Tôi Có Thuật Đọc Tâm

Chương 2: Đặc Biệt Nhớ Anh

Xe chậm rãi rời đi, Cảnh Yến ngồi ở ghế phó lái, hắn cảm thấy mắt mình cũng sắp mù rồi.

Hàn Tư Ân, cái người ở trong lòng hắn lạnh lùng ngay cả nói chuyện với người ta cũng lười nói nhiều hai câu, lúc này không những để cậu nhóc bám vào người mình, còn đặc biệt có kiên nhẫn đáp lại đủ các kiểu câu hỏi mà thiếu niên đưa ra.

Nhìn dáng vẻ hai người ở chung, không tương thân tương ái mười năm hay hai mươi năm đều không thể nào nói nổi.

Thế nhưng đây căn bản là chuyện không thể nào, chẳng lẽ trong này có bí mật nào đó mà người ngoài nghĩ không ra?

Trong lòng Cảnh Yến hiện lên vô số dấu chấm hỏi, nhưng hắn biết tính cách của Hàn Tư Ân, không nên hỏi nhiều hắn không thể hỏi, bởi vì có hỏi thì Hàn Tư Ân cũng không trả lời.

Cảnh Yến mặc dù không hỏi, nhưng cũng không trở ngại hắn ở trong lòng lăn qua lộn lại nghĩ tới nghĩ lui. Hắn là nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Hàn Tư Ân sao có thể âm thầm yêu đương, ngay cả người còn chưa nhìn thấy đã quyết định yêu rồi?

Việc này nhìn thế nào cũng thấy quỷ dị, nghĩ lâu rồi, Cảnh Yến thậm chí còn cảm thấy chính mình đang nằm mơ.

Chỉ là thiếu niên phía sau trái một câu Hàn Tư Ân phải một câu Hàn Tư Ân lại nhắc nhở hắn, đây không phải mơ, hết thảy đều là thật.

Hàn Tư Ân đương nhiên biết đến nghi vấn trong lòng Cảnh Yến, nhưng anh không muốn giải thích.

Tài xế lão Vương vững vàng lái xe, xe lái thẳng vào một khu chung cư khá nổi danh trong nội thành.

Bảo an tiến lên kiểm tra một phen mới cho đi.

Khu chung cư này có rất nhiều nghệ sĩ cùng những nhân vật tương đối nổi tiếng trong các lĩnh vực khác, cho nên hoàn cảnh, an toàn lẫn bảo mật của nó đều khá cao.

Hàn Tư Ân ở biệt thự ba tầng riêng lẻ phía trong cùng, đằng trước biệt thự là một cái sân lớn, đương nhiên còn có vài chỗ đỗ xe chuyên dụng.

Lão Vương dừng xe xong, đoàn người bước xuống.

Lão Vương mở cốp xe vốn là muốn xách túi bạt cồng kềnh của thiếu niên ra, nhưng hắn còn chưa kịp hành động, thiếu niên đã đi tới cầm túi bạt trong tay.

Lão Vương đứng đó lo sợ tát mét mặt mày nghĩ, để bạn trai của ông chủ tự mình xách đồ nặng, ông chủ liệu có cảm thấy hắn không biết linh hoạt hay không, sau đó cảm thấy người tài xế như hắn không đạt tiêu chuẩn.

Lão Vương rất hài lòng với công việc hiện tại, hắn không muốn bị sa thải.

Hắn và Cảnh Yến đều nghĩ giống nhau, dù sao thời đại này tìm một được công việc làm ít lương cao không dễ dàng, đặc biệt là bình thường còn không hay gặp được ông chủ, gặp được ông chủ rồi cũng không vô duyên vô cớ nổi giận với hắn.

Thiếu niên vì quanh năm phơi nắng mà có làn da màu tiểu mạch khỏe mạnh, nhưng dáng người rất gầy gò, xách theo túi bạt căng phồng trông lại càng có vẻ mỏng manh.

Hàn Tư Ân không để ý đến lão Vương, anh đi tới: "Thả xuống, anh xách cho."

Thiếu niên liếc nhìn anh một cái, biểu cảm có chút đắc ý: "Anh vẫn nên quên đi thôi, anh cũng không phải không biết, em khỏe lắm, chút ít đồ này, chuyện nhỏ, em có thể tự mình xách được."

Hàn Tư Ân cao hơn cậu, trắng hơn cậu, mà tuyệt đối không khỏe bằng cậu.

Hơn nữa, trước đây Hàn Tư Ân sức khỏe không tốt, loại việc cồng kềnh như thế này cậu mới không cho Hàn Tư Ân làm đâu.

