Tôi Đã Trả Giá Vì Cái Nhà Này Quá Nhiều Rồi

Chương 62

Cảm tưởng sau khi tham quan công ty của Tô Tinh Thần: Thật lớn, thật trâu bò.

Quay đầu lại nhìn người trẻ tuổi sáng lập ra công ty, trong đôi mắt hạnh nhân của cậu lộ ra một chút sùng bái cùng nhiệt huyết.

“Anh giỏi quá.” Cậu nói vậy không chỉ một lần, nhưng lần này đặc biệt kính trọng.

“Đúng vậy.” Đứng trước mặt Tô Tinh Thần, Du Phong Hành không hề che giấu sự ngạo mạn của mình chút nào, sau đó nắm chặt cổ tay đối phương: “Đi thôi, chắc cậu cũng đói rồi.”

Dù sao người nọ vẫn là thằng nhóc choai choai, là cái tuổi miệng ăn núi lở.

Tô Tinh Thần nhìn các nhân viên trong công ty Phong Hành, lại cụp mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy tay mình của Du Phong Hành, đột nhiên ý thức được như vậy rất xấu hổ.

Cậu hơi hơi tránh né, rút tay của mình ra.

Nhưng chuyện này vốn không phải ý của cậu, cho nên mới ngẩng đầu cười với Du Phong Hành.

Du Phong Hành nhíu mày: “Sao thế?”

Tô Tinh Thần nhỏ giọng giải thích: “Sợ người ta hiểu nhầm.”

Du Phong Hành ngẩn người, sau đó đánh giá cậu một lượt, cuối cùng tầm mắt rơi vào kiểu tóc quá mức ngoan ngoãn của cậu, cười đến là gợi đòn: “Sư huynh cậu có scandal thì cũng phải là mỹ nữ, chứ cậu thì đã là gì.”

Tô Tinh Thần: ……

Dưới biểu cảm buồn bực của Tô Tinh Thần, Du Phong Hành lại lần nữa nắm tay cậu, hơn nữa còn không ngại mà vuốt ve vài cái, có thể nói là tương đối phóng túng.

Động tác nhỏ này trong mắt người xem vô cùng ám muội, khiến tim đập thình thịch.

Tô Tinh Thần thấy lòng bàn tay ngưa ngứa, cũng không yếu thế mà gãi vào lòng bàn tay của sư huynh.

Bị Du Phong Hành liếc nhìn, hung dữ trừng lại.

Mà một Tô Tinh Thần như vậy, Du Phong Hành không cảm thấy cậu hung dữ, trái lại còn cảm thấy đáng yêu.

“Tô Tiểu Thần, cậu biến thành đứa xấu xa rồi.” Hắn vuốt khóe miệng nói.

“Vậy anh có sợ không?” Tô Tinh Thần tức giận đáp lại, nhưng cậu cũng không muốn nhận lấy đáp án, sư huynh sợ cậu mới là lạ: “Thế chỉ có hai chúng ta đi ăn thôi sao?”

“Ừ.” Du Phong Hành dẫn cậu vào thang máy, lấy cánh tay ngăn cách cậu với nhóm người đi cùng: “Không thì cậu còn muốn ăn với ai?”

“Thư ký Bùi ạ, tôi rất thích anh ấy.” Tô Tinh Thần nói.

Một giây sau lập tức bị sư huynh nắm cằm, đối phương vờ hung dữ hỏi: “Thích thư ký Bùi à? Không thích tôi đúng không?”

Mặc dù Tô Tinh Thần biết sư huynh không hung dữ với cậu thật, thế nhưng đột nhiên bị vậy vẫn sợ hãi theo bản năng, dục vọng sinh tồn trỗi dậy: “Không thể so sánh thế được, thích ai cũng không thích bằng anh.”

Câu này trên thế giới chỉ còn sót lại mỗi mình người này nói mà thôi.

“Thế còn tạm được.” Du Phong Hành vuốt ve chiếc cằm trơn bóng của cậu, nhìn khuôn mặt ửng đỏ kia, trong lòng hơi xao động.

Thế nhưng cửa thang máy đúng lúc này lại mở ra, tạm thời bọn họ chỉ có thể ra ngoài.

Ban nãy Tô Tinh Thần cũng cảm nhận được, sư huynh lại định hôn lên mặt cậu rồi.

