Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 122: Bãi nhiệm trưởng thôn

Mặt ông trưởng thôn đỏ bừng, nói: “Bố, tất cả là do Trần Kế Tần và Trương Sơn Thành bịa đặt, mọi chuyện không giống như bọn họ nói đâu”.

“Ngay cả con trai mình bố cũng không tin sao?”

Ông trưởng thôn cũ nghe thế, tức đến run rẩy cả người, mắng: “Mày là cái thứ mất nết, mày đã hứa thế nào trong ngày nhậm chức, hả!”

“Hồi còn nhỏ tao đã dạy mày thế nào!”

“Mày nghĩ tao mù rồi hả?”

“Mày nghĩ tao già rồi, lẩm cẩm rồi à!”

“Bố!”, ông trưởng thôn tức đến mức thở dồn dập, nói: “Bố, việc này đều là do Trương Sơn Thành và Trần Kế Tần bịa đặt, bố, bố đừng tin họ”.

“Thế sao?”, Trần Kế Tần giơ điện thoại lên, cười phớ lớ, nói: “Ông trưởng thôn, hai hôm trước ông đến tìm tôi, tôi đã ghi âm lại tất cả những cuộc trò chuyện của hai chúng ta rồi”.

“Bây giờ tôi sẽ mở to cho mọi người cùng nghe, để tất cả dân làng biết được bộ mặt xấu xa của ông”.

Ông trưởng thôn nghe thế, mặt mũi trắng bệch, mắt hằn lên tơ máu, phẫn nộ hét lên: “Trần Kế Tần!”

“Rốt cuộc cậu làm sao thế?”

“Cậu uống nhầm thuốc gì thế?”

Ông trưởng thôn không thể hiểu nổi. Trần Kế Tần vốn có thù rất sâu với tôi, mấy lần còn lao vào đánh nhau, thế mà bây giờ lại đứng về phía tôi, những người khác cũng thấy khó hiểu.

Trần Kế Tần liếc ông trưởng thôn một cái, nói: “Ông đúng là loại già mồm cãi láo, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.

“Mọi người đừng nói gì nhé, hãy im lặng hết đi, bây giờ tôi sẽ bật ghi âm lên, để mọi người biết ông trưởng thôn của chúng ta đã mua chuộc dân làng như thế nào”.

Trần Kế Tần đang chuẩn bị bật bản ghi âm lên thì ông trưởng thôn xông về phía anh ta, túm chặt lấy cái điện thoại.

Ông trưởng thôn cũ nói: “Đừng mở nữa, sự việc này ai cũng biết rồi, mọi người đều hiểu...”

Trần Kế Tần hất tay ông trưởng thôn ra, nói: “Này ông trưởng thôn cũ, đã là lúc nào rồi mà ông còn bênh con trai ông thế?”

“Chứng cứ ở đây, dân làng ai cũng có óc suy xét, ông có bênh được ông ta mãi không?”

Tôi nói: “Trưởng thôn cũ, ơn nghĩa của ông, cả đời này tôi cũng không bao giờ quên”.

“Nhưng những việc con trai ông đã làm phải được phơi bày ra ánh sáng”.

“Không sai”, Trần Kế Tần tiếp lời: “Những năm qua, ông trưởng thôn đã làm những việc gì tôi đều biết hết, ngoài việc ngày hôm nay, trước đây còn vô số việc khác nữa”.

“Hôm nay ông ta phải cho tôi và cho tất cả dân làng một lời giải thích”.

Lúc này ông trưởng thôn đã không còn gì để nói, thực chất nói gì cũng vô ích. Viên Vĩnh Cương cũng không mở miệng, vì bây giờ nói càng nhiều càng bất lợi cho ông ta.

Rất nhiều dân làng cũng nói giúp cho tôi và Trần Kế Tần.

Trưởng thôn cũ hít sâu một hơi, cố gắng đè nén nỗi đau khổ và tức giận trong lòng xuống, đưa mắt nhìn tất cả mọi người rồi nói: “Từ hôm nay trở đi, con trai tôi, Trần Kiến Dương, không còn là trưởng thôn nữa”.

“Thưa dân làng, nhà họ Trần chúng tôi có lỗi với mọi người, tôi giải quyết như thế, mọi người đã hài lòng chưa?”

Nói xong câu này, sắc mặt trưởng thôn cũ trắng bệch như tờ giấy, từng giọt mồ hôi lăn từ trên trán xuống, cơ thể loạng choạng không còn đứng vững được nữa.

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, sau một lúc im lặng ngắn ngủi, hiện trường lại trở nên hỗn loạn một lần nữa.

Tôi cũng không ngờ trưởng thôn cũ lại dứt khoát bãi nhiệm trưởng thôn như thế.

“Bố...”, ông trưởng thôn vô cùng đau khổ, nhìn trưởng thôn cũ với ánh mắt van nài.

“Mày thấy còn chưa đủ mất mặt hay sao!”, trưởng thôn cũ hét lên: “Mày cút đi, biến mất khỏi tầm mắt tao, tao không có đứa con như mày!”

“Bây giờ mày không còn là trưởng thôn nữa!”

“Cút!”

Lúc này ông trưởng thôn cũng đang muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, thấy trưởng thôn cũ đuổi mình đi, ông ta lập tức chuồn thật nhanh, cục trưởng Viên cũng nhân cơ hội này mà đi theo luôn.

“Không được! Bây giờ các ông chưa đi được!”, Trần Kế Tần định chặn lại nhưng bị tôi ngăn cản.