Tâm tư của thiếu niên viết hết lên mặt, không cần tận lực lắng nghe tiếng lòng của cậu cũng biết được cậu đang nghĩ gì, Hàn Tư Ân vươn tay xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên, sau đó cùng cậu đồng thời nhấc theo túi bạt vào trong nhà.

Cho tới bây giờ lão Vương mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, xem ra hắn không có thất nghiệp.

Hắn ngồi trên xe chờ Cảnh Yến.

Làm việc cho Hàn Tư Ân thật sự rất thoải mái, trong công ty có chỗ nghỉ ngơi, hắn có thể ở cũng có thể không ở. Bình thường Hàn Tư Ân không cần đi xe thì hắn phụ trách lái xe cho Cảnh Yến, dù sao cũng chỉ có hai người này làm việc ở công ty. Hiện tại hắn chỉ cần chờ Cảnh Yến đi ra, lái xe về công ty đồng thời tiện đường đưa Cảnh Yến về nhà, kết thúc một ngày làm việc.

Không có tình huống đặc biệt, hắn không cần tăng ca, nếu như phải tăng ca, cũng có tiền tăng ca là được.

Lão Vương cảm thấy chính mình có thể làm tài xế cho Hàn Tư Ân cả đời.

***

Cảnh Yến đi theo chủ yếu là vì muốn xác nhận lịch trình công việc về sau với Hàn Tư Ân.

Trước đây khi hắn làm những việc này đều vô cùng nghiệp, chắc chắn sẽ không thất thần, ngày hôm nay lại đặc biệt mất tập trung, ánh mắt luôn như có như không rơi vào trên người thiếu niên.

Có lẽ là bị hắn nhìn kỹ quá lâu, thiếu niên sau khi đặt túi bạt vào trong góc của phòng khách, cậu quay người nhìn về phía Cảnh Yến, vô cùng thẳng thắn hỏi: "Anh vẫn luôn nhìn tôi, có chuyện gì sao?"

Thiếu niên giọng nói trong trẻo, đôi mắt rất to, cậu hơi nghiêng đầu, vẻ mặt khi nhìn chăm chú một người rất nghiêm túc.

Cảnh Yến bị hỏi thì trong lòng lập tức căng thẳng, chịu đựng ánh mắt của thiếu niên cùng Hàn Tư Ân, hắn khô cằn cười nói: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn tự giới thiệu mình một chút, tôi tên Cảnh Yến, là quản lý kiêm nhân viên của anh Hàn, sau này xin hãy chỉ giáo nhiều hơn."

Thiếu niên "À" lên một tiếng, giọng điệu hoạt bát: "Tôi là Bạch Thư, bây giờ là bạn trai của Hàn Tư Ân, sau này muốn kết hôn nữa. Anh cũng chỉ giáo nhiều hơn nha."

Cảnh Yến nghe đến hai chữ kết hôn lập tức mãnh liệt ho khan, Hàn Tư Ân sẽ kết hôn, mấy tiếng trước nếu có ai nói cho hắn biết như thế, hắn đều có thể cười chết. Bây giờ nghe Bạch Thư tuyên bố chủ quyền, hắn rất muốn nói hai người đàn ông không có cách nào kết hôn, mà làm cho hắn tuyệt vọng chính là ông chủ không có phủ nhận, ngay cả lông mày cũng không nhíu một cái.

Cảnh Yến ho khan rất dữ dội, hắn cảm thấy chính mình có thể là người đầu tiên bị nước bọt làm cho sặc chết. Tin tức vừa tung ra, lập tức sẽ bị nhân dân cả nước nhớ thương cái chết khôi hài như vậy.

Chờ hắn không còn ho khan khôi phục sắc mặt bình thường, Hàn Tư Ân đi tới: "Đẩy lui toàn bộ lịch trình mấy ngày nay của tôi đi, phương hướng hoạt động của công ty từ bây giờ bắt đầu quy hoạch lại."

Anh tiến vào giới giải trí chẳng qua là vì tìm người, bây giờ người đã tìm được rồi, vậy anh cũng không cần thiết tiếp tục ở trong cái vòng đó nữa.

Cảnh Yến nghe ra ý của anh, hắn có chút mờ mịt nghĩ, chính mình hiện tại là sắp thất nghiệp rồi sao?

Hàn Tư Ân liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Anh sẽ không thất nghiệp, anh là một quản lý ưu tú, nâng đỡ tôi có chút thiệt thòi. Sau này công ty sẽ ký kết với những người khác, anh có thể hoàn toàn phát huy thực lực của mình."

Người là anh kí hợp đồng, tiền lương không ít, vẫn chưa tận dụng mọi thứ, làm sao có khả năng để hắn thất nghiệp.

Cảnh Yến nghe lời này đầy mắt mừng rỡ thiếu chút nữa vui đến phát khóc, ông chủ đây là muốn phấn đấu muốn quật khởi sao?

