Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 23: 23 Bắt2

Ai nấy đều phấn khích vui mừng vì đã thành công đẩy lùi được quái vật.

Khuôn mặt của những người đang hồi phục sau khi được healer chữa trị đầy ắp tiếng cười và niềm vui sướng.

"Hah, tôi mừng thật đấy."

Min Ah-rin đến xem tình trạng của các thành viên trong hội với nhóm healer, nói với một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

"Nhiều thật....!tôi đã rất sợ hãi."

"Cánh cổng đã được phân hạng chưa?"

"Tôi không biết nữa....!tôi nghĩ nó sẽ được phân là cấp S."

Là cấp S à.

Tôi thấy Cheon Sa-yeon đang nói chuyện với Park Geon-ho từ xa.

Đã sáu ngày trôi qua kể từ khi tôi bước vào cổng.

Đích đến, nơi mà cổng thoát dự kiến ​​sẽ ở đó cũng khá gần.

Sắp đến lúc con boss xuất hiện rồi.

Đã là boss rơi ra vật phẩm cấp SS nên đương nhiên phải là cấp SS rồi.

Tôi nhìn các hội viên đang tập trung xung quanh đốt lửa trại.

Tôi không nghĩ rằng mọi người có thể tưởng tượng được rằng một con boss cấp SS sẽ xuất hiện đâu.

Nếu tôi biết sự thật, tôi sẽ không ngồi ung dung đốt lửa trại như thế này.

Cheon Sa-yeon, tên khốn.....!có vẻ đến cuối hắn vẫn sẽ không nói gì về con boss đó nhỉ.

Thế quái nào mà Cheon Sa-yeon lại phát hiện ra cánh cổng này là cấp SS cơ chứ?

Theo tiểu thuyết, Cheon Sa-yeon đã đánh cắp cánh cổng từ Ha Tae-heon và lấy được vật phẩm cấp SS.

Vô dụng thật.

Sẽ thật tuyệt nếu biết con boss là loại quái vật nào.

Hôm nay là tôi chỉ ăn may thôi, nhưng tôi không chắc là sẽ gặp may thêm lần nữa khi đối đầu với boss cấp SS đâu.

Cheon Sa-yeon sẽ ổn vì hắn có cùng cấp bậc với con boss, nhưng rõ ràng là các thành viên khác thậm chí sẽ không thể trụ vững nổi.

Sau cùng, không có cách nào khác ngoài việc để nó cho mình Cheon Sa-yeon.

Nếu là Cheon Sa-yeon, một mình hắn cũng cân được.

Tôi nhớ lại những bước di chuyển của Cheon Sa-yeon khi hắn xử lý con quái vật trung cấp.

"....."

Tôi liếc nhìn xung quanh với dòng suy nghĩ vụt qua tâm trí.

Tôi không thấy Cheon Sa-yeon đâu, người vừa ở cùng Park Geon-ho lúc nãy.

Tôi quá lười để quan sát khắp nơi, nhưng nó cũng khá quan trọng khi duy trì làm vậy.

Min Ah-rin nắm lấy cổ tay tôi khi tôi chuẩn bị di chuyển để tìm Cheon Sa-yeon.

"Đi cùng đi, Yi-gyeol- ssi!"

"Vâng?"

"Mọi người đều muốn gửi lời chào đến Yi-gyeol- ssi đấy.

Đi nào!"

"Ồ, ừm...."

Đó là một bước tiến bất ngờ.

Mọi người chào đón tôi nồng nhiệt khi tôi bị Min Ah-rin kéo đến với vẻ bối rối.

"Ồ! Người mà được Hội trưởng ôm đi đây mà!"

"Quào, đúng rồi! Xin chào~ Tên tôi là Kim Ji-hoon từ nhóm tầm gần."

Tôi mỉm cười ngượng nghịu và nắm lấy bàn tay đang bất ngờ chìa ra với tôi.

"Rất vui được gặp anh."

"Tên của cậu là gì?"

"Tên cậu ấy là Yi-gyeol- ssi, Han Yi-gyeol- ssi!"

"Han Yi-gyeol- ssi nhận lấy cái này đi.

Là cháo ấm đấy."

"C-cảm ơn anh."

Trong thoáng chốc, một bát cháo ấm nóng đã được đặt trên tay tôi.

Min Ah-rin cũng đi bắt cóc Kim Woo-jin tới, cái người đang ngồi yên bên cạnh tôi, sau khi để tôi ngồi vào một chỗ còn trống.

Kim Woo-jin được đưa đến mà không có thời gian để từ chối mang vẻ mặt kỳ lạ khi nhận được một bát cháo.

"Ôi, tôi đói chết mất! Giờ thì tôi sẽ sống thêm được tí nữa ha."

