Tôi Có Một Bí Mật

Chương 68: Chú ơi!!!tạm biệt

Lần đầu tiên trong cuộc đời Thích Phong làm chuyện lãng mạn, còn là cầu hôn, đối tượng là một người nam, trên mặt hắn không nhiều cảm xúc lên xuống, trong lòng sớm đã dời sông lấp biển rồi, một phút một giây đều trôi qua rất dài.

Hoàng Đan ôm bình hứa nguyện ngồi ở đầu giường, chậm chạp không có hành động gì.

Thích Phong đợi rồi đợi, hắn mím chặt môi mỏng khô ráo, cảm giác mình sắp bị vật nhỏ làm cho điên luôn rồi.

Sống hay chết cũng phải cho một câu trả lời chắc chắn, không phát hiện chú em căng thẳng đến cơ thịt trên mặt đều co rút hết rồi sao?

Chửi nhỏ một tiếng, Thích Phong nhịn không được suy đoán lung tung, trước đó bị phát hiện, thanh niên vẫn tốt mà, cũng không có biểu hiện không thích bình ước nguyện và ngôi sao một chút nào cả, còn nói sang năm muốn hắn dạy cho xếp nữa mà.

Vậy chỉ có thể có hai khả năng, thanh niên không đồng ý lời cầu hôn của hắn?

Hô hấp Thích Phong ngừng lại, ra vẻ thoải mái vui đùa,”Em làm gì đó, nửa ngày không thả ra một cái rắm nào hết vậy.”

Người trên giường vẫn không phản ứng.

Đường cong cằm Thích Phong căng thẳng, trên người tản ra hơi thở âm trầm, mí mắt hắn bán đắp, không thấy rõ được cái gì đang cuồn cuộn dưới đáy mắt.

Hoàng Đan nhận ra người đàn ông thay đổi, cậu mở miệng nói chuyện, sợ mình còn không lên tiếng nữa thì mông sẽ xảy ra chuyện mất, “Nhẫn ở bên trong ngôi sao, em không biết lấy nó ra thế nào.”

Thích Phong dại ra nửa ngày, khàn giọng hỏi,”Em không nhúc nhích, vì để suy nghĩ chuyện này hả?”

Hoàng Đan ừ một tiếng, tầm mắt vẫn đặt ở chiếc nhẫn bên trong bình ước nguyện như trước,”Nếu đem đổ hết ngôi sao bên trong ra, vậy thì có còn tốt hay không?”

Âm trầm trên người Thích Phong nháy mắt rút đi hết, gì đó cuồn cuộn ở đáy mắt cũng đồng thời biến mất, chiếm lấy là khuôn mặt nghiêm túc của thanh niên,”Phải nói sớm chứ, em không nói lời nào, làm trong lòng chú tưởng rằng em không đồng ý lời cầu hôn chứ.”

Hắn đi qua, cúi lưng nắm mặt thanh niên vuốt ve,”Nói cho em biết, nếu em còn không nói tiếng nào thì chú sẽ khóc đó.”

Tâm Hoàng Đan nói, em cũng sẽ bị anh cắn mà khóc luôn.

Nhẫn là do Thích Phong bỏ vào trong bình ước nguyện, lúc bỏ vào rất nhẹ nhàng nhưng lấy ra rất tốn sức.

Hoàng Đan không muốn một ngôi sao nào rơi ra, Thích Phong nhìn ra, hắn cầm cái nhíp nhỏ chọt vào bên trong rồi bát bát ngôi sao lấy nhẫn ra,”Em đừng nhìn chằm chằm như vậy, chú sợ mình căng thẳng, lỡ tay làm rớt luôn cái bình xuống đất bây giờ.”

Nghe vậy, Hoàng Đan lập tức dời ánh mắt.

Không có đường tầm mắt kia, cơ thịt cánh tay Thích Phong đều thả lỏng được rất nhiều, không bao lâu hắn lấy được nhẫn ra,”Đeo vào, từ nay về sau em là người của chú.”

Hoàng Đan nói,”Được ạ, em là người của anh.”

Thích Phong yêu chết cái dáng vẻ nghe lời này của thanh niên, hắn đeo nhẫn vào ngón tay thanh niên, đẩy từ từ vào bên trong, kích thước quả nhiên là vừa vặn, không uổng phí hắn thừa dịp lúc người ngủ lén lút ước lượng nhiều lần.

Hoàng Đan xoay nhẫn,”Của anh đâu?”

Thích Phong khụ một tiếng,”Chờ sang năm rời khỏi nơi này rồi đeo, nếu không hai ta đeo nhẫn đôi, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra hai ta đang yêu nhau.”

Hoàng Đan ngẫm lại cũng phải, một mình cậu đeo, ai hỏi có thể nói tự mình mua, nếu hai người đeo giống nhau thì không thể nào tìm được cái cớ nào cả.

Đem nhẫn xoay vài vòng, Hoàng Đan hỏi,”Đây là chúng ta đang kết hôn sao?”

Mắt Thích Phong trừng,”Không thì sao? Nhẫn vừa đeo chưa nóng, em không phải muốn giữa đường bỏ cuộc đó chứ?”

Hoàng Đan lắc đầu,”Không có.”

Cậu nói,”Kết hôn là việc lớn, chúng ta phải cùng nhau thương lượng, em còn muốn tích góp tiền, hiện tại tiền của em không nhiều, em muốn trước khi kết hôn tích góp nhiều thêm một chút.”

Thích Phong ngẩn người, mạch não không theo kịp thanh niên,”Sao lại muốn tích góp tiền?”

Hoàng Đan nói,”Đã kết hôn, chúng ta sẽ có một gia đình, chỗ cần dùng tiền sẽ có rất nhiều, em không tích góp nhiều thêm một chút thì áp lực của anh sẽ rất lớn.”

Thích Phong hơn nửa ngày mới hoàn hồn, hắn hung hăng ôm lấy thanh niên, cúi đầu đối hôn lên hai cánh môi vội vàng xao động lại nóng bỏng.

Môi Hoàng Đan khẽ nhếch, đầu cũng phối hợp ngửa ra sau một ít, chỉ là lúc bị cắn đau mới nhíu chặt mi tâm, ánh mắt cũng đỏ, run cầm cập nói,”Anh cắn em nhẹ chút, đau quá.”

Thích Phong nghe không được tiếng khóc, sức lực trên môi càng nặng, vị rỉ sắt lan tràn trong nước bọt, càng trở nên nồng đậm.

Hoàng Đan đau khóc thành tiếng, nước mắt trượt vào nơi hai người đang gắn bó miệng lưỡi, sợi vị mặn cũng gia nhập tiến vào, khuấy đảo độ ấm trong nước bọt càng cao hơn.

Thích Phong rời khỏi miệng thanh niên, trên môi cậu bị rách vài chỗ, sau đó cúi xuống hôn vành tai, cổ……

Hơn hai giờ sau, tiếng kẽo cà kẽo kẹt bên trong ký túc xá đã hoàn toàn dừng lại.

Thích Phong lên cơn nghiện thuốc lá nhưng lại không hút thuốc, chỉ lột một viên kẹo bạc hà ném vào trong miệng, hắn thở gấp chửi thề một tiếng, mồ hôi từ yết hầu trượt xuống,”Mạng già này của chú sớm muộn gì cũng chết luôn trong tay em.”

Hoàng Đan đem mặt ướt sũng chôn trong chăn cọ cọ, không muốn nói chuyện với hắn.

Thích Phong dùng đầu lưỡi đưa viên kẹo bạc hà qua một bên, hắn cúi xuống hôn, môi dán trên gáy nóng ướt của thanh niên, khàn khàn cười,”Ngoan nè, đừng khóc nữa.”

Bên tai Hoàng Đan vang lên giọng nói người đàn ông,”Chú đã lớn tuổi rồi, đã qua giai đoạn đùa nghịch lưu manh, hiện tại chỉ có thể nghiêm túc thích một người, nói một lần yêu thương, kết hôn một lần, sống tốt qua một đời người.”

Hắn mím môi,”Em cũng vậy.”

Thích Phong không nghe rõ,”Em nói cái gì?”

Hoàng Đan hip hip mũi, đem mặt từ trong chăn lộ ra, trong giọng nói mang theo âm khóc nức nở,”Em nói, em cũng chỉ có thể nghiêm túc thích một người thôi.”

Thích Phong hít sâu một hơi, ghé vào lỗ tai cậu cười,”Làm sao bây giờ? Chú lại muốn em nữa rồi.”

Hoàng Đan,”……”

Thích Phong hiếm thấy tự mình hiểu lấy, buồn rầu xoa mi tâm,”Xem xem, trong đầu chú toàn suy nghĩ dơ bẩn, em phải có trách nhiệm với chú đó, biết không?”

Hoàng Đan không nói gì.

Đêm nay Hoàng Đan không thể nào đi ra khỏi cửa chính ký túc xá được rồi.

Chờ cậu trở lại bình thường, trong giọng nói không nghe được gì khác thường thì gọi điện thoại cho Trương Dao,”Buổi tối anh không quay về ngủ.”

Trương Dao đang cùng xem TV với ba mẹ,”A? Vậy anh ngủ ở đâu?”

Hoàng Đan nói Thích Phong khó chịu, có thể do lần đó sau khi bị thương dẫn đến bị đau đầu,”Anh ở lại, ban đêm nếu có chuyện gì cũng có thể chăm sóc, có, giường đều có, ừ, anh biết.”

Người trong cuộc đang xoay chiếc nhẫn của cậu, còn thỉnh thoảng hôn một cái.

Cúp điện thoại, Hoàng Đan buông mắt nhìn người đàn ông,”Ngủ thôi.”

Thích Phong còn kích động, không chỗ nào buồn ngủ,”Tháng sáu năm sau chúng ta đi nước ngoài kết hôn được không?”

Hoàng Đan nói,”Có thể.”

Cậu tính tính, nhíu mi nói,”Vậy em chỉ còn không đến năm tháng để tích góp tiền.”

Thích Phong không lên tiếng cười rộ lên,”Đứa trẻ ngốc.”

