Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Mấy ngày sau!
Lâm gia đông như trẩy hội, mỗi ngày, mỗi thời, mỗi khắc, đều có người vây tụ.
Lâm thiếu gia trở về, hơn nữa còn đặc biệt uy danh trở về, việc này đối với người dân Thăng Long Thành, quả thực kinh thiên động địa, khiến người khiếp sợ.
Các bình dân trong thành tự nhiên muốn mở mang tầm mắt, muốn xem phong thái Lâm thiếu gia, nhưng bọn họ vây trước cửa ngóng nhìn vài ngày cũng không có thấy Lâm thiếu gia đâu, việc này để bọn họ có chút thất vọng.
Nhưng suy nghĩ một chút cũng phải, Lâm thiếu gia là tồn tại bực nào, sao có khả năng muốn gặp là gặp được ngay.
Ba vị sư tỷ của Lâm Hàm Ngọc thường thường nhìn thấy đám bình dân kia nhiều nhất, nếu như bình thường, các nàng nhất định sẽ quát mắng một tiếng, nhưng tình huống bây giờ không phải vậy, coi như cho các nàng mười lá gan các nàng cũng không dám.
Cho dù ra ngoài, gương mặt cũng nở nụ cười, hoà thuận hài hòa, không dám có bất kỳ hành động càn rỡ nào.
…
Một ngày bình thường tại Thăng Long Thành, không khí vẫn bình yên hư không vạn dặm màu xanh lam, nhưng đột nhiên, hư không có một tiếng nổ ầm ầm truyền đến.
Rất nhiều bình dân ngẩng đầu lên nhìn, họ chỉ thấy trên trời đột nhiên tối, sau đó có vô số binh khí bồng bềnh trong hư không che kín bầu trời, uy nghiêm toả ra vô cùng đáng sợ, khí tức ác liệt tràn ngập trong hư không, mênh mông cuồn cuộn như muốn thu hút tâm thần mọi người.
Đặc biệt, trong đám binh khí che khuất bầu trời đó có một kiện binh khí to lớn trôi nổi, kiện binh khí kia tản ra ánh sáng cổ đồng, tràn đầy khí tức viễn cổ.
- Tên đáng chết nào giết con trai ta, mau lăn ra đây cho lão tử.
Tiếng nổ ầm ầm, vang dội thiên địa.
Những binh khí đang lơ lửng kia, bắt đầu run rẩy mãnh liệt, tản ra thanh âm ầm ầm, khiến bình dân rất sợ hãi.
- Đó là cái gì vậy?
- Không biết, chẳng lẽ đến tìm Lâm thiếu gia báo thù?
- Hình như là vậy, những thanh kiếm kia rốt cuộc làm sao trôi nổi được trong hư không vậy? Chẳng lẽ Tiên Nhân hạ xuống hay sao?
- Đây là Thiết Kiếm Tông tìm tới trả thù.
- Gần đây Lâm thiếu gia cũng không có rời đi, giống như biết đối phương sẽ trở lại báo thù vậy, vẫn chờ đợi người đến thì phải.
...
Lâm Hàm Ngọc ngẩng đầu nhìn hư không, trên mặt lộ ra một tia ưu sầu, nàng không biết đệ đệ có phải đối thủ của đối phương hay không, nên rất lo lắng cho hắn.
Thiết Kiếm Tông tuy rằng không thể so sánh cùng Thiên Địa Tông, nhưng dù sao nó cũng là một tông môn. Hơn nữa, nhìn trận thế bây giờ thật giống như không phải chuyện nhỏ, nói không chừng, toàn bộ tông môn người ta đều xuất chinh rồi cũng nên.
Giờ khắc này, trong hư không, bên cạnh trường kiếm màu cổ đồng kia, đứng vài lão giả.
Trước mặt những lão giả này là một người đàn ông mặt chữ quốc, da dẻ màu màu đồng cổ đứng đó, hai mắt như thần nhìn chằm chằm vào Thăng Long Thành phía dưới.
Thời điểm Ninh Thiết Khôn chết, bảng tên bổn mạng của hắn cũng nổ tung, chuyện này khiến Ninh Viễn Kiếm phẫn nộ vạn phần, sau đó hắn dẫn dắt mấy vị trưởng lão trong tông môn đến đây, muốn hung hăng chém giết tên chó chết giám giết con trai mình.
- Đi ra đây...
Ninh Viễn Kiếm lần thứ hai quát lên, tiếng quát này nổ ầm ầm, hoá thành lợi kiếm ào ào chém tới Thăng Long Thành.
Đối với những người phàm tục, hắn không để trong mắt, cho dù tàn sát toàn thành, cũng không thể trung hoà lửa giận trong lòng hắn.
Nhưng Ninh Viễn Kiếm quên mấtm nơi này là địa bàn Thiên Địa Tông, nếu hắn tỉnh táo, chỉ sợ hắn cũng không dám làm càn như vậy.
Thời khắc này, các bình dân ngẩng đầu nhìn hư không đều trở lên kinh hoàng.
- Những thứ kia là cái gì, hình như nó hướng về chúng ta rơi xuống thì phải?
- Cứu mạng a.
- Lâm thiếu gia cứu mạng a…
Các bình dân la toán lên, trong hư không kia có trường kiếm giống như thực chất rơi xuống, thời điểm chúng rơi xuống vì ma sát với không khí nên liên tục xảy ra những vụ nổ nhỏ, vang khắp hư không.
- Đến rồi à? Vậy cũng tốt!
