Tôi Chuyển Nhượng Luôn Cả Bản Thân

Chương 3: Chương 3

Một lúc lâu sau, Thời Mạch không dám hé răng nửa lời, nhìn chằm chằm Tạ Cẩm Trình với vẻ mặt cảnh giác, ngay cả lúc mặc cả tiền sửa xe với nhân viên sửa chữa cũng nói chỉ nói nhỏ giọng.

Nhưng Tạ Cẩm Trình cũng chẳng nói gì, khoanh tay trước ngực dựa lưng vào tường chờ sửa xe, phòng trường hợp xe máy điện lại gặp trục trặc, tiện thể chở Thời Mạch về luôn.

Sau khi sửa xe xong, Thời Mạch lái xe rời đi với vẻ mặt xám xịt, Tạ Cẩm Trình cũng bị một cuộc gọi khủng bố giục về nhà.

Tạ Cẩm Trình vừa mở cửa, chào đón hắn là một tràng chửi rủa.

"Xem xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn không biết đường vác xác về nấu cơm, tao mà không gọi cho mày, mày định không về luôn chứ gì, không khác gì bố mày, trơ trơ cái mặt ra".

"Mẹ", Tạ Cẩm Trình thản nhiên nghe mẹ trách mắng vừa giúp mẹ mình mát xa vai, "Con bận chút việc, mẹ thông cảm cho con đi, giờ con đi nấu cơm liền."

"Bận việc? Mày thì có gì để bận?" Giọng nói bén nhọn của mẹ hắn mang âm vực cao vút, xuyên thẳng vào tai.

Tạ Cẩm Trình đã quen với những lời nói xúc phạm như thế này, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: "Mẹ, con cũng phải có việc riêng của mình."

Mẹ hắn lạnh giọng chất vấn: "Nếu không phải dựa vào quan hệ của tao với bố mày thì mày có thể làm được cái gì? Bố mẹ quan trọng hay công việc quan trọng?"

"Đều quan trọng".

Tạ Cẩm Trình khẽ cau mày, hắn thực sự không thích hai chữ "quan hệ" mà mẹ hắn lúc nào cũng treo trên miệng.

"Được, đều quan trọng cả đúng không, vậy mày lo đi làm việc của mày đi.

Để tao xem mày mà không có chỗ dựa từ quan hệ của tao với bố mày, thì làm nên được trò trống gì!" Mẹ hắn quay ngoắt đi, nhưng vẫn không dừng mắng, "Còn không biết coi lại bản thân mình, nghĩ mày có năng lực như em trai mày chắc?".

Tạ Cẩm Trình mím môi, đi thẳng vào nhà, trên tấm thảm nhung xuất hiện vài mảnh thủy tinh vỡ, bố hắn lạnh mặt không nói một lời, hiển nhiên trước khi hắn về nhà, hai người lại cãi nhau một trận, mà hắn đương nhiên trở thành đối tượng cho mẹ hắn trút giận.

Hắn cất giọng chào bố một câu: "Bố, con về rồi."

Bố hắn không lên tiếng, ông ta lấy tờ báo bên cạnh lên rồi đọc, dường như những bông hoa in trên tờ báo còn sinh động, đáng chú ý hơn Tạ Cẩm Trình.

Khi én bay về tổ, chúng còn được đón nhận tình thương của cha mẹ, thứ tình cảm mà đến cả động vật cũng có, nhưng đó lại là niềm hy vọng xa vời với Tạ Cẩm Trình.

Đại thiếu gia của công ty luật Cẩm Thiên, một trong những cổ đông lớn nhất, sở hữu phân nửa tài sản, từ lúc sinh ra đã ăn sung mặc sướng.

Danh gia phú quý như thế, ngay cả tên của hắn, mang ý nghĩa là "tương lai rộng mở", cho thấy sự kỳ vọng rất cao của bố mẹ đối với hắn.

Đáng buồn thay, trong quá trình trưởng thành, hắn một lần lại một lần đánh tan kỳ vọng của cha mẹ.

Trên bảng điểm, tên của hắn luôn ở vị trí từ dưới đếm lên, còn trong hồ sơ bệnh án, cứ vài tháng lại thấy chữ viết của nhiều bác sĩ khác nhau.

