Tôi Không Ngờ Tôi Lại Là Người Hot Nhất Minh Giới

Chương 19: Chương 19

Sau khi Quỳnh Nhân trở về Long Thành, cậu lập tức bắt taxi chạy nhanh đến cô nhi viện, viện trưởng bị bệnh mấy ngày vẫn chưa khỏi bệnh, cậu cũng khá lo lắng.

Trên đường đi, Thư ký Kim gọi cho cậu nói rằng " bách khoa toàn thư về các công cụ tra tấn" có đề nghị muốn cậu chụp bìa tạp chí.

Tổng biên tập Vạn đúng thật là, tưởng cô nói chuyện lịch sự nhưng không ngờ sự hợp tác lại đến.

Tuy nhiên, để ký hợp đồng với tạp chí này cần phải có giấy xác nhận lao động do chính quyền tỉnh cấp.

Thư ký Kim nói rằng hắn đã thảo luận với Tống Đế Vương để Quỳnh Nhân phát triển tốt hơn ở tỉnh, tốt nhất là nên mở một studio ở tỉnh.

Doanh nghiệp nhỏ và siêu nhỏ có chính sách hoàn thuế, sau khi đăng ký có thể nộp thuế trong một khoảng thời gian nhất định, đồng thời được hưởng bốn bảo hiểm và một quỹ nhà ở của chính quyền tỉnh.

Là một doanh nghiệp tại tỉnh, đương nhiên có quyền hợp pháp để sinh sống tại tỉnh trong thời gian dài, và cũng có thể xin được giấy xác nhận làm việc.

Quỳnh Nhân sửng sốt: "Bốn cái bảo hiểm và một cái quỹ nhà ở tỉnh là cái gì?"

Theo thư ký Kim cho biết, bốn bảo hiểm của tỉnh và một quỹ nhà ở là bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm thương tật liên quan đến công việc, bảo hiểm sinh nở, bảo hiểm y tế và quỹ hỗ trợ nhà ở.

Tất cả các hồn ma đều muốn được nhận vào công chức, bởi vì chỉ có nhân viên của tỉnh mới đủ điều kiện đóng bảo hiểm luân hồi.

Bảo hiểm luân hồi là loại bảo hiểm đặc biệt nhất trong tỉnh.

Chỉ cần tiếp tục thanh toán một trăm năm, có thể nâng thông số kỹ thuật của luân hồi lên một cấp.

Ví dụ, trong kiếp sau, bạn đi đầu thai và trở thành một con lợn, với bảo hiểm luân hồi, bạn có thể được nâng cấp lên thành nhân loại.

Bảo hiểm khởi đầu được gia hạn hàng năm.

So với các loại bảo hiểm khác có thể thực hiện bằng tiền, bảo hiểm khởi đầu cần phải vượt qua đánh giá cuối năm của chính quyền tỉnh và đánh giá trên tốt mới đủ điều kiện gia hạn.

Quỳnh Nhân chợt nhận ra, chả trách nhân viên ở minh giới có động lực đi làm đến vậy.

Hóa ra là như vậy.

Bảo hiểm tái sản xuất còn có một ưu điểm nữa là nếu bỏ nhầm thai nhi, bạn có thể tái đầu tư, để tránh bi kịch sinh nhầm thai nhi của anh hai.

"Còn về bảo hiểm thương tật trong công việc?" Quỳnh Nhân hỏi.

Thư ký Kim nói tiếp.

Ví dụ, nhân viên của văn phòng tỉnh ở dương gian cần sống và làm việc ở dương gian quanh năm.

Nếu ai đó vô tình làm văng máu chó đen lên mặt, đó là một chấn thương trong công việc.

Phù hợp với "Quy định Bồi thường Thương tật Công việc của Tỉnh".

Nếu bị chó đen tạt máu thì bồi thường 80% tiền chữa bệnh, nếu bị lừa đen thì bồi thường 90%.