"Cậu suýt bị một con quái vật cắn rách cổ đấy thế mà cậu chỉ thấy đói thôi sao?"

"Này, tại sao giờ này anh còn nhắc đến quái vật vậy? Nó sẽ làm thức ăn mất ngon đấy!"

"Tôi thừa nhận là nó trông rất kinh khủng.

Có phải là loại ở phía Bắc đó không? Mấy con quái vật xuất hiện sau cùng ấy.

Tôi suýt nữa thì ói ra khi nhìn thấy chúng đấy."

"Dừng lại!"

Cậu ta hét lên khi mặt nhăn lại.

Mọi người phá lên cười sảng khoái.

Trong khi tôi đang ngơ ngác nhìn cảnh đó, Kim Woo-jin vỗ vào vai tôi.

"Sao cậu không ăn?"

"Ồ! à."

Sau đó tôi đưa mắt nhìn xuống bát cháo.

Đó là một món cháo rau bình thường, và do mùi mặn bốc lên khiến bụng tôi cũng đói theo.

Tôi cẩn thận xúc một thìa rồi cho vào miệng.

"Nhân tiện, ừm....!Han Yi-gyeol- ssi?"

"Vâng?"

"Cậu là người độc lập thật hả? Đội trưởng đã nói về cậu như vậy."

"Phải ha! Tôi đã nghĩ cậu là một thành viên trong hội đấy nhưng khá bất ngờ khi biết cậu lại đi độc lập."

"Cậu có năng lực tốt thế này, vậy sao còn đi độc lập? Hạng A, đúng không nào?"

"Năng lực của cậu là gió nhỉ?"

"Phải rồi.

Đội trưởng và Hội trưởng đã lơ lửng trên không mà."

"Tuyệt vời thật.

Cái đó tiêu hao rất nhiều năng lượng lắm nhỉ?"

"Vậy thì bay nó có dễ không?"

Nhiều câu hỏi đến từ mọi hướng.

Tôi toát mồ hôi lạnh khi bối rối trước tình huống mà tôi chưa bao giờ gặp phải trước đây.

Không, nó có ổn không khi tin tức rằng tôi đi độc lập được lan truyền như thế này?

Tôi nhìn quanh một lúc rồi gật đầu.

"Đúng vậy.

Tôi đi độc lập...."

"Ừh, vậy là cậu thực sự là chơi độc lập hả?"

"Thật ngại quá! Hay là gia nhập Hội của chúng tôi đi!"

"Khoan, sau đó, cậu sẽ đến bộ phận nào? Vị trí phụ tá chăng?"

"Cơ mà, cậu ấy là hạng A với năng lực nguyên tố thì thật lãng phí nếu cậu ấy chỉ đi hỗ trợ."

"Vậy thì, nếu đi cùng Đội trưởng thì có ổn không nhỉ? Lúc nãy tôi có chọc anh ta chút, có vẻ như là anh ta đang muốn hốt Han Yi-gyeol- ssi lắm đấy."

....Gì? Ai cơ?

"Đội trưởng Park ấy, cha nội đó luôn phát điên khi tìm thấy một năng lưc giả mà anh ta thích.

Câu chuyện thường ngày ấy mà."

"Anh ta phàn nàn về việc thiếu người trong nhóm.

Một khi chúng ta ra khỏi cổng, chắc chắn anh ta sẽ bám dính lấy Han Yi-gyeol- ssi đi khắp nơi cho xem."

"Ừm, Chuẩn đét luôn....!khả năng rất lớn luôn đấy."

Tôi buộc mình vào cuộc trò chuyện khủng khiếp với một nụ cười.

.

Đam Mỹ Sắc

"Haha, tôi không nghĩ Đội trưởng có tính cách như vậy...."

"Đó chỉ là mặt ngoài thôi."

"Khuôn mặt của anh ta trông cũng ưa nhìn phết.

Nhưng cái phần bên trong của anh ta như hạch."

"Đội trưởng Park nổi tiếng mà.

Tôi chỉ nói với Han Yi-gyeol- ssi cái này thôi, nhưng nếu Đội trưởng Park đề nghị cậu vào nhóm của anh ta ấy thì cậu nên từ chối đi.

Cái chỗ đó là địa ngục trần gian đấy."

"Chỉ có mình nhóm đó thôi? Bản thân Cục Tác Chiến Đặc Biệt đã là cái ổ của những kẻ điên rồ rồi!"

"Tuy nhiên, Đội trưởng Park là người tệ nhất luôn.

Lần cuối khi tôi chạm mặt với nhóm của anh ta ở hành lang, toàn thân bọn họ đều bê bết máu rồi còn cười khằng khặc nữa ấy.

Thật ghê rợn mà.....!yeesh!"

"Ôi trời.

