Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 167: Càng ngày càng ác liệt

Tôi nói: “Lưu Đại Bảo, tôi không ngờ anh lại có thể đổi trắng thay đen như vậy!”

“Vừa rồi anh…...”

“Sơn Thành, cậu đừng nói nữa, mọi người cũng đừng cãi vã nữa”, Lưu Thành Hà cắt ngang lời tôi, dáng vẻ thành khẩn: “Sơn Thành, con trai tôi chính trực, nóng tính, có gì nói đó, dù nó có nói gì không phải thì chúng ta cứ bình tĩnh mà nói chuyện”.

"Sơn Thành, dù sao thì cậu cũng sai khi đánh người”.

“Nếu muốn trở thành một người lãnh đạo chuẩn mực thì không thể tùy tiện đánh người được”.

“Chuyện hôm nay, con trai tôi chửi các cậu cũng là có lý do cả, chuyện này coi như xí xóa nhé”.

Lưu Đại Bảo cũng nói: “Tôi cũng sai, nên Trương Thành, Lâm Ngọc Lam này, mọi người cũng đừng để bụng chuyện này nữa, đều là người cùng thôn mà”.

“Cậu đánh gãy mấy cái răng của tôi cũng không sao, nếu tôi mà đánh trả thì e rằng cậu sẽ gặp họa đấy”.

“Tôi hơn cậu những mười mấy tuổi, cậu vẫn còn là trẻ con nên chuyện này tôi sẽ không so đo với cậu”.

"Được rồi, mọi người giải tán đi, làm phiền mọi người quá”.

Hai bố con nhà này kẻ xướng người họa, tỏ ra vô cùng độ lượng, vô cùng rộng rãi.

Cứ như mọi chuyện đều là do chúng tôi sai vậy!

Rõ ràng là Lưu Đại Bảo sai, từ đầu tới cuối đều là Lưu Đại Bảo muốn đối phó với tôi!

Anh muốn so đo với tôi? Rõ ràng là đang đưa tôi vào tròng!

Sao tôi có thể nhịn được cục tức này chứ?

Không chỉ tôi mà Lâm Ngọc Lam, người phụ nữ của tôi cũng phải chịu oan ức, còn cả Triệu Vũ được Triệu Linh Nhi gửi gắm để tôi chăm sóc nữa, tôi đã hứa với cô ta sẽ không để người khác ức hiếp cậu ta.

Thế mà bây giờ Lưu Đại Bảo lại ức hiếp Lâm Ngọc Lam và cả Triệu Vũ!

Lâm Ngọc Lam rưng rưng nước mắt khiến tôi vô cùng đau lòng, còn Triệu Vũ thì tỏ ra tức giận.

Cùng lắm thì sau này tôi không làm trưởng thôn nữa, nên hôm nay tôi phải xử anh ta!

Tôi phải xử anh ta trước mặt bàn dân thiên hạ!

Tôi không nói lại anh, lẽ nào tôi cũng đánh không lại anh sao!

“Đứng lại!”, tôi hét lớn khi thấy Lưu Đại Bảo và người dân trong thôn định giải tán: “Lưu Đại Bảo, còn chưa nói chuyện rõ ràng, ai cho anh đi vậy?”

Đám đông kinh ngạc quay lại nhìn.

Lưu Đại Bảo cười nói: “Sơn Thành này, cậu đánh tôi, tôi đã không so đo rồi, cậu còn định thế nào đây?”

Tôi hét lớn: “Anh nghe cho kỹ đây, Lưu Đại Bảo, anh là đồ con hoang!”

“Sau này anh mà lấy vợ, vợ anh sẽ không chịu an phận, vụng trộm với đàn ông bên ngoài, sẽ cắm sừng anh thôi!”

“Còn nữa, con trai anh sau này sinh ra cũng là một kẻ đần độn!”

Mọi người đều sững sờ!

Không ai ngờ tôi lại đột nhiên nói ra những lời ác độc như vậy.

“Cậu…...”, Lưu Hà Thành bỗng tái mặt: “Trương Sơn Thành, cậu…... Cậu nói cái gì?”

Tôi nói: “Sao nào? Bác Lưu, bác già rồi, tai bị lãng à?”

“Lưu Đại Bảo là đồ con hoang, sau này vợ anh ta không chịu an phận, con sinh ra là một kẻ đần độn!”

Tôi lặp lại một lần nữa.

Vẻ mặt tất cả người dân trong thôn đều biến sắc.

“Sơn Thành, sao cậu lại ăn nói như vậy chứ?”

“Sơn Thành, anh Lưu đã không so đo chuyện này với cậu rồi mà sao cậu cứ bám lấy không chịu buông vậy?”

“Người của nhà họ Lưu độ lượng, tha thứ cho cậu, cậu lại còn không biết điều, Sơn Thành, cậu quá đáng rồi đấy!”

Người dân trong thôn căm phẫn, nhao nhao chỉ trích tôi.

Lưu Đại Bảo vô cùng tức giận, môi run rẩy, nhưng anh ta nhanh chóng nhẫn nhịn: “Mọi người xem xem, Trương Sơn Thành là một tên côn đồ, vô lại, không có chút phẩm chất làm người nào cả!”

“Đây mới là bộ mặt thật của Trương Sơn Thành!"

Tôi lạnh lùng nói: “Lưu Đại Bảo, tôi chỉ trả lại đúng những gì vừa nãy anh sỉ nhục ba người bọn tôi, thật không ngờ anh lại có thể nhẫn nhịn như vậy”.