Bảo hiểm y tế cấp tỉnh tương tự như bảo hiểm y tế của dương gian và nhân viên cấp tỉnh cũng có thể được tiếp cận với các bác sĩ nổi tiếng.

Có vô số bác sĩ nổi tiếng trong tỉnh, và các phe phái Nam Bắc do Tôn Tư Mạc và Lý Thì Trân đứng đầu cạnh tranh với nhau.

Cả hai người đều đi học Tây y và có bằng cấp của dương gian để hành nghề y.

Cố gắng kết hợp giữa y học Trung Quốc và Tây y để tạo ra một nền tảng mới.

"Cuối cùng là ai thắng?"

Quỳnh Nhân lấy lại cảm giác xem "Story Meeting" khi còn nhỏ, và lắng nghe một cách say mê.

Thư ký Kim: " Đế Dẫn và Bạch Trạch thắng.

Dù các bác sĩ nổi tiếng của nhân loại có hùng mạnh đến đâu, họ cũng đang nói về y học.

Thần thú không hề trị bệnh.

Chúng đều được chữa khỏi."

Xe taxi đến cô nhi viện, Quỳnh Nhân mang theo rất nhiều đồ nên chỉ thu dọn vali đi tới.

Người tài xế taxi giúp cậu nhấc chiếc hộp ra khỏi cốp và nhìn cậu ngập ngừng.

Quỳnh Nhân có chút phấn khích, chú tài xế có nhận ra cậu không? Chú ơi, chú đã thấy mặt cháu trên Weibo hot search chưa? Chú có muốn xin chữ ký cho con gái của mình không? Vâng, hãy mạnh dạn làm điều đó!

Người tài xế ngập ngừng một lúc, nhìn cậu trìu mến và nói: "Anh bạn.

Dạo này ngủ không ngon sao? Con trai tôi làm việc tại Bệnh viện trực thuộc Đại học Y Long Thành.

Nó tên là Tại Nhất Than, tôi sẽ gọi hộ cậu.

Để cậu nói chuyện phiếm với nó.

"

Tại Nhất Thanh...!Đây không phải là tên của bác sĩ tâm lý nổi tiếng trên mảnh giấy mà bác sĩ Lộ viết cho cậu sao? Cậu e rằng lúc cậu đang trò chuyện với Thư ký Kim trong xe, nói về địa phủ, và cậu bị ông chú coi như bị bệnh tâm thần.

Quỳnh Nhân nghiêm túc giải thích: "Cảm ơn lòng tốt của chú.

Nhưng tôi thực sự không có bệnh thần kinh."

Cậu kéo vali vào trại trẻ mồ côi.

Bác tài xế thở dài liên tục nói cậu không bị bệnh, không ốm thì làm sao biết con tôi làm về bệnh tâm thần.

______________

"Quỳnh Nhân ca ca!"

Quỳnh Nhân vừa bước vào trại trẻ mồ côi, một đám trẻ con lao tới như những viên đạn đại bác nhỏ và đụng phải cậu, Quỳnh Nhân một tay xách hộp, hai cậu bé giật chiếc hộp, cuối cùng đứa nào lớn hơn giành chiến thắng.

Viện trưởng đang phơi nắng ngoài sân, trùm sách lên đỉnh đầu, cười nói: "Mỗi lần cậu đến là họ phát điên lên rồi".

Viện trưởng là một người đàn ông gầy gầy, cao lớn và có khung xương to.

Người đại diện giống như một quả bóng nhỏ bụ bẫm, cầm thuốc và truyền nước bên cạnh.

Chương trình tạp kĩ đầu tiên của Quỳnh Nhân, người đại diện không được đi cùng cảm thấy hơi lo lắng: "Chương trình tạp kỹ thế nào rồi? Cậu không nói gì khi gọi điện.

Phó Gia Trạch và Thanh Hành ngu ngốc không làm phiền cậu, phải không?"

" anh cứ chờ lúc phát sóng xẽ biết." Quỳnh Nhân từ trong vali lấy ra con thỏ, nói: "Tôi sẽ ở đây vài ngày, có thể giúp xem bọn trẻ, cho tôi một chiếc giường.

