Tôi Không Muốn Tái Sinh Thế Này

Chương 44: 44 Hãy Cẩn Thận3

Vết thương không thể chữa khỏi hoàn toàn được.

Tôi cũng không thể đòi hỏi gì hơn từ hai healer đã đến giới hạn khi họ cố đẩy chất độc ra khỏi người tôi.

"Tôi sẽ tự làm.

Cảm ơn đã giúp tôi điều trị."

Tôi đưa tay với lấy cuộn băng từ healer đang mang vẻ bối rối.

Khi healer đó nhìn tôi với vẻ hối tiếc.

"Tôi xin lỗi.

Tôi mới chỉ thức tỉnh thành healer dạo gần đây, thế nên tôi chưa học được gì nhiều."

"Tôi cũng thế...."

....!Thiếu nhân lực thật sự.

"Không sao đâu.

Hai người cứ quay lại nghỉ ngơi đi."

Khi các healer rời đi, Cheon Sa-yeon quay trở lại sau một thời gian vắng bóng, nhìn thấy cuộn băng trên tay tôi, Cheon Sa-yeon liền nhướng mày.

"Dùng cái này thay cái đó đi."

Cheon Sa-yeon lấy cuộn băng hạng thường từ tay tôi và lấy ra một cuộn băng khác từ kho lưu trữ của mình.

Khi tôi nhìn vào cuộn băng ấy và nhận ra dòng năng lượng này.

"Là băng cấp A mà lần trước anh nói đến à?"

"Nó sẽ giúp cầm máu nếu sau này vết thương có bị rách."

Cheon Sa-yeon tháo băng từ tay hắn rồi quấn băng quanh vai và cánh tay của tôi bằng những cử chỉ khéo léo.

"Cheon Sa-yeon, còn tay anh....!"

"Đừng bận tâm."

Ngón tay của Cheon Sa-yeon đúng là bị thương thật kìa, là do tôi đã dùng hết sức cắn nó khi cố chịu cơn đau khi nãy nhỉ.

Ít ra cơ thể của hắn là hạng SS, chứ nếu đó mà là ngón tay của một người bình thường thì hẳn là sẽ nghiêm trọng lắm đây.

"Đây là một cổng cấp A, còn có tôi và cả Woo Seo-hyuk nữa thế nên tôi đã cố ý để healer tốt cho một đội phá cổng khác."

Ánh mắt của Cheon Sa-yeon nhìn vào vai tôi.

"Có lẽ tôi đã chọn lựa sai rồi nhỉ."

"Do tôi mất cảnh giác thôi."

Sau khi băng bó xong và thay áo mới, cũng như xác nhận không có ai xung quanh, tôi khẽ hỏi.

"Anh đã tìm ra nguyên nhân chưa?"

"Theo báo cáo từ khả năng kiểm định viên thì chỉ có cấp hạng bất thường tăng lên, còn đâu ngoài cái đó ra thì không có gì nữa."

"Cấp S hiện tại là bao nhiêu thế?"

"31,2%.

Trước đó, nó là 24,6% cấp A."

Vậy là nó đã tăng từ 24,6% cấp A lên 31,2% cấp S à.

"Với chênh lệch nhiều như này, tôi không nghĩ nó sẽ lên thành cấp SS được đâu."

"Cấp S+ cũng có thể lắm."

Khi tôi nói vậy, Woo Seo-hyuk tiến lại gần tôi.

"Vết thương của cậu sao rồi?"

"Ừm, nếu anh mà không đến kịp lúc đó thì nó đã thảm hơn rồi, cảm ơn anh đã giúp."

Tôi cảm ơn Woo Seo-hyuk.

"Không, hơn nữa...."

Trong một khắc ngắn ngủi, Woo Seo-hyuk chạm mắt Cheon Sa-yeon rồi tiếp tục.

"Tôi đã có thể bay xuyên suốt trận chiến, đó là năng lực của Han Yi-gyeol- ssi à?"

"Vâng, năng lực của tôi là gió.

Anh có thấy phiền không?"

Woo Seo-hyuk lắc đầu.

"Nhờ cậu mà tôi có thể xử lý đám quái vật dễ dàng hơn nhiều.

Đáng kinh ngạc là gió có thể sử dụng theo cách này đấy."

"Hạng A thì sao mà cân nổi kẻ địch hạng S, cơ mà dù thế thì tôi vẫn phải giúp một tay chứ."

Woo Seo-hyuk lặng thinh một lúc trước lời nói của tôi.

