Edit: sarang093
Beta: Ốc quế sầu riêng
Trong căn phòng đối diện thấp thoáng truyền ra tiếng khóc của một cô gái.
Người đàn ông có ngoại hình ưa nhìn kia dường như cũng đang từ chối một cô gái.
Trình Lê đang định quay đầu lại xem thử, Kiều Tam đã chắn trước mặt: " Lê Lê, hãy cho anh một cơ hội."
Trình Lê lùi ra phía sau một bước: " Nếu anh rảnh như thế thì sao không làm việc gì có ý nghĩa hơn đi? "
"Lãng phí thời gian vào những thứ vô nghĩa như thế này, cô nhàn lắm sao?" Người đàn ông trong căn phòng đối diện nói.
Trình Lê câm nín quay đầu.
"Con vẹt" này thế mà vẫn tiếp tục nói?
Người đàn ông kia hiển nhiên cũng ý thức được việc hai người liên tục lặp lại lời nói của nhau, liền quay đầu lại.
Trình Lê nhanh chóng hiểu được thật ra người kia đang mắng cô gái ở trong phòng.
Hóa ra con người thật sự có thể tỏa sáng.
Người đàn ông kia cực kỳ đẹp trai, quả thực trông không giống con người, vẻ mặt lại rất lãnh đạm.
Ánh mắt lãnh đạm, thản nhiên, dường như chẳng để ý đến cái gì, nhàn nhạt liếc qua bên này.
Tựa như đang ở trên Cửu Trọng Thiên, như đứng dưới tán cây lê với những bông hoa như mây như tuyết, nhàn hạ ngồi xuống, lấy nồi đất pha trà, vị chiến thần trở về sau trận chiến, cởi bỏ gươm giáo, thay bộ thường phục, thong thả ngồi xuống, rồi nhìn qua bên này.
Chớp mắt đã vạn năm.
Người đàn ông liếc qua Trình Lê rồi lại tiếp tục mắng người trong phòng.
"Tôi còn chưa nói gì mà cô đã tự tưởng tượng sao? Chính cô ngu ngốc thế còn chưa tính, về nhà đóng cửa mà tự mơ mộng, không cần ở đây lãng phí thời gian của tôi."
Trình Lê vừa nhen nhóm ý tứ với anh, nghe xong câu nói liền dập tắt luôn ý định.
Quả là tàn nhẫn.
Người đàn ông này đẹp thì đẹp nhưng miệng cũng thật quá độc.
Trong phòng đối diện có người bước ra.
Người đàn ông kia cố ý nghiêng về phía sau để nhường đường, như thể e sợ đối phương đi ngang qua sẽ chạm vào mình.
Một cô gái trẻ tầm hai mươi tuổi lao ra khỏi phòng.
Một thân đồ vest với lối trang điểm tinh xảo, có lẽ cô ấy đã rất dụng tâm trong việc trang điểm, nhưng vành mắt giờ đây lại đỏ hoe, lao nhanh xuống cầu thang, tiếng giày cao gót vang lên lạch cạch suốt quãng đường.
Xem ra người đàn ông kia đã xử lý xong rắc rối của mình.
Trình Lê có chút ganh tị.
Cô gái da mặt mỏng, nói xong vài câu tàn nhẫn là có thể đuổi đi, không giống như Kiều Tam bên này, da mặt quá dày, đao thương bất nhập.
Kiều Tam lại tiến lên một bước nắm lấy tay Trình Lê, dứt khoát mạnh mẽ kéo cô vào trong phòng.
Một hàng dài người phục vụ đứng ở hành lang, nhưng họ đều chỉ nhìn thẳng vào tường, một tiếng động cũng không phát ra, trông họ giống như một hàng ma nơ canh được điểm xuyết bằng một đóa hoa hồng và được trưng bày ở cửa hàng.
Trước mặt là một đám đông nhìn chăm chú, nhưng lại chẳng có ai chịu giúp Trình Lê.
Trình Lê cũng không cần ai giúp đỡ, vụt thoát khỏi tay Kiều Tam.
Kiều Tam thêu hoa thân xác, dáng vẻ túng dục quá mức nên không khó để đối phó hắn ta.
(emm không hiểu cụm từ "thêu hoa thân xác" nên emm giữ nguyên theo bản convert, nhờ mọi người chỉ giáo cho emm >..