Tôi Có Một Bí Mật

Chương 81: Mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi lá thư được mở thì có một hàng chữ viết bằng bút máy xinh xắn nhảy ra, nói không rời nửa bước, luôn luôn ở bên cạnh nhau, trên giấy rõ ràng viết lời hứa lãng mạn dành cho người yêu nhưng lại khiến Thẩm Lương phát điên, cơ thịt trên mặt gã run rẩy quỷ dị, lảo đảo quay đầu bò lết đi tìm hộp diêm, đốt lửa lên ném lá thư rồi quăng luôn cả sách giáo khoa ngữ văn vào trong lửa.

Ánh lửa chiếu vào trong mắt Thẩm Lương, chiếu vào mặt gã, phóng đại dây thần kinh của gã vô số lần, bày ra một loại bộ dạng âm trầm, gã trừng lá thư và sách giáo khoa đang cháy dưới đất.

“Nếu cậu thật sự thích tôi thì tôi muốn đối với cậu thế nào cũng được đúng không?”

Vẻ mặt Thẩm Lương phức tạp, có sợ hãi, bất an, đề phòng, điên cuồng, ngũ quan gã vặn vẹo, giọng nói rất dịu dàng, giống như tình nhân đang nỉ non,”Đi đến nơi cậu nên đi đi, đừng đến tìm tôi nữa, lên đường bình an.”

Lửa trên sách giáo khoa và lá thư đang lan tràn ra, im hơi lặng tiếng rít gào..

Thẩm Lương lau mặt, lấy áo lau mồ hôi lạnh trên mặt, gã cười cười, dùng giọng điệu càng thêm dịu dàng nói,”Yên tâm đi, tôi sẽ đến học viện mỹ thuật, cũng sẽ mang theo giấc mơ của cậu đến đó.”

Sau khi sách giáo khoa và lá thư cháy xong, một trận gió lạnh chui vào từ cửa sổ nửa khép, những tro tàn và mấy trang giấy nát vụn nháy mắt bị thổi lên, Thẩm Lương không hề có đề phòng, da mặt bị dính tro tàn lên, gã rít the thé cào mặt.

Hoàng Đan cách vách đang vẽ phác họa cho Trần Thời, cậu nghe được tiếng động liền lập tức ném quyển phác họa và bút chì xuống chạy đi ra, nhìn thấy thiếu niên trong sân, mí mắt mạnh nhảy dựng,”Mặt của cậu…..”

Trên mặt Thẩm Lương có nhiều đường vết cào, có chỗ bị sâu đến chảy máu, chỗ nông thì bị dính chút tơ máu, do tự gã cào, mười đầu móng tay vẫn còn cắm bên trong da thịt, pha lẫn một ít tro tàn.

Giờ phút này ngực Thẩm Lương phập phồng phạm vi lớn, trong cổ họng gã phát ra tiếng kéo của ống thổi*, dùng đôi mắt phủ tơ máu nhìn chằm chằm qua, giống như ma quỷ.

        

*Ống thổi: được làm bằng sắt sử dụng trong nhà bếp nông thôn Trung Quốc.

Hoàng Đan chau mi tâm, cậu gọi,”Thẩm Lương.”

Một tiếng đó không lớn, tròng mắt Thẩm Lương chuyển một chút, nhìn như đã khôi phục chút ý thức, lại giống như không có, gã nâng chân lên, từng bước đi đến trước mặt Hoàng Đan.

Hoàng Đan ngửi được mùi máu tươi trên người Thẩm Lương, cậu mím chặt môi, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Khi Thẩm Lương cách Hoàng Đan càng ngày càng gần, phía sau bỗng nhiên truyền đến một chuỗi tiếng bước chân, theo đó là tiếng Trần Thời,”Thẩm Lương, cậu muốn làm gì?”

Thân hình thình lình dừng lại, Thẩm Lương buông mí mắt xuống,”Không làm gì cả.”

Trần Thời tới gần Hoàng Đan, hắn nhìn Thẩm Lương một cái, nhíu mày hỏi,”Mặt của cậu sao vậy?”

Thẩm Lương vẫn đang buông mí mắt, đầu cũng không nâng, có giọt máu đang chậm rãi nhỏ giọt, rơi xuống trên áo lông màu trắng của gã,”Không biết bị dị ứng cái gì, tự mình gãi.”

Hoàng Đan nói,”Cậu la lớn.”

Ngực Thẩm Lương không còn lên xuống nhiều, gã lau máu trên áo lông,”Vì đau thôi.”

Hoàng Đan muốn nhìn vào trong phòng, Thẩm Lương đã nhanh hơn cậu một bước chạy vào trong phòng, đóng cửa sổ trước, sau đó lại đi ra cửa khóa,”Tôi đến bệnh viện đây.”

Dứt lời, Thẩm Lương xoay người rời đi, rất nhanh đã khỏi sân.

Hoàng Đan nhìn cửa đóng chặt, rồi nhìn mấy giọt máu thấm trên mặt đất,”Thẩm Lương không giống như bị dị ứng.”

Một tay Trần Thời ôm eo cậu,”Đừng đụng vào cậu ta.”

Hoàng Đan lấy tay trên thắt lưng ra, đi đến cách đó không xa nhặt một mảnh giấy, bên cạnh có dấu vết từng bị đốt, thứ này chắc chắn không phải từ bên ngoài thổi vào.

Nhìn vài chữ phía trên, Hoàng Đan biết đó là sách giáo khoa ngữ văn lớp 12, cũng biết là bài văn nào, hai ngày trước cậu mới làm kiểm tra cho Trần Thời, không sai được.

Ở nơi này chỉ có ba lớp học sinh lớp 12, trừ cậu và Trần Thời, còn lại là Thẩm Lương.