Trước mắt Hoàng Đan bị một bóng ma che đậy, cậu đẩy không được người đàn ông ra nên đành ở trong lòng kêu hệ thống tiên sinh lấy cúc hoa linh cho mình.

Bên kia,khi Trương Dao đánh răng rửa mặt, trong đầu lóe qua cái gì, cô vẫn chưa bắt kịp,”Mẹ, hai người có cảm thấy anh và Thích đại ca có quan hệ rất tốt không?”

Mẹ Trương đang trải giường chiếu,”Sớm phát hiện rồi.”

Bà trải chăn gối bằng phẳng, rồi nắm ra giường ở ở phía dưới,”Lúc trước Thích Phong bị thương nằm viện ấy, mẹ con không biết rõ tình hình, chỉ thấy dáng vẻ anh rất để tâm, thật đúng là còn cho rằng nó ở bên ngoài lén lút nói chuyện yêu đương chứ.”

Trong WC truyền ra thanh âm xả nước rào rào, ba Trương mở cửa ra, ánh mắt trừng mẹ Trương,”Nói hưu nói vượn cái gì đâu.”

Mẹ Trương nói,”Tôi chỉ là đang nói trường hợp khác mà thôi.”

Ba Trương tức giận nói,”Cách khác cũng không thể nói như vậy được!”

Ông căng mặt, tối như mực,”Có nào người mẹ nào mà đem con trai mình ví dụ ở chung một chổ với thằng đàn ông khác chứ, có phải buổi tối bà uống nhiều rượu uống đến đầu óc bị hỏng luôn rồi không?”

Mẹ Trương xoay người đi thu dọn bàn,”Bệnh thần kinh.”

Mắt Trương Dao liếc thấy sắc mặt ba cô như muốn ăn người, cô nhanh chóng nói,”Đêm hôm khuya khoắt, đừng ồn.”

Ba Trương hừ lạnh,”Còn không phải do mẹ con say khướt sao.”

Mẹ Trương ném cái ca lên trên mặt bàn.

Cái ca đung đưa ngã xuống,nước bên trong tràn ra đến, làm ướt luôn di dộng của ba Trương, ông cầm lấy di động kéo khăn giấy lau nước, tính tình bộc phát lên.

Không ngoài dự kiến, hai cụ tranh cãi càng lúc càng kịch liệt.

Trương Dao chịu không nổi nói thầm,”Thật là, lần trước về đây, hai người cãi nhau, lúc này về, hai người cũng cãi, đã qua hơn nửa đời người rồi, có cái gì mà cãi nhiều như vậy chứ.”

Nhận thức đầu tiên của cô về hôn nhân là từ ba mẹ của mình, cảm thấy cãi rồi lại cãi không có ý nghĩa gì, thà vậy còn không bằng ở một mình, yên tĩnh hơn nhiều.

“Hai ngươi muốn cãi thì cãi từ từ đi, con lên lầu ngủ đây.”

Trương Dao nói xong liền đặng đặng lên lầu.

Ba Trương và mẹ Trương trừng liếc nhau rồi tắt đèn, quay lưng lại ngủ.

Buổi sáng ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vừa vang Trương Dao tỉnh dậy, cô hướng dưới lâu kêu mấy tiếng, biết anh cô chưa về thì gọi điện thoại,”Anh, nói đi hái quýt mà, anh không đi hả?”

Hoàng Đan ừ hai tiếng thì cúp điện thoại.

Thích Phong từ sau lưng ôm lấy eo cậu, hơi thở cực nóng phun bên gáy cậu,”Muốn hái quýt? Sao em không nói với anh?”

Hoàng Đan đè nén tiếng khóc,”Quên.”

Thích Phong không muốn nửa đường lại xuất hiện sự quấy rầy của người nào đến bọn họ nên đơn giản tắt di động đi, lật người dưới thân qua, để cậu đối mặt với mình, chầm chậm hôn mặt phủ đầy nước mắt.

Sáng sớm, bên trong ký túc xá lại vang lên tiếng kẽo kè kẽo kẹt.

Cũng may đám công nhân đều về nhà mình, xung quanh ký túc xá cũng không có ai ở, nếu không với  hiệu quả cách âm của phòng vỏ thép này chắc chắn sẽ bị đánh thức.

Chín giờ hơn, Hoàng Đan chậm rì trở lại tiệm tạp hóa.

Chẳng qua là đi một đoạn đường ngắn, vậy mà đã  khiến cậu ra một thân mồ hôi, trong áo khoác lông đều ướt cả, dính vào trên làn da, rất không thoải mái.

Buổi sáng còn phải đi hái quýt, Hoàng Đan mím môi, may mắn duy nhất chính là mông không đau.

Trương Dao đang quét rác, cô nhìn anh cô lúc đi qua cửa, tay xoa xoa eo nên vội vàng quan tâm,”Anh, eo của anh làm sao vậy? Có phải bị trật không?”

Hoàng Đan gật đầu,”Ừ.”

Trương Dao buông cây chổi trong tay xuống,”Đúng, có cao dán đó, để em lấy cho anh mấy tấm dán vào.”

Hoàng Đan nói,”Không cần, một lát sẽ tốt.”

Trương Dao vừa muốn nói chuyện, có một ánh sáng lóe qua xem tý nữa làm mù con mắt, cô trợn mắt há hốc mồm, ngay sau đó liền đó đến trước mặt anh cô, cầm chặt tay trái cậu, chỉ cái nhẫn,”Anh, thứ này ở đâu ra?”

Hoàng Đan nói,”Tự mình mua.”

Nụ cười trên mặt Trương Dao không đổi, cô hừ hừ,”Anh gạt người.”

Mặt Hoàng Đan không đổi sắc,”Không có lừa em, chính xác là tự anh mua cho mình đó.”

Trương Dao nhập vai thám tử, cô sờ sờ cằm, vòng quanh anh cô rồi xoay quanh lại, liên tục chuyển hai ba vòng sau đó dừng lại,”Đồng chí Trương Chí Thành, mời anh trả lời em ba vấn đề.”

“Một, từ nhỏ đến lớn, anh không đeo bất cứ trang sức nào, tại sao đột nhiên lại tính tình thay đổi? Hai, vô duyên vô cớ như thế nào lại tự mua nhẫn cho mình? Cho là con gái, cũng sẽ không mua nhẫn trong buổi tối lễ Giáng Sinh như vậy, nhiều lắm chỉ biết mua táo ăn thôi.”

Thở ra một hơi, giọng Trương Dao cất cao, chỉ lên chiếc nhẫn trên tay cậu,”Ba, đây là nhẫn bạch kim, rất đắt, năm nay anh không được phát tháng tiền lương nào, làm sao có tiền dư chứ?”

Khóe miệng Hoàng Đan co rút.

Trương Dao nói xong, trong lòng đều có chút khâm phục chính mình, cô khoanh tay, bày ra một dáng vẻ”Người bạn nhỏ à, em đã nhìn thấu anh, anh nên thành thật đi”.

Bản thân Hoàng Đan lại không có bao nhiêu biểu cảm, trời sinh cậu chính là người thích hợp để nói dối nhất.

Chỉ cần cậu muốn nói dối, rất khó có người có thể nhìn ra.

Quả nhiên Trương Dao không có từ trên mặt anh cô tìm ra một tia sơ hở nào, cô chậc lưỡi, khó có thể tin nói,”Không thể nào, anh, đây thật do anh tự mua hả? Anh rảnh rỗi mua nhẫn làm gì?”

Hoàng Đan nói,”Qua năm mới, mua đeo trên tay có lẽ có thể chuyển vận.”

Trương Dao há to miệng, nhẫn bạch kim có thể chuyển vận? Đây là cách nói của chỗ nào vậy? Đầu óc cô nhanh chóng vận chuyển, đột nhiên vỗ tay nói,”Em biết rồi! nhất định nhân viên cửa hàng vàng bạc đó đó là mỹ nhân, anh nhìn trúng người ta!”

Hoàng Đan lắc đầu,”Sang năm em tốt nghiệp?”

Đề tài chuyển rất đột ngột, Trương Dao không rõ ràng lắm,”Đúng vậy, làm sao?”

Hoàng Đan sờ sờ tóc cô,”Lúc nào chuẩn bị luận văn tốt nghiệp thì nói anh một tiếng, anh sẽ giúp em tham khảo một chút.”

Trương Dao một hồi lâu mới hiểu được, anh cô đang lo lắng cô không tốt nghiệp được.

Cô đuổi theo lên lầu, ngoài miệng cũng chưa ngưng,”Anh, em muốn xem xem nhẫn của anh, cảm giác rất không tệ nha, lúc mua không có hoạt động sao? Thêm bao nhiêu tiền có thể mua thêm chiếc nhẫn nữ, anh có thể mua sớm cho để lấy lòng cho chị dâu tương lai của em……”

Khi Hoàng Đan xuống lầu, ba Trương mẹ Trương đều biết chuyện chiếc nhẫn, cũng từ chổ Trương Dao nghe được giải thích, mày cậu động động, lặp lại câu trả lời lúc nãy.

Trong lòng ba Trương mẹ Trương, tiền là do con trai tự mình kiếm, muốn mua cái gì đều có thể mua.

Chỉ là một người nam không kết hôn lại đeo nhẫn, còn khư khư đeo ngón áp út, để người thấy không khỏi sẽ có chút nói ra nói vào, cảm thấy đối phương không chín chắn.

Trong lòng nghĩ như vậy, ba Trương mẹ Trương cũng không có nói ra, nhìn con trai như vậy vẫn nên đừng kích động nó làm gì.

Nếu có thể quên được mối tình đầu kia, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, ngày nào đó hai lão già bọn họ có chuyện gì cũng có thể ra đi an tâm một chút.

Ở vùng nông thôn trồng rất nhiều cây quýt, mùa đông là mùa quýt chín mùi, chỉ cần trước tiên đến chào hỏi gia đình người ta là có thể hái quýt, không lấy tiền, muốn hái bao nhiêu thì hái.

Có người nói đều không nói không rành, trực tiếp hái luôn.

Bởi vì rất nhiều cây quýt, hoàn toàn ăn không hết, rụng đến dưới đất đều là quýt, bán càng không thể, không ai muốn mua.