Bởi vì có bạn trai, cho nên rốt cuộc cũng biết phải cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình?

Hàn Tư Ân cảm thấy quản lý này của anh đầu óc tạm thời có chút không tỉnh táo, nếu như anh không có phương thức kiếm tiền khác, làm sao duy trì hoạt động cho công ty chỉ có một mình anh làm nghệ nhân? Lại làm thế nào phát lương cho nhân viên của công ty? Chỉ là anh cũng không muốn giải thích gì cả, dặn dò Cảnh Yến bảo hắn nhìn thấy hạt giống tốt thì tiến hành ký kết, sau đó cũng để người rời đi.

Cảnh Yến mới vừa đi ra ngoài, đã nghe thấy Bạch Thư ngốc nghếch gọi tên Hàn Tư Ân.

Trong nháy mắt cửa bị đóng lại, hắn liếc thấy Bạch Thư giống như viên đạn nhỏ nhảy vào trong ngực Hàn Tư Ân.

Mọi thứ phía sau bị cửa ngăn lại không cho người ngoài biết, Cảnh Yến tỉnh tỉnh mê mê rời đi, cảm thấy những gì mình đã trải qua ngày hôm nay đều rất ảo diệu. Vốn tưởng rằng Hàn Tư Ân phải cô độc làm Ma Pháp sư cả đời, kết quả người ta đã âm thầm tìm bạn trai.

Trước đây thân là ông chủ, Hàn Tư Ân không có chút nào để tâm sự nghiệp, hắn nhận thù lao cũng cảm thấy chột dạ, hiện tại bởi vì bạn trai mà tâm sự nghiệp trỗi dậy.

Thực sự là khó mà tin nổi, lẽ nào đây chính là sức mạnh của tình yêu?

Cảnh Yến bị ý nghĩ này của mình làm cho cạn lời, một thân nổi da gà, cơ thể hắn run rẩy, nghĩ thầm dù thế nào, phương hướng vận hành của công ty bọn họ phải điều chỉnh lại từ đầu là sự thật đã định, hắn phải chuẩn bị sẵn sàng, cũng phải đi cân nhắc người mới.

Mà bên trong phòng, Hàn Tư Ân bị Bạch Thư nhào vào như vậy, anh thuận thế lùi lại phía sau mấy bước, sau đó kéo người ngã xuống ghế sô pha rộng lớn mềm mại. Anh ngẩng đầu nhìn Bạch Thư mắt sáng long lanh trên người mình, không khỏi cong khóe miệng mỉm cười.

Bạch Thư thấy anh cười, cũng vui vẻ theo.

Khoảng cách của hai người rất gần, có thể nghe rõ tiếng hít thở của nhau, cũng có thể thấy rõ từng sợi lông mi dài của nhau.

Hàn Tư Ân cứ như vậy nhìn Bạch Thư, Bạch Thư giống như ngọn lửa vĩnh viễn không tắt, trên người cậu chính là mang theo sức lực mạnh mẽ. Cậu gọi tên Hàn Tư Ân, một lần lại một lần.

Hàn Tư Ân trấn an vỗ về lưng cậu.

Hàn Tư Ân là một cô nhi, nhưng từ khi sinh ra anh đã có ký ức của trước kia, anh nhớ Bạch Thư, nhớ lời hứa đời đời kiếp kiếp đều ở bên nhau đã đồng ý với cậu trên đường xuống hoàng tuyền.

Anh có năng lực nghe được tiếng lòng của người khác, mà anh biết rõ trước khi có được năng lực có thể bảo vệ bản thân, anh buộc phải nhẫn nại, không thể khiến chính mình nhìn qua đã bất bình thường.

Anh không thể lộ ra dị thường, không muốn lần thứ hai bị người xem như chuột bạch mà bắt lại nghiên cứu.

Anh có thể hơi hơi thông minh một chút, nhưng tuyệt đối không thể là dị loại.

Dị loại định sẵn bị người khác xem như quái vật.

Khi anh đã tích lũy được vốn có nhất định, anh vẫn không tìm được Bạch Thư.

Anh sinh ra ở Bắc Kinh, sau khi có nền tảng kinh tế nhất định, anh đi qua rất nhiều nơi. Anh cũng tìm tới không ít những người họ Bạch, nhưng dù ngẫu nhiên gặp được một người trùng tên, cũng không phải người anh muốn tìm.

Một đất nước rộng lớn, có hơn tỉ dân, Hàn Tư Ân có lúc cũng sẽ mờ mịt, anh không biết phải làm sao mới có thể tìm được Bạch Thư, hơn nữa anh cũng không dám khẳng định Bạch Thư còn có nhớ chính mình hay không.