Hoàng Đan nghĩ mãi không ra, bài văn này cậu đã thuộc lòng, cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt, Thẩm Lương tại sao lại muốn đốt nó? Hay là nói, Thẩm Lương đốt hết toàn bộ sách giáo khoa sao?

Không đúng, Hoàng Đan dùng một chút sức nắm mảnh giấy trên đầu ngón tay, cậu đã biết cái gì đó.

Là lá thư sao??

Lúc trước Hoàng Đan không hiểu tình yêu, hiện tại đã hiểu, một người thích một người khác, lúc nhìn thấy đối phương trong đôi mắt sẽ có ánh sáng, giấu không được, khi Thẩm Lương và nữ sinh Nhất Trung ở cùng một nơi, trong ánh mắt gã không hề có ánh sáng đó.

Người trong phòng vẽ tranh đều cảm giác bọn họ vẽ tranh tốt, trai tài gái sắc, rất xứng đôi, làm người yêu cũng rất thích hợp.

Chỉ có điều hai người không chính thức qua lại, bên ngoài vẫn là bạn bè tốt.

Khi mọi người nhìn ra được quan hệ hai người bọn họ có thay đổi, cũng là lúc có một người tiến lên trước một bước, ai đi trước một bước đó thì chứng tỏ người đó thích đối phương nhiều hơn.

Hoàng Đan chẳng cần cảm giác.

Lúc trước cậu chỉ cảm thấy Thẩm Lương muốn hưởng thụ mùi vị được người ta ngưỡng mộ, được đôi mắt các nữ sinh dõi theo, tâm lý nào đó của gã sẽ có được sự thỏa mãn.

Cho đến sau khi Thẩm Lương biến mất vài ngày trở về, suy nghĩ đó của Hoàng Đan đã thay đổi, cậu cảm thấy thái độ Thẩm Lương đối nữ sinh kia có chút giống tình cảnh giết chết một con gà,  trước tiên sẽ trấn an vỗ về, vuốt vuốt lông của nó, hi vọng khi cắt cổ gà có thể thuận lợi thêm một chút.

Bất luận là loại nào, Hoàng Đan đều có thể nhìn ra được, Thẩm Lương đối nữ sinh kia không hề có ý về phương diện kia.

Lúc ấy Hoàng Đan trong lúc vô tình thấy được một màn nữ sinh đưa lá thư cho Thẩm Lương, bao gồm cả sau khi nữ sinh rời đi, gã nhìn lá thư với vẻ mặt rất lạnh lùng.

Cho dù mắt Hoàng Đan không thể nhìn thấy chuyện xảy ra tiếp theo, nhưng cậu có thể khẳng định, Thẩm Lương sẽ không nhận lá thư này.

Nhất định là ném vô chỗ nào rồi.

Có thể vừa rồi, Thẩm Lương muốn học bài văn kia, phát hiện lá thư quay trở lại kẹp ở bên trong, gã rất sợ hãi, vì thế tìm que diêm đốt sách giáo khoa cùng với lá thư

Về phần Thẩm Lương vì sao lại hét lớn, chắc là khi lá thư và sách giáo khoa cháy xong bị gió thổi bay vào trong phòng.

Bởi vì cửa sổ vốn đang mở ra, trước khi Thẩm Lương đi ra ngoài mới đến đóng lại, hơn nữa Hoàng Đan phát hiện trên cổ Thẩm Lương có tro tàn, trong lòng gã có quỷ, cho dù trên người có chạm đến tới một chút tro tàn hay một trang giấy, đều cũng sẽ kinh hoàng.

Thẩm Lương gãi nát da mặt, chính bởi vì do trên mặt dính tro tàn.

Một đường đẩy tiếp, Hoàng Đan nhanh chóng đem toàn bộ suy nghĩ sơ lượt một lần, cảm thấy sương mù trước mắt nhạt đi được một ít, cách chân tướng không còn xa nữa.

Hoàng Đan đứng ở trong gió nhìn quanh sân này, gạch ngói, rêu xanh, rác rưởi góc tường, lá cây héo rũ, thân cành trụi lủi…… Quá nhiều thứ tràn ngập dấu vết ăn mòn của năm tháng.

Cậu hướng lên tầng hai xem, có mấy thân cây dài nhỏ buông xuống, giống như bà lão chủ nhà vậy, gần đất xa trời rồi.

Quỷ ở nơi nào đây?

Hoàng Đan đưa tay bấm mi tâm mấy cái, cậu ngược lại rất hi vọng có thể nhìn thấy quỷ, càng sớm càng tốt, một hai hay một đám cũng không có vấn đề gì.

Có thể sẽ……

Quỷ vẫn luôn bên cạnh cậu, chỉ là cậu không phát hiện ra thôi?

Hoàng Đan nheo mắt lại, cậu vừa mới tiến vào trạng thái im lặng suy nghĩ thì đã bị nhiệt độ trên môi kéo về.

Trần Thời dừng lại một lát trên môi thiếu niên,”Bạn học Trương, đừng miên man suy nghĩ nữa, trở về tiếp tục vẽ phác họa cho anh đi.”

Hoàng Đan nói mình không có tâm trạng vẽ.

Trần Thời mất hứng, kéo tay cậu về phòng, cửa vừa đóng liền ôm người vào lòng hôn.

Hoàng Đan bị hôn đến cả người nóng lên, trên lưng ra một lớp mồ hôi, cậu thở nhẹ nói,”Đừng lộn xộn, nếu không đêm nay em lại phải tắm rửa.”

Trần Thời thò tay tiến trong áo khoác bông của thiếu niên, hắn cúi lưng, ngăn trán đối phương lại, hung tợn nói,”Trương Thư Nhiên, anh nói với em, nói cái gì cũng vô dụng, suy nghĩ của em không biết đã chạy lên trên người ai rồi.”