Ba Trương mẹ Trương trông tiệm tạp hóa, Hoàng Đan và Trương Dao mang theo hai cây kéo, hai sô trắng xuất phát.

Đến nơi, bọn họ nhìn thấy Thích Phong.

Trương Dao dùng khuỷu tay đụng đụng Hoàng Đan,”Anh, Thích đại ca kìa, sao anh ấy lại đến?”

Hoàng Đan dừng xe,”Chắc đến giống chúng ta.”

Trương Dao nhảy xuống, xách hai sô chào hỏi Thích Phong,”Thích đại ca cũng đến hái quýt hả?”

Thích Phong nói ừ, tầm mắt hắn từ đảo qua chổ thanh niên, cười cười nói,”Nghe nói quýt ở đây rất ngọt.”

Trương Dao nói,”Có chua, có ngọt, phải xem vận may nữa.”

Thích Phong không quan trọng, hắn đến nơi này đến hoàn toàn không vì ăn quýt mà là vì người hai quýt.

Cây quýt không cao, đứng thì có thể vớ tới, Trương Dao thật sự đến hái quýt, trước đó ở ký túc xá của cô, ba người bạn nói với cô đều muốn có phần.

Lần này đi ra, cô thực sự mang theo nhiệm vụ mà đến.

Tiếng răng rắc răng rắc từ trong tay Trương Dao dùng sức phát ra, cô chuyên tâm hái quýt, không chú ý hai người phía sau.

Thích Phong chỉ chọn cây gồ ghề lồi lõm để hái quýt, hắn nếm qua hai múi chua đến muốn tiểu ra luôn, tin câu nói kia của Trương Dao, thật đúng là phải xem vận may.

Kế tiếp vẫn là Thích Phong bóc quýt ra trước, chua thì mình ăn luôn, ngọt thì cho thanh niên ăn.

Hoàng Đan muốn hái quýt, khi người đàn ông đưa quýt qua, cậu không một chút từ chối, lần nào cũng đều há miệng ra ăn.

Thích Phong nhìn quanh bốn phía, xác định Trương Dao không ở đây thì đem cằm để trên đầu vai thanh niên,”Eo còn đau không?”

Hoàng Đan nói không đau,”Chỉ có chút mỏi thôi.”

Thích Phong nghe vậy liền đưa tay xoa xoa cho cậu, cảm giác cách áo lông dày thật không dễ chịu nên đưa tay đi vào.

Có người thể chất thiên về nóng, đến mùa đông, tay chân tâm đều ấm nóng, Thích Phong chính là người như thế.

Hoàng Đan cảm thấy lòng bàn tay người đàn ông ấm hơn so với mình, cậu mặc áo lông, còn không bằng tay ấm áp của đối phương để ở bên ngoài,”Anh đừng xoa nữa, một lát Tiểu Dao sẽ tới đây.”

“Không sợ, tôi có làm gì đâu.”

“……”

Tay đều thò vào trong áo khoác rồi mà không làm gì à.

Hoàng Đan để quýt bên trong sô, đứng tại chỗ nghỉ một lát,”Đừng xoa chân nữa, anh xoa em lại muốn đi WC.”

Thích Phong cười vô hại,”Đi đi, chú coi chừng giùm em.”

Hoàng Đan nói,”Sau đó anh bắt em làm tình ngay tại chổ.”

Mặt Thích Phong run rẩy, hắn sờ sờ mặt thanh niên,”Điều bị em đoán trúng hết, thật giỏi quá đi.”

Mặt Hoàng Đan bị sờ có chút đau.

Trời lạnh, khi tay người đàn ông sờ lên đến, càng có chút thô ráp, cứ như cục đá nhỏ được nhúng vào trong nước sôi vậy.

Mùa đông tiểu nhiều, lời này thật không phải giả.

Hoàng Đan nhịn nhịn, vẫn không nhịn được, tìm chỗ để đứng.

Thích Phong nói canh chừng cho cậu thì làm như vậy thật, chờ hắn giải quyết xong thì hôn đi lên.

Vườn quýt rất lớn, Trương Dao đi phía tây, đợi cô hái quýt mệt mỏi, khi chống nạnh thở ra một hơi thì mới phát hiện xung quanh chỉ có một mình cô.

“Anh?”

Không đáp lại.

“Thích đại ca?”

Vẫn không ai trả lời lại.

Trương Dao nuốt ngụm nước miếng, nhấc cái sô lên chạy, vừa chạy còn vừa lớn tiếng kêu, kêu đến cổ họng khàn khàn, mới kịp phản ứng lấy di động trong túi ra.

“Trương Dao ơi Trương Dao, mày quên mang đầu óc đi ra ngoài à?”

Trương Dao khinh bỉ chính mình, lấy di động gọi điện thoại cho anh cô,”Anh ơi,anh đang ở đâu? Không phải là cùng về trước với thích đại ca rồi đó chứ?”

Giọng nói đầu bên kia mang theo tiếng thở nhẹ, còn có chút âm khóc nức nở,”Vẫn chưa về, em đừng đi lung tung, anh tới tìm em.”

Nói xong thì cúp máy.

Trương Dao sửng sốt, sao thế này?Sao cô nghe giọng nói lại có chút cảm giác quen thuộc? Giống như đã từng nghe qua ở chổ nào vậy.

Ăn nửa trái quýt, Trương Dao vụt nhớ ra.

Cô thiếu chút nữa bị quýt trong miệng làm nghẹn trụ, không thể nào? Nhất định mình nghe lầm rồi.

Anh làm sao lại phát ra âm thanh đang làm chuyện đó chứ……

Trương Dao vỗ vỗ mặt bị gió thổi khô của mình, cô nói nhỏ,”Tỉnh tỉnh, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

Hơn nửa giờ sau, Hoàng Đan xuất hiện trước mặt Trương Dao.

Trương Dao rất bình tĩnh đánh giá, mắt anh đỏ đỏ, ẩm ướt, chóp mũi cũng đỏ đỏ, trên môi có ấn ký nhợt nhạt, như là dấu vết bị cắn qua.

Cô lại đem anh mắt chuyển qua liếc xáo trên người Thích Phong, thoạt nhìn ngược lại không có gì dị thường, quần áo đều mặc rất chỉnh tề, nhưng mà……

Trên người Thích Phong có một loại oán khí chưa thỏa mãn

Trương Dao nghĩ tới khả năng nào đó, tâm lý cô lộp bộp một chút, đem nghe nhìn khoảng thời gian này đều lật ra hết, chọn từng cái liên quan đến nhau.

Một hai phút sau, tay chân Trương Dao đều cứng đờ.

Hoàng Đan nhíu mi, đây là người đàn ông cố ý, hắn muốn cho Trương Dao biết.

Thích Phong dựa vào cây quýt, khi thanh niên nhìn qua, nhấc lên một bên khóe miệng cười cười đối với cậu, rất mê người, cũng rất gợi đòn.

Thời điểm trở về, ba người trong xe đều không nói chuyện.

Hoàng Đan lái xe, bụng cậu tròn trịa, ăn rất nhiều quýt.

May mà đây là mùa đông khắc nghiệt, trên người mặc dày đặc, không kéo khóa kéo ra là không nhìn thấy được.

Trở về không bao lâu, Trương Dao hẹn Thích Phong ra phía sau công trình xây dựng.

Thích Phong muốn tự Trương Dao đến tìm mình.

Trương Dao nhìn ra, cô híp mắt,”Anh không sợ em đem chuyện của anh và anh em nói cho ba mẹ em biết sao?”

Thích Phong nói,”Em muốn nói thì đã nói rồi, không đứng ở chỗ này nói chuyện với anh đâu.”

Trương Dao cắn răng, bị nói trúng.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông này, có một loại tiếc nuối, nếu có thể trở thành người một nhà thì tốt rồi.

Đối với anh cô, Trương Dao chỉ hi vọng anh ấy được vui vẻ.

Hiện tại người đàn ông này cùng anh cô đang tốt hơn, tâm lý của cô càng lo lắng hơn.

Chuyện liên quan đến đồng tính luyến, Trương Dao biết một ít, bởi vì ở ký túc xá có cô gái thích xem đam mỹ, còn thích chia sẻ cùng các cô.

Mới đầu Trương Dao bài xích, cảm giác tình yêu giữa đàn ông và đàn ông rất kỳ quái, thời gian dài, cô cũng tiếp nhận, có đôi khi còn sẽ đi tìm một hai truyện để xem xem.

Kết cục bên trong tiểu thuyết phần lớn đều là hạnh phúc mỹ mãn, nhưng hiện thực không phải tiểu thuyết, hai nam muốn cùng một chỗ thì nhất định phải đối mặt áp lực dư luận bên ngoài, còn bị người thân nhìn bằng ánh mắt khác thường.

Con đường đó quá khó đi,một khi dừng ở một bước này, hoàn toàn không biết còn có bước tiếp theo hay không.

Trương Dao kéo áo khoác dài Lưu Tô,”Chuyện khi nào?”

Thích Phong nói,”Khi mùa hè còn chưa qua.”

“Sớm thật.”

Trương Dao hừ một tiếng,”Anh em như vậy mà để anh lừa đi được!”

Thích Phong xoa xoa tóc cô,”Em nói sai rồi, là anh bị anh em lừa.”

Trương Dao bĩu môi,”Anh sẽ đối tốt với anh em sao?”

Thích Phong nói,”Đương nhiên.”

Trương Dao híp mũi,”Có thể bao lâu? Nếu trong nhà anh đều phản đối, anh có thể sẽ buông ngay tay anh em ra không?”

Thích Phong cười nói,”Anh em là người nhà của anh, anh sẽ vẫn đối tốt với cậu ấy, mãi mãi sẽ không buông tay cậu ấy, vậy em có thể yên tâm giao anh trai em cho anh chưa?”

Mặt Trương Dao đỏ lên,”Anh của em cũng là người của anh rồi, em không yên lòng còn có ích lợi gì nữa.”

Cô nghĩ tới cái gì,”Các anh sẽ kết hôn sao?”

Thích Phong nói,”Chuyện sang năm.”

Trương Dao ngẩn ra,”Nhanh như vậy à, được rồi, các anh nghĩ kỹ là được.”

