Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu

Chương 35: Chương 35

“Cắt!” Đạo diễn hài lòng nhìn máy quay, lớn tiếng phân phó mấy nhân viên công tác xung quanh: “Lấy khăn bông khoác cho bọn họ, nhanh lên!”

Đạo diễn: “Tiểu Khương với Nhất Tỉnh vất vả rồi! Lần này độ hoàn thành rất cao!”

Trên biển gió lớn, hai người lại bị ướt, không cần nghĩ cũng biết sẽ lạnh như thế nào.

Để được cảnh quay đẹp nhất hài lòng đạo diễn, bọn họ đã xuống nước bảy tám lần, mỗi lần ngâm nước lạnh mấy phút đồng hồ.

Cho dù quấn khăn dày cộp đi lên bờ, gió lạnh vẫn khiến Khương Ngưng run bần bật.

Răng trên răng dưới của Khương Ngưng va cầm cập vào nhau, thế mà phản ứng của Phương Nhất Tỉnh đi bên cạnh lại khác một trời một vực.

Chiếc khăn trợ lý đưa tới bị buông lỏng, mái tóc màu bạc được anh tùy ý vuốt ra sau đầu, giọt nước đọng lại trên tóc từng giọt từng giọt rơi xuống chiếc khăn bông vô dụng, có vẻ như anh chẳng mấy để ý đến việc ngâm nước lạnh quá lâu này.

“Thể chất của cậu so với những Omega khác tốt hơn nhiều.” Khương Ngưng đi cạnh anh đánh giá.

Phương Nhất Tỉnh được khen ngợi, nhàn nhạt đáp: “Cảm ơn.”

Ở cùng hai ngày, ấn tượng của Khương Ngưng với Phương Nhất Tỉnh cũng không tệ lắm, là một Omega lãnh đạm, không lộn xộn, không tâm cơ, cũng không có ý đồ gì với y.

Ngoại trừ Vân Chức ra, Phương Nhất Tỉnh sẽ không quá thân cận với những Omega khác, nhưng anh cảm thấy có thể lấy thân phận đồng nghiệp mà ở cùng Khương Ngưng một cách bình thường.

“Nhất Tỉnh!” Vân Chức ôm hai chiếc khăn tắm dày cộp bước nhanh tới, tạo ra một chuỗi dấu chân in trên mặt cát mềm mại.

Phương Nhất Tỉnh nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy Vân Chức, gương mặt vốn dĩ không có biểu tình gì nháy mắt trở nên nhu hòa, anh nở nụ cười, sau khi chào Khương Ngưng thì bước nhanh lại chỗ của Vân Chức, hỏi cậu: “Đến sao không nói tôi một tiếng?”

Nếu nói trước với anh, anh có thể chuẩn bị thức ăn ngon cho Vân Chức rồi.

Nhưng câu nói vốn bình thường chẳng có gì lạ này không biết như thế nào lại chạm vào điểm nhạy cảm của Vân Chức, nụ cười ngọt ngào trên mặt cậu biến mất, cậu ngẩng đầu, khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng nhìn chằm chằm Phương Nhất Tỉnh, uất ức hỏi: “Anh trách em xuất hiện không đúng lúc đúng không?”

Quấy rầy anh ở cùng Omega ưu nhã kia?

Nửa câu sau, Vân Chức không nói ra được, chính cậu bây giờ cũng cảm thấy bản thân thật kỳ lạ.

Có thể là do tính chiếm hữu quấy phá, lúc cậu nhìn thấy Phương Omega xinh đẹp đi cùng một Omega khác cảm giác hệt như ăn phải giấm, rất khó chịu.

Đương nhiên Phương Omega xinh đẹp có quyền kết giao bạn bè, hơn nữa Khương Ngưng là một Omega vô cùng ưu tú, thân thiện với mọi người, nghiêm túc chuyên nghiệp, diện mạo khí chất xuất chúng, Phương Omega xinh đẹp đi cùng y là điều cậu có thể tự giải thích được.

Nhưng cậu vẫn khó chịu.

Vân Chức biết bản thân như vậy là không đúng, vô cùng hối hận vì lỡ nói ra lời đó.

Cậu cụp mắt, đứng ở trước mặt Phương Nhất Tỉnh, không biết nên nói cái gì để bù đắp.

Phương Nhất Tỉnh nhạy bén nhận ra được tâm trạng Vân Chức không vui, cẩn thận cúi đầu chạm vào trán cậu, ôn nhu hỏi: “Tâm tình không tốt sao?”

Vân Chức lắc đầu, lại gật gật đầu.

Phương Nhất Tỉnh nhìn bộ dáng khổ sở của Vân Chức, tim thắt lại, anh nghĩ mấy cách dỗ người, hỏi Vân Chức: “Mua cho cậu trà sữa khoai viên nhé, chịu không?”