Hoàng Đan mở miệng, làm công tác dự bị trên đầu lưỡi, mấy lời nói còn chưa kịp phát đi ra ngoài đều bị Trần Thời ăn hết luôn rồi, trên người cậu dính ướt, cứ tiếp tục như vậy, buổi tối thật là phải đi nhà tắm tắm rửa rồi.

“Em có tâm trạng rồi.”

Trần Thời bóp cằm thiếu niên, hắn biếng nhác ừ một tiếng,”Phải không?”

Hoàng Đan gật gật đầu,”Ừ.”

Trần Thời hít sâu, hắn thổi thổi ngòi bút chì cho thiếu niên,”Đi thôi, vẽ anh đẹp trai một chút.”

Hoàng Đan vừa cầm lấy bút chì, tay còn chưa để lên quyển phác thảo thì đã bị hai tay ôm lấy eo từ phía sau, giọng nói bên tai  nặng nhọc kèm theo tiếng thở dốc của Trần Thời,”Không được, anh nhịn không được, em làm cho anh trước đi.”

Tay ôm chặt trên thắt lưng, Hoàng Đan không có cách nào khác xoay người, chỉ có thể đem cổ hướng xoay phía sau,”Ngủ rồi làm.”

Trần Thời hôn mắt cậu, mũi, môi,”Anh nghẹn hư luôn đó.”

Hoàng Đan nói,”Không hư đâu.”

Thái dương Trần Thời ra mồ hôi, đáy mắt cũng đỏ lên, hắn kéo thiếu niên đến trước người,”Hư đó, còn có thể sẽ bị bệnh biến chứng rồi để lại di chứng, tâm hồn anh cũng sẽ bị tổn thương luôn đó.”

Hoàng Đan,”……”

Trần Thời hôn lỗ tai thiếu niên, đầu lưỡi nhẹ nhàng vạch qua,”Trương Thư Nhiên, vợ ơi, giúp anh đi, được không nè?”

Khi nghe giọng điệu hắn làm nũng, Hoàng Đan có chút choáng váng nên đã đồng ý.

Gần một giờ sau, Hoàng Đan nằm ở trong ổ chăn, đầu cũng chưa lộ ra, rất lạnh.

Trần Thời đứng ở trước giường dở khóc dở cười,”Lúc này mới có như vậy mà đã không được rồi, về sau anh phải làm sao để qua được ngày lành đây?”

Người trong ổ chăn không phản ứng.

Trần Thời một mông ngồi xuống, kéo chăn xuống, tay thò vào trong ổ chăn, mò đến mặt trơn bóng thiếu niên, nhịn không được nhéo nhéo,”Làm gì vậy, có mệt đến vậy không? Anh cũng đâu để nó trong miệng em lâu đâu?”

Hoàng Đan ló ra đầu,”Chúng ta có hai điểm khác nhau, một, em đều hoàn thành trong vòng năm phút đồng hồ, thời gian của anh một lần so với một lần càng dài thêm một chút, bình quân là nửa giờ, hai, lúc anh làm cho em rất nhẹ nhàng, không cần dùng sức gì cả, nhưng khi em làm cho anh thì cơ thịt trên mặt đều bị mỏi nhừ hết cả rồi.”

Khóe môi Trần Thời gợi lên, dương dương tự đắc nhún nhún vai,”Cũng không còn cách nào, anh trai em trời sinh đã vậy rồi.”

Hoàng Đan nói,”Em biết, anh sẽ còn lớn nữa.”

Trần Thời cách chăn áp lên, nâng khuôn mặt thiếu niên hôn lên,”Nhóc con, anh biết em ngóng trông ngày đó lắm, yên tâm đi, vì em, anh sẽ tình nguyện cố gắng lớn hơn nữa, vậy mới có thể đưa em lên trời ngắm sao với trăng chứ.”

Miệng Hoàng Đan thoáng co rút, nghiêm túc nhắc nhở nói,”Không cần đốt cháy giai đoạn.”

Trần Thời,”……”

Hoàng Đan ngáp, đầu nghiêng một bên, có thể ngủ bất cứ lúc nào,”Gần mười giờ rồi, ngủ đi.”

“Chân cũng không rửa, lười muốn chết.”

Trần Thời đi kéo miếng sắt dưới bếp lò lên, hắn một tay xách ấm trà, một tay kéo khăn lau chân trên dây thừng, dùng chân đã thau nước đến đến trước giường, đổ nước vào bên trong thau nói,”Dậy ngâm chân.”

Hoàng Đan xốc chăn ngồi dậy, xắn ống quần lên bỏ chân vào bên trong, thở dài thoải mái.

Trần Thời cúi đầu bỏ dép lê,”Nhích qua bên kia một chút.”

Hoàng Đan dành ra vị trí Trần Thời,”Thẩm Lương còn chưa trở về sao?”

Trần Thời đè lên ngón chân cậu, còn lấy vết chai ở lòng bàn chân cọ cọ,”Không nghe thấy tiếng vang.”

Bàn chân Hoàng Đan có chút ngứa, cũng có đau,”Nhẹ chút.”

Hai tay Trần Thời chống lên mép giường, nửa người trên ngả ra sau, nhìn cái ót thiếu niên,”Này, Trương Thư Nhiên, em có thích anh không?”

Hoàng Đan nói,”Thích.”

Trần Thời hừ một tiếng, khóe miệng lại giương lên vài phần,”Anh không hỏi, em không nói luôn à.”

Hoàng Đan nói,”Đã nói ở nhà ga rồi.”

Trần Thời lại hừ, bàn chân cũng cọ lên trên, lấy đầu ngón chân không dùng nhiều sức kẹp lấy một miếng thịt trên chân thiếu niên,”Đó là chuyện từ hồi nào rồi? Thích thì cũng phải thỉnh thoảng nói ra chứ, có nghe không?”