Chúng tôi vẫn phải nể mặt trưởng thôn cũ, ông ta thẳng thừng bãi bỏ chức trưởng thôn của con trai mình đã cần rất nhiều dũng khí rồi.

Nhất định trái tim ông ta cũng đang rỉ máu.

Nếu ông trưởng thôn và cục trưởng Viên còn ở lại đây, chúng tôi sẽ lật tẩy hết mọi việc, như thế đúng là tát một cú đau điếng vào mặt ông ta. Những việc vô liêm sỉ đó không chỉ khiến trưởng thôn mất hết danh dự, mà còn khiến ông ta không thể nhẫn nhịn được, đồng thời chính trưởng thôn cũ cũng không thể chấp nhận được.

Thậm chí mâu thuẫn giữa hai bên có thể còn gay gắt hơn, khó vãn hồi hơn.

Thế nên trưởng thôn cũ làm thế cũng là vạn bất đắc dĩ, ông ta bãi nhiệm trưởng thôn, bắt con trai mình đi khỏi chốn thị phi này cũng là để bảo vệ con trai.

Về điểm này tôi nhìn ra được.

Chuyện hôm nay đến nước này là được rồi, nếu còn đào sâu đến cả việc của cục trưởng Viên thì chúng tôi lại không có chứng cứ, như thế chẳng được lợi lộc gì.

“Tôi có lỗi với mọi người, tôi vô cùng hổ thẹn!”

Đột nhiên trưởng thôn cũ nước mắt chảy đầy mặt, quỳ sụp xuống đất.

Trời ạ, trưởng thôn cũ làm cái gì thế.

“Tất cả đều là lỗi của tôi, tôi không biết dạy con, con hư là tại bố”.

“Cầu xin mọi người hãy tha cho nhà họ Trần chúng tôi, dù trước đây thằng con trời đánh của tôi đã gây ra chuyện khốn nạn đốn mạt thế nào, cũng xin mọi người hãy bỏ qua cho nó”.

“Được không?”

Ánh mắt của trưởng thôn cũ hướng về phía tôi và Trần Kế Tần.

Trưởng thôn cũ muốn bảo vệ con, dù sao cũng đã làm trưởng thôn bao nhiêu năm, ông ta biết tình thế hiện tại đã không thể nào xoay chuyển.

Mặc dù trưởng thôn giấu giếm bố mình rất nhiều việc, nhưng chắc chắn trưởng thôn cũ cũng có biết ít nhiều. Ông ta quản lý cái thôn này mấy chục năm, rất nhiều việc không qua nổi mắt ông ta.

Trưởng thôn cũ muốn tôi tha cho trưởng thôn, từ sự việc ngày hôm nay, ông ta cũng đã nhận ra tôi không hề đơn giản.

Nhìn thấy ông ta quỳ xuống, tôi cũng mủi lòng rồi.

Dân làng đứng xung quanh vội vã chạy đến, đỡ trưởng thôn cũ dậy, nhưng ông ta vẫn nhất quyết không chịu đứng lên.

“Sơn Thành”, mặt trưởng thôn cũ lem nhem nước mắt, nói: “Coi như nể mặt tôi, cậu bỏ qua việc này đi được không?”

“Sau này con trai tôi không làm trưởng thôn nữa, mà tôi cũng sẽ không nhúng tay vào bất cứ việc gì trong thôn nữa”.

“Xin mọi người hãy bầu trưởng thôn mới đi”.

Tôi đỡ trưởng thôn cũ lên, cơ thể ông ta vẫn còn run rẩy, chắc hẳn đang rất đau khổ, chính mình bãi chức con trai mình, hơn nữa còn quỳ xuống trước mặt tất cả dân làng.

Tôi nghĩ một lát, sau đó nói: “Ông Trần, ông tốt với dân làng, tốt với tôi, lòng tôi hiểu rõ”.

“Nhưng việc này và tất cả những việc khác đều không phải lỗi của ông, ông không làm sai điều gì cả”.

“Nếu muốn xin lỗi, muốn giải thích với dân làng, thì hãy để trưởng thôn quỳ ở đây, nhận lỗi với tất cả mọi người”.

“Đến lúc đó, tôi ắt sẽ tha thứ cho tất cả hành vi của ông ta, và tôi tin dân làng cũng sẽ tha thứ”.

Tôi thực sự rất muốn đồng ý với trưởng thôn cũ, không muốn làm ông ấy buồn lòng, nhưng việc này không đơn giản như thế.

Ai muốn đối phó với tôi, áp chế tôi, còn muốn tôi chết đi? Tôi cần một lời giải thích từ trưởng thôn.

Có những việc trưởng thôn cũ không thể quyết định được, ví dụ như việc miễn chức của trưởng thôn, nếu ông ta không đồng ý thì trưởng thôn cũ cũng không làm được gì.

Nhưng qua việc lần này, trưởng thôn đã khiến tất cả dân làng thất vọng. Nếu ông ta còn không từ chức, mọi việc vẫn cứ sẽ âm ỉ như thế, rồi sớm muộn gì ông ta cũng bị hạ bệ.

Trưởng thôn cũ thấy tôi nói vậy, nước mắt chảy dài, nói: “Sơn Thành à, thưa các vị đang có mặt ở đây, con trai tôi đã làm ra rất nhiều việc sai trái, nhưng tôi hứa với mọi người, nó sẽ không làm trưởng thôn nữa, sau này nó cũng sẽ không gây khó dễ cho ai nữa”.

“Tôi sẽ khuyên con trai tôi xin lỗi tất cả mọi người trong thôn”.