Một chiếc máy tính là được.

"

Bọn trẻ nghe tin cậu sẽ đến ở liền hò reo giúp cậu dọn phòng, Quỳnh Nhân mừng rỡ, duỗi thẳng đôi chân dài ra phơi mình dưới nắng.

Nhìn thấy cậu ta ôm một con thỏ bông, viện trưởng không thể không cười và nói: "Khi còn nhỏ đã thích ôm một con búp bê ngủ rồi.

Làm sao lớn lên vẫn như vậy."

"Thật sao?" Quỳnh Nhân khó hiểu, "Tôi thậm chí còn không nhớ."

" chính là cậu..." Viện trưởng ngập ngừng, "Khi cậu được Liên Thanh Tuyền đến đón, con búp bê đã bị mất trên tàu.

Anh ấy nói rằng cậu không thể ngủ mà không có con búp bê, vì vậy anh ấy đã gọi điện hỏi tôi mua nó ở đâu....!"

" Hắn gọi điện cho ta một vài ngày trước, nói rằng muốn nhìn thấy cậu, và muốn có thông tin liên lạc của cậu, ta đã từ chối."

Quỳnh Nhân treo lông mi dày: "Vâng, tôi không muốn nhìn thấy hắn.".

Mấy đứa bé đã chẩn bị cho cậu một chiếc giường tốt, Quỳnh Nhân lấy đồ ăn là trái cây với các món ăn nhẹ để tất cả mọi người ăn, liền lấy một phong bì lớn màu đỏ ra.

"Tôi kiếm tiền, cầm."

Viện trưởng cau mày: "Làm sao ta có thể lấy tiền của cậu?"

"Sao không phải là ngài? Chẳng nhẽ để Liên Thanh Tuyền cầm, hắn xứng sao? Không cầm tôi tức giận."

Quỳnh Nhân đưa phong bì cho viện trưởng, rồi bị đám nhóc kéo đi chơi đại bàng bắt chim.

Viện trưởng thở dài nhẹ nhàng.

" ngươi nói một đứa trẻ tốt như vậy, Liên Thanh Tuyền vẫn có thể bỏ? Tôi thấy bây giờ hắn hối hận, nhưng giờ hối hận cũng vô ích, Quỳnh Nhân từ nhỏ đã tự lập, nó sẽ không bao giờ tha thứ cho Liên Thanh Tuyền."

Ngay cả khi Liên Thanh Tuyền là cha của Quỳnh Nhân.

năm đó, mẹ Quỳnh Nhân bị ốm mà qua đời, Liên Thanh Tuyền liền ném bé Quỳnh Nhân trước trại trẻ mồ côi, chạy theo phú bà.

Sau đó, hắn phát hiện ra rằng phú bà không thể sinh con.

Hắn coi Quỳnh Nhân như một đứa trẻ mồ côi bình thường để thông qua nhận nuôi đón về.

Nhưng giấy không thể gói lửa, phú bà phát hiện ra Quỳnh Nhân là con trai của chồng và vợ cũ.

Vì vậy, Quỳnh Nhân được trả lại một lần nữa.

Người đại diện cười lạnh: " phú bà đem hắn đạp đi, lại thấy Quỳnh Nhân lên hot search, lại nghĩ hắn là một người cha, hắn còn không bằng Tống Đế Vương đối với Quỳnh Nhân."

Viện trưởng: "Ai là Tống Đế Vương là ai? nghe tên rất quen, nhưng tôi không biết là ai..."

" fan cha của Quỳnh Nhân " Dĩ nhiên quen tai rồi, thập điện diêm la mà, người đại diện trấn an hắn nói: Quỳnh Nhân hiện tại đang hồng, ngươi không phải lo lắng.

_______________

Trời đã về khuya, ánh đèn vẫn sáng trong phòng họp Văn Hoá Chân Thành.