Hoàng Đan nói,”Anh cũng đâu có thỉnh thoảng nói đâu.”

Trần Thời thốt ra,”Cái rắm,  buổi sáng mỗi ngày ông đây tỉnh lại đều nhìn em nói một lần!”

Sau khi nói xong, trong đầu hắn liền ầm vang lên một tiếng, máu cả người đều dồn lên trên mặt, mẹ ơi, Trần Thời, mày thật là hết cứu rồi.

Hoàng Đan sửng sốt,”Em không biết.”

Trần Thời trừng thiếu niên, bên tai nóng bừng,”Em ngủ như heo, đương nhiên không biết rồi.”

“……”

Hoàng Đan nói,”Vậy anh canh lúc em chưa ngủ rồi hãy nói.”

Trần Thời quay đầu đi,”Nghĩ hay lắm.”

Biết hắn xấu hổ, Hoàng Đan cũng không nói tiếp nữa, chỉ đưa tay sờ cằm hắn một chút,có chút cưng cứng,”Ngày mai đến Gia Nhạc Phúc  mua dao cạo râu cho anh đi.”

Trần Thời bắt lấy tay trên cằm, lại gần khẽ cắn mấy cái,”Đều là nam, sao không thấy em mọc râu?”

“Vấn đề của gien, lông tơ của ba em cũng rất ít.”

Hoàng Đan nâng hai cái chân từ chậu rửa chân lên, duỗi thẳng đặt ở giữa không trung.

Trần Thời thò tay cầm lấy để lên trên đùi mình, mày nhăn, lấy khăn trên tay không lau qua loa mà lau rất cẩn thận,”Móa, ông đây chưa từng hầu hạ ai đến vậy đâu.”

Khóe môi Hoàng Đan vểnh vểnh lên.

Trần Thời nhìn thấy, tim hắn đập lỡ một nhịp,”Trương Thư Nhiên, em cười kìa……”

Hoàng Đan nghiêng đầu,”Hả?”

Trần Thời nuốt nước miếng, nghĩ thằng nhóc này chắc chắn là đến đòi nợ rồi, cả ngày hút hết hồn phách của hắn đi, hắn nhanh nhẹn lau chân cho mình, nước rửa chân cũng không đổ, trực tiếp ôm người vào ổ chăn.

Ban đêm Hoàng Đan tỉnh lại.

Cậu xuống giường đi tiểu vào trong ống nhổ rồi lên giường, tay chân Trần Thời liền quấn lên, giống như dây leo đang quấn lấy cậu chặt chẽ, may mà là mùa đông nên cũng không cảm thấy nóng.

“Lục tiên sinh, ông có ở đó không?”

Hệ thống,”Nói.”

Hoàng Đan hỏi,”Quỷ khu 120 lấy hình thức gì để tồn tại?”

Hệ thống,”Thiên kì bách quái*.”

*Thiên kì bách quái: Những thứ kỳ lạ và quái gở.

Hoàng Đan lại hỏi,”Quỷ vốn không có thực hay cũng giống như người vậy?”

Hệ thống hiếm thấy không đáp mà hỏi lại,”Nếu như vậy, người và quỷ có cái gì để phân biệt?”

Hoàng Đan nói,”Là tôi đang hỏi Lục tiên sinh.”

Hệ thống,”Người và người có khác nhau, quỷ cũng như thế.”

Hoàng Đan nương theo ánh sáng nhạt chiếu chiếu xuyên qua tấm màn nhìn vào không khí, do đó có thể nói,cũng có quỷ có thực thể.

Nếu có thực thể, vậy thì xen lẫn ở trong đám người, rất khó tìm ra được.

Giọng Trần Thời mơ hồ,”Em đi tiểu, đem luôn sâu ngủ bỏ luôn vào trong ống nhổ rồi hả?”

Đụng tới tay trên thắt lưng, đầu ngón tay Hoàng Đan trượt vào, chạm được một mảng thô ráp, còn có chút nóng ướt, cậu cọ cọ vết chai bên trong bàn tay, mang theo vài phần thờ ơ.

Hô hấp Trần Thời nặng nhọc, phả hơi trong cổ thiếu niên,”Ngủ đi!”

Hoàng Đan nói,”Anh ngủ của anh đi, đừng đụng đến em.”

Thái dương Trần Thời thoáng co lại, em mẹ nó cọ ông đây ngứa như vậy thì làm sao mà ngủ hả? Hắn xoay người áp lên, kéo tay thiếu niên kiềm trên đỉnh đầu, nghiến răng nghiến lợi nói,”Trương Thư Nhiên, em đừng ỷ vào mình là vị thành niên mà làm xằng làm bậy với anh như vậy nha!”

Nghe một nửa uất ức của hắn, một nửa phẫn nộ chỉ trích, Hoàng Đan động động tay đang bị kiềm chế, ngụ ý là, ai đang làm xằng làm bậy với ai chứ?

Trần Thời nói còn không phải em không thành thật sao,”Em đốt lửa thì tự em đến dập tắt đi.”

Hoàng Đan nói,”Trước khi ngủ đã làm cho anh rồi.”

Trần Thời hôn lên cổ cậu, cắn xương quai xanh cậu,”Huyết khí phương cương đó có hiểu không hử? Anh trai đây đang trong tình trạng như vậy đó, vừa đốt một cái là cháy,  chạm một cái là nổ, em tự xem rồi làm đi, nếu dám buông tay mặc kệ thì cái chăn này sẽ bị đốt ra một cái lỗ lớn, lúc đó em ráng mà chịu đi.”

Hoàng Đan bị cắn phát run,”Đau.”