Cô thở ra một hơi, như mới gỡ xuống một tảng đá lớn trong lòng,”Chị dâu, lời anh nói hôm nay em đều nhớ kỹ, nếu anh dám đối xử không tốt với anh em thì em nhất định sẽ dẫn anh ấy đi.”

Đợi người đi, Thích Phong còn đứng tại chỗ, hắn bĩu môi,”Chị dâu? Nghe vào chướng tai thật.”

Hoàng Đan nghe từ trong miệng Thích Phong nói quá trình hắn nói chuyện với Trương Dao, không có bao nhiêu bất ngờ, đều đoán được cả.

Trương Dao là cô gái rất tốt, người không quen thuộc sẽ cảm thấy cô lạnh lùng, mạnh mẽ, còn có chút không hợp tình người, thực ra đó cô dùng nó để làm vỏ bọc bảo vệ mình thôi.

Chỉ cần được cô đồng ý cho bước vào thế giới của cô thì sẽ nhìn thấy một mặt mềm mại ấm áp chân thật khác.

Buổi tối Hoàng Đan cởi áo khoác chuẩn bị ngủ, mành bên trong truyền ra tiếng bước chân, Trương Dao mặc một bộ áo ngủ quần ngủ nhung hình san hô, một dáng điệu”Em muốn nói chuyện với anh”.

Hoàng Đan ngồi dậy, mặt lại áo khoác,”Hỏi đi.”

Chăn bông lún xuống, Trương Dao ngồi đối diện cậu, đá rơi xuống dép lê xếp chân lại,”Anh ta nói với anh rồi?”

Hoàng Đan gật gật đầu.

Trương Dao lộ ra ánh mắt”Em biết ngay mà”, cô nhỏ giọng, sợ bị ba mẹ dưới lầu nghe được,”Anh, anh có phải chịu thiệt cái kia không?”

Hoàng Đan nghĩ nghĩ,”Không phải, cái kia anh rất thoải mái.”

Trương Dao đầy mặt khó có thể tin được,”Thật hay giả đó? Thích đại ca không có ý kiến gì à?”

Hoàng Đan biết mạch suy nghĩ của Trương Dao ở trên người cậu,nhưng mà cậu không định sẽ giải thích,”Có đôi khi sẽ có.”

Tỉ như làm cậu đau đến khóc ngất đi, còn loại suy nghĩ cứ muốn cứ muốn làm.

Cũng không biết Trương Dao đã được đã thông thành loại thú vị nào, cô chậc lưỡi,”Thật nhìn không ra, anh à, anh thật là thâm tàn bất lộ * nha.”

* thâm tàn bất lộ: không để lộ tài năng

Hoàng Đan,”Ừ.”

Trương Dao đem chân để trong chăn, kêu lạnh chết mất,”Anh tuy rằng trẻ tuổi hơn Thích đại ca, nhưng vẫn nên phải chú ý thân thể nhiều một chút, chủ yếu nhất là cần phải siêng năng rèn luyện.”

Tâm Hoàng Đan nói, mỗi ngày đều có rèn luyện, không phân thời gian không phân địa điểm.

Trương Dao khụ một tiếng,” Một thân thể tốt quyết định anh chịu thiệt cái kia, hay là thoải mái cái kia, anh, anh hiểu ý em không?”

Hoàng Đan nói,”Anh hiểu.”

Trương Dao ngáp,”Ngày kia em đi, ngày mai chúng ta cùng đi khu vui chơi, chụp nhiều ảnh một chút, em chụp cho các anh.”

Cô vừa đi, Hoàng Đan cảm thấy khí ấm thật vất vả mới tích góp được trong chăn cũng đi theo luôn rồi.

Mùa đông một người ngủ thật lạnh.

Hoàng Đan lui vào trong ổ chăn, nếu người đàn ông ở bên cạnh thì tốt biết mấy,cậu sẽ rất ấm áp.

Mành bên kia vang lên tiếng Trương Dao,”Anh, em sẽ giữ bí mật cho các anh.”

Hoàng Đan đáp lên mí mắt, rất nhanh đã ngủ.

Mấy ngày này thời tiết đều rất không tệ, ánh nắng nhẹ nhàng ấm áp.

Bởi vì là ngày nghỉ, cho nên người đến khu vui chơi chơi rất nhiều, vé vào cửa người trưởng thành một trăm một vé,chỉ cần một tấm vé, đi vào chơi cái gì cũng không cần bỏ tiền ra mua vé lại.

Hoàng Đan làm nhiều năm, cậu quẹt thẻ đi vào là được.

Nhưng mà ba Trương trước tiên đến chào hỏi người phụ trách khu vui chơi, ba người Hoàng Đan Trương Dao Thích Phong được vào miễn phí.

Khu vui chơi rất lớn, toàn nhìn thấy người với người.

Lúc trước Hoàng Đan và Trương Dao có đến qua một lần, chơi qua mấy thứ, chẳng hạng như tàu lượng siêu tốc,con lắc lớn này nọ, Thích Phong ngược lại lần đầu tiên đến.

Có nhân viên làm việc tại khu vui chơi bày quán bán một ít đồ ăn, còn có đồ chơi nhỏ

Trương Dao kêu Hoàng Đan và Thích Phong đến, nói muốn xăm hình, vừa hỏi là ba mươi đồng tiền một lần thì cảm thấy mắc quá,”Anh đẹp trai, ba người chúng tôi đều xăm, có thể giảm giá chút hay không?”

Trạng thái Hoàng Đan không ở bên trong, Thích Phong vốn cũng giống như cậu, thế nhưng khi nhìn thấy một hình vẽ chiếc lá cây, ánh mắt lại không dời đi chổ khác.

Trương Dao hao phí một phen miệng lưỡi mới hạ giá được một chút,”Anh à, anh chọn hình nào?”

Hoàng Đan hoàn hồn,”Anh không xăm thứ này.”

Trương Dao kề tai cậu nói nhỏ,”Xăm đi xăm đi, anh và Thích đại ca có thể xăm hình tình nhân á, nhiều cái lãng mạn lắm.”

“Em thật không sao cả, các anh cứ suy nghĩ đi.”

Hoàng Đan liếc liếc nhìn người đàn ông, phát giác đối phương nhìn hình xăm lá cây trên bàn đến xuất thần, cậu ngẩn người, ký ức bị tách ra để lộ một số mảnh vỡ bên trong.

Cuối cùng Trương Dao xăm con cừu nhỏ, đó là cung hoàng đạo của cô.

Thích Phong xăm chiếc lá, mùa đông kéo áo khoác lên, để người cho chàng trai xăm lá lên eo hắn.

Chàng trai hâm mộ ghen tị chậc chậc,”Dáng người này của chú đây thật tốt quá đi, luyện tập như thế nào vậy?”

Thích Phong sửa sang lại quần áo,”Đi công trường chuyển gạch vài năm, cậu cũng sẽ có dáng người này.”

Chàng trai,”……”

Trương Dao ra sức nháy mắt với Hoàng Đan, xăm hình tình nhân đi,anh còn đứng ngốc ở đó làm gì?

Hoàng Đan mím môi, kêu chàng trai xăm chiếc lá lên vị trí giống người đàn ông.

Tầm mắt chàng trai quét tới quét lui trên người Hoàng Đan và Thích Phong, không nói chuyện tào lao nhi, về điểm này, chứng minh bạn sẽ là người buôn bán thông minh.

Thích Phong thấp giọng hỏi thanh niên,”Sao em lại chọn lá cây?”

Hoàng Đan hỏi lại,”Anh thì sao?”

Thích Phong sửng sốt, thật đúng là không biết, nhìn thấy thì chọn thôi.

Thời gian cậu thất thần, Hoàng Đan bị Trương Dao kéo đi xem phim điện ảnh.

Phim điện ảnh không phải tùy tiện chiếu,phải có đủ năm mươi người mới chiếu.

Đến đây không phải ngày nghỉ, người đến khu vui chơi không nhiều, muốn xem phim cũng không xem được.

Xếp hàng vào sân sau, Hoàng Đan làm tốt tìm vị trí ba người, có người nói là phim 4d, cũng có người nói là 5d, xem một lần cho đã nghiền.

Cảnh bên trong phim hoàn toàn là cảnh quen thuộc, có biết, cũng có không biết.

Hoàng Đan nhìn màn hình, ánh sáng cực Bắc, Kim Tự Tháp…… Có vài cảnh quan lần lượt từ trong tầm nhìn thoảng qua, khi Trường Thành xuất hiện, Hoàng Đan cảm thấy mình đứng trên Trường Thành, có gió thổi qua hai gò má, hơi lạnh.

Nơi này có camera nên Thích Phong không làm gì với Hoàng Đan, hắn cũng lười xem phim nên đơn giản khép nửa mí mắt nghỉ ngơi.

Hình như duy nhất hứng thú của hắn là hút thuốc và Hoàng Đan.

Hiện tại thuốc cũng đã bị hắn bỏ ra ngoài, chỉ còn lại có một mình Hoàng Đan.

Chiếu phim xong, tất cả mọi người giống như còn chưa thỏa mãn suy nghĩ, đây là khu vui chơi được đánh giá là đáng giá nhất trong các hạng mục.

Trương Dao đi mua kem, Hoàng Đan và Thích Phong đều có phần.

Mùa đông ăn loại đồ này, lạnh thấu tim.

Hoàng Đan lạnh đau răng, cậu xem xem người đàn ông bên cạnh:”Em ăn không hết, anh ăn không?”

Thích Phong thu phục hai ba lần cây kem của mình sau đó yêu thích hưởng thụ cây kem thừa của Hoàng Đan.

Trương Dao nhìn như thấy quái vật vậy, cô kéo tay áo của anh mình,”Thích đại ca như vậy thoạt nhìn thật sự rất biến thái nha.”

Hoàng Đan nói,”Anh ấy chỉ là thích anh thôi.”

Trương Dao ôi trời một tiếng,”Em ra kia ăn đây, ăn kem trong đây toàn là mùi cẩu lương thôi.”

Hoàng Đan nói,”Em có người trong lòng không?”

Trương Dao ăn kem,”Em làm gì phải thích người khác, em thích bản thân mình là được rồi.”

