Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 231: Đánh Lưu Đại Bảo

Tôi chậm rãi đi đến bên cạnh Lưu Đại Bảo, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ: “Phiền anh nói lại lần nữa câu cuối cùng anh vừa nói”.

“Sao? Tao nói sai à?”, Lưu Đại Bảo nhìn tôi khinh khỉnh.

“Kiếm tiền bằng cách bẩn thỉu, qua lại với con chó điên Trần Kế Tần, dan díu với loại đàn bà vô liêm sỉ như Lâm Ngọc Lam”.

“Trương Sơn Thành, mày nghĩ mày là cái thứ tốt đẹp lắm à?”

Chiêu này của Lưu Đại Bảo cũng khá cao minh. Anh ta nghĩ nhân cách anh ta hơn tôi, mười triệu tệ anh ta có thể tự kiếm được, võ anh ta cũng rất giỏi, có thể bảo vệ dân làng.

Anh ta muốn mượn chuyện này để hạ bệ tôi, cứu vãn cục diện.

Nhưng kiểu gì anh ta cũng thất bại mà thôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào Lưu Đại Bảo, nói: “Bây giờ, anh hãy xin lỗi chú Trần, xin lỗi Trần Kế Tần, xin lỗi Lâm Ngọc Lam. Và cuối cùng, xin lỗi tôi đi”.

“Xin lỗi xong, tôi có thể tha chứ cho anh”.

“Nếu anh không xin lỗi, hôm nay anh chắc chắn sẽ bị người ta khiêng về”.

“Ha ha...”, Lưu Đại Bảo cười sằng sặc như nghe được chuyện gì đáng cười lắm, nói: “Xin lỗi?”

“Tại sao tao phải xin lỗi?”

“Tao nói sai gì à?”

Lưu Đại Bảo cực kỳ khinh người, cực kỳ huênh hoang!

Tôi vẫn rất bình tĩnh, nói: “Anh có thể chửi tôi, nhưng anh không thể chửi bạn tôi, sỉ nhục trưởng bối mà tôi kính trọng, càng không được phép đánh bạn tôi”.

Vừa nói dứt lời, tôi đã ra tay ngay. Tay phải tôi túm lấy cánh tay phải của Lưu Đại Bảo, bẻ một phát...

Rắc...

Khớp xương của Lưu Đại Bảo rời hẳn ra!

“Á!”, Lưu Đại Bảo hét lên thảm thiết.

Sau đó, tôi giơ chân đá thẳng vào bắp chân Lưu Đại Bảo.

Lại thêm một tiếng “rắc”, bắp chân Lưu Đại Bảo nứt cả xương.

Lưu Đại Bảo lại phát ra một tiếng thét nữa, anh ta không kịp phản ứng lại đã bị tôi bẻ gãy xương tay chân!

Anh ta không thể phản kháng lại sức mạnh của tôi!

Tất cả mọi người đều chấn động!

Không ai ngờ được rằng tôi sẽ nặng tay như thế. Họ càng không ngờ được là Lưu Đại Bảo lưng hùm vai gấu, cao to lực lưỡng lại bị tôi “phế” trong mấy chiêu!

Đứng trước mặt tôi, Lưu Đại Bảo không hề có sức phản kháng.

“Trương Sơn Thành, cậu làm cái gì thế!”

“Sơn Thành! Dừng tay!”

Dân làng xông lên giữ tôi lại, đám người Lưu Thành Hà vội vã chạy đến kiểm tra vết thương của Lưu Đại Bảo.

“Tất cả tránh ra cho tôi!”, tôi hất mạnh hai tay, bốn dân làng đang túm tôi lại đều bị hất bật ra ngoài, phải lùi về sau vài bước, suýt nữa thì ngã.

Không ai giữ được tôi, cũng không ai có thể ngăn cản tôi!

Tôi bước đến trước mặt Lưu Đại Bảo, lạnh lùng nói: “Xin lỗi đi!”

Tôi phải bắt anh ta xin lỗi cho bằng được, hôm nay tôi sẽ cho anh ta nếm mùi!

Lưu Thành Hà thấy con trai bị đánh gãy cả chân, vô cùng đau đớn, lườm tôi bằng con mắt đằng đằng sát khí, hét lên: “Trương Sơn Thành, cậu quá đáng lắm rồi đấy!”

“Cậu đánh con trai tôi bị thương, lại còn ép người quá đáng!”

Tôi lạnh lùng đáp: “Lưu Thành Hà, lúc con trai ông xúc phạm một trưởng bối, ông đang ở đâu?”

“Lúc anh ta đánh Trần Kế Tần, giẫm chân lên người Trần Kế Tần, ông đang ở đâu?”

“Lúc con trai ông sỉ nhục người phụ nữ của tôi, nhục mạ tôi, ông đang ở đâu?”

“Bây giờ con trai ông thua thiệt, ông lại thò mặt ra đây?”

“Chỉ con trai ông được ăn hiếp người khác, còn không cho ai đụng đến con trai ông à?”

“Trên đời này làm gì có cái lẽ đó!”

“Cậu...”, Lưu Thành Hà hét lên đầy giận dữ: “Đúng là con trai tôi nói hơi quá đáng, nhưng những gì nó nói là sự thật!”

“Là Trần Kế Tần ra tay trước, vả lại những lời ông Trần nói đúng là có ý bao che cho cậu!”

“Sự thật mất lòng!”

“Thế mà cậu lại cắt câu lấy nghĩa!”

“Cả vú lấp miệng em!”

