêu?

Đây chính là bước l3n đỉnh cao nhân sinh!

Đường Tư Kỳ hưng phấn mở Thanh nhiệm vụ, bên trong trống rỗng.

Cô thở dài, Thanh nhiệm vụ này bao giờ mới cập nhật nhiệm vụ mới đây?

Cô lại nhìn đồng hồ đếm ngược thời gian sống của mình, còn lại 23 tiếng……

Được rồi.

Đường Tư Kỳ thở dài, mở máy tính, ấn vào thư mục, bên trong là bản phác thảo mà cô chưa hoàn thành, hôm nay kỳ hạn giao bản thảo, nhưng cô vẫn chưa vẽ xong……

Hiện giờ Đường Tư Kỳ là họa sĩ.

Nghề họa sĩ này chia làm rất nhiều cấp bậc.

Nhóm người đứng trên đỉnh kim tự tháp gọi là Đại Xúc, tổng giám sát mỹ thuật cấp cao nhất, lương một năm từ triệu NDT trở lên.

Những tác giả có danh tiếng, một bức vẽ kiếm cả trăm nghìn cũng không có gì lạ.

Chỉ là những nhân vật trong suốt mới vào nghề, đứng ở tầng chót giống Đường Tư Kỳ gọi là cùi bắp, tiền kiếm được chính là mồ hôi nước mắt.

Ví dụ như đơn này, một bức tranh nhân vật cổ phong giá 100 tệ đã thuộc dạng đơn hàng giá cao trong số các đơn hàng của cô, bình thường cô nhận mấy đơn đi nét, tô màu chỉ kiếm được khoảng mấy chục tệ.

Một tháng chỉ kiếm được khoảng tầm 4000 NDT.

Tất nhiên trước khi bắt đầu làm việc, Đường Tư Kỳ lại không nhịn được mà lướt Weibo, hóng dưa người này người nọ trong giới giải trí, tiếp theo lại lướt Douban, follow mấy nhóm thú vị.

Cuối cùng còn lướt vòng bạn bè.

Ba cô lại chia sẻ mấy thứ gì mà “3 lý do thi công chức” “Bạn tưởng rằng thi công chức chỉ có phúc lợi tốt thôi? Thực ra còn 5 lợi ích này!”

Đường Tư Kỳ: “……”

Cái này rõ ràng là chia sẻ cho cô xem, Đường Tư Kỳ bực bội tắt điện thoại, không xem nữa, làm việc làm việc.

Chỉ là, Đường Tư Kỳ nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính một lúc, hơi nhăn mày, ừm, cứ cảm giác bản phác thảo này thiếu thiếu cái gì.

Đơn hàng Đường Tư Kỳ nhận là nhân vật cổ phong, vẽ người không có vấn đề gì nhưng cô cứ thấy trang phục có chỗ nào đó chưa ổn lắm.

Cô mở folder tư liệu sống mà mình sưu tầm, tìm một lượt vẫn không tìm được cái mình cần.

Cô nhớ gần đây có một bộ phim truyền hình tiên hiệp vô cùng hot, trang phục, đạo cụ và hóa trang đều rất tinh xảo, có không ít trang phục có thể tham khảo, vậy nên cô mở app video, vừa khéo chưa hết hạn hội viên, cô liền vui vẻ xem phim.

Vừa xem là không ngừng được, hết tập này đến tập khác.

Nam nữ chính gặp nhau, nữ chính mất trí nhớ, nữ chính đi mất, nam chính thích người khác, cuối cùng nam chính phát hiện người mình thích là nữ chính thì nữ chính lại thích người khác……

“Hức hức hức…… Tại sao lại có cặp tình nhân thích giày vò nhau thế này.” Đường Tư Kỳ một mạch xem hết hơn nửa bộ phim, khóc đến mức sắp mù mắt.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Đường Tư Kỳ không quay đầu lại, nói: “Mời vào.”

Cánh cửa bị đẩy ra, phát ra tiếng kẽo kẹt, một đứa trẻ nhỏ nhỏ bước vào, liếc mắt liền thấy Đường Tư Kỳ đang đu phim, biểu cảm trên mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Đường Tư Kỳ, sao dì lại đang xem phim, dì làm xong bài tập chưa?”

Đường Tư Kỳ nhìn đồng hồ, toi rồi, đã 5 giờ chiều, vốn chỉ định xem phim tham khảo một chút, không nghĩ tới bản thân xem một mạch hết hơn nửa ngày, cô quay đầu nhìn Lạc Tuấn Bảo, thằng bé khoanh tay trừng cô, cái miệng nhỏ chu lên, bày ra bộ dáng nghiêm khắc.

“Vẫn chưa làm…… Được rồi được rồi, bây giờ dì sẽ làm…… Với lại đây không phải bài tập, đây là công việc!” Đường Tư Kỳ chột dạ biện giải.

Lạc Tuấn Bảo lắc đầu, thở dài: “Cháu biết ngay dì không làm, mẹ bảo dì ra ăn cơm trước, lát nữa làm sau.”

Thằng bé nói xong, định đi ra ngoài nhưng lại quay lại, ôm cánh cửa, ngón tay rối rắm ngoắc vào nhau, ấp úng một lúc lâu mới mở miệng: “Đường Tư Kỳ, nghe nói dì mua cherry cho cháu, cháu ăn thử rồi, rất ngon, cảm ơn dì……”

Nói xong thì chạy nhanh như bay.

Lúc Đường Tư Kỳ quay đầu lại, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng chạy trốn của Tuấn Bảo, cô không nhịn được cười, tuy đôi khi Tuấn Bảo hơi độc miệng nhưng vẫn không ngăn nổi sự đáng yêu của thằng bé.

Đường Tư Kỳ lại nhìn máy tính, nhớ tới bản phác thảo chưa hoàn thành thì hoảng hốt một trận, sau đó lại nghĩ dù sao đến 12 giờ đêm mới hết hạn, ăn cơm xong vẫn còn mấy tiếng để làm, tuy hơi gấp gáp nhưng chỉ cần không trì hoãn nữa thì hẳn là sẽ làm xong.

Ngay lúc cô thấy may mắn vì vẫn còn đủ thời gian thì điện thoại lại rung lên.

“Chúc mừng bạn nhận được nhiệm vụ mới: Xin mời đến sạp mì Bà Lão ở ngõ 255, đường Chu Đông, khu Dương Phổ ăn một bát mì sốt thịt, thời gian nhiệm vụ: 3 tiếng.”

Đường Tư Kỳ: “……”