Hoàng Đan,”……”

Sau đó ba người đi dạo khu vui chơi, chơi xe điện đụng, xoay tròn ngựa gỗ,chơi tất cả các trò chơi hết một lần

Trương Dao nói được thì làm được, cô chụp rất nhiều ảnh cho anh và chị dâu của mình.

Toàn bộ ảnh đó đều được lưu trữ trong di động Thích Phong.

Hai thùng quýt có một thùng được Trương Dao mang về trường học, để trong vali nặng muốn chết, quýt thực ra rất rẻ, cô lại nhất định muốn mang, nói là đã đồng ý rồi.

Thích Phong không đi, hắn ở lại đến qua năm.

Ba Trương và Thích Phong kết bạn câu cá nhiều lần, quan hệ cũng tốt lên, thấy hắn một mình ăn tết, còn nói phải ăn mì tôm nên cảm thấy thật không dễ dàng, nên mới kêu hắn đến cùng ăn cơm tất niên.

Năm sau, Hoàng Đan và Thích Phong rời đi thành phố J, bọn họ đổi hai thành phố, cuối cùng cũng đặt chân đến thành phố A.

Nhà là thuê, hai phòng ngủ.

Hoàng Đan không đi ra ngoài đi làm, ở nhà nhận vẽ thiết kế, nhờ phúc của chủ nhân thân thể bên kia nên cậu đối với thiết kế ban đầu tương đối hiểu rõ sâu sắc.

Thích Phong bao hết công trình làm, số lần chạy đến công trường cũng không thường xuyên, ước gì một ngày hai mươi bốn giờ đều ở nhà.

Nhưng mà nghĩ gì thì nghĩ, Thích Phong làm công trình cũng không cẩu thả, hắn còn nghiên cứu đầu tư, dù sao trong nhà cũng có vợ, cuộc sống phải càng nhiều càng tốt lên mới được.

Lúc Hoàng Đan vẽ vẽ, Thích Phong ở bên cạnh nhìn.

Hắn là người nhà quê, không hiểu đồ vật này nên khoa trương thở dài,”Sớm biết năm đó ít nặn bùn, đọc nhiều sách một chút là được rồi.”

“……”

Hoàng Đan dựa vào lưng ghế,”Em đói bụng, muốn ăn mì anh nấu.”

Tinh thần Thích Phong lập tức tỉnh táo,”Chờ đó.”

Hoàng Đan nghe trong phòng bếp vang lên âm thanh, cậu vô ý thức cười một cái, nụ cười đó lan tràn đến trên mặt, thật lâu cũng chưa biến mất.

Trước khi ngủ Thích Phong thưởng thức nhẫn trên tay Hoàng Đan, để chung một chổ với ngón tay mình,”Giấy hôn thú đâu rồi, em để ở chổ nào rồi?”

Mí mắt Hoàng Đan đã muốn đánh nhau, cậu miễn cưỡng tách hai đứa ra ra,”Không nói anh biết, để tránh anh không có việc gì lại lấy ra sờ.”

Thích Phong,”……”

“Chú đây không phải cảm thấy mình đang nằm mơ sao, sờ mấy lần mới tin tưởng nó là thật chứ.”

Hắn nói nói, cảm giác đời này của mình thật sự đã rơi vào rồi, đến chết cũng không bò ra được,”Đến đây, kêu một tiếng chồng đi.”

Hoàng Đan ngáp, tiếng chồng mơ hồ không rõ.

Thích Phong nhất quyết không tha, gãi thịt cậu ngứa ngáy, cậu bất đắc dĩ bóp mũi, rất nghiêm túc hô lên hai chữ kia,”Chồng ơi.”

“Ngủ được chưa? Em rất mệt.”

“Không được, trước khi ngủ không làm vận động, thân thể sẽ dễ dàng bị lão hóa á.”

Hoàng Đan bị ôm lấy, trọng lượng toàn thân đều trên thân người đàn ông, người tỉnh táo hơn phân nửa,”Vậy anh đến đi, em ngủ một chút.”

Rất nhanh cậu liền nửa chết nửa sống.

Trên công trường làm việc, sẽ gặp phải được nguy hiểm không tưởng, có một công nhân làm việc ở tầng ngầm, thiếu dưỡng khí té xỉu, tỉnh lại biến thành ngu ngốc, vợ ông ta đẩy người đến cửa công trường đòi tiền, giằng co vài tháng, mới được cho mấy vạn đồng.

Thích Phong không nói chuyện này với Hoàng Đan, sợ cậu lo lắng.

Hoàng Đan vẫn biết được, nhìn thấy tin tức trên bản tin, cậu và Thích Phong thương lượng, có thể đừng làm công trình thử đổi một công việc khác hay không.

Sáu tháng cuối năm Thích Phong mở một công ty.

Hoàng Đan cảm thấy sửng sốt,”Tiền ở đâu mà anh có vậy?”

Thích Phong nhẹ nhàng bâng quơ nói mình đầu tư,”Thế nào? Ngày mai em muốn đến xem chiến trường mới của người đàn em không?”

Hoàng Đan nói hảo nga,”Nếu thiếu nợ thì nói em biết, hiện tại em tích góp được rất nhiều tiền.”

Thích Phong chậc chậc,” Thích phu nhân thật lợi hại nha.”

Hắn nói rồi cuốn lấy người, cúi đầu hôn rất dài.

Thời gian dài đến mức Hoàng Đan đều xuất hiện bệnh trạng thiếu dưỡng, miệng cũng rách, ngoại lệ đều tê dại, hơn nửa ngày vẫn chưa đỡ lại.

Thời kỳ mãn kinh của người đàn ông rất đáng sợ, thời điểm Hoàng Đan lần đầu tiên tiếp xúc thì đã thích nghi được rồi.

Mỗi lần Thích Phong cố tình gây sự, Hoàng Đan đều có thể ứng đối.

Thích Phong bởi vì Hoàng Đan cùng một người bạn công ty đi ra ngoài ăn bữa cơm, lúc đó đã đạp lật tung sô pha phòng khách, Hoàng Đan đứng một bên nói,”Em đã từng đề cập với anh, chúng ta cãi nhau, anh sẽ không phân rõ phải trái, còn nhớ không?”

Thái dương Thích Phong thoáng co, buồn bã quét sạch trong ngực,”Tôi sai rồi.”

Hoàng Đan nói,”Em tha thứ cho anh.”

Từ trước cậu đã nói như vậy, bây giờ vẫn còn, vài chữ này chỉ biết dùng ở trên người của một người.

Thích Phong giật mấy nút áo,”Em không phải con chó hay con mèo, có thể đi ra ngoài, thế nhưng em có thể nói với tôi một tiếng hay không.”

“Không biết em đi chỗ nào, tôi sẽ rất sợ.”

Hoàng Đan thở dài,”Em có gửi tin nhắn cho anh.”

Thích Phong cũng thở dài,”Không tính được, tôi cũng rất lo lắng.”

Hoàng Đan nói,”Em đồng ý với anh, sau này chỉ cần em đi ra ngoài, em đều sẽ gửi vị trí cụ thể cho anh, bao gồm mấy giờ em đi ra ngoài, mấy giờ trở về.”

Thích Phong nắm hai tay thanh niên, hắn cúi đầu, vùi mặt vào trong, không dám đối diện với thanh niên,”Chú có phải rất giống bệnh thần kinh không?”

Hoàng Đan nói,”Không phải, anh chỉ là rất thích em thôi.”

Thân thể Thích Phong chấn động, không phải thích, là yêu đó, đứa ngốc à.

Ba năm sau, Thích Phong dẫn Hoàng Đan đến nhìn nhà của họ.

Miếng đất kia là lúc trước Thích Phong mất nửa năm mới chọn ra được, hắn dùng hơn phân nửa tiền tích góp để mua, không thể chờ đợi đem đến trước mặt người thương, muốn có được một lời thừa nhận.

Hoàng Đan nói,”Em rất thích.”

Thích Phong làm cậu khóc ở trong xe.

Sửa chữa thiết kế, giám sát và tham dự tráng trí, mua đồ dùng trong nhà, việc này đều do hai người Hoàng Đan và Thích Phong cùng nhau làm.

Bọn họ đối với nhà tương lai, tràn ngập chờ mong, cũng dành tất cả tốt đẹp và hi vọng.

Trước một ngày chuyển vào, Hoàng Đan và Thích Phong ăn cơm trưa sau đó đến siêu thị nội thất, bọn họ nhìn đèn để bàn, muốn mua cho phòng sách một cái đèn để bàn.

Hoàng Đan và Thích Phong đi ra khỏi siêu thị nội thất không đến ba phút thì xảy ra tai nạn.

Trong nháy mắt đó, Hoàng Đan cũng không nghĩ được cái gì.

Đợi đến khi Hoàng Đan ho ra máu, ý thức cậu bắt đầu mơ hồ, không cảm thấy được đau đớn, chỉ cảm thấy trời đất toàn một màu đen thì cậu mới biết được, đã đến lúc mình phải rời đi rồi.

Hoàng Đan gian nan chống mí mắt, trong tầm nhìn chỉ có một mảnh máu tươi, không nhìn thấy được bóng dáng của người đàn ông, môi cậu giật giật, thật khó chịu, ngày mai phải chuyển nhà rồi, là nhà mới của họ, mất rất nhiều công sức để thiết kế, đồ dùng trong nhà từ lớn đến nhỏ, nhỏ nhất từ khăn trải bàn, giấy dán tường, đều được chọn lựa tỉ mỉ đến vậy mà…..

Đáng tiếc không thể vào ở, không còn kịp rồi.

Hoàng Đan nghiêng đầu, mặt bị máu tươi che đậy nhìn về một hướng, đó là vị trí người đàn ông ngã sấp xuống, mắt cậu không nhắm lại, mở thật to, bởi vì cậu còn chưa nhìn thấy người đàn ông, thật không cam lòng.

Mãi cho đến khi chết đi, mắt Hoàng Đan vẫn đang mở.

Sau sự cố đó, Thích Phong có di chứng nghiêm trọng, hắn không dám lái xe, không dám ngồi xe, thấy xe thì người đổ đầy mồ hôi, trái tim co rút đau đớn, gần như sẽ ngất đi.