Thiếu gia nhà họ Tạ học hành bết bát, ốm yếu quanh năm, sau này chắc chắn không làm gì nên hồn trở thành chủ đề bàn tán của mấy bà hàng xóm nhàn rỗi.

Bố mẹ hắn không còn sức lực đặt lên đứa con không có tiền đồ này nữa, vì thế em trai hắn đã chào đời trong sự mong đợi của hai người.

Kể từ ngày đó, hắn trở thành trò cười của cả gia đình, chỉ được nhắc tới như vật đính kèm khi có người khen em trai hắn thông minh xuất chúng.

Ngay cả khi hắn bắt đầu tích cực tập luyện thể thao tăng cường sức khỏe, không còn đau ốm như xưa, cho dù hắn học hành ngày đêm chuẩn bị cho các kỳ thi, cho dù hắn cho bố mẹ xem chứng chỉ luật sư mà hắn vất vả có được, cho dù...Bây giờ, hắn đã trở thành một luật sư nổi tiếng, bố mẹ hắn cũng chẳng thèm liếc mắt một cái, ánh mắt chỉ luôn hướng về cậu em trai.

Trong nhận thức hời hợt của bố mẹ, hắn chỉ là đồ vứt đi, thành tựu mà hắn có được ngày hôm nay luôn là dựa vào quan hệ của bố mẹ mới có được.

Hắn chính là đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi.

Nhưng hắn vẫn nhớ mãi hơi ấm nơi bàn tay mẹ hắn lúc còn tấm bé, bờ vai rộng của bố khi cõng hắn trên vai.

Trong tiềm thức, hắn luôn khao khát hơi ấm gia đình dù chỉ một chút.

Để có được nó, hắn đã nỗ lực thay đổi theo ý muốn của bố mẹ, hóa thân thành cậu con trai ngoan ngoãn được mọi người khen ngợi, trở thành đối tượng hoàn hảo mà nhiều cô gái mơ ước, còn bố mẹ hắn thì sao? Đã quen với việc ngó lơ cùng mắng mỏ, bố mẹ không vì sự thay đổi đó mà tốt với hắn hơn chút nào, ngược lại còn coi hắn như cái thùng rác mà trút giận, mắng hắn khi tâm trạng không tốt, sai xử hắn như người hầu, coi hắn không ra gì.

Bởi vì bọn họ biết, hắn sẽ không kháng cự, hắn sẽ chấp nhận mọi thứ một cách thờ ơ và làm theo lời họ.

Đây không phải là Tạ Cẩm Trình, đây chỉ là một cỗ máy biết ngụy trang để lấy lòng người khác.

Sau bữa ăn, Tạ Cẩm Trình đối mặt với thái độ khó chịu của bố mẹ, dọn dẹp bát đĩa, phát hiện nước rửa chén đã hết.

Vì thế, hắn không ngoài dự đoán thấy được mặt bố hắn đen lại: "Không biết đường mua mấy chai dự phòng sao?"

"Tắm xong rồi con đi mua."

Sau khi tắm, hắn lại có một diện mạo khác với bình thường, khoác lên một chiếc áo thời thời thượng cùng với một bộ quần áo thoải mái, mái tóc không còn vuốt keo, xoã xuống tự nhiên, trông giống như sinh viên đại học.

Theo thói quen đeo lên chiếc kính gọng vàng, nghĩ nghĩ, hắn lại tháo ra cất đi.

Trời tối, để cho bản thân xóa bỏ lớp ngụy trang, thả lỏng một chút.

Chiếc kính kia ư? Là cặp kính không độ, chỉ vì một câu nói của mẹ hắn mà đeo gắn gông xiềng lên mũi của mình.

"Mẹ thích những người đàn ông đeo kính gọng vàng, thoạt nhìn văn nhã, đẹp trai, có trí thức hàm dưỡng, năm đó mẹ bị xiêu lòng bởi vì cặp kính của ba con đó.

Triển Hoành, nếu con đeo kính lên chắc chắn đẹp trai hơn cả ba con."

Tạ Triển Hoành, là tên của em trai hắn.

Từ lúc đó, hắn liền đeo kính gọng vàng, mà em trai hắn lại đi mổ mắt chữa cận thị.

