Tôi Cũng Rất Nhớ Anh Ấy

Chương 19-2

19.2

Hôm sau còn chưa đến sáu giờ thì mẹ Tân đã hối cô ra ngoài. Cô nói: “Bắt xe nửa tiếng là đến đó rồi, đi sớm thế làm gì.” Mẹ Tân nói giờ cao điểm tan tầm, sợ kẹt xe, gần như đuổi cô ra khỏi cửa Thẩm gia. Bất hạnh thay bị mẹ Tân nói trúng, trên đường quả nhiên kẹt xe. Xe Tân Ý Điền kẹt cứng một chỗ không nhúc nhích được centimet nào, lầu đầu tiên cảm thấy kẹt xe cũng không phải là chuyện xấu gì. Cô muốn gọi điện thông báo cho đối phương, thế mà di động quên sạc pin tự động tắt nguồn rồi.

Khi tới nơi thì trễ năm phút. Cô chưa kịp mở miệng xin lỗi, đối phương đã giáo huấn cô một trận, “Tân tiểu thư, có thể phụ nữ trong nước cho rằng đàn ông đợi phụ nữ là chuyện thường tình, nhưng mà, đây là một thói quen không tốt! Tiếng Anh có câu ngạn ngữ thế này: đúng giờ là phẩm chất tốt của đế vương. Thời gian của mỗi người đều rất quý giá, lãng phí thời gian đợi người khác, quả thực là đang tự giết chính mình...”

Nghe đến đó, Tân Ý Điền tự động coi như không nghe thấy bài phát biểu thao thao bất tuyệt của hắn. Cô lười quan tâm hắn là bộ dáng gì, quần áo như thế nào, có sở thích thói quen nào, cứ cắm đầu ăn tiệc. Ăn xong hắn muốn đưa cô về, cô vội lắc đầu nói không cần. Hắn còn không biết điều nói tiếp: “Buổi tối một người phụ nữ bắt xe không an toàn, với sự giáo dục và tu dưỡng tôi đã học không cho phép tôi làm như vậy. Tôi đi lấy xe.” Tân Ý Điền nghĩ đến việc phải ngồi xe hắn, tiếp tục gây đau khổ cho cái lỗ tai và tâm linh của mình, cảm giác như là bị sét đánh. Cô đứng ở cửa nhà hàng, trầm tư suy nghĩ lấy cớ nào để từ chối đây.

Tôn Quý Thanh dự tiệc tối xã giao, ra cửa tiễn khách, trông thấy cô đằng xa, đi tới chào hỏi một tiếng. Cô vội vàng túm lấy anh, nói nhỏ vào tai anh: “Diễn với em một vở kịch.” Cô thấy xe Tần tiên sinh từ tầng hầm đỗ xe chạy đến, nhanh nhẹn vòng tay anh, khom lưng nói cười với người trong xe: “Tần tiên sinh, đây là bạn trai tôi, anh ấy đến đón tôi, không làm phiền anh nữa.” rồi kéo Tôn Quý Thanh xoay người vội đi, để lại họ Tần với vẻ mặt ngạc nhiên.

Tôn Quý Thanh cười nói: “Chuyện gì vậy? Người theo đuổi cực kỳ nhiệt tình à?”

Cô nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói dăm ba câu đơn giản để biết sự việc, lắc đầu nói: “Đi Mỹ về bộ giỏi lắm sao? Léo nha léo nhéo, thật vô vị. Anh ta rốt cuộc đến xem mắt hay đến giảng bài nữa? Chả trách tuổi lớn như vậy rồi, vẫn không có bạn gái. Mạnh Tử nói, mắc bệnh thích lên mặt dạy đời. Cuộc sống vốn rất nhàm chán, lại gặp phải người thích lải nhải, tự cho là đúng thế này, không bằng dứt khoát xuất gia làm ni cô thì hay hơn.”

Tôn Quý Thanh hỏi dò cô: “Sao em cũng đi xem mắt? Không có bạn trai sao?”

Cô thở dài, “Aizz, việc này mà nói thì dài lắm, không nói cũng được. Nói chung, cảm ơn anh đã phối hợp.”

“Không cần, chuyện nhỏ như con thỏ. Em phải về nhà sao? Để anh đưa em về.”

“Em không muốn về sớm, mới nãy rất ngột ngạt, em muốn đi đâu đó một tí.”