Vân Chức gật đầu, qua hai giây lại ngẩng đầu nhìn anh, cất giọng yếu ớt: “Em không phải trẻ con đâu mà dỗ.”

Phương Nhất Tỉnh không nhịn được cười khẽ.

Vậy thì bạn nhỏ Omega ngọt ngào trong mắt anh chính là trẻ con càng cần được chiều chuộng.

Nghe được tiếng cười nhẹ phát ra từ cổ họng của Phương Omega xinh đẹp, Vân Chức vẻ mặt ủ rũ nhìn anh.

Phương Nhất Tỉnh để tay lên bên môi ho nhẹ một tiếng, vội vàng vuốt ve Vân Chức, giải thích: “Thấy cậu đáng yêu nên mới cười.”

“Ò.” Vân Chức chớp chớp mắt, tiếp nhận lời giải thích này.

Tâm tình cậu rất nhanh đã khôi phục trở lại, lại nhìn đến quả đầu dính toàn là nước của Phương Nhất Tỉnh liền mím môi, cầm lấy khăn bông trên tay Phương Nhất Tỉnh bọc lại đầu của anh.

Cậu nhón chân, nhẹ nhàng giúp anh lau tóc.

Cách một tấm khăn, tay Vân Chức ở trên đầu Phương Nhất Tỉnh hết xoa rồi lại xoa, nghiêm túc giáo dục: “Lần sau không được như vậy nữa, nước trên người phải lau cho khô, không thì sẽ bị cảm đó.”

“Ừm.” Phương Nhất Tỉnh vì để Vân Chức dễ lau tóc hơn nên hơi hơi khom lưng, híp mắt lại, bộ dáng vô cùng hưởng thụ.

Cách đó không xa, Khương Ngưng ngồi ở trên ghế mềm nhàn nhạt lướt qua chỗ bọn họ, quay đầu lại bảo trợ lý lấy máy sấy tóc lại sấy tóc giúp y.

Bởi vì nước quá lạnh cho nên trên máy quay Khương Ngưng có vài động tác với biểu cảm diễn hơi cứng, đạo diễn đi lại đây nói để y nghỉ ngơi một chút rồi xuống nước lần nữa, quay bù lại mấy cảnh đó.

Vân Chức đưa Phương Nhất Tỉnh đến phòng nghỉ thay quần áo ướt.

Phương Nhất Tỉnh ở trong phòng còn Vân Chức đứng ở ngoài ôm chăn bông chờ anh.

Tình cờ gặp Khương Ngưng cũng đến thay quần áo, cậu gật đầu chào hỏi y: “Chào Khương tiền bối ạ, Nhất Tỉnh đang ở trong phòng này thay quần áo rồi.”

Khương Ngưng gật đầu, tỏ vẻ đã biết, sau khi chào lại Vân Chức thì để trợ lý đứng bên ngoài, còn y thì vào phòng kế bên.

Khương Ngưng thay quần áo xong rồi đi ra, giơ tay lên hắt xì.

Trợ lý vội vàng khoác thêm cho y một tấm chăn nhỏ.

Nhân lúc y còn trong thời gian nghỉ ngơi đi mua gừng với đường đỏ, chuẩn bị nấu trà gừng cho y uống để đỡ lạnh.

Hai tay Vân Chức xách cơm hộp với trà sữa khoai viên, ngồi cạnh Phương Nhất Tỉnh trên ghế ngồi ngoài trời, đợi đến lúc quảng cáo quay chụp kết thúc.

Trà sữa nóng quá nên Vân Chức chưa uống được, cậu vốn muốn đưa cho Phương Nhất Tỉnh cầm để anh làm ấm tay, thế mà Phương Nhất Tỉnh lại nhét ly trà sữa trở lại về tay cậu.

Chút gió lạnh này với Alpha chẳng là gì hết, nhưng Omega trời sinh cơ thể yếu ớt, không thể để cậu chỉ vì chờ anh tan tầm mà chịu lạnh được.

Đối lập với Vân Chức được Phương Nhất Tỉnh bọc chăn bông lại thì vẻ run bần bật của Khương Ngưng lúc xuống nước kia làm cho người khác cảm thấy rất đáng yêu.

Nhưng dù gì thì đây vẫn là công việc, nhóm Alpha với Beta ở đây dẫu không đành lòng cũng không thể yêu cầu dừng quay.

Khương Ngưng trang điểm lại, khẽ cắn môi chìm vào trong nước.

Trước màn ảnh, y mở to mắt hoàn thành động tác quy định tuyệt đẹp ở dưới nước, đường nét cổ của y vô cùng tinh tế xinh đẹp, lúc hơi ngửa đầu cực kỳ giống thiên nga trắng cao quý lãnh ngạo.