Anh ta nhìn tôi với ánh mắt có phần phức tạp rồi nói.

"Tôi có nghe đến khi tôi xem bản tin, nhưng nói thật thì khi tự mình trải nghiệm, tôi ngạc nhiên là nó tuyệt vời hơn tôi tưởng."

Nếu anh cũng xem tin bản tin, thì hẳn là anh đang nói đến đến cái đoạn quay ở Khu C13 nhỉ.

Giờ nghĩ lại về nó cũng đủ khiến tôi lăn đùng ra ốm luôn được ấy chứ.

Tôi liếc nhìn Cheon Sa-yeon.

"Có lẽ tôi can dự hơi nhiều, nhưng cậu thấy sao về việc kìm lại khi dùng kỹ năng của mình lên người khác trong tương lai?"

" Người khác có gồm cả Woo Seo-hyuk- ssi không?"

"Tôi đã trải nghiệm nó rồi, nên tôi là ngoại lệ."

"...."

Tôi không biết anh là như này cơ đấy, ông nội này cũng mặt dày gớm.

Cheon Sa-yeon yên lặng lắng nghe cuộc nói chuyện giữa Woo Seo-hyuk với tôi đã xen vào.

"Tôi cũng đồng ý đấy."

"Không đâu, tôi không nghĩ năng lực của mình tuyệt vời đến mức phải lo lắng về điều đó đâu."

"Đương nhiên là nó không có mấy khác biệt dưới con mắt của cậu rồi, nhưng...."

"Chuyện sẽ khác nếu để cậu tự mình trải nghiệm nó."

Cheon Sa-yeon nhẹ giọng nói.

"Han Yi-gyeol.

Cậu cần hiểu năng lực của cậu là rất hiếm.

Cậu có biết có bao nhiêu năng lực giả đều ao ước có được kỹ năng bay không?"

"Ừm...."

"Trái lại, phần lớn quái vật đều có khả năng bay từ cấp A trở lên.

Từ góc nhìn của năng lực giả thì nó khá bất tiện."

"Ý anh muốn nói là với sự trợ giúp của tôi thì anh sẽ đỡ phải bận tâm đến nó hơn à."

"Hơn cả thế, nó còn không bị hạn chế trong chuyển động."

Tôi hiểu lời giải thích ấy, nhưng với tôi thì nó chẳng có nghĩa lý gì cả.

Có lẽ là do tôi không có tí kinh nghiệm nào khi chiến đấu với quái vật mà không dùng đến năng lực gió.

"Sẽ chẳng vấn đề gì nếu đó là năng lực giả cấp thấp, nhưng nếu là người có thứ hạng cao thì sẽ rất hứng thú với năng lực của Han Yi-gyeol- ssi.

Tôi không nghĩ nó sẽ mang lại kết quả tốt nào đâu."

Tôi suy nghĩ một lúc trước lời giải thích của Woo Seo-hyuk rồi gật đầu.

Đúng thật là những năng lực giả về cơ bản đa phần đều thuộc dạng thiện chiến, và khi thứ hạng của họ càng cao, khuynh hướng của họ càng lớn, thế nên cũng không có gì sai khi phải cẩn thận cả.

"Tôi hiểu anh muốn nói gì."

Từ trước đến nay, tôi chỉ nghĩ đến việc cho đi chứ chưa từng nghĩ đến người kia sẽ nhận nó như thế nào.

Trước mắt, tôi không nghĩ tôi sẽ chạm mặt với một năng lực giả hạng cao nào đâu.

Khi tôi ầm ừ đồng ý, Cheon Sa-yeon đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Tôi sẽ coi đây là một ngày.

Cậu sẽ phải đi chuyển với vết thương của mình bắt đầu từ ngày mai."

Tôi gật đầu và dựa lưng vào tường.

Tôi đã mệt lắm rồi vì tôi đã phải khổ sở để tống khứ cái chất độc kia ra khỏi cơ thể mà.

- -----------------------------------

Tuy nhiên, do được các healer điều trị và vết thương của tôi cũng được băng bó rất tốt nên khi tỉnh dậy tôi đã thấy khá hơn rất nhiều.

Ngay khi tôi vừa ăn sáng xong, các healer liền tới để kiểm tra vết thương của tôi và nói rằng nó không làm sao hết.

Thật là nhẹ nhõm.

"Tôi vẫn chưa hồi đủ năng lượng, hiện giờ sẽ có chút khó khăn nhưng tôi nghĩ đến tối là tôi có thể điều trị được cho cậu.