Trần Thời không cắn, sửa thành liếm, làm ướt sũng má, lỗ tai, cổ của  cậu,”Mấy ngày này trời đầy mây, không có mặt trời, quần cũng chưa khô, cái trên người anh mà ướt, ngày mai phải trống quơ trống quắc đến phòng vẽ tranh, anh cũng không quan trọng, nhưng tốt xấu gì anh cũng là người đàn ông của em, không thể ném mặt mũi em đi như vậy, em nói đúng không nè?”

“Thật không nói lại anh.”

Hoàng Đan đẩy cái đầu trên cổ ra, thân mình cọ đi xuống.

Hơn nửa giờ sau, Hoàng Đan mới từ trong ổ chăn đi ra, cậu rất mệt, súc miệng đơn giản rồi ngủ ngay.

Trần Thời vẫn còn dư vị, hắn trong bóng đêm chép miệng miệng, người trong lòng đã ngủ say, bản thân lại không buồn ngủ,”Em chỉ biết hại anh thôi.”

“Trương Thư Nhiên, em làm vợ của Trần Thời được không?”

“Hử……”

“Không có gì, gọi em vậy thôi, ngủ của em đi.”

Trần Thời cúi đầu, nắm khuôn mặt thiếu niên hôn lên, đầu lưỡi cũng đưa vào, một lát sau hắn rời khỏi, hôn hôn tóc thiếu niên,”Thích em.”

Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Lương trở lại, vết cào trên mặt đã được bệnh viện xử lý, thần sắc của gã rất không tốt, xương sọ như bị máy khoan điện chui vào, đau đến đôi mắt cũng không kịp khép lại.

Khi Vương Kỳ đến tìm, Thẩm Lương chuẩn bị uống thuốc, mùi trong phòng vô cùng khó ngửi, quần áo bên trong không giặt, tản ra một mùi nấm mốc.

Thẩm Lương mở cửa nhìn thấy người tới, trên mặt liền lộ ra vẻ không vui,”Cảnh sát Vương, tôi đã với anh mấy lần rồi, lá thư tôi đã sớm ném đi rồi, tôi cũng chưa từng xem.”

Vương Kỳ cất bước đi vào,”Tôi tới chỗ này là có chuyện khác.”

Thẩm Lương cầm ly nước uống thuốc, miệng đầy vị đắng, trong dạ dày gã quay cuồng, muốn nôn,”Còn có chuyện gì?”

Vương Kỳ cũng không ngồi, chỉ  đứng ở trong phòng,”Căn cứ vào điều tra,  vài ngày trước khi người chết xảy ra chuyện, có người nghe được cậu nói chuyện với người chết, nói cậu muốn làm cái gì thì phải làm cho bằng được, cậu có từng nói vậy không?”

Câu nói kia là lạ.

Sau khi Vương Kỳ biết được thông tin này thì nghĩ như vậy, anh ta thậm chí còn nghi ngờ vô căn cứ, Thẩm Lương có phải biết nữ sinh sẽ chết hay không?

Nhưng mà thật không có khả năng đó, không ai có thể đoán trước được ngày mai cả.

Thẩm Lương buông ly xuống, tìm khăn lau lau vệt nước trên bàn,”Không nhớ ra.”

Vương Kỳ nhìn chằm chăm gã,”Một chút cũng không có ấn tượng sao?”

Thẩm Lương đầy mặt xin lỗi,”Thật sự không có ấn tượng, một ngày nói không biết bao nhiêu lời nói, đâu có thể nào mà nhớ kỹ được chứ.”

Vương Kỳ cười một thoáng,”Bạn học Thẩm nói cũng đúng.”

Anh ta bình tĩnh đánh giá phòng ở, đổi đề tài,”Cậu và Trần Thời cách vách có quan hệ thế nào?”

Thẩm Lương nói,”Tàm tạm thôi.”

Vương Kỳ nói,”Cậu ta vẽ tốt hơn cậu.”

Thẩm Lương nghe giọng điệu anh ta trần thuật sự thật, đáy mắt liền xẹt qua một tia âm u, giây lát đã lướt qua,”Cái này cũng không phải chuyện gì lớn, người học mỹ thuật rất nhiều, nhất định sẽ có người vẽ tốt hơn tôi thôi.”

Gã cười nói,”Có đôi khi con người rất dễ dàng biến thành ếch ngồi đáy giếng, không ra ngoài thì vĩnh viễn không biết bên ngoài rộng lớn thế nào, còn tưởng rằng chỉ có bản thân mình là tài giỏi thôi.”

Vương Kỳ cảm thấy lời nói này có hàm ý khác, ẩn giấu trào phúng.

Tầm mắt Thẩm Lương trong lúc vô tình liếc động chợt ngừng, thấy rõ cái gì, đồng tử gã co rụt lại, tay đang rũ xuống run lên một chút,”Cảnh sát Vương, cơ thể của tôi có chút khó chịu, muốn nghỉ ngơi.”

Vương Kỳ nhìn ra được sắc mặt gã tái nhợt,”Có cần tôi đưa cậu đến bệnh viện không?”

Thẩm Lương nói không cần, nằm một lát sẽ tốt thôi,”Có vấn đề gì, cảnh sát Vương có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, đi thong thả không tiễn.”

Vương Kỳ nhướn mày, khi anh ta tới cửa quay đầu lại nhìn, thấy mặt thiếu niên đã đầy mồ hôi,”Thật không cần sao?”

“Thân thể tôi tôi hiểu rất rõ, tạm biệt.”

Thẩm Lương đóng cửa lại, gã lập tức đi đến ngồi xổm xuống bên giường, thò tay sờ soạng dưới gầm giường.