Phó Gia Trạch mặt mày ủ rũ, sau khi nhìn thấy Đan Tồn Hạo, giám đốc điều hành văn hóa chân thành và là người nắm giữ quyền lực thực sự, hắn ta không còn kiểm soát được vẻ mặt bình tĩnh nữa.

Hắn thậm chí vừa đi vừa chạy, chân bị góc bàn đập một cái, nhưng không quan tâm đến đau đớn: "Lý Quỳ nói cái gì?"

Lý Quỳ là đạo diễn của " đi nào, bạn ơi"

Đan Tồn Hạo lắc đầu, Phó Gia Trạch không còn đứng vững được nữa, chân mềm nhũn ra và ngồi xuống ghế.

Những gì đã xảy ra vào đêm biểu diễn ở thôn Ngọc Hồ quá nguy hiểm.

Tối hôm đó, hắn và người đại diện của mình đã đến thảo luận với đạo diễn, hy vọng sẽ xoá tất cả các đoạn clip sau khi hắn và Quỳnh Nhân cùng đứng trên sân khấu.

Nhưng Lý Quỳ vẫn kiên quyết và không muốn cắt tài liệu.

Người đại diện của Phó Gia Trạch ngay lập tức báo cáo tình hình với công ty, mong sự phối hợp từ cấp trên.

Họ hỏi tất cả các giám đốc điều hành cấp cao có liên hệ với Ái Khốc Tấn, và không ai muốn giúp họ.

Phó Gia Trạch đập bàn một cú trời giáng, xương ngón tay bầm dập, mất kiểm soát hét lên: "Tại sao? Bọn họ muốn giết tôi như thế này sao? Đem tôi xuống thì có ích lợi gì?"

Đan Tồn Hạo mệt mỏi xoa xoa thái dương: "Tôi đã tìm được rất nhiều người và tặng quà.

Họ chỉ tiết lộ rằng người nói chống lại chúng tôi là Dung Trinh ".

Nghe thấy cái tên này, trong lòng Phó Gia Trạch cảm thấy vô lý.

Dung Trinh là chủ tịch của Ái Khốc Tấn.

Làm thế nào anh ta có thể can thiệp vào một chương trình tạp kỹ chưa được phát sóng? Nó không chỉ dành cho Quỳnh Nhân?

"Chúng tôi không thể liên lạc với Mạnh Thanh Hành bây giờ.

Gia Trạch, cậu phải quyết tâm.

Nếu cậu muốn thoát khỏi rắc rối này, cả Quỳnh Nhân và Thanh Hành phải là bàn đạp cho cậu.

Khi điều đó xảy ra, đừng miễn cưỡng.

"

Con người của hắn quá hoàn hảo để có thể dung thứ cho bất kỳ sai sót nào, nếu không sẽ phải hứng chịu phản ứng dữ dội.

Phó Gia Trạch chậm rãi xoa xoa xương ngón tay đau đớn, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ không."

_______________

Không ngủ được!

Diêm Ma La Già đột nhiên mở mắt.

Sau nhiều ngày, hắn lại trở về phòng ngủ, nhưng vẫn không ngủ được.

Chỉ cần hắn nhắm mắt lại, tiếng hát đáng sợ của Thư ký Nam sẽ vang lên trong tâm trí hắn đúng lúc.

Hắn ngửi thấy một mùi hương rất nhẹ và rất thoang thoảng, thoang thoảng tiến về phía anh.

Diêm Ma La Già đứng dậy và lần theo mùi thơm.

Nguồn gốc của hương thơm là một bộ đồ màu xám.

Bộ quần áo hắn mặc khi đến dương gian.

Khi đỡ Quỳnh Nhân và dạy cậu bắn tên vào ngày hôm đó, hắn ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ kéo dài và không khó chịu.

Diêm Ma La Già vùi mặt vào đó và hít một hơi thật sâu, mùi thơm vốn đã rất yếu.

Nếu hương thơm cơ thể Quỳnh Nhân có thể ướt đẫm khắp mọi nơi trong căn phòng ngủ này, hoặc nếu quần áo của Quỳnh Nhân được sử dụng để xây tổ ấm cho chính mình...