Lúc này, một thanh âm từ Lâm gia lan truyền ra, một bàn tay khổng lồ bao phủ toàn bộ Thăng Long Thành đem bắt hết những công kích kia nắm giữ trong lòng, sau đó hơi dùng sức một chút, toàn bộ những công kích nổ tung.
Thân ảnh Lâm Phàm từ Lâm gia đi ra, sau đó bay lên trời, trôi nổi trong hư không.
- Là Lâm thiếu gia, Lâm thiếu gia ra rồi.
- Lần này chúng ta an toàn rồi.
Tiêu Ngọc Nhã ngẩng đầu nhìn hư không, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, nàng không nghĩ tới Thiết Kiếm Tông dĩ nhiên phát động nhiều người như vậy.
Phụ thân Ninh Thiết Khôn cũng đến, còn có một số trưởng lão.
Một cỗ lực lượng rất mạnh mẽ, nàng cũng không biết đệ đệ của Hàm Ngọc có thể chống đỡ được hay không?
Lúc này, Lâm Phàm nhìn mấy người đứng trước mặt, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.
Không sai, quả thực không tồi, không có khiến người ta thất vọng.
Sáu vị cường giả, trong đó, một tên Kim tiên đại viên mãn, còn lại bốn tên Kim tiên hậu kỳ.
Thiết Kiếm Tông tự nhiên không thể so với Thiên Địa Tông, nhưng thực lực bực này thì dĩ nhiên cũng thuộc dạng tông môn cường hãn.
Thời khắc này, trong lòng Lâm Phàm chỉ có một ý nghĩ, chém giết toàn bộ những người này, như vậy thực lực hắn sẽ tăng lên một đoạn dài.
- Là ngươi giết con trai ta?
Ninh Viễn Kiếm lớn tiếng quát hỏi.
Lâm Phàm cười nhạt, không trả lời vấn đề này, khuôn mặt lại lộ vẻ hưng phấn nói.
- Xem ra hết người tới rồi, vậy cũng tạm được.
- Ngươi có ý gì?
Ninh Viễn Kiếm biến sắc, hắn không hiểu đối phương đang nói cái gì?
Nhưng vừa lúc đó, Lâm Phàm đột nhiên di chuyển, thân thể hắn hóa thành một đạo cầu vồng bay thẳng đến chỗ đám người Ninh Viễn Kiếm.
- Ngươi muốn chết!
Ninh Viễn Kiếm không ngờ đối phương không nói câu nào, mà trực tiếp động thủ, hắn hiển nhiên không nghĩ tới điều này.
Lâm Phàm chợt quát lớn, Thiên Long Bát Âm bộc phát sóng âm cường đại, trực tiếp chấn nổ toàn bộ binh khí đang lơ lửng phía trước.
Lấy thực lực Kim tiên cảnh bây giờ của Lâm Phàm, Thiên Long Bát Âm được triển khai ra cực kỳ cường hãn, có thể sánh ngang với vô thượng thần thông.
Lúc này, Lâm Phàm đưa mắt khóa chặt một tên trưởng lão, rồi quát.
- Người chết thứ nhất sẽ là ngươi.
Khóe miệng Lâm Phàm khẽ nhếch, sau đó đánh ra một chưởng.
- Tận thế giáng lâm!
Môn thần thông này là thần thông sở trường của Lâm Phàm, mặc dù hắn chỉ mới học được ở Cổ Thánh Giới, nhưng qua thời gian dài tu luyện như vậy, hắn sớm đạt đến trình độ tông sư.
Môn thần thông này thuộc về tầng thứ vô thượng thần thông, không gì không phá.
Trong chớp mắt, bầu trời hoàn toàn u ám, khí tức tận thế giáng lâm, một mảnh thiên địa màu xám tro, khí tức tận thế bốc lên ngùn ngụt, linh khí bị nhiễm khí tức tận thế, điêu linh ngay lập tức, hư không cũng bị ăn mòn, thiên địa vạn vật bên dưới một chiêu này toàn bộ đều bị mục nát.
Một vị Mạt Nhật thần linh tức giận gào thét, lao tới kẻ địch.
Sắc mặt trưởng lão kia đại biến, hai tay liên tục đánh ra thủ thế kỳ lạ, giống như đang thi triển đại thần thông vô thượng nào đó.
- Trấn áp!
Lâm Phàm chợt rống lớn, pháp lực toàn thân giống như đại dương mênh mông, cuồng bạo gầm thét, trực tiếp bao trùm tên trưởng lão kia lại.
Kim tiên đại viên mãn thì có thể thế nào, tuy tu vi hắn cao hơn mình không ít, nhưng từ khi hắn giao đấu với Vị Lai Vô Lượng Vương Phật, Lâm Phàm đã có lý giải rất nhiều đối với các chiêu thức, có thể nói hắn đã đạt đến một trình độ kinh khủng.
Một tiếng kêu thảm thiết truyền đến.
Trưởng lão kia bị khí tức tận thế bao phủ, thân thể Kim tiên kia không ngừng nứt toác, hủ mục, Kim Tiên pháp tắc dưới khí tức tận thế, càng không có cơ hội phản kháng.
- Tặc tử…
Ninh Viễn Kiếm không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy, vừa mới chạm mặt, bên mình đã có một trưởng lão bị đối phương trấn áp.
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng.
- Đừng nóng vội, từ từ chờ đi, rất nhanh sẽ đến lượt các ngươi.
- Ngũ Hành Kiếm ý, vạn kiếm dung hợp.
Trong mắt Lâm Phàm tinh quang lấp loé, một điểm chỉ ra, kiếm ý tự thân vượt qua hết thảy phóng lên trời cao, xẹt vào hư không bay thẳng đến chỗ một trưởng lão khác.