Anh hi vọng sẽ không nhớ, bởi vì mang theo ký ức mà không thể gặp lại là một chuyện rất mệt mỏi.

Anh hi vọng hai người có thể thuận theo tự nhiên mà gặp gỡ, cũng thuận theo tự nhiên mà yêu nhau.

Nhưng anh cũng không có thể không cân nhắc đến việc Bạch Thư vẫn nhớ anh, chỉ là không biết nên tìm anh như thế nào.

Cho nên ba năm trước, anh đột nhiên cảm thấy chính mình phải càng nổi tiếng hơn, vì thế anh tiến vào giới giải trí.

Ba năm, anh định cư ở Thượng Hải. Ở đây quay phim truyền hình, cũng quay phim chiếu mạng. Anh không bận tâm phiên vị, anh chỉ cố gắng diễn tốt mỗi một nhân vật, nghĩ chính là nếu như Bạch Thư đang ở nơi thật xa, nói không chừng có thể nhìn thấy mình trên tivi.

Nếu như điều kiện gia đình của Bạch Thư khá giả một chút, lên mạng cũng ngẫu nhiên nhìn thấy chính mình.

Anh làm tất cả mọi chuyện mình có thể làm, thậm chí đến khi trời tối người yên, anh sẽ tự xem tin nhắn trên Weibo của mình.

Hi vọng bên trong sẽ có một người tên là Bạch Thư xuất hiện.

Chỉ là ba năm đều không có tin tức, có lúc Hàn Tư Ân sẽ nghĩ, e rằng anh và Bạch định sẵn chỉ có duyên phận một đời.

Đời này, trên thế gian căn bản sẽ không có Bạch Thư.

Đời trước có thể ở bên nhau, vốn là bất ngờ, có lẽ, anh định sẵn sẽ phải cô độc cả đời.

Anh có suy nghĩ như thế, nhưng cũng không hề hoàn toàn từ bỏ tìm người.

Chính là vào tuần trước, một ngày vô cùng bình thường, anh một lần nữa mở tin nhắn cá nhân.

Liếc mắt đã thấy một người tên là Bạch Thư gửi tới rất nhiều tin nhắn, hết thảy thông tin đều lặp lại, bên trong chỉ có một câu nói, Hàn Tư Ân, em là Bạch Thư, em là Bạch Thư, em phải làm thế nào mới liên lạc được với anh?

Hoàn toàn không có cách nào dùng ngôn ngữ hình dung tâm trạng của Hàn Tư Ân khi nhìn thấy tin nhắn này, anh hồi hộp lại bình tĩnh.

Không biết qua bao lâu, anh viết ra một số điện thoại trong tin nhắn cá nhân đó, một dãy số chưa bao giờ liên lạc với người khác.

Lại đợi thêm hai ngày, một dãy số xa lạ gọi tới.

Nhận điện thoại, bên trong truyền đến âm thanh vui mừng hoạt bát của thiếu niên: "Hàn Tư Ân, là em, là em nè."

Vì để cho anh tin tưởng, Bạch Thư thậm chí còn nói một vài bí mật chỉ có hai người biết.

Hàn Tư Ân lúc đó lập tức muốn đi đón người về, mà Bạch Thư lại cản anh: "Anh không nên tới đây, tình huống ở chỗ em có chút phức tạp. Hai ngày nữa em phải ra ngoài làm thêm kiếm tiền, anh cho em địa chỉ, em đi tìm anh."

Cuối cùng, Hàn Tư Ân nói một tiếng "Được".

Lại thêm mấy ngày chờ đợi, người này rốt cuộc cũng lên tàu, đi tới trước mặt anh.

Trong thời gian này anh vẫn luôn nhẫn nại không điều tra mọi chuyện của Bạch Thư, Bạch Thư không cho anh điều tra, anh tôn trọng suy nghĩ của cậu.

Hàn Tư Ân vươn tay vuốt ve bả vai gầy gò đến mức xoa cũng thấy đau tay của thiếu niên: "Những năm qua em sống có tốt không?"

"Không tốt gì cả." Bạch Thư không chút do dự nói: "Chịu khổ chịu cực em không sợ, em chỉ rất sợ không tìm được anh, may là có một ngày em nhìn thấy anh trên ti vi ...Em đi đến quán net, lại hỏi thật nhiều người mới biết làm thế nào tìm được Weibo của anh, sau đó gửi tin nhắn cho anh, em rất sợ anh sẽ không trả lời tin nhắn của em..."

"Hàn Tư Ân, em đặc biệt đặc biệt nhớ anh."

Hàn Tư Ân nhìn ra những năm này cậu sống không tốt, dáng vẻ dinh dưỡng không đầy đủ rất rõ ràng.

Anh khẽ hỏi: "Những năm này, em trải qua như thế nào?"