Tôi nghe nói họ cũng đã đến cánh cổng Trung Đông đúng không?"

"Họ đi vào tháng trước.

Tôi nghe nói họ đã quét sạch nó trong bốn ngày bốn đêm."

"Quào, phía bên Trung Đông thực sự rất khủng khiếp và bên trong cánh cổng cũng không được ổn định nữa.

Thật là điên rồ.

Nếu là tôi, tôi sẽ không bao giờ vào đó đâu."

Tôi mỉm cười và duy trì cuộc trò chuyện cứ lặp đi lặp lại trong đầu.

Nếu Park Geon-ho đề nghị với tôi cái công việc như họ đã nói, tôi sẽ bỏ chạy mà không thèm ngoái lại nhìn đâu.

Tôi đã nghĩ chỉ có Cheon Sa-yeon đã khùng điên lắm rồi, nhưng Park Geon-ho cũng khùng chẳng kém.

Cứ như vậy, tất cả chúng tôi ăn uống và trò chuyện đến tận khuya.

Kim Woo-jin, người luôn cảnh giác xung quanh, cũng đang nhấm nháp đồ ăn nhẹ như để trấn tĩnh lại và Min Ah-rin thì đi nói chuyện với nhóm healer về điều gì đó và tươi cười rạng rỡ.

Giữa sa mạc tăm tối, khuôn mặt của những người được thắp sáng bên ngọn lửa trại ấm áp trông thật thoải mái như thể họ đang đi một chuyến du ngoại vậy.

Thấy vậy, tôi cũng cười tủm tỉm theo.

Một ngày như này sẽ ổn thôi.

Xem xét tình hình, tôi đã cố gắng nói một chút về cánh cổng với Cheon Sa-yeon và chia sẻ một số thông tin cấp hạng với họ.

Nhưng bầu không khí không phù hợp để thảo luận về một chủ đề như vậy.

Chà, tôi đoán chúng tôi cần nghỉ ngơi nhiều thế này để mà có thể sống sót.

Sau một hồi lâu, tôi cũng bám rễ vào chỗ ngồi với tâm thế thoải mái ấy.

- -----------------------------------------

Qua ý thức mơ hồ, tôi có thể ngửi thấy mùi gỗ cháy.

Tôi thấy ngọn lửa đã được dập tắt khi chỉ còn thấy khói.

Khi tôi ngẩng đầu lên tôi có thể nghe thấy tiếng cơ thể mình kêu răng rắc.

Sau khi tôi ngủ với tư thế nằm ngửa trên đống hành lý, thể chất của tôi không được tốt lắm.

Tôi duỗi người ra và đi đến chỗ những người khác đang tụ tập.

"Buổi sáng tốt lành."

"Yi-gyeol- ssi."

Min Ah-rin đang đứng bọc trong chăn nhìn tôi.

Không khí vào sáng sớm, khi ánh sáng xanh thẳm đang chìm xuống, không hiểu sao lại thật mát mẻ.

"....!Có chuyện gì vậy?"

Tôi có thể thấy các thành viên trong hội đang xì xào về điều gì đó.

Min Ah-rin, với vẻ mặt phức tạp trả lời câu hỏi của tôi sau khi hạ giọng thấp xuống.

"Đó.....!Có vẻ như xác của đám quái vật đã biến mất."

"Xác quái vật?"

"Vâng.

Những con quái vật chúng ta đã giết ngày hôm qua.

Chúng tôi không thể xử lý hết chúng được vì có quá nhiều và chúng còn quá lớn.....!nhưng chúng đã biến mất hoàn toàn rồi."

Hôm qua á, tôi chuyển sự chú ý của mình đến vị trí nơi mà xác quái vật nằm rải rác ở đó.

Như Min Ah-rin đã nói, nơi ấy trống không.

Như thể cái xác nó vốn đã không tồn tại ngay từ đầu.

"Lúc trước đống xác đó vẫn còn chưa biến mất."

"Tôi có linh cảm không tốt về điều này.

Không phải một hoặc hai, mà rất nhiều trong số chúng đã biến mất cùng lúc."

"Ai đã thức dậy vào buổi sáng?"

"Tôi ấy.

Nhưng thực sự lại không có gì xảy ra cả.

Nó yên ắng lắm....!Tôi chỉ nhận ra là chúng đã biến mất rồi thôi."

"Chết tiệt, tôi chết khiếp rồi đấy."

Khi sự náo động ngày càng lớn, Kim Woo-jin đến bên cạnh tôi.

Chân mày nhăn lại và đôi mắt đỏ ngầu trông khá mệt mỏi.

"Tốt hơn hết anh nên giải thích điều đó với Đội trưởng trước."

"Tôi sẽ làm vậy."