“Có người sỉ nhục anh, nói anh là con hoang, vợ anh lăng loàn, con anh là kẻ đần độn mà anh có thể nhịn được như vậy, tôi thật sự khâm phục anh đấy”.

“Mọi người, vừa rồi Lưu Đại Bảo đã nói với tôi, Lâm Ngọc Lam và Triệu Vũ như vậy đấy”.

“Anh ta có thể nói tôi như vậy thì thôi, tôi nhịn được, nhưng đến cả một người phụ nữ và một thanh niên tàn tật như thế mà anh ta còn nói được thì tôi không thể nhịn nữa!”

“Mọi người nói xem, nếu đổi là các anh chị, có người nói các anh chị là con hoang, sỉ nhục người nhà mình thì mọi người có chịu nổi không?”

“Tôi mới chỉ tát anh ta một phát!”

“Nói thật hôm nay tôi định đánh phế anh ta đấy!”

Nỗi ấm ức trên mặt Lâm Ngọc Lam đã dần được giải tỏa: “Mọi người, chuyện là thế này, Lưu Đại Bảo cậy thế bắt nạt người khác nên Trương Sơn Thành mới không nhịn được mà đánh anh ta”.

“Xảy ra chuyện gì vậy!”, đúng lúc này Trần Kế Tần và Trần Mãn Quang gạt đám đông bước ra.

Trần Kế Tần hỏi ngay khi nhìn thấy Lâm Ngọc Lam rưng rưng nước mắt, còn tôi và Lưu Đại Bảo thì đang đối chất.

“Lưu Đại Bảo!”, Trần Kế Tần lao tới túm cổ áo Lưu Đại Bảo: “Anh dám ăn hiếp chị dâu tôi à!”

“Mẹ kiếp! Xương cốt anh tôi còn chưa nguội lạnh mà anh đã ức hiếp chị dâu tôi, hôm nay tôi phải đánh anh đến tàn phế!”

Trần Kế Tần lao nắm đấm về phía Lưu Đại Bảo, nhưng Lưu Đại Bảo đã chộp nắm đấm của Trần Kế Tần, vặn ngược tay ra phía sau, khống chế anh ta.

Dù sao thì Lưu Đại Bảo cũng từng đi lính mấy năm nên được rèn luyện.

Lưu Đại Bảo đẩy Trần Kế Tần qua một bên, Trần Kế Tần vẫn định lao lên nhưng bị người dân ngăn lại.

Trần Kế Tần hét lớn: “Lưu Đại Bảo, ông phải giết chết mày!"

“Mọi người đừng kéo tôi!”

“Mày vậy mà cũng không hỏi xem tao là ai, lại dám ức hiếp người nhà tao à!”

“Ông phải xé xác phanh thây mày ra mới được!”

Trong thôn chúng tôi, ngoài tôi ra thì đúng là không ai dám đắc tội với Trần Kế Tần, Trần Kế Tần rất ác bá, danh nổi như cồn.

“Đủ rồi!”, Trần Mãn Quang chặn họng Trần Kế Tần, lúc này Trần Kế Tần mới không nói gì nữa, cũng không lao lên mà đi đến bên cạnh tôi.

Khuôn mặt Trần Mãn Quang tối sầm: “Cậu Lưu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Khuôn mặt Lưu Thành Hà tái mét, nói sơ qua chuyện vừa xảy ra, tôi và Lâm Ngọc Lam đứng bên cạnh cũng bổ sung vài câu.

Ngay từ đầu là do Lưu Đại Bảo khiêu khích, sỉ nhục bọn tôi.

Trần Mãn Quang nghe xong thì không có biểu cảm gì: “Lưu Đại Bảo, có những lời một khi đã nói ra thì phải chịu trách nhiệm!”

“Sơn Thành đánh cậu là phải, nếu với tính cách của tôi và con trai tôi thì đã đánh phế cậu ngay tại hiện trường rồi!”

“Cậu đúng là ngậm máu phun người, đã sỉ nhục người khác lại còn tỏ ra rộng rãi, độ lượng như cậu thì cậu nghĩ còn tỏ ra lương thiện cái gì nữa?

“Người như cậu mà cũng xứng làm trưởng thôn sao?”

“Nếu cậu muốn làm trưởng thôn thì Trần Mãn Quang tôi sẽ là người đầu tiên không đồng ý!”

Tính tình của Trần Mãn Quang luôn ôn hòa, rất ít khi nổi nóng, lần này, Trần Mãn Quang biết Lâm Ngọc Lam và tôi bị lăng mạ nên đã nổi trận lôi đình.

Bây giờ Trần Kế Tần thay đổi đều là nhờ công lao của tôi nên Trần Mãn Quang hết sức cảm kích.

Người dân trong thôn để cho Trần Mãn Quang bình tĩnh lại rồi có chuyện gì thì cùng nhau bàn bạc, Trần Mãn Quang tái mặt, nói: “Nhà họ Trần chúng tôi đã làm biết bao nhiêu việc vì thôn!”

“Không ai được sỉ nhục người nhà họ Trần chúng tôi! Sỉ nhục thì phải trả giá!”

Lưu Đại Bảo tái mặt: “Chú Trần, chú nói hơi quá lời rồi, tôi không làm được trưởng thôn thì lẽ nào Trương Sơn Thành có thể sao!”