Đáng tiếc là bị cắt ngang, cho nên mặt sư huynh xụ xuống.

Chờ đám người tản đi rồi, không khí xung quanh cũng dần trở nên mờ ám, Tô Tinh Thần kéo kéo ống tay áo của Du Phong Hành, thấy hắn nhìn mình liền nghiêng mặt để lộ hai má phớt hồng.

Du Phong Hành rất kinh ngạc, bởi vì thanh niên đang điên cuồng ra ám hiệu với hắn đáng yêu quá mức.

“Cậu…” Hắn trầm giọng cười khẽ hai tiếng, sau đó không phụ lời mời của Tô Tinh Thần, kéo đối phương tới trước người, cúi đầu hôn lên hai má.

Mà không phải hôn phớt qua rồi thôi, mà là hôn đến tận mấy lần.

Cảm xúc ấm áp thăm dò nhiều lần bên khóe miệng Tô Tinh Thần, còn Tô Tinh Thần thì không cảm thấy gì, chẳng qua là cảm thấy sư huynh hôn hơi nhiều, hơn nữa còn mang theo chút phong tao.

“Được rồi.” Tô Tinh Thần hô ngừng, nâng tay lau một bên khóe miệng ươn ướt.

Buổi trưa sau khi ăn cơm xong, cậu hỏi Du Phong Hành có cần phải tới công ty nữa không, rồi đề nghị để cậu tự bắt xe quay về.

Bởi vì cậu thật sự không muốn quấy rầy công việc của Du Phong Hành nữa.

Thế nhưng vừa nói ra đề nghị này, liền bị sư huynh thâm trầm nhìn mình, đổi trắng thành đen nói: “Nhanh vậy đã chán sư huynh rồi à?”

Tô Tinh Thần quả thật…

Chán gì mà chán!

Đúng là đồ kỳ quái, nói kiểu gì vậy không biết.

Cứ xem như cậu còn là sinh viên chưa bước chân ra xã hội, vẫn biết giả như sư huynh thật sự muốn tới Bắc Kinh học tiếp thì sẽ không thể ở lại quản lý công ty được, vậy chẳng phải khoảng thời gian trước khi đi là lúc bận nhất sao?

Trong lòng Tô Tinh Thần chắc nịch như vậy, cho nên mới không muốn quấy rầy đối phương.

Vì để khuyên đối phương chuyên tâm làm việc, cậu bỗng dưng bị ma xui quỷ khiến mà nói ra một câu: “Những ngày sau này của chúng ta còn dài, nhưng nửa tháng tiếp theo của anh, công ty rất cần anh, anh sẽ rất bận.”

Du Phong Hành mới nghe được nửa câu trước đã ho sặc sụa.

Tô Tiểu Thần đang nói gì vậy?

“Haiz, anh cứ làm việc cho tốt trước đi đã, chờ tựu trường rồi chúng ta sẽ đi học, chẳng phải mỗi ngày đều có thể ở chung sao?” Tô Tinh Thần vỗ vỗ lưng sư huynh.

Trong lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ với vị sư huynh dính người của mình.

“Được…” Du Phong Hành vất vả nói.

Hắn nghĩ, nếu có một ngày hắn nổi lên tâm tư xấu xa gì đó, thì đó chắc chắn là lỗi của Tô Tiểu Thần.

“Vậy tôi đi bắt xe đây.” Tô Tinh Thần đứng dậy muốn đi.

“Để tôi tiễn cậu.” Du Phong Hành lập tức nói.

“Không được tiễn tôi.” Tô Tinh Thần nghiêm túc nói: “Sư huynh, anh cứ kè kè bên cạnh tôi như trông con thế, tôi sẽ vĩnh viễn không thể trưởng thành được.”

Du Phong Hành thầm nghĩ, không trưởng thành được càng tốt, lớn rồi sẽ thay đổi rất nhiều thứ.

“Sao lại vậy chứ, gọi cho mình chuyến xe mà cũng gọi là trưởng thành à?” Du Phong Hành cười cười, kéo Tô Tinh Thần ra ngoài: “Về sau sư huynh sẽ dạy cậu cái gì gọi là trưởng thành.”

Bởi vì Du Phong Hành luôn ngay thẳng, vậy nên Tô Tinh Thần cũng gật đầu đầy nghiêm túc: “Tôi sẽ chờ.”