Qua một hai giây ngắn ngủi, Thẩm Lương liền cảm thấy lông tơ trên cánh tay đều dựng lên, gã lui về phía sau ngã ngồi trên đất, gầm giường không có thứ gì, trong phòng cũng im lặng đến dọa người.

Qua vài phút, Thẩm Lương đi tìm chổi, lại quét ra được mấy trang giấy dưới gầm giường ra, cũng không thèm nhìn tới mà đốt hết ngay.

Làm xong động tác này, thần kinh Thẩm Lương vẫn đang căng thẳng, gã bắt đầu tìm kiếm trong phòng, lật tung đồ đạc bừa bãi lộn xộn, rốt cuộc gã cũng tìm ra mấy trang giấy, tất cả đều là giấy viết thư, mặt trên còn có chữ viết.

Sau khi xác định là thật, Thẩm Lương nhanh chóng quẹt que diêm ném vào, cho đến khi giấy hoàn toàn bị đốt thành tro, gã nhắm mắt lại, thở một hơi thật dài, lúc này mới sống lại được.

Vương Kỳ dừng lại ở bên trong hẻm, anh ta dùng tay chắn gió, ấn bật lửa đốt yên.

Làm một nhân viên chấp pháp, phải nhất định có bằng chứng mới kết án được, không thể dựa vào tưởng tượng, suy đoán, cho rằng hướng đi quyết định của vụ án đã đúng rồi.

Vương Kỳ đứng ở chỗ hút thuốc, hiện tại nên đều tra, tất cả chứng cớ đều bày ra ngồi phịch ở trước mắt, vẫn chỉ đi đến một kết luận, nữ sinh là tự sát.

Nhưng Vương Kỳ lại không có cách nào tin tưởng được cả.

Anh ta phun ra một hơi sương khói, nhớ tới đồng nghiệp từng nói một câu vui đùa, đồng nghiệp nói bọn họ là cảnh sát, không phải đạo sĩ, chỉ có thể bắt người.

Nhân lực bên trong cục cảnh sát có hạn, mỗi ngày tất cả đều bận rộn điều tra các vụ án khác nhau, chỉ có Vương Kỳ không bỏ xuống được,  cảm thấy trước mắt một mảng sáng sủa, không có gì là không điều tra được.

Ví dụ như Thẩm Lương kia, Vương Kỳ cảm nhận dị thường từ gã nhưng lại không tra ra được động cơ gã giết người, cơ hội gây án, huống chi cái loại thủ đoạn gây án này không phải con người có thể làm ra.

Vương Kỳ xoa trán, lầm bầm lầu bầu,”Thật mẹ nó tà môn……”

Cả một buổi sáng, Hoàng Đan đều không nhìn thấy Thẩm Lương, cậu vẽ một lát thì dừng lại suy nghĩ sự việc, bên trái là mùi kẹo hoa quả bay ra từ miệng của Chu Kiều Kiều, bên phải là mùi thuốc lá phun ra từ miệng Trần Thời, chẳng dừng được.

Ăn kẹo cũng phải ẩn giấu, nhìn Chu Kiều Kiều là biết, cô có rất nhiều kẹo trong túi treo dưới giá vẽ, có một số đã biến thành giấy gói kẹo rồi.

“Thư Nhiên, cậu xem giúp tôi đi.”

Chu Kiều Kiều kéo giá vẽ hướng về phía Hoàng Đan,”Tôi cảm giác tôi vẽ còn tốt hơn ngày hôm qua nữa.”

Hoàng Đan nhìn nhìn,”Ừ, tiến bộ rất nhiều.”

Cậu đối với tiến bộ của Chu Kiều Kiều cũng không cảm thấy bất ngờ, sớm đã phát hiện đối phương có thiên phú, chỉ là trạng thái mỗi ngày đều không tập trung, cũng có thể nói là do không để trong lòng.

Chu Kiều Kiều vui vẻ cười,”Thật á, Thư Nhiên cậu nói trình độ hiện tại của tôi, có thể thi đậu đại học không?”

Hoàng Đan chưa lên tiếng, Trần Thời bên kia nói,”Cậu ấy có phải đại la thần tiên đâu, làm sao biết cô có thể thi đậu đại học hay không chứ.”

Chu Kiều Kiều hừ hừ,”Liên quan gì tới anh.”

Tầm mắt Trần Thời lướt qua Hoàng Đan, trực tiếp quét về phía Chu Kiều Kiều, hắn đang cười nhưng khiến người ta không rét mà run.

Chu Kiều Kiều cắn cục kẹo ở trong miệng.

Hoàng Đan nghe được tiếng động ở cửa, thấy thầy Trương và thầy Lưu đến đây, sinh viên được nghỉ đông, thời gian bọn họ đầy đủ, mỗi ngày đều đến phòng vẽ tranh hướng dẫn.

Thầy Trương mặc áo da màu đen ở ngoài, bên trong không mặc áo lông, chỉ có áo len mỏng manh, thầy Lưu bên cạnh một thân áo dài, chiều dài không khác lắm với áo lông lớn của Chu Kiều Kiều, hai người đều cần phong độ chứ không cần độ ấm.

Thầy giáo đến, trong phòng vẽ tranh yên tĩnh lại, không còn tiếng di chuyển giá vẽ và ghế dựa, chỉ có tiếng sa sa của bút chì.

Nếu không phải Hoàng Đan, Trần Thời cũng sẽ không đến phòng vẽ tranh, hắn sớm đã vẽ xong, thầy Lưu đến đây đã thấy, vẽ không có gì để nói nên cho hắn ra ngoài hút thuốc rồi lại vào.

Trần Thời lười biếng đi ra phòng vẽ tranh, điếu thuốc trên miệng vẫn chưa cháy đến đuôi thì người đã đi ra.