Qua ròng rã hai năm, bệnh trạng Thích Phong mới giảm bớt.

Thích Phong bắt đầu viết thư, lúc trước khi thanh niên còn, mỗi năm đều làm nghiêm túc một chuyện, đó là yêu cậu, hiện tại thanh niên không ở đây, chuyện nghiêm túc có thể làm là viết thư cho cậu.

Một năm hơn ba trăm ngày, hơn ba trăm phong thư, toàn bộ đều để trong thùng lớn.

Thích Phong không nghĩ muốn viết bao nhiêu phong thư, hắn sẽ vẫn viết tiếp, sống đến một ngày nào thì viết đến một ngày đó.

Mỗi khi từ trong mơ bừng tỉnh, Thích Phong sẽ chạy ra, ở trong nhà kêu tên thanh niên, không ai trả lời, vẫn luôn không có.

Chạy đến kiệt sức, Thích Phong sẽ mở ngăn kéo ra, lấy hai chiếc nhẫn nhìn đến ngẩn người.

Sau khi trời sáng, trên nhẫn đều là nước mắt.

Từng ngày từng ngày trôi qua, cuộc sống người khác càng lúc sẽ càng thay đổi, Thích Phong thì không, cuộc sống của hắn đã mãi kẹt lại ở ngày mà thanh niên chết.

Thanh niên rời đi ngày càng ngày càng lâu, bên trong căn nhà lại càng ngày càng lạnh lẽo.

Có đôi khi Thích Phong ngồi ở trên ban công không nhúc nhích, từ sớm đến muộn cũng không có một chút xíu âm thanh, toàn bộ căn nhà dường như đang đặt mình ở địa ngục, không có một chút hơi thở của người sống.

Mỗi tháng Trương Dao đều sẽ gọi điện thoại cho Thích Phong, cũng không nói gì khác, chỉ hỏi một câu tình hình của hắn, nói một câu tình hình của mình.

Thích Phong biết, Trương Dao làm như vậy, thực ra là sợ hắn nghĩ uẩn trong lòng.

Hắn cảm thấy thật buồn cười.

Đồng nghiệp bên cạnh, bạn bè đều biết, hắn sống rất tốt, có nhà có xe, cũng có sự nghiệp rất tốt, sau này sẽ càng tốt hơn, sao lại nghĩ uẩn trong lòng chứ?

Có một lần Thích Phong rất muộn mới từ công ty ra, hắn không về nhà, mà đi đến tiệm cơm hay cùng thanh niên ăn, chỗ đó đã đóng cửa.

Thích Phong không đi, chỉ đứng ở cửa hút thuốc.

Một điếu thuốc trong tay đốt hết, ngón tay Thích Phong nóng đỏ lên, hắn không để ý, chỉ để tay vào trong túi quần tây, đi lại trên đường không có mục tiêu, giống như cô hồn dã quỷ không có nhà để về.

Trên thực tế hắn thật không có nhà.

Không có người đó thì không còn chỗ nào gọi là nhà nữa.

Phía trước không xa truyền đến tiếng đánh nhau, Thích Phong nhìn thấy bảy tám người trưởng thành ra tay với hai thiếu niên, hắn chỉ cầm di động trong túi gọi điện thoại báo cảnh sát chứ không định đi lên ra tay.

Hai thiếu niên phát hiện Thích Phong, nhìn hắn với ánh mắt cầu cứu.

Thích Phong thờ ơ.

Nhận báo án nên cảnh sát nhanh chóng đến, nghe được tiếng còi xe cảnh sát, nhóm người kia nhất thời chạy trốn tứ tán.

Hai thiếu niên được cứu hình như không ngờ sẽ có người có thể máu lạnh như vậy, bọn họ căm hận trừng Thích Phong, trong miệng còn ồn ào mắng chửi người.

Mặt Thích Phong không chút thay đổi, bước chân hắn không ngừng rời đi, nhấc lên khóe môi cười, cười còn khó coi hơn khóc.

Lúc trước đau đầu nóng sốt, Thích Phong đều không sao cả, hiện tại không giống, cho dù chỉ là bị cảm nhẹ, hắn cũng sẽ căng thẳng chạy đến bệnh viện.

Vẻ mặt bác sĩ thường hay lộ ra biểu cảm quái dị, có lẽ chưa từng thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi sợ chết như vậy.

Cảm nhẹ mà thôi, đâu đến mức phải bối rối như vậy chứ?

Không ai biết, Thích Phong không phải sợ chết, hắn sớm đã không muốn sống rồi.

Nhưng dù cho trong lòng hắn trống rỗng, khổ sở muốn chết, hắn lại không thể chết được, hắn phải sống và phải sống thật khỏe mạnh.

Bởi vì cái mạng này do người đó dùng chính tính mạng của mình đổi lấy, không thể có bất cứ sơ xuất nào.

Thích Phong yêu người đó bao nhiêu thì xem trọng cái mạng này bấy nhiêu.

Hắn nhớ lại tất cả chuyện xảy ra ngày đó vô số lần, trách mình lúc ấy vì sao không bảo vệ thanh niên, chỉ cần vừa nghĩ đến cái này thì hắn sẽ tự cắn mu bàn tay của mình, cắn đến máu thịt lẫn lộn,  một chút cũng không thấy đau.

Một người còn sống, thật rất đau khổ…..

Nên trong phòng sách Thích Phong không có một quyển sách nào, tất cả đều là bình ước nguyện bình, đặt từng hàng từng hàng, trong bình từng cái đều là ngôi sao.

Hắn có tâm nguyện, muốn cùng thanh niên sống đời đời kiếp kiếp.

Có một ngày Thích Phong nhận điện thoại Trương Dao, đầu bên kia cô nói mình sắp kết hôn.

Trương Dao vốn theo chủ nghĩa độc thân, cô cho rằng đời này của mình đều sẽ không cùng người nam nào kết bạn sống qua ngày, nhưng anh cô không còn, ba mẹ cũng chỉ có cô.

Lấy chồng hai chữ này bắt đầu xuất hiện trong kế hoạch cuộc đời của Trương Dao, không khống chế được mà nhảy nhót.

Cuối cùng cô bị hai chữ kia kéo đến giữa hiện thực trong cuộc sống này.

Chú rễ mới là bạn học đại học Trương Dao, từ học kỳ năm nhất đã thích cô, lặng lẽ thích, vẫn cứ thích cho đến bây giờ.

Khi nam sinh lấy dũng khí để tỏ tình, Trương Dao nhìn cậu ấy lại nghĩ đến anh trai của mình.

Cô nghĩ, một người nếu đã hao phí nhiều năm thầm mến một người khác,chắc sẽ không có chỗ nào xấu đâu.

Trương Dao đồng ý với đối phương, bởi vì bản thân mình cũng muốn thử một lần.

Sau đó cũng giống như bao đôi tình nhân bình thường, bọn họ sẽ làm một ít hành vi ngu ngốc bình thường, cũng không để ý gì đến ánh mắt người khác.

Có những chuyện đều sẽ nước chảy thành sông.

Cảm tình hai người kết thúc một giai đoạn, tiến vào một giai đoạn mới, có thể sánh đôi bước tiếp từ tình nhân trở thành vợ chồng.

Ngày sáu tháng sáu là hôn lễ Trương Dao, ngày đó Thích Phong xuất hiện.

Trương Dao vui đến phát khóc,”Thích đại ca, anh có thể đến, em thật sự rất vui.”

Ba mẹ cô vĩnh viễn sẽ không biết, có người đã dùng tình cảm chân thành cả đời mình để yêu con trai yêu bọn họ.

Trương Dao không định nói ra chuyện này.

Bởi vì anh cô là một người trong cuộc khác, đã không ở đây, bất luận là loại kết quả nào, cũng không còn ý nghĩa gì cả.

Trương Dao thu suy nghĩ lại, cô đánh giá người đàn ông trước mặt, trên người mặc âu phục đặt may cao cấp, dáng người cao ngất vững vàng, không giống với lúc trước, nhưng cô lại cảm thấy vẫn là Thích đại ca mà mình quen biết.

Im lặng nửa ngày, Trương Dao mở miệng hỏi,”Thích đại ca, mấy năm gần đây anh khỏe không?”

Một tay Thích Phong đút túi,”Rất tốt.”

Trương Dao cẩn thận dè chừng quan sát, sợ không cẩn thận đụng tới miệng vết thương trong lòng người đàn ông: “Năm năm rồi, Thích đại ca, anh có khỏe không?”

Thích Phong cười nói,”Anh sống rất tốt, chẳng phải đó là chứng minh tốt nhất sao?”

Hô hấp Trương Dao căng thẳng, người này đang cười, nhưng ánh mắt mang theo khổ sở chua xót, rất muốn khóc.

Mẹ Trương đi tới, nhìn bóng dáng đã rời đi,”Tiểu Dao, đó là ai vậy? Mẹ nhìn có hơi quen mắt?”

Ánh mắt Trương Dao trốn tránh,”Một người bạn.”

Sắc mặt mẹ Trương thay đổi, cảm xúc biến thành kích động,”Cái gì mà người bạn, Thích Phong đúng không? Cậu ta còn có mặt mũi tới nơi này sao?”

Trương Dao nhỏ giọng nói,”Mẹ, đã qua mấy năm rồi.”

“Năm đó nếu không phải anh con vì cứu cậu ta mà bị xe nghiền nát…… Không nhìn ra hình người ……”

Mẹ Trương nói năng lộn xộn,”Mấy năm này mẹ luôn mơ thấy bộ dạng anh con lúc ra đi, nó nhất định rất đau, sau khi mối tình đầu anh con kết hôn…… Nó liền rơi xuống tật xấu sợ đau, thật sự rất sợ đau, Tiểu Dao, anh con nó……”

Mắt Trương Dao cũng đỏ, cô lên tiếng ngắt lời,”Mẹ à, đừng nói nữa.”

Người xung quanh khe khẽ nói nhỏ.

Hiện trường hôn lễ cô dâu và mẹ mình cùng lau nước mắt.

Hiểu được tình hình thì sẽ biết chuyện gì đã xảy ra.