Nếu nói lần gặp gỡ đầu tiên là tình cờ, lần gặp thứ hai là định mệnh, thì lần thứ ba, nên gọi là gì, may mắn?

Trịnh Cẩm Thành nghi ngờ rằng hắn có gắn nam châm trên lưng, mà Thời Mạch là khối nam châm âm hồn bất tán.

Mua đồ ở siêu thị xong, hắn đi lại quầy thu ngân để tính tiền, một giọng nam quen thuộc vang lên bên tai hắn với vẻ bất lực.

"Một cái túi đựng đồ mà tận ba xu tiền, cắt cổ à, bỏ thêm hai xu tiền nữa là có thể mua được một cái màn thầu rồi!" Giọng nói vang vọng làm ai cũng phải ngó sang, tưởng rằng lại gặp một khách hàng vô lý kiếm chuyện gây sự, giây tiếp theo, khách hàng này lại chuyển thái độ cười nói: "Một xu bán cho tôi được không?

Nhân viên thu ngân vẻ mặt một lời khó nói: "Thưa anh, thật xin lỗi, đây là giá cố định, nêu anh cảm thấy giá cả không thích hợp thì có thể tự mang theo túi của mình.

"

Thời Mạch nghẹn lời, cậu quên béng mang theo túi, đồ cần mua thì nhiều, nhưng không thể mua thêm túi đựng, có chết cậu cũng không thừa nhận.

"Tôi chỉ thích dùng túi của siêu thị, vừa tiện mà giá cả phải chăng." Thời Mạch nói, "Vậy cô có thể cho tôi cái túi nhỏ hơn được không, ba xu thì đắt quá."

Nhân viên thu ngân cạn lời, không kiên nhẫn nói, "Thật xin lỗi anh, ở đây chúng tôi chỉ có mỗi một loại túi này thôi."

Thời Mạch mặt đỏ tai hồng, đến nông nỗi này, cũng không thể mặt dày mua cái túi giá ba xu tiền nữa.

Cậu ôm hết đống đồ vừa mua, quay đầu bỏ đi, tiết kiệm ba xu tiền, ngày mai còn ăn được thêm một cái bánh bao, phải tiết kiệm!

Tạ Cẩm Trình đứng xem trò khôi hài này từ đầu đến cuối, hiểu biết về sự keo kiệt của Thời Mạch nâng lên một tầm cao mới.

Nhìn thấy Thời Mạch bị một đứa nhỏ nghịch ngợm đụng trúng, đồ vật ôm trong ngực rơi ra ngoài, người cũng sắp ngã sấp xuống.

"Cẩn thận".

Tạ Cẩm Thành vô thức đỡ Thời Mạch từ phía sau, mùi hương xà phòng xộc vào mũi, mùi hương vừa phải, nhẹ nhàng, khiến người ta có cảm giác thoải mái.

Hắn sững sờ một lúc, không ngờ lại phát hiện dáng người của Thời Mạch rất hợp gu của mình, vòng eo không có chút mỡ thừa, thấp hơn hắn nửa cái đầy, nếu...bỏ qua bộ dáng lôi thôi lếch thếch của cậu.

"Cảm ơn." Thời Mạch không chú ý người phía sau, nhìn thấy gói bánh quế bị bể nát, đau lòng tự an ủi, "Bể rồi cũng tốt, mỗi ngày ăn một miếng, có thể ăn được lâu."

"Thực xin lỗi, thằng bé nghịch quá." bố mẹ đứa nhỏ đưa hài tử tới xin lỗi, bắt nó nhặt lại đồ cho Thời Mạch.

"Không sao, không sao, trẻ con đều như thế mà, hoạt bát hiếu động, vậy mới tốt." Thời Mạch cười tươi rạng rỡ, sờ đầu đứa bé không chút trách cứ.

Đứa nhỏ làm mặt quỷ với anh rồi rời đi, Thời Mạch thản nhiên mỉm cười, nhặt lên hết đồng đồ trên mặt đất, bỗng nhiên một bàn tay thon dài đưa đến trước mặt cậu một cái túi đựng đồ.

"Dùng nó đi"

Thời Mạch ngẩng đầu nhìn thấy một đôi mắt đen sâu không thấy đáy, giống như một hố đen vũ trụ, có thể hút hết mọi thứ vào trong, vài giây sau, cậu mới tìm lại giọng nói của mình: "À...Cảm ơn anh."