“Vậy anh đi cùng em. Vừa mới uống chút rượu, đang muốn tản bộ.”

“Được đó, đã lâu không đến nơi này, đi dạo cũng tốt.”

Tân Ý Điền vì buổi “xem mắt” tối nay, đặc biệt ăn diện một lần, váy dài xéo vai màu đen, một bên eo như ẩn như hiện, áo khoác kèm đai lưng màu lam, giày cao gót màu nâu, đi trên đường rất khó chịu. Cô ưng ý một đôi giày đế bằng trong cửa hàng gần đó, nhưng không biết chọn màu nào cho hợp. Tôn Quý Thanh cho cô ý kiến rất nghiêm túc, “Màu đen cũng được, nhưng quá bình thường. Đôi màu tím này nè, màu sắc rất hợp, đẹp như hoa lavender.”

Tân Ý Điền thử đôi màu tím, cười nói: “Quả nhiên thật tinh mắt. Trước giờ em chưa bao giờ mua đôi giày màu tím nào hết đó, thế thì đôi này đi.” Cô để đôi giày cao gót vào trong túi đứng dậy, đến quầy tính tiền quẹt thẻ thì biết Tôn Quý Thanh đã trả tiền rồi, rất ngại ngùng, có chút mất tự nhiên mà nói: “Vậy em cũng tặng anh một cái gì đi.”

“Lần sau đi. Hôm nay trễ rồi, anh đưa em về nhà trước.”

Không có người đàn ông nào vô duyên vô cớ mua đồ cho phụ nữ. Tân Ý Điền cảm thấy anh ta có ý theo đuổi mình, nhất thời thấy lo lắng. Trên đường cô im lặng, nghĩ nên khéo léo ám chỉ anh như thế nào, thấy sắp đến Thẩm gia, không thể không dứt khoát nói: “Học trưởng, đêm nay vô cùng cám ơn anh. Thật ra em đi xem mắt, chủ yếu do mẹ em không thích bạn trai hiện giờ của em.”

Tôn Quý Thanh nhanh chóng hiểu ra ẩn ý của cô, mắt hướng về khoảng đường phía trước được đèn xe chiếu sáng, qua một hồi lâu, hỏi: “Vì sao?”

Cô làm vẻ mặt khó hiểu, nói giỡn: “Chắc là mẹ em ngại người ta có nhiều tiền.”

“Tạ Đắc ư?”

Tân Ý Điền hơi kinh ngạc, quay đầu nhìn anh, “A, thì ra anh biết Tạ Đắc.”

Tôn Quý Thanh cười buồn, “Chuyện của em anh đều biết. Sau này anh nhớ ra, Tạ Đắc cậu ta –, cậu ta có phải là đứa trẻ hồi trước em dạy thêm?” Dừng một lúc rồi nói: “Lúc đó tùy tiện chia tay với em, anh rất hối hận.”

Tân Ý Điền bị lời nói của anh làm cho khiếp sợ, gọi một tiếng: “Học trưởng!” Cô không biết thì ra Tôn Quý Thanh thích cô, cô cho rằng anh quên cô từ lâu rồi, cũng giống như cô đã quên anh.

“Bây giờ rốt cuộc anh đã hiểu, có một số việc, một khi đã lỡ thì sẽ không trở lại.” Tôn Quý Thanh thản nhiên nói, vẻ mặt có chút đau thương, anh lại cười rất nhanh, “Nhưng như vậy cũng tốt, thứ không có được lúc nào cũng tốt nhất, một khi đạt được, ngược lại mất đi tình cảm đẹp lúc ban đầu.”

Tân Ý Điền kinh ngạc nhìn anh, không biết nói cái gì cho phải, cuối cùng mở cửa xe chạy trối chết. Cô đứng ở đó nhìn xe Tôn Quý Thanh dần chìm vào màn đêm, không rõ đêm nay đã xảy ra chuyện gì. Mới nãy là anh nói rõ với cô sao?

