Tôi Là Ai

Chương 60

Italia...

"Hắn ta lại còn có thể như vậy?" Ánh mắt Châu Chí Thành tĩnh lặng như mặt hồ bỗng có một chiếc lá làm dậy sóng lăn tăn. "Anh có biết lí do không?"

"Chuyện đó chỉ người có mặt biết, anh hỏi tôi cũng vô dụng." Đầu dây bên kia chầm chậm nói. Dứt câu, không khí chìm trong tiếng hít thở nhẹ. "Nhưng tôi nghe phía Pikolo nói hình như là vì một đứa con gái."

"Con gái?" Châu Chí Thành hỏi gặn lại.

"Đúng. Trước giờ bên Lại Ngạn Vũ không có nữ nhân. Hôm nay vì một nữ nhân mà đánh đổi cả một đợt hàng lớn như vậy, giống lại không giống phong cách của hắn."

Khi đối phương nói thì Châu Chí Thành cũng thầm gật đầu, bỗng dưng trong đầu ông có một dự cảm. Có lẽ nào là Vân Phi?

Châu Chí Thành nhớ Châu Kim Lăng từng gọi báo là đã gặp Vân Phi, nhưng hoàn toàn không có khả năng giữa Vân Phi và Lại Ngạn Vũ mang một tầng quan hệ được.

Châu Chí Thành cứ trầm tư suy nghĩ, đối phương nói gì cũng không lọt vào tai.

"Bên anh nếu có tin tức gì báo lại cho tôi." Đầu dây bên kia nói xong, đợi một lúc thấy Châu Chí Thành không hề trả lời. "Anh Châu? Anh Châu?"

Châu Chí Thành hoàn hồn "Được. Tôi sẽ báo lại cho anh sớm nhất có thể." Rồi cúp máy. Cánh tay dần buông lỏng xuống, chợt lại vụt lên, Châu Chí Thành bấm số gọi cho cháu trai của mình.

"Ông." Rất nhanh bên kia đã vang lên tiếng của Châu Kim Lăng. Hai bên cách nhau nửa ngày, liền nhận ra tiếng uể oải của Châu Kim Lăng khi bị đánh thức.

Châu Chí Thành nghe tiền cháu mình mới nhớ ra "Cháu đang ngủ à? Khi nào dậy thì liên lạc lại với ta."

Châu Kim Lăng chỉ bắt máy, gọi được một tiếng ông thì lại ngủ ngay. Châu Chí Thành không nghe đáp lại cũng đành dập máy.

Sáng sớm, Châu Chí Thành gọi lại cho Châu Kim Lăng.

"Ông ạ?"

"Ta hỏi con, hôm trước đi làm nhiệm vụ có xãy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?" Châu Chí Thành rất nôn nóng.

"Chuyện ngoài ý muốn? Không ạ!"

"Vậy tại sao Lại Ngạn Vũ lại cho không toa hàng đó?"

"Chuyện đó..." Châu Kim Lăng chợt im lặng, trong đầu anh điểm lại hình ảnh lúc đó, lúc Lại Ngạn Vũ bế Vân Phi rời đi. Giọng anh trầm xuống "Có lẽ hắn có chuyện quan trọng cần giải quyết ngay nên đã đổi toa hàng để lấy trực thăng mà thôi."

"Chuyện quan trọng? Ta nghe nói là vì một nữ nhân. Chuyện đó là sao? Bên cạnh hắn không hề có nữ nhân, chỉ có bên ta. Mau! Nói cho ta biết đã có chuyện gì?"

"À..." Châu Kim Lăng ngập ngừng, trong lòng anh dâng lên một trận sóng, anh không muốn kéo Vân Phi vào chuyện này. "Thật sự không có chuyện đó."

"Con chắc chắn không nói dối ta?"

"Vâng." Châu Kim Lăng nói chắc nịt.

Là chính cháu trai mình nói vậy không thể không tin. Châu Chí Thành cũng không về chuyện đó nữa.

" Vậy Vân Phi thế nào rồi?"

"Rất tốt ạ."

"Thế thì tốt. Về chuyện Lại Ngạn Vũ, con nên tận dụng nhiều thời cơ. Ta sẽ hỗ trợ con."

"Vâng."

Nghe điện thoại xong, Châu Kim Lăng đi đến phòng Vân Phi, nhìn cô đang ngủ ngon, lòng anh yên sóng. Chỉ cần nhìn thấy cô, lòng anh lại nỗi lên một niềm hạnh phúc nhỏ nhoi.

Lại Ngạn Vũ trở về thự, nghe tin Vân Phi đã trốn đi, lại không biểu thị cảm xúc gì. Trong lòng hắn chắc chắn hai người rồi sẽ còn gặp lại.

Vân Phi tỉnh dậy, Châu Kim Lăng đã rời đi, bụng đói sắp ngất, cô đã khoác đại cái áo lái moto đi mua đồ ăn. Cứ ngồi lên xe cô lại không kìm được niềm yêu thích tốc độ của mình mà chạy với tốc độ cao.

Ra con đường lớn hơn, tốc độ có giảm nhưng vẫn ở mức độ khá nhanh. Đến ngã tư lớn, còn chỉ vài giây nữa sẽ sang đèn đỏ, từ đằng xa Vân Phi nhìn thấy, cô tăng ga chạy nhanh qua để không phải dừng đèn đỏ.

Còn năm mét nữa cô sẽ vượt qua cây đèn đó, bỗng dưng từ trên lề đường một cậu bé chạy qua, khiến Vân Phi phải dùng hết sức lực để mà phanh lại.

Bên trong vang lên tiếng một người con gái thất thanh "Kỳ Hách."

Tiếng phanh gấp cùng với trượt bánh từ xe Vân Phi khiến cậu bé bất ngờ ngã xuống. Xe xoay gần như một vòng thì dừng lại, Vân Phi một phe giật bắn người. Mấy người từ sau chạy đến cũng vội vàng phanh lại.

Người con gái đó chạy đến khụy xuống ôm lấy con khóc, cậu bé hốt hoảng đến mặt mày tái lét. "Kỳ Hách không sao chứ? Mẹ xin lỗi. Mẹ xin lỗi." Người đó ôm chằm lấy cậu bé luôn miệng nói xin lỗi.

Vân Phi định quay sang chửi nhưng nhìn người mẹ đó trông quá trẻ vừa ôm con vừa khóc, đứa nhỏ đã bị dọa sợ đến như vậy, cô cũng không muốn truy cứu nữa.

Vân Phi bước xuống xe, tiến đến đỡ hai người dậy. "Không sao chứ?"

Người mẹ ngước lên nhìn Vân Phi, đôi mắt bỗng mở to hết cỡ, miệng há hốc, biểu tình không thể tin nỗi nhìn Vân Phi, toàn thân bất giác cũng run lên. "Cô... cô...."

Nhìn biểu tình kinh ngạc của đối phương, Vân Phi lại nghĩ người ta đang muốn mắng mình, vội giải thích "Tôi đúng là chạy hơi nhanh, nhưng cô cũng không nên để thằng bé băng qua đường nguy hiểm như vậy, lúc đó cũng đang là đèn xanh của các phương tiện giao thông."

"Diễm Tú?"