Tôi Không Phải Là Vampire, Tôi Còn Hơn Vậy Nữa

Chương 14: Liệu cô ta có phải là con người?

Đang chìm trong suy nghĩ tuyệt vọng, một câu nói của nó đã làm lòng tự tôn và đầu lí lẽ được đánh thức.

-Đi đi. -Nó chỉ tay vào Ken. Dù gì Na Hee cũng là người tốt với lại với tính ngây thơ của cậu thì sẽ không thể nào biết được bí mật của nó nên cho cậu ở lại.

-Tại sao?-hất mặt anh trả lời.

- tôi thích-Ngắn gọn nó đáp.

-Sao chỉ có mình tôi là phải đi?-cho dù hơi thất thế nhưng anh vẫn cố gắng rống họng mà cãi lại.

-Tôi thích-Vẫn là câu trả lời đó nhưng lại khiến cho tên nào đó cứng họng.

-Cô thật quá đáng, tôi là vam hệ lửa thì làm sao có thể thi triển năng lượng vào thờ tiếc này cơ chứ.

-Không cần biết, tôi không thích anh ở lại đây-chất giọng vẫn lạnh lùng, mọi người xung quanh bất đắc dĩ trở thành phong nền cho hai đứa nó. Một nam một nữ, một trắng một đen, mọt lạnh một nóng, người cao ngạo kẻ hiếu thắng, nhưng có lẽ phần thua sẽ nghiêng về người hiếu thắng-Ken(Ken:Ấy, không chịu đâu, sao lại để em lép như vậy hả chế au. Au: ngươi mà LÉP, ta nhớ ta tạo ra ngươi cũng vạm vỡ lắm mà! Ken:...?!!) Hắn sau khi bị nó đè bẹp thì lủi thủi bước ra ngoài:

-Khoan đã Kami à, cho ngài ấy ở lại đi-giọng nói dễ thương vang lên làm Ken như cá thấy nước, vội quay đầu lại, hai mắt sáng như sao, đầu gật gật.

-Nhưng...-cô định phản bác nhưng khi nhìn vào Aya, cô lại không nỡ.

-Nha~~?!-hai mắt long lanh chớp chớp làm tim ai đó chợt lỗi mất một nhịp(au:hãy dự đoán xem là ai nà, khừa khừa!)

Kami nhẹ xoa đầu Aya, cô gật đầu, quay sang Ken, cô liếc một cái sắt lẻm." Thay đổi chóng mặt" Ken nghĩ thầm.

-Anh có thể ở lại nhưng cấm làm phiền tôi.-nói rồi nó quay bước đi vào phòng, lần lượt Franky và Aya cũng đi theo. Na Hee thì đi kiếm bà lão để hỏi phòng, cuối cùng chỗ hai anh phải ngủ là phòng khách. Nhà bà lão chỉ có bốn căn phòng, phòng nó và Aya ở, phòng Franky, phòng bà và phòng khách, nhà ăn thì vừa bước vào đã thấy. Trằn trọc mãi không ngủ, anh cứ liên tục nghĩ bề nó, nó là người như thế nào mà Franky cũng phải nghe theo, kể cả cái hàn khí bức người đó nữa, nó lấy ở đâu ra? "Liệu cô ta có phải là con người không nhỉ? Mình không thể cảm nhận được một chút năng lượng nào từ cô ta cả, thât nhức đầu.!) Sáng ngủ dậy với đôi mắt gấu trúc, anh quyết định đi hóng gió. Vừa bước ra ngoài vườn đằng sau ngôi nhà, chân anh chợt khựng lại, đệch mặt ra...

Xin lỗi vì chap này hơi ngắn nhưng dạo này mình bận kinh khủng khiếp luôn, mình sẽ cố gắng ra chap dài hơn, mong mọi người ủng hộ.