Lúc đẩy cửa vào cô hết hồn giật bắn người, Tạ Đắc thế mà lại đang ngồi trong phòng khách Thẩm gia, Thẩm Gia Sơn đích thân tiếp chuyện cậu, Thẩm Quân Hòa ở một bên bưng trà nước hoa quả, ân cần đầy đủ. Tân Ý Điền lần đầu tiên thấy chuyện lạ Thẩm gia lại trịnh trọng tiếp đãi một người thế này, hơi hồ nghi hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Tạ Đắc nhận được tin nhắn đại lý vé máy bay nói cô đã trả vé, gọi điện thì cô tắt máy, không biết cô có xảy ra chuyện gì hay không, không an tâm, mạo hiểm đến Thẩm gia – nơi nguy hiểm không được hoan nghênhkiếm cô. Cậu ngẩng đầu nhìn cách ăn mặc của cô, đôi mày chau lại, nói rất tỉnh rụi: “Sao trễ thế này mới về?”

Thẩm Quân Hòa cướp lời: “Tạ tiên sinh đợi chị hơn hai tiếng đồng hồ. Hồi nãy ai đưa chị về vậy?”

Trong đầu Tân Ý Điền ầm một tiếng, xem ra đêm nay cô phải chịu đựng rồi.

Thẩm Gia Sơn đằng hắng một tiếng: “Điền Điền, tối nay cậu Tạ có ý đến thăm con, con dẫn cậu ấy dạo trong vườn đi.” Tạ Đắc đứng lên, đi về phía cửa, Tân Ý Điền yên lặng theo phía sau. Hai người một mạch ra khỏi nhà, dọc theo con đường đầy bóng cây đi không mục đích.

Chợt cậu hỏi: “Ai vừa đưa em về thế?”

Cô không biết nên nói thật hay giấu nhẹm thì hay hơn. Tạ Đắc thấy cô không nói lời nào, tăng giọng hỏi thêm lần nữa: “Ai vừa đưa em về thế?”

Cô cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Tôn Quý Thanh.”

Câu trả lời này khiến Tạ Đắc rất ngạc nhiên, “Không phải em đi xem mắt sao?”

“Khi ăn tình cờ gặp anh ta, anh ta đưa em về.”

Tức giận tích tụ cả một đêm cuối cùng bộc phát ra ngoài, cậu quát lơn: “Vừa đi xem mắt vừa gặp Tôn Quý Thanh! Rốt cuộc em muốn như thế nào?”

Cô hơi khó hiểu, nhíu mày nhìn cậu, “Cái gì thế nào?”

“Rốt cuộc em muốn bên ai? Anh, Tôn Quý Thanh, hay cái người họ Tần? Em một chân đạp hai thuyền, không phải, em là một chân đạp nhiều thuyền, cảm giác thế này rất đã phải không?”

Sắc mặt Tân Ý Điền liền căng ra, “Anh có ý gì? Nói cho rõ ràng, đừng ngậm máu phun người!”

“Nếu em yêu anh thật sự, sao lại còn dây dưa nhập nhằng với người khác?” Cậu đứng dưới bóng râm của cây ngô đồng cao to ven đường, vẻ mặt đau thương chất vấn cô.

Tân Ý Điền chịu đả kích mạnh, không ngờ cậu lại nghĩ như vậy! Nhắm mắt lại hít sâu một hơi, giọng run run nói: “Nếu em không yêu anh, tại sao phải ở bên anh?”

Em không phải không yêu anh, chỉ là anh cho rằng em không yêu anh. Đây là nguồn gốc bi kịch. Như vậy, giờ này khắc này, trong mắt anh, bất kể em giải thích thế nào đều uổng công.

“Chẳng lẽ em không phải vì anh của anh mới ở bên anh sao? Có phải em cũng đang tìm kiếm hình bóng của anh ấy trên người khác?” Cái gai chôn dấu bao năm trong lòng cuối cùng cũng được cậu nhổ ra hết.

Nghe cậu nhắc không chỉ một lần mà đến hai ba lần tên Tạ Hậu, sắc mặt Tân Ý Điền trắng bệch, “Tình yêu có nhiều loại, nếu anh muốn ép em thừa nhận –” Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu: “Đúng vậy, em thừa nhận em trước đây có yêu anh ấy, đã từ lâu về trước –” cô không muốn thề thốt phủ nhận tình cảm thời niên thiếu, tình cảm thầm mến của thiếu nữ mười mấy tuổi có gì sai sao? Sự tồn tại của ký ức lẽ nào không được tha thứ sao?

Bản chất của cuộc sống là hiện tại và tương lai.

“Anh ấy mất từ lâu rồi, tại sao anh phải cố tình gây sự?”

