Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 114: Thu phục

Tôi dùng rất nhiều sức, xông lên, một chân giẫm lên ngực Trần Kế Tần, giọng lạnh tanh: “Trần Kế Tần, Lâm Ngọc Lam là người phụ nữ của tôi, nếu anh dám động vào cô ấy, tôi sẽ giết chết anh”.

“Thế mày làm đi!”, Trần Kế Tần cắn răng nói, mắt hằn lên tơ máu: “Mày có giỏi thì mày giết tao đi, nếu tao không chết thì tao sẽ đi rêu rao chuyện của chúng mày cho mọi người biết”.

“Tao sẽ khiến đôi gian phu dâm phụ chúng mày không sống được ở cái thôn này!”

Tôi uy hiếp Trần Kế Tần cũng không có tác dụng gì, anh ta là loại người không sợ trời không sợ đất.

Bây giờ tôi quả thực muốn giết anh ta, phải làm sao đây, chẳng lẽ phải giết anh ta thật?

“Trương Sơn Thành, ngoan ngoãn thả tao ra, nghe lời tao, tao sẽ không đuổi tận giết tuyệt mày đâu”.

“Một con đàn bà thôi mà, tao chỉ cần Lâm Ngọc Lam. Cô ta là người của nhà họ Trần tao, mày nghĩ mày có thể ở bên cô ta lâu dài được sao?”

“Mày không thể cho Lâm Ngọc Lam tương lai tốt đẹp được, mày cũng chỉ chơi đùa với cô ta mà thôi, hà cớ gì phải vì một người phụ nữ mà huỷ hoại chính mình, đúng chưa?”

“Anh câm mồm lại!” Tôi giẫm mạnh lên ngực Trần Kế Tần, nói: “Tôi sẽ cho Lâm Ngọc Lam một tương lai khác, ai cũng đừng hòng động đến người phụ nữ của Trương Sơn Thành này!”

“Ha ha...”, Trần Kế Tần khinh thường cười to, nói: “Trương Sơn Thành, mày nghĩ mày là ai? Mày nghĩ mày quen con gái thị trưởng thì thích làm trời làm đất gì cũng được à?”

“Mau thả tao ra, nếu không tao sẽ khiến mày chết rất thảm”.

Bây giờ phải làm thế nào đây!

Hay là cứ đánh ngất Trần Kế Tần, vứt anh ta đến một nơi không có người rồi rửa sạch dấu vết cùng với Lâm Ngọc Lam. Sau đó, tôi sẽ rời khỏi nhà họ Trần, có chết cũng không thừa nhận mình có quan hệ gì với Lâm Ngọc Lam, Trần Kế Tần không có chứng cứ cũng chẳng còn cách nào khác.

Nhưng miệng đời đáng sợ, chỉ cần Trần Kế Tần rêu rao chuyện này ra ngoài, tôi với Lâm Ngọc Lam đều gặp phiền phức lớn. Đến lúc bố mẹ chồng Lâm Ngọc Lam quay về, chắc chắn họ sẽ tin lời con trai mình.

Hơn nữa, chuyện đã đến nước này, nếu Lâm Ngọc Lam vẫn ở lại nhà họ Trần thì sớm muộn cũng bị Trần Kế Tần làm hại.

Hôm nay nhất định phải giải quyết cho xong chuyện này.

Giọng nói của tiên nữ Thanh Thuỷ vang lên trong đầu tôi: “Thu phục anh ta, để anh ta phục tùng ngươi, biến anh ta thành người của mình thì vấn đề này coi như giải quyết xong còn gì”.

Thu phục? Thu phục thế nào? Trần Kế Tần chắc chắn là loại người nặng không được nhẹ cũng không xong.

Đánh anh ta cũng vô ích, đánh anh ta mạnh tay quá thì anh ta lại có chứng cứ để đối phó với mình.

Trừ khi là giết anh ta đi, nhưng tôi không biết giết người, trước giờ tôi chưa từng có ý nghĩ sẽ giết ai. Trần Kế Tần đúng là tên khốn thật, nhưng cũng không đến mức phải chết.

Hơn nữa, tôi giết anh ta rồi còn phải nghĩ cách xoá sạch dấu vết, phiền phức không nhỏ đâu.

Tiên nữ Thanh Thuỷ đáp: “Trần Kế Tần chỉ mạnh miệng thôi, anh ta biết ngươi không dám giết anh ta, rồi cũng phải thả anh ta đi nên anh ta mới không sợ ngươi”.

“Sức mạnh tuyệt đối có thể thu phục bất cứ kẻ nào, chỉ cần ngươi khiến Trần Kế Tần hiểu ngươi dám giết anh ta, ngươi có năng lực để giết anh ta, thậm chí là đối phó với cả nhà anh ta, thì tự khắc anh ta sẽ phải phục tùng ngươi tuyệt đối”.

“Nếu anh ta vẫn cố chấp thì ngươi cứ giết anh ta cho xong, việc xoá dấu vết cứ để ta lo”.

Tiên nữ Thanh Thuỷ đã cho tôi một ý tưởng như thế.

Tôi lạnh lùng nhìn Trần Kế Tần, giọng nói không mang chút cảm xúc nào: “Trần Kế Tần, mày nghĩ tao không dám giết mày thật à?”

“Tao giết chết mày cũng chỉ đơn giản như giẫm chết một con kiến thôi!”

Trần Kế Tần cười sằng sặc: “Ha ha, thế mày giết tao đi, có ngon thì mày giết tao đi”.

Tôi nhấc chân khỏi ngực Trần Kế Tần, đi đến chiếc bàn bên cạnh, tay phải nhấc cốc trà lên.