Ba Trương nghe tình hình thì chạy lại, liếc mắt nhìn bạn già đang mặt đầy nước mắt,”Hôm nay là ngày cưới của Tiểu Dao,bà khóc sướt mướt, để người ta nhìn còn ra thể thống gì nữa.”

Mẹ Trương lau nước mũi, cảm thấy mình có lỗi với con gái,”Tiểu Dao, mẹ chỉ là nhớ tới anh con thôi.”

Trương Dao trấn an, nói không sao đâu,”Ba, mẹ, ngày giỗ anh cũng sắp đến rồi, đến lúc đó thì chúng ta cùng đến thăm anh ấy.”

Mẹ Trương nghẹn ngào,”Được được, cùng đi.”

Nếu không phải ba Trương lôi bà đi thì bà lại muốn khóc.

Thứ bảy ngày đó trời mưa phùn, Trương Dao đi sớm, cô kêu chồng mình đậu xe cách xa nghĩa trang, hai vợ chồng xuống xe, mở một cây dù đen đi vào trong nghĩa trang.

“Mẹ bị chóng mặt, ba không yên lòng bà ở nhà một mình nên lần này sẽ không đến, có khi nào anh sẽ không vui không?”

“Sẽ không đâu, em đừng nghĩ nhiều.”

“Nếu anh còn ở đây thì tốt biết mấy.”

Trương Dao thở dài, cô sờ sờ bụng, kêu tên đứa trẻ,”Đợi một lát mẹ nói chuyện với cậu con, con phải ngoan, phải nghe lời, cậu thích nhất đứa trẻ biết nghe lời.”

Chồng cô dừng chân lại, kêu Trương Dao một tiếng,”Tiểu Dao, em xem bên kia.”

Trương Dao nghe tiếng nhìn lại, thấy có một người ngồi trước mộ anh cô, chỉ dựa vào bóng dáng thì đã biết là ai.

Cô không tới gần ngay lúc đó, không muốn quấy rầy người đàn ông vào lúc này, mà kêu chồng mình đỡ mình đến bên trái, tìm vị trí hoang vu đứng.

Từ này góc độ nhìn lại, Trương Dao có thể rõ ràng thấy hết toàn bộ bia mộ, cô nhìn thấy người đàn ông cầm ống nhựa màu xanh trong tay, mỏng và dài, một đầu buông ở giữa không trung, một đầu gập lại.

Người đàn ông gấp ngôi sao, hắn gấp rất nghiêm túc, đường cong bên mặt dịu dàng, có thể làm người ta đắm chìm vào.

Trương Dao chú ý tới môi người đàn ông khép mở đang nói gì đó với anh cô, cô đến gần một chút, bên trong lỗ tai không chỉ có tiếng gió tiếng mưa rơi còn có tiếng khàn khàn của người đàn ông.

“Họ Hạ kia chết rồi, nghe nói do thời gian dài bị phạm nhân khác ức hiếp, chịu không nổi nên mới tự sát.”

“Họ Lưu ra tù, không may là ông đi ra không đến một tuần thì lái xe đâm vào hàng rào sắt, đến bệnh viện không cứu được nên đã tuyên bố tử vong.”

“Nợ trong nhà em đã trả hết rồi, khoảng thời gian trước ba mẹ em đã đóng cửa tiệm tạp hóa, dự định năm nay sẽ về quê.”

“Ba mẹ em oán giận tôi, bọn họ nên oán giận, do chú không chăm sóc tốt cho em.”

“Đúng rồi, tháng trước em gái em đã kết hôn, chú rễ là bạn học đại học của em ấy, hôn lễ được tổ chức rất náo nhiệt, cô ấy đang mang bầu, dự tính ngày sinh là cuối năm.”

“Chúc mừng em, sắp làm cậu rồi.”

“Vật nhỏ, em nói có kỳ quái không, sau khi em đi, một lần cũng không thèm đến thăm chú trong mơ, nhưng lạ một chỗ là chỉ khi chú nhắm mắt lại mới có thể nhớ được hình dáng của em trông thế nào, nói đi, có phải em hạ thuốc chú rồi không?”

“Đồ không có lương tâm, tên khốn kiếp, em vứt chú lại một mình, còn không đến trong mơ để gặp chú, thế nào lại không biết cách chăm sóc kẻ già cô đơn này vậy chứ?”

Giọng nói bên tai ngừng lại, Trương Dao nhìn lại, phát hiện người đàn ông đang lấy mu bàn tay lau mắt, giọng cũng khàn đi rồi.

“Em nói nếu không có cái tai nạn giao thông đó, hiện tại chúng ta đã có cuộc sống như thế nào?”

“Chúng ta sẽ ở căn phòng lớn ở tầng ba, nuôi con mèo cũng trưởng thành, hoa cỏ bên trong vườn hoa sẽ chăm sóc thật tốt, đến mùa đông, trên cây quýt kết đầy quýt, em có thể ăn đến no luôn, còn tủ bên trong phòng sách, em có thể để đầy đồ chơi mà em thích, nếu không có tai nạn giao thông…… Thì thật tốt biết bao……”

“Aiii, vài năm trước em đi, một lần cũng không trở về, một mình chú ở trong nhà, ngay cả một người nói chuyện cũng không có.”

“Lúc trước chú không nên lười biếng, chi gấp cho em chín trăm chín mươi chín ngôi sao, không xếp ba ngàn ba trăm bốn mươi bốn cái, hiện tại xếp còn kịp không?”

”Nếu còn kịp, chú gấp nhiều thêm một chút, ba ngàn ba trăm bốn mươi bốn không đủ vậy thì chú sẽ xếp mười, trăm, nghìn

” Không gấp được ngôi sao đẹp, chú sẽ gấp cái khác cho em.”

Thích Phong sờ soạng trong túi quần tây trống không, hắn lắc đầu cười, trong nụ cười có một mảnh chua xót,”Em xem tôi, ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng quên mất, trở về sẽ gấp cho em nha.”

“Em cầm cái này trước đi, không được ghét bỏ đó.”

Đặt ngôi sao trước bia mộ, Thích Phong sờ sờ ảnh chụp bên trên, ngón tay vuốt ve thanh niên trong ảnh chụp,”Nhìn nhau cũng không cười, quỷ hẹp hòi.”

Hắn ngồi đến tê chân, hơn nửa ngày mới đứng lên.

Chân Trương Dao bước ra đi một bước thì nghe thấy giọng người đàn ông trầm thấp, cầu xin,”Vợ à, em có thể đến thăm tôi một lần không, một lần thôi cũng được, coi như tôi cầu xin em đó.”

Bia mộ bia lẳng lặng đứng giữa cơn mưa phùn, lạnh lẽo mà lại vô tình.

Thích Phong xoay lưng qua, đi lên đường đi đến ban đầu, hắn không cầm dù, bước đi rất chậm, bóng lưng cô độc mà tịch mịch.

Chân kia của Trương Dao buông xuống, một bước cũng bước không ra được, cô tựa vào trong lòng chồng mình, che miệng nhỏ giọng nghẹn ngào.

Trên đời này mỗi người đều là một bên có được, một bên mất đi, một bên có nhiều hơn, một bên nên quên đi.

Kết quả có thể chân chính khắc sâu vào ký ức, không bị thời gian ăn mòn thì lại không nhiều, có thể cũng chỉ có một người, một chuyện như vậy.

Trương Dao biết, anh cô còn sống, sống trong sinh mạng của Thích Phong, khắc vào sâu vào trong ký ức của hắn, thẳng đến hắn già đi rồi sau đó chết đi.

Giữa tháng bảy có rất nhiều truyền thuyết, trong đó có một loại cách nói, ngày đó Quỷ Môn quan mở cửa, quỷ hồn bên trong sẽ trở lại thành phố khi còn sống, đến chổ mình chết đi, mong ngóng có thể nhìn thấy được người thân của mình.

Trời còn chưa tối,có một người đàn ông đang đứng xx phố ven đường

Người đàn ông có thân hình cao lớn, mặc áo sơmi quần dài màu đen, tóc ngắn gọn gàng, trên người hắn có một loại bi thương khó tả không hợp với khuôn mặt chín chắn kiên cường,  cho dù ai nhìn, cũng không nhịn được mà bị hấp dẫn.

Nhân viên và ông chủ cửa hàng xung quanh đều nhìn thấy một màn kia cũng đã quen rồi, bởi vì ngày này mỗi năm, bọn họ đều sẽ nhìn thấy người đàn ông không biết tên đó, đứng ở một vị trí như thế.

Có một số cửa hàng buôn bán ở đây đều biết rõ, vài năm trước chỗ đó từng xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, một thanh niên tử vong tại chỗ, tim và gan đều bị đâm ra ngoài cơ thể, thi thế chết thảm không nở nhìn.

Người đàn ông kia chính là người sống sót trong vụ tai nạn đó.

Những người chứng kiến tai nạn gia thông đến bây giờ nghĩ lại da đầu vẫn còn tê dại, theo lý mà nói, ở dưới tình huống đó, hai người nhất định đều sẽ phải chết không thể nghi ngờ, mà còn chết không toàn thây, cũng không biết thanh niên kia làm thế nào, ngay khi cái chết tiến đến cùng lúc lại đẩy người đàn ông ra, bản thân chắn ở trước xe.

Trời tối xuống, màn đêm buông xuống, gió nổi lên.

Trong một cửa hàng quần áo có một cô gái trẻ tuổi mới đến, cô không biết năm ấy từng xảy ra tai nạn giao thông, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông ven đường, vì thế tò mò hỏi đồng nghiệp,”Người nam kia sao vẫn đứng ở ven đường vậy? Chờ người sao? Em thấy anh ta đã đứng yên ở đó rất lâu rồi.”

Đồng nghiệp cũng không biết nhiều, chỉ nói do người đó đầu óc có vấn đề.

Cô gái trẻ kinh ngạc a tiếng,”Không thể nào? Anh ta thoạt nhìn rất bình thường mà.”

“Bình thường? Làm sao có thể chứ!”

