Tôi Được Tổng Tài Sủng Nịnh!!

Chương 17: 17 Cưỡng Hôn!

Về đến khách sạn

Doãn Đình Nghiêm đặc biêt lo lắng cho Du Nhiên, cúi người khuyên cô đi ngâm nước nóng cho thả lỏng đi, đúng là người đàn ông ngoài lạnh trong nóng mà…Du Nhiên nhìn thấy sự quan tâm ấy của Doãn Đình Nghiêm cũng chỉ lặng lặng đồng ý.

Ngâm mình trong bồn tắm, cô lại nghĩ ngợi về những gì Đình Nghiêm làm cho mình ngày hôm nay.

Nếu anh ấy không đến kịp thời cứu nguy, không chắc cô còn ở đây mà tận hưởng như thế này được… Nhưng nghĩ đi vẫn phải nghĩ lại, nếu anh phát hiện ra bí mật đằng sau cô chính là người vợ nổi nốt đỏ kia của anh, không biết anh sẽ có phản ứng như thế nào, có chắc là anh sẽ cứu cô nữa không hay lại nhẫn tâm vứt cô vào hồ nước dìm chết không cơ chứ, bởi nếu làm thế thì anh ta sẽ không cần lấy…

Đầu óc Du Nhiên đúng là não cá vàng, bấy giờ cô mới phát hiện ra mình chưa đem theo bộ quần áo sạch nào vào phòng tắm cả.

Ở bên ngoài, Doãn Đình Nghiêm đang yêu cầu thuộc hạ giải quyết một số việc liên quan đến nhà họ Lâm kia.

- Doãn Nhất, hủy bỏ hết những gì đã bàn hợp tác với tổng giám đốc Lâm sáng nay đi, bồi thường tiền hủy hợp đồng, dừng tất cả hợp tác.

- Vâng thưa cậu chủ.

Doãn Đình Nghiêm thở dài một hơi, nghĩ lại hoàn cảnh trước đó của Du Nhiên, nhìn thấy Du Nhiên nhắm nghiền mắt, tâm trạng anh lúc đó vô cùng hoảng hốt cứ nghĩ rằng anh thật sự đã mất cô..

cũng may chỉ là một phen hú vía…

Du Nhiên nhìn thấy Doãn Đình Nghiêm đã giải quyết xong công việc, liền gọi khẽ:

- Doãn Đình Nghiêm…

- Du Nhiên? Có chuyện gì sao?

- Anh, anh lấy giúp tôi một bộ đồ được không? – cô dè dặt nhờ vả anh.

- Được, em đợi một chút.

Vào phòng, mở vali của Du Nhiên ra, anh khá bất ngờ trước phong cách ăn mặc của cô, không những thế còn mặt dày đi đến trước cửa phòng tắm hỏi cô muốn mặc nội y màu gì… Du Nhiên ở trong thầm nguyền rủa tên chết tiệt Doãn Đình Nghiêm sao hắn có thể vô sỉ đến mức như vậy chứ!

- Anh… anh lấy đại một bộ là được!

- Vậy tôi thay em quyết định nhé, em đưa tay ra, tôi đưa cho em.

- Để đồ vào tay tôi!

Nhìn thấy bàn tay nhỏ nhắn của Du Nhiên chìa ra bên ngoài, Doãn Đình Nghiêm không kìm được lòng mà bắt lấy tay cô, muốn giúp cô mặc quần áo, cũng may lời nói sau đó của Du Nhiên đã khiến anh tỉnh táo trở lại.

- Đồ lưu manh, trong đầu anh đang nghĩ gì vậy hả? Mau đưa đồ cho tôi!

- Du Nhiên..

trong đầu tôi toàn là em!

- Doãn Đình Nghiêm anh đã nói sẽ không cưỡng ép tôi.

Anh không được nuốt lời, tôi tự biết lo cho bản thân nên anh không cần lo.

Đình Nghiêm buông tay cô ra trong tiếc nuối, tự nói với lòng mình bình tĩnh trở lại: “Vừa nãy mình bị gì vậy… tự nhiên không thể khống chế được…”.

Nhìn thấy Du Nhiên bước ra khỏi phòng tắm, mặc cho cô muốn trốn anh đi chăng nữa, anh vẫn một mực kéo cô lại ôm cô thật chặt mà giãi bày lòng mình:

- Xin lỗi Du Nhiên, hôm nay tôi lại để em chịu thiệt rồi.

- Anh buông tôi ra trước đi đã.

Doãn Đình Nghiêm, hôm nay cảm ơn anh, rất cảm ơn anh đã cứu tôi trong lúc tôi tuyệt vọng nhất, khoảnh khắc ấy, tôi giống như gặp được thiên sứ vậy.