Tôi nói: “Mở to mắt chó của mày ra mà nhìn cho kỹ!”

Tôi bóp mạnh chiếc cốc trong tay, nó liền biến thành một đống mảnh vỡ. Sau đó đống mảnh vỡ lại bị nghiền thành bột mịn, lọt qua kẽ tay tôi, rơi xuống mặt đất.

Tất nhiên, đây không phải sức mạnh của tôi, mà là sức mạnh của tiên nữ Thanh Thuỷ, cô ấy đã giúp tôi nghiền cái cốc trà thành bột mịn.

Không chỉ Trần Kế Tần và Lâm Ngọc Lam đờ ra, mà chính tôi cũng bị chấn động, rốt cuộc tiên nữ Thanh Thuỷ lợi hại đến mức nào mà bóp nát được cả cốc trà một cách nhẹ nhàng đến thế!

“Mày...”, Trần Kế Tần bước lại gần tôi, nhìn đống bột phấn trên nền đất, không dám tin đó là sự thật: “Mày... Trương Sơn Thành, mày đang làm ảo thuật à!”

“Mày nghĩ mấy trò trẻ con này lừa được tao à!”

Trần Kế Tần nói nhiều như thế, chứng tỏ trong lòng anh ta đã tin tôi có thể bóp vụn tách trà.

“Ha ha...”, tôi cười lạnh, giẫm lên viên gạch trên nền đất.

Rắc!

Trên mặt đất xuất hiện ba vết nứt!

Gạch trên nền nhà là dùng xi măng để trát, kể cả có lấy búa hai mươi, ba mươi cân để đập cũng khó mà vỡ trong chốc lát được, nhưng tôi chỉ giẫm một phát mà nền đất lại vỡ ra!

Trần Kế Tần đờ đẫn, toát mồ hôi hột, trên mặt là vẻ sợ hãi và kinh hoảng tột độ.

Tôi bình thản nói tiếp: “Trần Kế Tần, nếu mày còn không tin thì tao chỉ đành thử bóp xương mày, xem xương mày cứng hay cái cốc hoặc nền đất này cứng hơn!”

Trần Kế Tần sợ đến đần cả người, sau đó vô cùng hoảng hốt, hét lên như kẻ điên: “Yêu quái!”

“Quái vật, Trương Sơn Thành, mày là quái vật!”

Trần Kế Tần xông ra khỏi phòng, nhưng bị tôi chặn lại. Tôi túm chặt lấy cổ anh ta, chỉ dùng một tay để nhấc anh ta lên.

“Thả ra... Thả tao ra!”, Trần Kế Tần giãy giụa, nhưng có giãy thế nào cũng không thoát khỏi tay tôi.

Tôi không hề dùng quá nhiều sức mà Trần Kế Tần đã không thở được, sắc mặt tím tái, nếu tôi bóp mạnh chút nữa có lẽ anh ta sẽ chết thật.

Đến lúc Trần Kế Tần chỉ còn sót lại hơi thở cuối cùng, tôi mạnh tay vứt anh ta qua một bên.

Trần Kế Tần há miệng thở gấp, cả người run rẩy, hai chân run cầm cập không đứng dậy nổi, nói: “Trương Sơn Thành, rốt cuộc mày... Mày là ai?

“Mày không phải Trương Sơn Thành!”

“Trương Sơn Thành chỉ là một người bình thường, tao bắt nạt nó từ nhỏ đến lớn mà!”

“Mày... Mày chắc chắn không phải Trương Sơn Thành! Mày là quái vật!”

“Tao có phải Trương Sơn Thành hay không, không quan trọng sao?”, tôi nhìn chằm chằm vào Trần Kế Tần, nói: “Trần Kế Tần, mày cũng thấy sức mạnh của tao rồi đấy, tao giết mày, thậm chí giết cả nhà mày cũng chỉ như đạp chết một con kiến thôi!”

“Nhưng tao lại không muốn giết người, nếu không mày đã thành cái thi thể lạnh ngắt từ lâu rồi”.

Trần Kế Tần nhớ lại tình cảnh ban nãy mà không thể khống chế nỗi sợ hãi, Trương Sơn Thành bóp vụn cốc trà, giẫm nát sàn nhà, một tay nhấc được một người đàn ông nặng hơn tám mươi lăm ký lên khỏi mặt đất.

Sức mạnh của tôi đã vượt ra khỏi khả năng nhận thức của anh ta, mà dù bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng đó cũng phải rùng mình.

Sức mạnh này khiến Trần Kế Tần tuyệt vọng.

“Sơn Thành, tao sẽ không nói chuyện này cho ai đâu”, cuối cùng Trần Kế Tần cũng chịu xuống nước, anh ta quỳ trước mặt tôi, khổ sở cầu xin: “Sơn Thành, tha cho tao đi, Lâm Ngọc Lam là của mày, tao không bao giờ dám mơ tưởng đến cô ta nữa”.

Tôi lạnh lùng đáp: “Bây giờ mày có hai con đường”.

“Một là tao giết mày, huỷ thi thể mày đi, xương cốt của mày sẽ nát vụn như cốc trà lúc nãy. Không ai có thể điều tra ra chuyện này do tao làm, mà kể cả có người điều tra được thì tao cũng không sợ đám người đó”.

“Hai là sau này mày đi theo tao, cái thôn bé tẹo này không chứa nổi tao, sau này tao sẽ đến một nơi khác tự tạo dựng sự nghiệp của riêng mình”.

“Đi theo tao, mày sẽ được hưởng vinh hoa phú quý”.