Người đồng nghiệp cũng là nữ, so cô gái thì lớn hơn mấy tuổi, đến làm trong tiệm thời gian sớm rất nhiều,khi nói chuyện giọng nói mang theo một loại mùi hương của xã hội,”Loại này ngoại hình ưu tú, có sức hấp dẫn của đàn ông, nhìn một chút là có thể để lại ấn tượng sâu sắc, cho nên chị nhớ rất rõ ràng.”

“Chị đến tiệm này ba năm trước, gặp anh ta ba lần,ngày này của mỗi năm, anh ta điều một mình đến đây, cái gì cũng không làm,chỉ đứng ở nơi đó, từ buổi chiều đứng đến buổi tối, nếu em phải trông tiệm qua đêm thì có thể sẽ phát hiện anh ta đứng luôn đến ngày hôm sau, đây không phải đầu óc có vấn đề thì là cái gì?”

Cô gái trẻ tuổi nghe không rõ,”Vì sao? Anh ta không phải đang đợi người à?”

Đồng nghiệp hình như nhớ tới cái gì, sắc mặt cô ta thay đổi, tâm nói, e là người đàn ông không phải đang đợi người mà là đang đợi quỷ.

Cô gái trẻ tuổi thấy đồng nghiệp không nói lời nào nên kéo tay cô ta lung lay,”Làm sao vậy? Chị đang nói mà, sao chỉ nói đến một nửa thôi vậy.”

Đồng nghiệp vui buồn thất thường liếc nhìn cô gái một cái,”Em quên hôm nay là ngày gì sao?”

Cô gái trẻ tuổi thật đúng đã quên, cô vội vàng đi đến mấy chổ làm công, có đôi khi đến ngày nào ở trong tuần cô cũng không biết,”Ngày gì?”

Đồng nghiệp đột nhiên hạ giọng, nói bên tai cô,”Quỷ tiết*.”

*Quỷ tiết: lễ vu lan rằm tháng 7

Cô gái trẻ tuổi bị dọa đến mặt trắng bệch, người run run một chút, cô ôm lấy cánh tay chà xát, vẫn cảm thấy lạnh.

Đại đa số người đều sợ quỷ, cô gái trẻ tuổi là một trong số đó.

Cô thế nào cũng không ngờ tới, hôm nay là ngày đó, lúc này trong đầu đều hiện tất cả hình ảnh khủng bố kinh dị mà mình từng xem qua nghe qua.

Đồng nghiệp cách cửa sổ thủy tinh chỉ hướng người đàn ông ở ven đường,”Ở chổ đó năm năm trước từng xảy ra một vụ tai nạn giao thông, em không xem tin tức à?”

Cô gái trẻ tuổi hoàn hồn, cô lắc đầu,”Không có.”

“Chị cũng chỉ nghe người ta nói, bởi vì khi đó chị vẫn chưa vào đây làm.”

Đồng nghiệp nhỏ giọng nói câu chuyện bi thảm mà mình nghe được,”Tai nạn giao thông xảy ra lúc trước, người đàn ông đó và thanh niên mới vừa từ siêu thị nội thất đi ra, hai tay người đàn ông đều xách túi mua sắm, thanh niên cầm một quyển sổ trang trí, một giây trước bọn họ còn cười cười nói nói, giây tiếp theo có một chiếc xe chạy hướng đến chỗ bọn họ.”

“Tôi không tận mắt chứng kiến, nhưng mà lúc trước tôi có tìm một video trên mạng, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng cũng cảm thấy rất chấn động.”

Cô ta nhếch miệng,”Giống như rất nhiều người nói, sức mạnh của tình yêu có thể vượt qua giới hạn của con người.”

Trong lòng cô gái trẻ có suy đoán mơ hồ có một suy đoán, nghe được giọng đồng nghiệp,hốc mắt cô nóng lên, thanh niên quả nhiên trong lúc nguy cấp đã đẩy người đàn ông ra.

“Thanh niên bị đụng đến máu thịt lẫn lộn, thân thể vặn vẹo ngã vào ven đường, chính là vị trí hiện tại người đàn ông đang đứng đó.”

Đồng nghiệp nuốt nuốt nước miếng,”Lúc ấy người đàn ông không phải bị thanh niên đẩy ra sao? Anh ta từ mặt đất bò đến bên cạnh thanh niên, run rẩy bắt đầu ôm thanh niên, nhặt nội tạng bị đụng rơi ra bên ngoài cơ thể của thanh niên, anh ta không khóc, cũng không la to, choáng váng……”

“Đợi đến xe cứu thương đến, thời điểm tuyên bố thanh niên đã chết, người đàn ông tuy còn mở mắt, bộ dạng còn sống nhưng lại để người ta cảm giác anh ta cũng đã chết theo luôn rồi.”

Sau khi nghe xong, cô gái trẻ tuổi run run còn kịch liệt hơn.

Đồng nghiệp nhếch miệng,”Thiên Đường và Địa Ngục, có đôi khi là một ranh giới rất mong manh.”

Giọng nói cô ta dừng lại, trừng mắt cứng lưỡi,”Em khóc cái gì?”

Cô gái trẻ tuổi lau nước mắt, nức nở nói,”Bọn họ nhất định rất yêu nhau.”

Đồng nghiệp nhanh chóng thở dài một chút,”Nhỏ chút, rất nhiều người không thích đồng tính luyến, có thành kiến rất lớn, em đừng để người khác nghe thấy được, thanh niên kia đã chết rồi, nếu như bị người ta lấy ra nghị luận, cậu ấy ở dưới lòng đất sẽ không vui đâu.”

“Còn người đàn ông ở bên ngoài nữa, anh ta nhất định không hi vọng người khác sỉ nhục tình yêu của anh ta và thanh niên đâu.”

Cô gái trẻ tuổi trịnh trọng gật đầu.

Đồng nghiệp thở dài,”Hiện tại em tin lời chị nói không?”

Nói, cô ta đưa ngón tay chỉ chỉ đầu mình,”Người đàn ông trơ mắt nhìn người thương chết trước mặt mình, anh nhận kích thích rất lớn nên nơi này xuất hiện vấn đề.”

Cô gái trẻ tuổi không thích xem bi kịch, cũng không thích nghe chuyện có chứa tiếc nuối, cô sẽ rơi vào trong đau khổ của người khác, phải qua vài ngày mới có thể đi ra.

“Chị nói anh ta có thể nhìn thấy thanh niên đó không?”

Đồng sự nhìn nhìn trong tiệm, một người khác cũng không có, dẫn đến thoải mái tự do,”Ai biết được, người sau khi chết sẽ đi đâu, lấy hình dạng gì để xuất hiện, còn có thể trở lại dương gian hay không, chờ chúng ta chết, chẳng phải sẽ biết sao.”

Cô ta ý bảo cô gái trẻ tuổi nhìn bên ngoài,”Em nhìn cách người đàn ông kia ăn mặc, chắc chắn là người có tiền, ông chủ lớn, tư duy logic so với mấy kẻ nghèo hèn chúng ta không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, thông minh thế nào mà anh ta sẽ tin tưởng người chết quay trở lại vào ngày quỷ tiết này, còn không phải chấp niệm trong lòng quấy phá sao.”

Cô gái trẻ tuổi nhẹ giọng nói,”Chị nói cũng đúng, anh ta chỉ là không bỏ xuống được.”

“Trên đời này bất hạnh còn nhiều lắm, mỗi ngày xem một chút tin tức đều có, còn không có nặng, không có thảm nhất, chỉ có thảm hại hơn mà thôi, em vẫn là nên quan tâm bản thân mình đi.”

Đồng nghiệp nghĩ tới chuyện này,”Đúng rồi, đêm nay em trực ban, có câu chị muốn nói với em, em không coi ra gì thì tùy em.”

Cô gái trẻ tuổi hỏi,”Cái gì?”

Đồng nghiệp vỗ vỗ vai cô,”Quỷ tiết âm khí rất nặng, trên đường em tan tầm trở về, nếu nghe được có người kêu tên em, ngàn vạn không được đáp lại.”

Cô gái trẻ tuổi,”……”

Vài mảnh tiền giấy từ không trung rơi xuống, không biết là ai đốt vàng mã cho người thân.

Vốn hôm nay là một ngày u ám, còn xuất hiện loại đồ vật này, người đi trên đường đều thay đổi sắc mặt, bước chân vội vàng thoáng qua, sợ đụng tới thứ gì bẩn, lại mang xui xẻo về nhà đi.

Người đàn ông vẫn đứng tại chỗ, hai tay hắn rủ xuống hai bên quần dài, mắt nhìn chằm chằm mặt đất, như là đang chờ người nào tới đón hắn đi.

Vài phút sau, người đàn ông đột nhiên chạy ra đường lớn, nhìn hắn rất vui vẻ, thân hình vội vàng, trong mắt người khác thì chỉ là một người điên, không muốn sống, muốn tìm đường chết.

Có người tốt đúng lúc kéo hắn một cái,”Tiên sinh, trên đường rất nhiều xe, anh cẩn thận một chút.”

Người đàn ông từng hơi từng hơi thở ra, đầu tiên hắn mờ mịt luống cuống, rồi sau đó gợi lên môi mỏng nhạt màu, run run bả vai cười rộ lên, cười bi thương lại thất vọng,”Vợ à, tôi tưởng em đến đón tôi, thì ra chỉ là do tôi hoa mắt thôi sao.”

Người tốt bên cạnh còn buồn bực, sao lại còn nói chuyện một mình nữa? Tiếp theo giây nghe được giọng nói người đàn ông oán trách, còn có chút tủi thân,”Mỗi năm vào ngày này đều là ngày lễ của em, vì sao em không trở về thăm tôi một lần?”

Nói đến sau nữa, người đàn ông lại hận lên, thì thào lặp lại,”Vì sao không đến thăm tôi……”

Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, người tốt rùng mình một cái, tay kéo người đàn ông cũng buông lỏng, không dám ở lại thêm một khắc, rời khỏi cũng không quay đầu lại.

Khoảng mười giờ, cô gái trẻ tuổi tan tầm, cô kéo khóa balo trên vai, theo bản năng nhìn về phía ven đường, không khỏi hơi sửng sốt.

Người đàn ông còn đứng ở nơi đó, khóc, im lặng khóc, khuôn mặt đều là nước mắt.

Không một ai đến đón hắn…..