Tôi Bị Nhân Thiết Bắt Cóc

Chương 28

111 nhìn thấy tư thế này của Thịnh Khanh thì sợ tới mức ứa mồ hôi lạnh.

Mà khung cảnh này đang được phát sóng trực tiếp cho Tư Thiên.

Anh giận quá hóa cười: “Được, cô ấy được lắm.”

Dứt lời, Tư Thiên lập tức cầm ly nước trên tay đập mạnh xuống bàn, sức lực kia giống như muốn đục thủng cái bàn vậy. 

111: “…” Anh có bản lĩnh đập cái ly đó nhưng không có bản lĩnh đập cái ly của Thịnh Khanh.

“Chủ nhân, hình như thư mời trên bàn là của nhà Ngô Giang Hoài gửi đến đấy.” 111 vừa tranh thủ tuyên bố nhiệm vụ cho Thịnh Khanh vừa nhìn trộm thiếu niên đang ngồi trên sô pha.

Là Ngô Giang Hoài.

Tư Thiên nghiêng đầu, cầm lấy lá thư mời, khuôn mặt âm trầm giãn ra.

Rất nhanh đã đến buổi tối, từng chiếc siêu xe sang trọng nối tiếp nhau đến trước cửa nhà họ Ngô, người từ từ đông dần lên.

Thịnh Khanh cầm di động, nâng váy đứng trên lan can tầng hai, hai tay khoanh lại, một tay chống cằm chán nản nhìn vợ chồng nhà họ Ngô đang nói chuyện dưới đại sảnh.

Bọn họ nói xong thì đến phiên chủ nhân của bữa tiệc là Ngô Giang Hoài lên tiếng.

Ngô Giang Hoài đứng bên cạnh Thịnh Khanh, hai tay đút vào túi, cậu không thích nói lời khách sáo giống như bố mẹ, bởi vì cậu cảm thấy nó quá phiền phức và rườm rà.

“Bố tớ nói xong rồi, tớ phải xuống đây.” Ngô Giang Hoài nói xong thì xoay người đi xuống tầng.

Nhưng chân còn chưa bước đi, cậu lại lui về vài bước, nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Khanh.

“Hôm nay tớ phải khiêu vũ ở đây, mà tớ lại không muốn nhảy cùng người khác.” Thật sự muốn nhảy cùng cậu.

Ý tứ của Ngô Giang Hoài rất rõ ràng.

“Được rồi, tớ sẽ nhảy với cậu.” Thịnh Khanh vẫn không quay đầu, tiếp tục nhìn bố Ngô ở trung tâm tầng một.

Ông ấy cầm microphone, thường xuyên nhìn về phía Ngô Giang Hoài và Thịnh Khanh.

Vốn dĩ ông ấy đã nói xong rồi, nhưng Ngô Giang Hoài lại chậm chạp không chịu xuống dưới, không còn cách nào, ông ấy đành phải căng da đầu nói tiếp.

“Lần này là vũ hội mặt nạ, cậu xem, chiếc mặt nạ cánh bạc này là của tớ, bỏ đi, để tớ gửi ảnh cho cậu, nhớ phải xem đấy.” Ngô Giang Hoài không yên tâm, lại lấy di động gửi cho Thịnh Khanh bức ảnh đã chuẩn bị từ lâu.

“Dáng người cậu tớ còn lạ gì, yên tâm, tớ có nhắm mắt cũng tìm được cậu.” Trong tay Thịnh Khanh cầm di động, cho dù nó rung lên cũng chẳng buồn cầm lên xem.

Cô sắp gục ngã vì đói rồi.

“Tớ sẽ cố gắng nói thật nhanh, bây giờ cậu cứ xuống dưới ăn chút gì đó, nhảy xong tớ dẫn cậu ra sau bếp, tớ đã bảo bọn họ để lại rất nhiều đồ ăn rồi.”

“Biết rồi biết rồi, cậu mau đi đi.” Bố cậu sắp nói mỏi mồm rồi kìa.

Ngô Giang Hoài nói xong, Thịnh Khanh đi xuống tầng, hướng về phía tháp ly sâm panh.

Cô tiện tay cầm một miếng bánh, khẽ cắn một ngụm.

“Meo ~” Thịnh Khanh nghe thấy tiếng mèo kêu, nhìn miếng bánh nhỏ ngon miệng trong tay, chần chờ một giây, cuối cùng quyết định dùng tay trái che lại, sau đó nuốt chửng toàn bộ miếng bánh rồi đi về phía cửa.