Đạo diễn vừa lòng kêu dừng, cuối cùng Khương Ngưng cũng chịu không nổi nữa, từ dưới nước đi lên, hai tay y ôm bả vai, cả người run lên nhè nhẹ.

Đôi chân trần dẫm trên bờ cát, nhân viên công tác của tổ tiết mục liền khoác chăn lên cho y.

Khương Ngưng nói cảm ơn rồi gom chăn lại, bước lại chỗ của Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh.

Tóc còn ướt chắc chắn rất lạnh, Khương Ngưng không đi sấy tóc à?

Vân Chức nhìn y đến gần, ánh mắt lộ ra nghi hoặc.

Khương Ngưng đến gần thêm chút nữa, vừa đi vừa nói với Phương Nhất Tỉnh: “Nhất Tỉnh, cậu có thể đưa khăn bông khô bên cạnh cậu cho tôi không?”

Bên cạnh ghế nằm của Phương Nhất Tỉnh có một sấp khăn bông trắng do tổ tiết mục chuẩn bị.

Y vừa mới từ dưới nước lên, mấy nhân viên công tác không giỏi chăm sóc người khác lắm chỉ khoác chăn cho y chứ không phải khăn bông, cho nên y lại đây tự lấy.

Phương Nhất Tỉnh đứng lên xoay người muốn lấy khăn thì một cánh tay nhỏ trắng nõn tinh tế nhanh hơn anh một bước lấy hai cái khăn đi.

Biểu tình Vân Chức chẳng khác gì gặp phải kẻ địch, cậu nói: “Em đưa anh ấy cho!”

Vân Chức cầm khăn rồi lạch bạch chạy đến chỗ của Khương Ngưng, một cái thì quàng lên cổ Khương Ngưng, một cái thì để lên mái tóc ướt sũng của y.

Vân Chức nghiêng đầu nhìn y hỏi: “Hai cái có đủ không ạ? Không đủ em lấy thêm nhé!”

Khương Ngưng bị sự nhiệt tình của Vân Chức làm cho sửng sốt, y cầm lấy cái khăn trên đầu, trả lời cậu: “Cảm ơn, đủ rồi.”

Nói xong, một trận gió lạnh thổi qua, y ho khan một tiếng.

Hơi lạnh, trợ lý còn chưa nấu trà gừng xong à? Y muốn uống thứ gì đó nong nóng.

Ánh mắt tùy ý đảo qua, y thấy ly trà sữa của Vân Chức trên ghế nằm.

Không biết có nóng hay không.

Vân Chức nhìn yết hầu của Khương Ngưng chuyển động một chút, cậu khó hiểu mà nhìn theo tầm mắt của y.

Vân Chức chớp mắt, đau trong lòng một ít, đừng nói là Khương Ngưng muốn uống trà sữa Phương Nhất Tỉnh mua cho cậu nhé?

Hai giây sau, Vân Chức nhanh chân đi lấy trà sữa rồi trở lại, cắm ống hút vào rồi nhét vào lòng ngực của Khương Ngưng: “Cho anh uống á, nóng.”

Cậu chăm sóc Khương Ngưng tốt như vậy, Khương Ngưng sẽ không tìm Phương Nhất Tỉnh nữa đâu đúng không?

Quả nhiên, Khương Ngưng cầm lấy ly trà sữa, cảm ơn cậu thêm lần nữa rồi đi về phòng nghỉ.

Vân Chức cười nhìn Khương Ngưng rời đi.

Quảng cáo đã quay xong, hai người cùng với trợ lý riêng về khách sạn.

Bọn họ sửa soạn hành lý thật nhanh chóng, lên máy bay trở về trại huấn luyện.

Đại học H hạng nhất Hoa Quốc.

Trong giảng đường có sức chứa hàng trăm người, một vị giáo sư trẻ trung hiền lành đứng trước bục giảng, chậm rãi lật giở sách giáo khoa để giảng cho sinh viên bên dưới.

Trong suốt qua trình, mị lực của Alpha luôn thu hút sự chú ý của sinh viên bên dưới.

Giáo sư Alpha trẻ tuổi này tên Lục Thanh Phong, tướng mạo nho nhã anh tuấn, đuôi mắt đào hoa hơi hơi nhếch lên dường như là trời sinh mang theo chút ý cười.

Viền kính vàng trên sóng mũi cao lúc nhìn người khác hơi khép lộ ra vẻ phong lưu đa tình, thêm vài phần cấm dục.

“Không còn sớm lắm, tan học thôi.” Lục Thanh Phong giơ tay nhìn đồng hồ, khép sách vở lại, trước lúc rời phòng học ngón trỏ của hắn vô ý gõ hai cái lên mặt bàn, hơi cười, “Lần sau bạn học nào đi học còn nhìn chằm chằm tôi nữa thì tôi mời các bạn phát biểu đấy.”