Từ sau hôm đó, Tô Tinh Thần không còn quay lại công ty của Du Phong Hành nữa.

Nhân viên Phong Hành ngày ngày ngóng trông cậu đến, nhưng mỗi lần nhìn thấy chỉ có một mình sếp đi làm thì hơi thất vọng.

Rốt cuộc lời đồn vẫn là lời đồn, xem biểu hiện đứng đắn kia của sếp, sẽ chẳng có ai cho rằng hắn come out thật.

Chờ nửa tháng vẫn không gặp được chuyện tương tự xảy ra, scandal lần này dần trở thành quá khứ trong tâm trí của mọi người.

Tin tức gần đây khiến mọi người kinh sợ nhất là, sếp đột nhiên muốn tới Bắc Kinh học lên, vì vậy giao công ty cho bộ trưởng Diệp quản lý.

Trước buổi tối rời đi, Du Phong Hành đã mời tất cả nhân viên ăn bữa tối.

Cục diện náo nhiệt này chỉ có vào thời điểm cuối năm mà thôi.

Tô Tinh Thần cũng đi.

Mọi người lần thứ hai nhìn thấy cậu mới hiểu rõ, cái scandal này chưa hề lắng xuống, nó vẫn luôn tồn tại!

Mà người Tô Tinh Thần quen biết chỉ có thư ký Bùi, cho nên lúc Du Phong Hành đi xã giao, cậu bèn tìm thư ký Bùi nói chuyện.

“Thư ký Bùi này, người đang uống rượu với sư huynh là ai thế?” Tô Tinh Thần thấy mối quan hệ giữa bọn họ rất tốt nên tò mò hỏi.

Thư ký Bùi ồ một tiếng: “Cậu không nhớ à, đó là bộ trưởng Diệp bên bộ kỹ thuật, ngày đó đã từng gặp cậu ở văn phòng của boss.”

Nghĩ tới đã qua nửa tháng, đứa nhỏ này chắc đã quên rồi, thư ký Bùi bèn nói: “Sếp tới Bắc Kinh học với cậu, để lại cục diện hỗn loạn cho anh ta dọn dẹp, anh ta tức lắm, cho nên mới rót rượu liên tục như vậy.”

“Ra là vậy.” Tô Tinh Thần hiểu ra, gật gật đầu, lại nghe thư ký Bùi nói: “Hai người bọn họ là bạn cùng học cấp ba, tình cảm sâu đậm không ai sánh được, mà tôi với giám đốc Kế là bạn học cùng khóa thời đại học, nói ra cũng đều là đàn anh đàn chị của cậu.”

Thư ký Bùi chuyển đề tài, hỏi Tô Tinh Thần: “Cậu quen boss bao lâu rồi?”

Tô Tinh Thần suy nghĩ một lát, nói: “Năm, sáu, bảy, tám, tầm khoảng bốn tháng.”

Thư ký Bùi kinh ngạc, ồ?

Kế Giai Doanh vốn không định nghe trộm, có điều cô vừa đi tới đã nghe được cuộc trò chuyện giữa thư ký Bùi và Tô Tinh Thần, nghe vậy cũng tỏ vẻ không cần phải ngạc nhiên như thư ký Bùi.

Nhưng cô nhanh chóng lướt qua bọn họ đi về hướng sếp đang bị rót rượu, không phải đi giải vây, mà là đi chúc rượu!

Bộ trưởng Diệp thấy một nhân vật hung dữ khó chơi hơn cả mình tới, hả hê lui sang bên cạnh xem kịch vui.

Đột nhiên anh ta nhìn thấy lão Bùi đang tập trung nói chuyện với thanh niên, trong lòng thầm thấy buồn cười.

Nhưng nhìn khuôn mặt non trẻ của Tô Tinh Thần, lại nhìn Kế Giai Doanh đã ở cạnh Du Phong Hành mấy năm chưa rớt đài, giận không có chỗ chém.

Diệp Tiếu Hàn ngà ngà say đi tới, phá vỡ bầu không khí hài hòa giữa thư ký Bùi và Tô Tinh Thần: “Ai cũng đang uống rượu mà hai cậu làm gì thế? Giả vờ trong sạch à?”

Thư ký Bùi lập tức đẩy anh ta ra: “Lão Diệp, anh say rồi, đi đi đi, đừng quấy rối ở đây.”