Mặc dù anh chẳng giống thiên sứ chút nào…

Úi giời, tất nhiên Doãn Đình Nghiêm đâu thể để hai tiếng “Cảm ơn” nghe lọt tai như vậy chứ, cái gì cũng có giá của nó..Du Nhiên lùi bước dè chừng trước sự áp sát của Doãn Đình Nghiêm, anh áp sát cô vào tường, chống tay bao vây lấy bắt cô đối mặt với anh.

Ánh mắt thâm tình cuốn lấy cô, bắt chuẩn xác môi cô mà hôn xuống.

Ban đầu, nụ hôn chỉ là nhẹ nhàng lướt qua nhưng một khắc sau, Doãn Đình Nghiêm ôm cả người cô vào lòng mà đón nhận nụ hôn mãnh liệt của anh.

Du Nhiên khá bất ngờ trước hành động này của anh.

- Ưm…

Cô muốn tránh cũng không tránh được, chỉ biết khẽ “ưm” lí nhí trong cổ họng nhưng cô cũng đâu ngờ anh thừa cơ hội đưa lưỡi vào quấn quýt với chiếc lưỡi đinh hương của cô, mút mát hết vị ngọt của nó.

Tâm trí cô như đang nhảy nhót ở trong lòng, mặc dù lý trí mách bảo cô phải đẩy anh ra, không thể lún sâu nữa nhưng cơ thể cơ lại không làm chủ được mà nhiệt tình đáp trả anh.

Dứt nụ hôn, anh cảm thấy cô đang dần mất đi hơi thở liền luyến tiếc buông ra, lúc này cô mới có thể lấy lại hơi thở đều dặn cúi gằm mặt xuống tránh ánh mắt trìu mến của anh.

- Doãn Đình Nghiêm, sao anh có thể làm vậy…

- Chẳng phải em nói muốn cảm ơn tôi mà, tôi chỉ đòi quà thôi, có gì không đúng à?

- Du Nhiên, em nghỉ ngơi sớm đi, chuyện hôm nay tôi sẽ cho em một câu trả lời thích đáng.

Doãn Đình Nghiêm xoa đầu trấn an tinh thần cô.

Tối ngày hôm sau, tổng giám đốc Lâm và con gái độc nhất vô nhị của ông ta Lâm Ánh Tuyết mon men đến khách sạn xin lỗi Doãn Đình Nghiêm hòng kéo lại một chút lòng tin của anh để tiếp tục hợp tác..

- Tổng giám đốc Doãn, thật ngại quá, làm phiền cậu rồi.

Hôm nay tôi đến đây là vì chuyện của con gái tôi, nó đã phạm phải lỗi tày trời, sau khi tôi biết chuyện thì cũng đã rat ay dạy dỗ con bé, bây giờ con bé đến xin lỗi cậu… Còn không mau xin lỗi cậu chủ Doãn đi!

- Tổng giám đốc Doãn, xin lỗi hôm qua tôi thật sự không phải cố ý, anh khoan dung độ lượng tha thứ cho tôi lần này, được không?

- Cô Lâm, hình như người cô cần xin lỗi không phải tôi nhỉ?

Đứng trước mặt Doãn Đình Nghiêm, Lâm Ánh Tuyết khép nép buộc phải nghe theo lời cha.

Doãn Đình Nghiêm tỏ vẻ khó chịu trước thái độ của Lâm Ánh Tuyết, quay sang hỏi Du Nhiên có muốn chấp nhận lời xin lỗi này không.

Du Nhiên cũng không phải dạng vừa, ra sức khiêu khích, thuận miệng đưa điều kiện..

- Tổng giám đốc Lâm, hôm qua tôi suýt nữa thì bị chết đuối, bây giờ vẫn còn rất sợ hãi.

Vừa hay dưới tầng có một hồ bơi, chỉ cần cô ấy nhảy xuống thì hợp đồng của ông và tổng giám đốc Doãn vẫn sẽ tiếp tục.

Chưa kịp để con gái xem xét yêu cầu của Du Nhiên, ông Lâm đã đồng ý ngay làm cho Lâm Ánh Tuyết mặt mày tái mét.

- Không bố ơi! Con không nhảy, có chết con cũng không nhảy! Là bố bảo con dụ dỗ Doãn Đình Nghiêm mà, bố không được đối xử với con như vậy!

- Tổng giám đốc Doãn, cậu đừng nghe nó nói bậy, cậu yên tâm! Tôi nhất định sẽ giải quyết chuyện này!

Lâm Anh Tuyết chưa kịp đinh thần lại đã bị ông Lâm kéo đi mất.

Lúc này, Doãn Đình Nghiêm quay sang phía Du Nhiên ngày mai hai người họ sẽ về.

Du Nhiên chỉ đành ậm ừ cho qua, mấy ngày hôm nay sự việc đã làm cô đủ thảm hại rồi, cô tự nhắc nhở lòng mình sẽ không bao giờ đi công tác cùng anh nữa..