Tạ Cẩm Thành giúp Thời Mạch bỏ đồ vào túi.

Hắn mua rất nhiều đồ, một cái túi này sợ rằng không thể đựng hết nên mua thêm một cái, vừa lúc đưa cho Thời Mạch.

"Cảm ơn...anh là luật sư Tạ? Thời Mạch ngạc nhiên nhìn người trước mặt.

Nếu không nghe thấy giọng nói vừa nãy, có lẽ cậu không nhận ra ai.

Tạ Cẩm Trình không đeo kính, như thay đổi thành một người khác.

Nếu miêu tả Tạ Cẩm Trình trước đó là một cây cổ thụ trầm ổn cương nghị, thì hắn bây giờ giống như một cây dương liễu đung đưa trong gió, rực rỡ dưới ánh nắng vàng.

"Có chuyện gì sao?" Tạ Cẩm Thành hơi nhướng mày.

Thời Mạch sững sờ một lúc, sau đó xua tay nói: "Không có gì, chỉ là anh không đeo kính nên nhận không ra."

"Thật sao?" Tạ Cẩm Trình cười, "Nhiều người cũng không nhận ra."

Thời Mạch nổi da gà toàn thân, nụ cười này thật quái dị, giống như một con cáo già tinh ranh, âm mưu dùng miệng lưỡi lừa gạt người ta.

"Vinh hạnh, vinh hạnh." Lý trí Thời Mạch đưa ra cảnh bảo tránh xa con cáo già này, cậu đảo mắt, tìm cớ rời đi, "Sáng mai tôi phải lên tòa án, nếu không..."

"Chúng ta đi uống một ly thư giãn đầu óc được không?"

Thời Mạch lập tức nuốt phần sau "Hôm nào gặp lại" vào bụng.

"Có thể uống rượu sao?" Thật ra Tạ Cẩm Trình cũng không muốn rủ Thời Mạch đi đâu, nhưng hắn không muốn về nhà nghe những lời mắng mỏ thóa mạ, lúc này cũng khó gặp được bạn bè, đành tạm thời như vậy.

"Được, đương nhiên có thể!" Thời Mạch chết vì bệnh sĩ, nhưng chuông cảnh báo trong đầu lại vang lên, "Nhưng tôi..."

"Đi thôi." Tạ Cẩm Trình không cho Thời Mạch thời gian để tìm cớ chuồn về, quay đầu thấy Thời Mạch đang đứng như trời trồng, liếc mắt về túi đồ của Thời Mạch, "Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì." Thời Mạch đột nhiên thay đổi thái độ, "Uống một ly sao đủ, ít nhất phải 2 ly!".

Suy xét đến việc ngày mai Thời Mạch phải lên tòa án, Tạ Cẩm Trình không cho Thời Mạch uống, cùng cậu đến Starbucks gần đó mua cà phê, không ngờ Starbucks hết chỗ nên hai người đi ra bờ sông nói chuyện.

Cơn gió mùa thu man mác cuốn bay những phiến lá, luồn qua những ngọn tóc trước trán chúng rối tung lên.

Tạ Cẩm Trình không nói gì, đút tay vào túi quần, lẳng lặng nhìn về phía trước.

Ánh đèn phía trước sáng ngời, nhưng dường như ánh mắt Tạ Cẩm thành bị một màu xám bao trùm không nhìn được bất cứ màu sắc nào.

Hắn nhớ tới cảnh tượng rất nhiều năm về trước, hắn ngồi lên vai bố, chỉ tay về phía mặt sông phản chiếu ánh sáng sặc sỡ của bầu trời trở về chiều, hồn nhiên nói: "Bố ơi nhìn xem, dưới sông có sao nhiều màu."

Bố hắn cười, nói một cách âu yếm: "Đó là hình ảnh phản chiếu của sao trên trời đó con."

Hắn ngây ngô đáp lại: "Con muốn hái ngôi sao."

Bố vuốt đầu hắn: "Chờ con lớn lên, là có thể hái sao được rồi."