Bằng cách đó, ngay cả khi hắn không thể ngủ, hắn sẽ không cảm thấy khó chịu.

Diêm Ma La Già đã nghiêm túc xem xét khả năng của hai điều trên, mà không biết rằng hắn giống như một kẻ hư hỏng.

Bảy giờ sáng, hắn dậy thay đồ của Diêm Vương và đi làm việc ở điện số năm.

Sau khi vào cung, còn chưa tới giờ đi làm, nhưng thư ký Nam đã tới rồi.

Cô sắp xếp công việc hôm nay cho Diêm Vương: "Biên tập viên Vạn đã viết lại thư, cô ấy nói muốn mời anh và Quỳnh Nhân quay bìa cuốn Bách khoa toàn thư về các công cụ tra tấn."

Diêm Ma La Già ánh mắt về lịch trình làm việc lập tức rắn lại, trái tim hắn đột nhiên nhảy lên: "Thật sao?"

Thư ký Nam: "Như thường lệ tôi cũng đã từ chối rồi.

Nhưng lá thư từ chối do chính tay ngài viết gần như đã dùng hết.

Với sự kiên trì của Vạn Mạn, có lẽ ngài sẽ phải viết thêm vài trăm tờ nữa..."

Diêm Ma La Già giơ tay ngắt lời cô: "Trả lời ở đâu?"

Thư ký Nam: "Đã gửi, đã gửi..."

Diêm Ma La Già giơ tay nắm lấy một nắm gió, đánh hơi xem chính xác bức thư do chính mình viết ở hướng nào, bóng dáng của hắn đột nhiên biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó, hắn xuất hiện trong văn phòng của ban biên tập "Bách khoa toàn thư về các công cụ tra tấn" và lấy lại bức thư trước khi nó được chuyển cho Vạn Mạn, cầm quá mạnh, bức thư đã biến thành tro bay trên tay.

Mặc áo choàng của hoàng đế với mái tóc đỏ và đôi mắt đỏ, chỉ có thể có một người như vậy trong minh giới.

Những người trong ban biên tập "Bách khoa toàn thư về các dụng cụ tra tấn" không bao giờ nghĩ rằng Diêm Vương lại đẹp trai đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Quả dưa mà Vạn Mạn cầm trên tay rơi xuống đất.

Diêm Ma La Già rắc tro giấy lên chậu hoa hồng đã tàn bên cạnh, đưa tay ra với Vạn Mạn: " cô rất có lòng kiên trì.

Được cô mời là vinh hạnh của tôi."

Vạn Mạn bắt tay với Diêm Vương một cách sững sờ, như thể cô đang giả vờ là người thông minh và có năng lực.

"Xin vui lòng liên hệ với thư ký của tôi để biết chi tiết.

Tôi hy vọng sẽ gặp lại bạn sớm."

Nói xong, hắn gật đầu với mọi người, giống như một làn khói bị gió thổi bay, biến mất trong không trung.

Vạn Mạn véo mặt mình và lẩm bẩm với đôi mắt lỏng lẻo: "Tôi nghĩ rằng tôi dường như đã nhìn thấy Diêm Vương, ngài ấy cũng hứa sẽ ở trên trang bìa của chúng ta.

Đây hẳn là ảo giác.

Tôi sẵn sàng cho vấn đề để Quỳnh Nhân xuất hiện một mình.

Bây giờ, tôi phải làm gì với quần áo, tôi còn chưa chuẩn bị quần áo cho Diêm Vương, tôi có thể để họ khoả thân chụp được không? Không tốt lắm.

"

"Hoa nở rồi!" Ai đó thốt lên.

Cây nho héo rũ nửa người bên cạnh vua Diêm La đột nhiên leo lên tường trang trí, trên tường mọc đầy hoa màu hồng cam, cánh hoa dày đặc khẽ rung rinh trong gió, tỏa ra hương thơm ngào ngạt..