Không thể không thừa nhận, Lưu Thành Hà không hổ là người một bụng chữ nghĩa, nói câu nào ra câu đó, đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu chúng tôi.

Tôi không tranh cãi với Lưu Thành Hà mà nói thẳng: “Lưu Thành Hà, ông nghe cho rõ đây”.

“Trương Vân Sơn, cục trưởng Viên, trưởng thôn, ba người đó muốn dồn tôi vào chỗ chết, bây giờ ai cũng nhà tan cửa nát!”

“Tôi có thể nói thẳng cho ông biết, tôi không thiếu tiền, cũng không thiếu quan hệ, càng không thiếu sức mạnh!”

“Tôi không muốn động đến người dân trong thôn, tất cả những gì tôi làm đều là vì tốt cho dân làng!”

“Ông không thể ngăn cản tôi được đâu!”

“Hôm nay, tôi chắc chắn sẽ trở thành trưởng thôn. Tôi cũng không muốn làm khó dễ hai người. Mau chóng đưa con trai ông đến bệnh viện đi, nếu chậm trễ, không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì đâu!”

Lưu Đại Bảo nhịn đau, hét lên: “Trương Sơn Thành, mày uy hiếp bố con tao đấy à?”

“Đúng!”, tôi thừa nhận rất thẳng thắn: “Tôi đang uy hiếp bố con anh đấy, hai người làm gì được tôi?”

“Các người chỉ đang lấy trứng chọi đá thôi!”

Lưu Thành Hà tức đến dựng cả râu, gào lên: “Trương Sơn Thành, cậu làm thế này là cố ý gây thương tích!”

“Tôi sẽ báo cảnh sát! Tôi phải báo cảnh sát huyện!”

“Cậu đợi đó cho tôi, học trò của tôi là đội trưởng đội cảnh sát hình sự của cục cảnh sát huyện! Kể cả lãnh đạo trên thị trấn hay là chủ tịch thị trấn cũng không bao che được cho cậu đâu!”

“Tôi sẽ cho cậu ngồi tù!”

Lưu Thành Hà lấy máy ra gọi ngay cho cục cảnh sát huyện.

Làm lớn chuyện đi, lớn đến mấy tôi cũng không sợ đâu. Muốn đẩy tôi vào tù? Ông có bản lĩnh đấy hả?

Đã có người bắt máy. Những người khác không nghe được đầu dây bên kia, nhưng tôi thì nghe rất rõ.

Bên kia vô cùng khách sáo, nói: “Thầy Hà, chúc thầy ngày nhà giáo vui vẻ mạnh khoẻ”.

“Đúng rồi, hôm nay em hơi bận, đến chiều con trai em sẽ mang quà sang biếu thầy”.

Lưu Thành Hà nói: “Đội trưởng Vương có lòng quá”.

Đội trưởng Vương cười đáp: “Việc nên làm mà... Nhờ có công thầy dạy dỗ mà em có ngày hôm nay... Ha ha...”

“Thầy đang có việc cần nhờ em giúp đây”, Lưu Thành Hà nói: “Đội trưởng Vương, con trai thầy bị người ta đánh bị thương rất nặng”.

Đội trưởng Vương nghe thế thì giận dữ hỏi: “Sao cơ? Kẻ nào làm? Đúng là ăn gam hùm mật báo rồi!”

Lưu Thành Hà đáp: “Kẻ đó là Trương Sơn Thành của thôn thầy. Bây giờ tình hình có chút phức tạp, phiền em đích thân đến đây một chuyến được không?”

“Trương Sơn Thành?”, đội trưởng Vương nghe thế liền nói: “Thầy đang nói đến Trương Sơn Thành... Cái người có quan hệ rất tốt với cục trưởng của chúng em sao?”

Bên kia vừa dứt lời, Lưu Thành Hà mặt đã biến sắc, lắp bắp: “Chính là Trương Sơn Thành của thôn thầy... cậu ta... mười tám tuổi”.

“Thế thì đúng rồi”, đội trưởng Vương nói: “Chuyện này khó giải quyết rồi đây. Chuyện của Trương Sơn Thành em không quyết được. Cục trưởng của chúng em gặp cậu ta còn phải giữ lễ mấy phần, em nghe nói chỗ dựa của cậu ta ghê gớm lắm”.

Lưu Thành Hà nghe được quan hệ của tôi và cục trưởng vô cùng tốt thì mặt liền biến sắc. Ông ta hạ thấp giọng xuống, đi qua một bên khác ít người hơn rồi mới nói: “Sao Trương Sơn Thành lại quen với cục trưởng cục cảnh sát được?”

“Việc này... Em cũng không rõ, nhưng tóm lại là có quen biết”. Đội trưởng Vương nói tiếp: “Việc trong thị trấn thì cứ giao cho cục cảnh sát thị trấn xử lý, đây là quy định, cũng là quy trình bắt buộc phải tuân theo. Nếu trên thị trấn không xử lý được thì cấp huyện chúng em mới tiếp nhận”.

“Việc của Trương Sơn Thành mà báo thẳng lên chúng em thì không hay lắm. Lúc đó, cục trưởng chắc chắn sẽ tham gia, em có muốn giúp thầy cũng không được, mong thầy thông cảm”.

Lưu Thành Hà rất sốt ruột, nói: “Đội trưởng Vương, em giúp thầy đi chứ. Con trai thầy bị đánh rất thê thảm, tay chân gãy hết cả... Thế này là...Cố ý hành hung rồi còn gì”.