Hoàng Đan rửa tay bằng xà phòng ở bồn rửa tay xong, lúc này rất lạnh, đầu ngón tay đều đông cứng lại, cậu chà xát đưa lên miệng hà hơi,”Đi Gia Nhạc Phúc?”

Trần Thời nói được,”Đi nhanh chút.”

Hoàng Đan đuổi kịp Trần Thời, bỏ xa phòng vẽ tranh, rẽ qua đại lộ đi đến trên con đường nhỏ yên tĩnh, tay cậu được bàn tay ấm áp bao lại.

Trần Thời che cho thiếu niên, dùng nhiệt độ cơ thể mình đuổi khí lạnh cho cậu,”Giờ đã biết anh tốt chưa?”

Hoàng Đan ừ một tiếng,”Biết rồi.”

Trần Thời xem xem chung quanh, bay nhanh hôn lên trên môi thiếu niên một cái.

Ra khỏi cửa đại học Nông Nghiệp, xuyên qua đường cái chính là Gia Nhạc Phúc, Hoàng Đan và Trần Thời đi lên lầu hai chỗ giá sách tìm sách xem, không cần xài tiền thuê, đối với vận may tốt mà nói, còn có thể tìm được chỗ ngồi nữa.

Trần Thời vòng quanh mấy cái giá sách,  hắn phát hiện ghế ngồi nhỏ nên gọi Hoàng Đan đến.

Trong tay Hoàng Đan cầm quyển sách nhìn lại.

Trần Thời đang xem [ Ma pháp học đồ ], khi hắn xem xong mấy chương thì liếc liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, phát hiện trên trang sách trong tay cậu đang cầm đều dày đặc tiếng Anh, lại xem bìa sách, cũng là tiếng Anh,”Em xem hiểu hả?”

Hoàng Đan nói,”Hiểu được.”

Nếu đổi người khác nói như vậy, Trần Thời cỡ nào cũng không tin, nhưng người trước mặt này đã từng hiện một mặt không giống tầm thường rồi, thật đúng là khó nói, hắn đưa sách của mình đến trước mắt thiếu niên,”Em có xem loại tiểu thuyết huyền huyễn này không?”

Hoàng Đan giương mắt, ngay sau đó lắc đầu,”Không xem.”

Trần Thời hạ giọng,”Cái đó không có gì thú vị đâu, anh giới thiệu cho em một cuốn này nha, bảo đảm em xem xong một cuốn sẽ muốn xem tiếp cuốn thứ hai.”

Hoàng Đan nói,” Xem sách của mình đi, đừng nói nữa.”

Mặt Trần Thời run rẩy, đổi tư thế xem tiếp [ Ma pháp học đồ ].

Hoàng Đan xem hai ba mươi phút, cậu đứng lên đặt sách về trên giá sách, hiếu kỳ cầm sách tiểu thuyết huyền huyễn ngồi trở lại lật ra xem.

Trần Thời hỏi,”Thế nào?”

Hoàng Đan nói,”Không hay.”

Trần Thời quét mát nhìn, phát hiện mình từng xem rồi, lúc trước ở trên lớp học thấp tha thấp thỏm mới xem xong, xem đến muốn ngừng cũng không được,”Vậy cái đó có gì hay để xem? Em thử nói cho anh nghe xem.”

Hoàng Đan nói,”Sở thích chúng ta khác nhau.”

Trần Thời ừ hừ,”Nhìn ra được,cũng không phải là chênh lệch một chút đâu, cái này không dễ rồi, về sau ăn chung trong một nồi ăn cơm, làm không tốt có thể đập luôn nồi cơm,  không ai được ăn được nữa.”

Hoàng Đan không nói gì.

Có người lại đây, là một đôi tình nhân, nắm tay nói nói cười cười đến tìm sách.

Trần Thời nhìn qua, cảm giác hâm mộ nhất thời xông ra, không biết hắn và thiếu niên lúc nào mới có thể nắm tay quang minh chính đại như vậy, hắn không còn hứng thú xem sách nữa, nội dung cốt truyện có đặc sắc đi nữa cũng biến thành không thú vị.

“Đi thôi.”

Hoàng Đan đặt sách về chỗ cũ rồi cùng Trần Thời đi mua dao cạo râu và một ít hoa quả.

Quả hồng trong vại gạo sớm ăn xong rồi, lần này mua mấy trái, nhìn đỏ rực, nó có thể không ngọt bằng trái hái trên cây trồng ở nhà.

Khi đến thang máy, Trần Thời bỗng nhiên nói,”Trương Thư Nhiên, chúng ta đi chụp ảnh đi.”

Hoàng Đan ngẩn người,”Được.”

Vì thế hai người hỏi nhân viên làm việc ở Gia Nhạc Phúc, không bao lâu thì đã đứng ở trước gian chụp ảnh tự động giao tiền rồi đi vào.

Hoàng Đan không biết cái này, cho nên cậu không nói chuyện, chỉ đứng một bên nhìn Trần Thời lật xem phong nền ảo, nói cái này xấu, cái kia xấu hơn, ghét bỏ không được.

“Hay là đổi gian khác?”

“Không đổi, ở gian này đi, xấu cũng phải chụp.”

Trần Thời kéo Hoàng Đan xuống, hai người nửa ngồi ghé vào bên trong màn hình khoanh tròn, biểu cảm trên mặt đều rất không tự nhiên.

Do lần đầu tiên chụp chụp ảnh chung nên khó tránh khỏi.

Trần Thời khụ một tiếng, đối với màn hình lộ ra nụ cười anh tuấn,”Đến đây, nói với anh nào, trái cà…”

Hoàng Đan nói,”Cà.”

Trần Thời ấn nút chụp, liên tục vỗ vài cái, hắn cách thiếu niên càng ngày càng gần, đầu tiên là ôm lấy từ phía sau đem cằm cọ vai, đầu dựa vào lên, vô cùng thân mật.