Uống rượu gì chứ, Du Phong Hành đã sớm dặn anh ta không được để Tô Tinh Thần uống dù chỉ một giọt rượu rồi.

“Này em trai, cậu thì sao?” Diệp Tiếu Hàn không để ý tới sự xua đuổi của thư ký Bùi, sấn lại Tô Tinh Thần từ hướng khác: “Nào, uống với anh một chén.”

Tô Tinh Thần nhìn chén rượu bị nhét vào trong tay, ngẩn ra không kịp phản ứng, chỉ ngửi được hương rượu nồng đậm tản ra, lan vào trong mũi.

“Ấy, cậu không uống thứ này được!” Thư ký Bùi cuống lên, định ra tay giật lấy.

Diệp Tiếu Hàn vỗ tay anh ta cái bốp: “Một chén rượu nhỏ thôi mà, cậu câm miệng cho tôi.”

Ai cũng che chở như trẻ con ba tuổi, nhìn mà thấy tức.

Cũng có phải là đứa thiểu năng không thể tự gánh vác cuộc sống đâu, Diệp Tiếu Hàn thầm nghĩ.

Tô Tinh Thần nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Du Phong Hành, vì cậu rất nhạy cảm, biết vị bộ trưởng Diệp này vốn không mang ý tốt đến.

“Đừng nhìn nữa, cậu ta đang uống rượu với người yêu cũ.” Diệp Tiếu Hàn xoa khóe miệng nói: “Vốn đã bị anh chuốc rượu tới mức sắp ói ngược, thế nhưng bạn gái cũ tới chúc rượu, cậu ta không dám không uống.”

Tô Tinh Thần mở to mắt, lại nhìn giám đốc Kế xinh đẹp, thì ra bạn gái cũ của sư huynh là vậy à?

Diệp Tiếu Hàn chỉ nhìn thấy kinh ngạc từ trong đôi mắt của Tô Tinh Thần, ngoài ra không còn gì khác.

Anh ta không khỏi ngạc nhiên, chẳng lẽ chuyện không đúng như mọi người vẫn nghĩ?

Hay Du Phong Hành đơn phương cậu ta?

Muốn biết việc này rốt cuộc là như thế nào cũng không phải khó.

Diệp Tiếu Hàn trầm giọng nói với Tô Tinh Thần: “Cậu không uống rượu anh mời, có phải là xem thường anh không?”

Tô Tinh Thần dở nhất là đối phó với tình huống bắt bẻ này, nghe vậy đành phải lắc đầu: “Không phải, chỉ là tôi không biết uống rượu thôi.”

Cậu liếc cốc trà, cẩn thận nói: “Hay là tôi lấy trà thay rượu nhé?”

Diệp Tiếu Hàn nở nụ cười ghét bỏ, bĩu môi nói: “Cậu không muốn uống cũng được, vậy cậu đi chúc lão Du một chén đi, hắn mà uống coi như bỏ qua.”

Thuận theo ánh mắt của anh ta, Tô Tinh Thần nhìn về phía Du Phong Hành vừa mới ngửa đầu uống một chén…

Tuy rằng không nhìn ra sự khó chịu trên mặt sư huynh, nhưng uống nhiều rượu như vậy không khó chịu mới là lạ.

Hơn nữa dạ dày của sư huynh cũng không được tốt.

Tô Tinh Thần nghĩ tới những điều đó, tỏ vẻ thấy chết không sờn bóp mũi lại, cầm rượu lên đổ vào miệng…

Ngay lúc này, một bàn tay ngăn cậu lại, đoạt lấy cái ly của cậu.

“Lão Diệp, cần gì phải làm khó cậu ấy.” Du Phong Hành vừa đổ rượu vào miệng, vừa liếc nhìn Diệp Tiếu Hàn đang làm chuyện xấu.

Những nhắc nhở ẩn chứa trong đó, Diệp Tiếu Hàn đều thấy được.

“Chà chà.” Diệp Tiếu Hàn hiểu rồi.

Bất kể là cậu chàng kia có tình ý hay không, thì lão Du của bọn họ chắc chắn là có.

“Ngại quá, tôi phải tới phòng vệ sinh.” Du Phong Hành uống hết chén rượu kia, đặt ly xuống bàn, sau đó ôm vai Tô Tinh Thần: “Đi, cậu đi với sư huynh một chuyến.”