Sau đó, người được hái sao, lại là em trai của hắn, mà hắn cuối cùng không thể nói với bố, hắn muốn hái xuống từng ngôi sao trên trời không thể với tới kia.

ngôn tình sủng

"Ừm...Hình như tâm trạng anh không tốt." Một giọng nam dễ chịu vang lên, Tạ Cẩm Trình hoàn hồn, bất ngờ chạm phải một ánh mắt lo lắng.

"Rõ ràng vậy sao?" Tạ Cẩm Trình dùng ngón tay nâng nắp cốc lên, ngửa đầu uống cạn ly cà phê đắng.

Thời Mạch thành thật trả lời: "Anh cười không vui." Cậu chính ra không muốn tiếp xúc gì với tên cáo già này, nhưng cũng không đến nỗi thờ ơ, vô tâm với người khác.

Động tác nâng cốc của Tạ Cẩm Trình khựng lại giữa không trung, hắn đặt ly cà phê xuống, lặng lẽ nhìn Thời Mạch, ánh mắt như nước, nhè nhẹ dao động.

Đã quen với việc treo lên mặt một nụ cười giả tạo, dù vui hay buồn, hắn luôn mang một nụ cười khó nắm bắt.

Hắn luôn tự mãn về khả năng ngụy trang của mình, tự hào về việc che giấu sự yếu ớt sâu trong tâm hồn, không nghĩ rằng hôm nay, chiếc mặt nạ sau một tiếng đùng đã vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ.

Tâm tư hắn đã bị nhìn thấu, bị một người lạ chưa quen biết đầy hai ngày nhìn thấy rõ ràng.

Người lạ này chả có chỗ nào đáng khen, tiếng xấu đồn xa, không có chỗ nào khiến người ta thích, nhưng lại có thể thấu hiểu được tâm trạng của hắn.

Thời Mạch không biết nội tâm đang cuộn trào phức tạp của Tạ Cẩm Trình.

Cậu nghĩ nghĩ, nhịn đau lôi từ trong túi đồ ra một thứ, đưa cho Tạ Cẩm Trình:

"Cho anh nè, lúc nào buồn ăn cái này vô tâm trang sẽ thoải mái lên một chút."

Cậu nhét vào lòng bàn tay hắn một cây kẹo mút.

Tạ Cẩm Trình cầm lấy rồi nghịch nghịch cây kẹo trong tay: "Đồ cho trẻ con."

"Đồ cho trẻ con thì làm sao?" Thời Mạch giả vờ giật lại, "Trong mắt người lớn, chúng ta đều là trẻ con, không ăn thì trả đây."

Tạ Cẩm Trình cười bóc vỏ kẹo rồi cho vào miệng, vị ngọt từ lâu không nếm quyện vào vị giác, từng đợt từng đợt tràn vào khoang miệng lan tới tận trái tim.

"Vị không tệ, cảm ơn cậu."

Thời Mạch đau lòng, đây là cây kẹo mút ngon mà rẻ nhất cậu từng mua, cậu phải đấu tranh tâm lý rất lâu mới quyết định mua nó để thưởng cho mình, nếu không phải thấy tâm trạng Tạ Cẩm Trình không tốt, còn lâu cậu mới cho.

Nội tâm rỉ máu, mặt ngoài vẫn phải cứu lấy thể diện, "Đây là quà tặng kèm của siêu thị, là đồ miễn phí, chỉ một cây duy nhất, chắc chắn là ngon rồi!".

Tạ Cẩm Trình lười vạch trần lời nói khẩu thị tâm phi của Thời Mạch, hắn nâng ly cà phê lên, mỉm cười chân thành: "Cảm ơn quà của cậu, cụng ly."

"Cụng ly!"

Uống một hơi cạn sạch, vị cà phê đắng tan trong miệng cùng vị ngọt của kẹo mút, vị ngọt dần dần xâm chiếm từ bốn góc của khoang miệng.

Tạ Cẩm Trình nương theo ánh trăng nhìn về phái Thời Mạch, không biết có phải do ảnh hưởng của trăng sáng hay không, làn da của Thời Mạch tỏa sáng, đôi mắt ẩn dưới mái tóc giống như những vì sao trên bầu trời đêm, lung linh rực rỡ.

Có vẻ như...Thời Mạch không đáng ghét như hắn nghĩ..