Rốt cuộc thế nào mới là yêu, thế nào là không yêu? Thậm chí ngay cả lời cô nói cậu cũng không tin — thì ra tình cảm giữa họ không chịu nổi một đòn thế này.

“Chính bởi vì anh ấy mất, cho nên không có ai có thể thay thế địa vị anh ấy trong lòng em, có đúng hay không? Em yêu anh ấy, người khác đều là vật thay thế, có đúng hay không?” Cậu vẫn cho rằng mình có thể không để tâm, chuyện tới mức này mới phát hiện căn bản cậu không có cách nào chấp nhận sự thật rằng cô không yêu cậu. Cậu đã đánh giá thấp lòng đố kỵ của mình.

Tân Ý Điền sững sờ một hồi, thẫn thờ nhìn cậu, thấp giọng nói: “Nếu em không thương anh, đêm nay sẽ không từ chối Tôn Quý Thanh.”

Bất luận là nhìn từ góc độ hiện thực, thế tục hay bối cảnh hai bên gia đình, Tôn Quý Thanh là sự lựa chọn tốt hơn cả. Với điều kiện tiên quyết là an toàn vững chắc, đây là một con đường thênh thanh thoải mái nhẹ nhàng. Như trong tình huống này, chẳng ai sẵn lòng đi vào đường khó khăn.

Cách suy nghĩ của cô cũng không bình ổn lại được sự thương tâm và lòng đố kỵ của Tạ Đắc. Cậu còn trẻ, không hiểu rõ sự quanh co khúc khuỷu và gian nan trong đó, cũng không suy nghĩ sâu xa cô đưa ra lựa chọn này với ý gì. Cô từ chối tất cả những khả năng có được, chỉ đem cơ hội cho cậu. Mắt cậu đỏ ngầu gầm lên: “Không giống vậy, em yêu anh, nhưng lại càng yêu anh ấy. Em đem phần tình cảm tốt nhất sâu đậm nhất trong lòng em trao anh ấy, mà anh, thứ anh muốn đúng lúc là phần tình cảm đó, rất chân thật rất hoàn mỹ, độc nhất vô nhị.”

Tân Ý Điền nhìn vào cậu rất lâu, chậm chạp lắc đầu nói: “Tạ Đắc, anh thật sự quá tham lam rồi. Anh phải biết rằng, tim của em không thuộc về bất cứ ai, nó chỉ thuộc về chính em.”

Tạ Đắc quay đầu đi, cắn răng nhẫn tâm nói: “Nếu thứ anh có được không phải thứ tốt nhất, vậy thì, anh thà rằng không cần. Em nhìn cho kỹ, anh là Tạ Đắc, không phải Tạ Hậu, xin em sau này đừng lẫn lộn nữa!”

Môi Tân Ý Điền run run, âm thanh trong cổ họng phát ra nhẹ nhàng– “Cho nên, ý của anh là, chia tay sao?”

Cả người cậu cứng ngắc đứng một chỗ, không hề động đậy.

Yêu đến tận cùng, yêu đến tuyệt tình.

“Em hiểu rồi.” Tân Ý Điền nở nụ cười mỉa mai, nhìn bầu trời đêm đen kịt nói hỡ hững: “Quả nhiên vẫn chưa tiến thêm một bước. Hôm qua mẹ anh và mẹ em cùng ép chúng ta chia tay đi, như vậy cũng tốt, khỏi phải làm khó người lớn. Nếu anh nói vậy rồi, vậy thì chúng ta, cứ như thế, coi như hết.”

Cô không nhìn cậu nữa, cúi đầu dọc theo đường cũ về nhà. Cô dùng hết khí lực toàn thân nén xuống sự đau khổ không ngừng dâng lên trong lòng, đếm bước chân một cách máy móc, một bước, hai bước, ba bước... một trăm năm mươi bảy bước, một trăm năm mươi tám bước... càng về sau, âm thanh càng nghẹn ngào, mỗi bước chân như nặng ngàn cân. Cô thấy ngực mình như bị cắt một nhát, bên trong trống trơn, ngoại trừ đau đớn cái gì cũng không có, nhưng một giọt nước mắt lại không khóc được.

Cô không thể không thừa nhận cách nhìn của mẹ cô đã đúng, bọn họ không thích hợp.

Chênh lệch về tuổi tác, nhận thức càng chênh lệch.