Trước lời nói của tôi, một người đàn ông gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

Đêm qua, anh ấy là hội viên của nhóm tầm gần tự giới thiệu mình là Kim Ji-hoon nhỉ.

"Đội trưởng Park đâu?"

"Anh ta đã cùng với Hội trưởng ở đằng kia....!ah?"

Người phụ nữ đang giải thích cho Kim Ji-hoon đột nhiên dừng mọi hành động của mình lại và đứng im.

Khuôn mặt ngạc nhiên của cô dần trở nên hoảng hốt.

"Gì vậy? Cái gì thế này?"

"K-không, tôi....!cơ thể tôi...."

Sarararak.

Nghe thấy tiếng cát mịn chảy xiết.

Người phụ nữ đứng yên dần dần bị cát nhấn chìm.

Kim Ji- hoon chắc chắn cũng nhìn thấy điều tương tự như tôi, nên anh ta nhanh chóng nắm lấy cánh tay của người phụ nữ.

"C- cái gì!"

"Sao lại là cát....!"

"Ra khỏi đó ngay!"

Kim Ji-hoon dùng sức kéo cô ấy, nhưng người phụ nữ thậm chí còn không nhúc nhích.

Người phụ nữ bị hút vào trong cát dâng lên đến đùi ngay lập tức, kêu lên với khuôn mặt tái nhợt.

"Tôi- tôi không biết.

Tôi không thể....!tôi không thể di chuyển!"

"Chết tiệt! Cái quái gì thế!"

"Là một con quái vật hay cái gì đó? Đi tìm nó ngay!"

Cơ thể người phụ nữ liên tục bị kéo xuống cát.

Tôi nhanh chóng vực dậy tinh thần.

Tôi vung tay để gạt hết cát đi.

"Tại sao....."

Năng lực của tôi không kích hoạt được.

Không, năng lực của tôi không có tác dụng với cát.

"Năng lực của tôi không hoạt động!"

"Của tôi cũng vậy!"

"Chết tiệt, tại sao! Tại sao năng lực của chúng ta.....!"

Tôi một lần nữa cố gắng sử dụng năng lực của mình để nâng người phụ nữ lên, nhưng nó không thành công.

Những tiếng hét kinh hoàng từ những thành viên trong hội, những người cố gắng sử dụng năng lực của họ như tôi để cứu người phụ nữ đến từ mọi hướng.

"Hức, ực....!tôi sợ...."

Người phụ nữ ngập đến tận cổ run rẩy bật khóc.

Bất chấp mọi nỗ lực của những người xung quanh để đưa cô ấy ra ngoài, người phụ nữ đã hoàn toàn biến mất trong cát.

Một sự im lặng nặng nề khủng khiếp giáng xuống.

Khuôn mặt của người phụ nữ đã biến mất trông thật quen thuộc.

Cô ấy là người hôm qua đã cười và đưa bát cháo cho tôi.

"Chúng ta— chúng ta phải ra khỏi đây ngay bây giờ...."

"Ah — aaaaargh!"

Nhìn lại tiếng hét chói tai, tôi thấy một thành viên khác trong hội có bắp chân bị chôn vùi trong cát giống như người phụ nữ vừa nãy.

Tôi hít một hơi thật sâu.

"K-không!"

"Chết tiệt, tôi không thể di chuyển!"

"Tôi— tôi không muốn điều này....! Tôi không muốn điều này!"

Có tiếng la hét ở khắp nơi.

Kim Ji-hoon quỳ xuống với khuôn mặt trống rỗng, cũng bắt đầu chìm dần.

Vô tình, tôi nắm lấy cánh tay của Kim Woo-jin và Min Ah-rin, những người đang đứng cạnh tôi.

Tay tôi không ngừng run lên.

"....!không sao cả.

Tôi sẽ nhấc cô lên trên không...."

Tôi đã cố gắng bình tĩnh nhất có thể.

Tôi thử sử dụng năng lực của mình ngay lập tức.

".....Yi-gyeol— Yi-gyeol- ssi."

Tôi có thể nghe thấy giọng nói run rẩy của Min Ah-rin.

Ah.

Tôi không thể.

Tôi nhắm chặt mắt và mở chúng ra.

Từ từ, tôi quay đầu lại nhìn Min Ah-rin.

Cơ thể Min Ah-rin đang dần chìm xuống.

"....."

Tay tôi run rẩy, nhưng tôi cố gắng phớt lờ nó và sử dụng năng lực của mình.

Nhưng gió chỉ ở trong tay tôi và không thể đến được với Min Ah-rin.

Min Ah-rin, người đang ngơ ngác theo dõi hành động của tôi, cắn chặt đôi môi run rẩy nhắm mắt lại.

Nước mắt lăn dài trên má cô..