"Vâng, xin hãy chăm sóc cho tôi nhé."

Khi tôi mỉm cười gật đầu, những healer cũng cười lại với nhau.

Họ đều là người tốt cả.

Sau một khoảng thời gian gần gũi với các healer, Cheon Sa-yeon đứng đợi sẵn đó, quay lại nhìn tôi khi tôi đến gần.

"Cậu thấy sao rồi?"

"Tôi ổn."

Tôi vẫn thấy nhói nhói, hơi đau xíu, nó cứ âm ỉ âm ỉ nhưng không đau đến mức cần phải uống thuốc giảm đau.

Cheon Sa-yeon nhìn tôi với một biểu cảm không rõ, nói như thể bất ngờ lắm vậy.

"Cậu đã kết thân với các healer rồi à?"

"....Sao anh lại hỏi vậy?"

Mặt tôi cứng lại khi nhớ đến lần tôi được hỏi là tôi có thân thiết với Min Ah-rin và Kim Woo-jin không.

Như thể đang mong đợi phản ứng này từ tôi, Cheon Sa-yeon nhún vai và đáp khéo lại.

"Đấy là vì cậu được mến mộ hơn tôi tưởng."

Đang khen hay đang xúc phạm nhau thế?

"Bớt nói nhảm lại và đi thôi."

Tôi lạnh lùng nói vậy, Cheon Sa-yeon đã tìm thấy thiết bị mở cửa.

Hẳn là vậy rồi, lần này cũng thành công rực rỡ.

"Đây có phải ngẫu nhiên không thế? Dù nhìn thế nào đi nữa thì trông nó cũng không giống vậy?"

"Tôi ước cậu có thể tin tưởng tôi nhiều hơn đấy."

"Tham lam vừa thôi."

Chwareureuk, kung!

May mắn thay, tôi không nhận thấy có năng lượng cấp S nào trong phòng kế tiếp này.

Khi chúng tôi bước vào phòng, một số con dơi treo ngược trên trần nhà gào lên và lao về phía chúng tôi.

Quái vật cấp B- Dơi Quỷ.

Các hội viên trông có vẻ rất phấn khích với cấp B đầu tiên họ gặp khi bước vào phòng.

Trước khi tôi, Cheon Sa-yeon và Woo Seo-hyuk có thể rời đi, bầy dơi trước cuộc tấn công của các hội viên rơi xuống mặt đất như mưa.

Trong lúc chờ định dạng viên hoàn thành việc kiểm định và đến gặp Cheon Sa-yeon để báo cáo.

"Thứ hạng của quái vật là 78,9%, trước đó nó là 31,44% ạ."

"Như dự đoán, nó tăng lên rồi."

"Nó ngày càng tăng quá nhanh."

Là 78,9%.

Nếu chúng tôi đến chậm hơi tí nữa, chúng tôi đã phải giáp mặt với dơi quỷ cấp A rồi.

"Hội trưởng."

Định dạng viên làm ra một vẻ lo ngại.

"Mọi thứ vẫn ổn đúng không ạ? Những chỉ số vẫn tiếp tục trở lên kỳ lạ này...."

"Nếu chúng ta kiểm tra nốt những căn phòng còn lại thì sẽ rõ cả thôi.

Không cần phải quá lo lắng đâu.

Bất kể quái vật xuất hiện có thứ hạng thế nào, tôi sẽ đảm bảo chúng ta có thể ra khỏi đây một cách toàn vẹn."

Trước câu trả lời điềm nhiên của Cheon Sa-yeon, định dạng viên nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Nhìn người định dạng ấy rời đi tôi quay qua hỏi.

"Anh làm sao vậy? Ngay cả việc nói ra những điều như thế?"

Nói thế xong, tôi đơ người ra khi tôi quên béng mất là Woo Seo-hyuk vẫn đang đứng cạnh tôi vậy mà tôi lại ăn nói phóng túng như vầy, muộn màng nhận ra tôi cảm thấy có lỗi quá.

"Với tư cách là một Trưởng Hội, tôi cần phải làm điều này."

Cheon Sa-yeon cong đuôi mắt lên cười.

"Tôi là một Hội trưởng khá thân thiện mà."

"À thế à, vâng vâng.

Tôi hiểu."

Tôi tự hỏi cái lương tâm của anh vứt ở xó nào rồi.

"Hừm...."

Cheon Sa-yeon nhìn tôi với vẻ thích thú, cúi xuống và thì thầm vào tai tôi.