Mấy Omega bị hắn nói ngay lập tức đỏ mặt.

Lục Thanh Phong thần thái thanh thản thong dong từ trong phòng học đi ra ngoài, vào thang máy xuống lầu.

Mấy sinh viên trong thang máy nhìn thấy giáo sư thì lễ phép gật đầu, sau đó lại tiếp tục thảo luận thảo luận đề tài nóng hổi mới được nhắc đến.

Một nữ sinh kích động đến nỗi mặt đỏ hết cả lên: “Tui mê bé con tóc xanh Vân Chức chết đi được! Trời ạ cái vẻ vừa thuần khiết lại vừa quyến rũ ấy thật sự là bé ngoan Vân Chức trong nhận thức của tui hay sao! Mama không chịu nổi đâu nhớ!”

“Hôm qua lúc tui xem biểu diễn á, tui điên điên khùng khùng mà la làng lên luôn! Suýt thì bị hàng xóm nhà kế bên khiếu nại lên phường rồi! A tui bị bé Chức Chức quật túi bụi luôn í!”

Có vẻ như thấy lời nói không đủ để biểu đạt sự kích động của mình, một nữ sinh khác khoa tay múa chân ra hiệu, không cẩn thận đụng vào Lục Thanh Phong ở phía sau.

Nữ sinh lập tức quay đầu xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, lão sư.”

“Không sao.” Lục Thanh Phong ấm áp cười, sau vài giây lại hỏi: “Vân Chức các em vừa nói là Kim Vân Chức à?”

“Đúng ạ! Bé con nhà chúng em tên đầy đủ là Kim Vân Chức!” Hai mắt nữ sinh sáng lên, nếu không phải được mấy bạn học kia giữ lại thì cô nhất định làm Lục Thanh Phong trở thành fan của Vân Chức luôn.

Nghe nữ sinh trả lời, Lục Thanh Phong cụp mắt, ý cười mơ hồ.

Hắn gật đầu một cái, sau khi cảm ơn nữ sinh thì đi ra thang máy.

Về đến nhà, Lục Thanh Phong lên mạng tìm kiếm tên của Vân Chức, trên trang web lập tức hiện ra video của Vân Chức ở 《Kế Hoạch 101 Ngày Đào Tạo Omega Thành Idol》.

Chọn một cái phổ biến nhất.

Lục Thanh Phong cầm ly rượu trong tay, rũ mắt nhìn Vân Chức mặc áo sơ mi trắng trong đoạn video.

Xương quai xanh mê người lộ ra bên ngoài, bờ vai trắng nõn như ẩn như hiện.

Không còn mái tóc xoăn màu vàng kim, Vân Chức mất đi chút trẻ con, với mái tóc màu xanh khói nổi bật, đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt của cậu không chút để ý quét về phía màn ảnh, ẩn dưới đuôi mắt hơi nhếch kia là loại khí chất hoang dã cùng chút dục vọng cuồng nhiệt.

Cùng với Vân Chức hắn từng biết khác nhau một trời một vực, giống như thay da đổi thịt vậy.

Dòng rượu mạnh trôi xuống dạ dày, khóe môi Lục Thanh Phong hơi nhếch lên.

Ngay lúc này có điện thoại gọi đến, Lục Thanh Phong dừng một chút sau khi nhìn thấy tên người gọi đến, hắn mỉm cười bắt máy: “Alo anh.”

Ở Châu Úc xa xôi, Kim Trạch Lệ sau khi hàn huyên vài câu với Lục Thanh Phong thì nói thẳng vào chủ đề chính: “Vân Chức nhà tôi năm nay định học lại cấp ba, bên cậu có sinh viên nào thích hợp giúp em ấy học bù không?”

Lục Thanh Phong khẽ cười một tiếng: “Sao anh không tiếp tục tìm em này?”

Kim Trạch Lệ: “Nghe nói cậu vừa lên chức, chúc mừng cậu.

Hiện tại công việc của cậu bận rộn như thế, không tiện tiếp tục làm gia sư cho em ấy.”

Lục Thanh Phong: “Hồi Vân Chức cấp ba em từng dạy cậu ấy rồi, chỉ là cậu ấy bị gián đoạn giữa chừng, anh à, để em tiếp tục dạy cậu ấy đi.”

Giáo sư đại học giáo chủ động đề nghị giúp Vân Chức học bù, Kim Trạch Lệ không từ chối.

Vân Chức xuống máy bay, vừa khởi động điện thoại đã nhận được tin nhắn của Kim Trạch Lệ.

Anh trai:【Anh giúp em liên lạc với gia sư cũ của em rồi, tuần này về nhà cậu ta sẽ dạy cho em.】