Khi Trần Thời hôn lên má, Hoàng Đan hỏi,”Sẽ bị phát hiện đó.”

Trần Thời nói không sao,”Chỉ có một tấm à, đợi một hồi chụp xong, anh nói với ông chủ em là em trai của anh.”

Miệng Hoàng Đan thoáng co rút,”Chúng ta không giống nhau.”

Trần Thời sờ eo nhỏ thiếu niên,”Một giống ba, một người giống mẹ, cũng có thể là một giống ba mẹ, một giống ông bà, không thành vấn đề, nghe anh nói, thả lỏng nào.”

Hoàng Đan chưa kịp thả lỏng, Trần Thời đã ấn nút chụp, biểu cảm ngơ ngác trên mặt cậu bị chụp lại.

Sau khi chụp xong, Trần Thời đi tìm ông  chủ.

Hoàng Đan xách mua đồ đứng ở bên ngoài, không bao lâu đã thấy Trần Thời đi ra, cầm trong tay một cái túi nhỏ, bước chân nhẹ nhàng,”Ông chủ nói tình cảm anh em chúng ta rất tốt.”

Trần Thời đưa ra tấm hình hôn lên mặt cậu,”Nhìn em ngốc thật đó.”

Hoàng Đan nhìn qua, rất ngốc,”Anh thật đẹp trai.”

Trần Thời sửng sốt nửa ngày, hắn cười rộ lên, mặt mày phấn khởi,”Có đốt đèn lồng cũng không tìm được cái thứ hai đâu, em tốt nhất nên giữ chặt ở trong tay, nghìn vạn lần đừng thả anh ra đó.”

Hoàng Đan nói,”Em biết rồi.”

Yết hầu Trần Thời lăn lộn, rất muốn đè người làm luôn tại chỗ, hắn áp chế khô nóng trong cơ thể, đưa một tấm ảnh chụp khác cho Hoàng Đan,”Giữ đấy, không được làm mất.”

Hoàng Đan đem ảnh chụp bỏ vào trong ví tiền,”Ừ, không mất đâu.”

Trần Thời hài lòng cười, mình cũng bỏ vào,”Còn lại để chỗ anh khi nào đến đại học, anh cho em xem.”

Hoàng Đan nói được.

Rất nhiều chuyện cậu đều sẽ nghe theo.

Buổi chiều Thẩm Lương đem cái mặt thê thảm đến phòng vẽ tranh, ai thấy cũng sẽ hỏi hai câu,gã đều sẽ trả lời, nói bản thân bị dị ứng.

Chu Kiều Kiều lắc đầu,”Thật đáng thương.”

Hoàng Đan hỏi nàng,”Tại sao lại nói vậy?”

Mắt Chu Kiều Kiều trợn trắng,”Da mặt Thẩm Lương đều không còn, vậy không đáng thương à?”

Hoàng Đan nhìn Thẩm Lương, khuôn mặt đó nhìn thấy là giật mình,”Nói là dị ứng, cậu thấy giống không?”

Chu Kiều Kiều nói không giống,”Tôi bị dị ứng trên người đều nổi đầy mẩn đỏ, không phải tình trạng như cậu ta, cũng chưa từng nghe ai bị giống như vậy hết.”

Hoàng Đan không nói tiếp cái gì.

Tầm hơn ba giờ, có phụ nữ trung niên đến phòng vẽ tranh, là mẹ của nữ sinh học Nhất Trung kia.

Phụ nữ trung niên nữ tới phòng vẽ tranh lấy dụng cụ vẽ tranh của con gái, bà đột nhiên la lên một tiếng,”Đây không phải bản vẽ của con gái tôi.”

Thầy Trương và thầy Lưu đều tới hỏi tình huống,”Đã xảy ra chuyện gì?”

Cảm xúc phụ nữ trung niên rất kém, bà chất vấn mọi người trong phòng vẽ tranh, giọng nói bén nhọn,”Ai đổi bản vẽ của con gái tôi? Có phải cậu hay không?”

Người bị hỏi đều lắc đầu, nói không biết.

Phụ nữ trung niên trừng Thẩm Lương, bà biết đối phương thân thiết với con gái mình nhất,”Nhất định là cậu làm!”

Thẩm Lương lộ ra biểu cảm nghi hoặc,”Dì à, tại sao con lại phải đổi bản vẽ của cậu ấy chứ?”

Phụ nữ trung niên không trả lời được, bà cũng không đi,cứ vậy mà nổi điên ngay trong phòng vẽ tranh, cuối cùng bị cảnh sát dẫn đi, nói là do tinh thần có vấn đề.

Hoàng Đan tìm thử trong phòng vẽ tranh, phát hiện mấy bản vẽ đều đang chất đống trong góc sân, có rất cũ, bẩn thỉu, có còn rất mới, nhưng cậu chưa từng quan sát nên không biết bên trong có bản vẽ nữ sinh hay không.

Trần Thời thấp giọng hỏi,”Em tìm cái gì vậy?”

Hoàng Đan nói tìm bàn vẽ,”Anh biết ký hiệu bản vẽ của nữ sinh kia dùng không?”

Trần Thời lén lút búng lên trán cậu một cái,”Em bị ngốc à, anh ăn no rửng mỡ chắc, hay là rảnh không có việc gì làm, đi để ý bản vẽ người khác?”

Hoàng Đan,”……”

Cậu đi hỏi Chu Kiều Kiều, đối phương vẽ tranh trong phòng vẽ tranh, quan hệ với những người khác cũng rất tốt, có lẽ biết chút kết quả.

Không ngờ Chu Kiều Kiều cũng không biết.

“Thư Nhiên, cậu không có nghe sao? Bác