"Cậu ghen à?"

"Điê— "

Tôi cố ngậm miệng mình lại và theo phản xạ tôi định nói rằng hắn bị điên à.

Cheon Sa-yeon cười tủm tỉm như đã biết điều đó trong khi xác nhận tất cả đám dơi đã được diệt sạch và đi đến lối vào của phòng tiếp theo.

Coi bộ tôi không thể nào buông lỏng cảnh giác được ha.

Nếu tôi chỉ lơ là một tí thôi hắn sẽ lại phun ra mấy thứ nhảm shiet nữa cho xem như thể thằng cha đấy chỉ chờ mỗi điều đó thôi vậy.

Tôi thở dài và theo sau hắn.

Thiết bị dẫn đến phòng tiếp theo được gắn trên trần nhà.

Khi tôi bay lên tôi tìm thấy một họa tiết hình bông hoa được khắc ở giữa bức tranh trên tường khi nhấn vào nó theo đúng sự chỉ dẫn Cheon Sa-yeon.

Song sắt được kéo lên kèm theo tiếng lách cách để lộ ra căn phòng kế bên.

Keureureung....!

Cánh cửa vừa mở ra liền ngay lập tức có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của động vật phát ra từ trong bóng tối.

Theo tư liệu, lũ quái vật trong phòng này là Cerberus bằng xương.

Quái vật bằng xương cấp A trong hình dạng của một con chó ba đầu.

Kung! Kung!

Khi chúng tôi bước vào phòng, lũ quái vật sủa nhặng lên khi nước dãi chảy thòng lòng xuống.

Trong khi nhìn Cerberus đang gầm gừ như thể nó đang đánh giá xem xét sức mạnh của chúng tôi, tôi quay sang Woo Seo-hyuk.

"Woo Seo-hyuk- ssi."

"Vâng."

"Tôi không biết tôi có thể hỏi anh câu này được không?".

Truyện Truyện Teen

Chỉ vào con Cerberus kia nhìn trông con chó đấy cũng khá lớn, tôi hỏi.

"Khi một con chó gặp một người họ hàng lớn mạnh thì nó sẽ rén cong đuôi lại đúng không?"

"Đúng thế."

"Vậy nếu Woo Seo-hyuk- ssi tiến lên chúng sẽ sợ chứ? Anh nghĩ sao?"

"....!"

"Pfft!"

Tôi hỏi thế vì tôi nghĩ sói sẽ thắng nếu đi so một con chó to khủng và một con sói cũng to khủng với nhau, nhưng Woo Seo-hyuk lại làm ra cái vẻ mặt đen lòm khó đoán trong khi Cheon Sa-yeon bật ra một tiếng cười.

Tôi nhanh chóng nói thêm.

"Tôi nghĩ sẽ giết dễ hơn nếu làm nó sợ...."

"....! Tôi nghĩ nó không giúp ích gì được đâu, chúng còn chẳng thèm run sợ khi thấy Hội trưởng ngay cả đã biết sự chênh lệch cấp bậc lớn như này."

"Đúng là vậy ha."

Tôi đã hy vọng nó sẽ có tác dụng.

Tôi tiếc nuối hòa mình vào với nhóm hội viên, những người đã bắt đầu cuộc chiến sau lưng tôi.

Nếu chúng đều là cấp A thì ca này tui xử ngon chán.

Con Cerberus nhắm đến cổ tôi khi đang lao tới nó liền bị gió đánh bay, tăng cường mức năng lượng lên và tạo ra một trận gió mạnh khắp căn phòng.

Cerberus đứng đó cuộn chặt móng vuốt của chúng đều bất lực bị cuốn bay trước trận gió mạnh và vỡ tan thành nhiều mảnh.

Tôi thử dùng nó như một bài kiểm tra và nó hoạt động tốt hơn tôi tưởng.

Điều này khó mà làm được trong không gian rộng lớn, nhưng với không gian hạn hẹp thế này lại dùng rất tốt.

Nhược điểm là các hội viên gần đó đều phải ngừng tấn công và cũng phải chống trọi trước trận gió.

Tuy nhiên, khi tất cả đám Cerberus bị quét sạch bởi trận gió của tôi, các hội viên đều giơ ngón tay cái lên với tôi khi nói rằng nó không làm sao hết.

Tôi không biết họ có thật sự thấy ổn với nó không, hay là do trông thấy tôi đang đứng gần với Cheon Sa-yeon..