Bóng con mèo đen trắng vụt qua, dường như Thịnh Khanh có thể xác định nó là 111 chỉ trong một giây.

Cô ăn bánh xong, liếm liếm khóe môi, vẫn còn chưa đã thèm: “111, sao cậu cũng tới nhà họ Ngô thế?”

“Là chủ… Là Tư Thiên mang tôi tới.” Suýt nữa thì 111 buột miệng nói ra.

“Tư Thiên? Anh ấy tới đây làm gì?”

Thịnh Khanh không chú ý tới từ 111 vô thức nói ra, trên thực tế, tốc độ phản ứng của 111 quá nhanh, Thịnh Khanh căn bản không nghe rõ âm thanh đó, chỉ cho là nó nói vấp.

“Dù gì cũng là lễ thành niên của Ngô Giang Hoài, mà nhà họ Ngô còn là gia đình giàu sang có tiếng, hầu như tất cả những nhà giàu có đều được bọn họ gửi thư mời đến.” Cũng may Thịnh Khanh chưa phát hiện…

“Ờ ha, nhà Tư Thiên cũng coi như một gia đình danh giá nhỉ.”

Thịnh Khanh đã quen nhìn hình tượng hiền thê lương mẫu của Tư Thiên ở Nguyệt Lượng Loan, suýt nữa cô coi anh thành nhân vật tiểu bạch kiểm được mình bao dưỡng rồi.

Theo bản năng, cô cảm thấy Tư Thiên không hề tâm cơ, là một đóa hoa trắng nhỏ dịu dàng.

“Vậy cậu đang ở đâu? Tôi vừa ra cửa đã thấy cậu chạy mất rồi.” Thịnh Khanh đứng ở cửa, nhìn từ bên này sang bên kia.

“Meo ~”

“Tôi ở đây.”

Cô cúi đầu, quả nhiên nhìn thấy bảng tên của 111.

“Cậu ở đây, vậy Tư Thiên đâu rồi?” Thịnh Khanh xoa cái đầu nhỏ xù lông của 111, tiện tay gãi gãi cằm nó.

111 thoải mái nheo mắt, cổ họng truyền ra tiếng kêu nhỏ.

“Hẳn là đang ở bên trong, dù sao cũng đến để dự tiệc.”

“Ồ, vậy chúng ta đi vào tìm anh ấy thôi.” Thịnh Khanh ôm 111 đi vào trong đám người lần nữa.

Tầng một có quá nhiều người, lượng lưu động rất lớn, Thịnh Khanh phải đi lên tầng hai tìm kiếm Tư Thiên từ trên xuống dưới.

“Quái lạ, sao không thấy Tư Thiên đâu?” Thịnh Khanh khẽ nhíu mày, trong ngực còn ôm 111.

“Không biết nữa.”

“Bỏ đi, mặc kệ anh ấy, tôi đi kiếm gì đó ăn đã.” Thịnh Khanh lộc cộc dẫm giày cao gót đi xuống dưới tầng.

Thuần thục cầm lấy đĩa đồ ngọt kiều diễm ướt át trên bàn.

Cô cầm nĩa, chưa kịp cắn miếng đầu tiên thì toàn bộ đèn trong đại sảnh lập tức tắt ngúm.

Mới nãy còn sáng chói lộng lẫy, một giây sau đại sảnh sáng trưng xa hoa đã hoàn toàn tối om, không có ánh sáng, thậm chí Thịnh Khanh còn chẳng nhìn rõ bóng dáng người nào.

“Thưa cô, mời cô đeo mặt nạ lên, vũ hội sắp bắt đầu rồi.” Nhân viên tạp vụ bưng khay đi đến bên cạnh Thịnh Khanh, hơi khom lưng đưa mặt nạ tới trước mặt cô.

Thịnh Khanh không nhìn rõ chiếc mặt nạ, chỉ biết lung tung cầm lấy đeo lên mặt.

“111, cậu ngoan ngoãn ở lại đây nhé, tôi đi khiêu vũ một lát rồi quay lại liền.”

Thịnh Khanh để 111 ở một gian trong phòng, sau đó đóng cửa lại.

Cô xuống tầng, đứng trong đại sảnh.

Mặt nạ màu bạc…

Có cánh…