Tôi hỏi: “Về sau thế nào?”Viên Chính Dương nghĩ ngợi rồi nói: “Ông chủ kia thấy chuyện thất bại thì bỏ đi, nhưng dù chuyện không thành, ông chủ kia cũng không đòi lại một triệu tệ đã đưa”“Cho đến bốn năm trước, ông chủ kia lại sai người đến tìm tôi, nói là muốn phát triển một số dự án du lịch, bảo tôi bàn bạc với người của thôn Lâm Thủy”“Lúc đó ngoại trừ tìm tôi, ông chủ còn tìm tới một vài công ty khác, có cả lãnh đạo của huyện chúng tôi”“Kế hoạch thu mua lần thứ hai vẫn thất bại, chủ tịch thị trấn không đồng ý, ông trưởng thôn cũ không đồng ý, người già trong thôn cũng không đồng ý”“Mặc dù có ông trưởng thôn và một số người dân đồng ý nhưng cũng không được gì, vẫn còn tồn tại quá nhiều khó khăn”“Chuyện này lại phải trì hoãn”Trần Kế Tần nói: “Sau đó đến cuộc bầu cử ở đại hội toàn thôn lần này, có phải cũng là ông chủ kia bảo ông làm không?”“Phải”, Viên Chính Dương đáp: “Lần này tôi cũng không có cách nào khác.Từ lâu tôi đã không còn thiếu tiền nữa, nhưng số tiền ông chủ kia đưa hai lần trước đều không đòi về, tôi thì lại không làm xong chuyện.Đã nhận tiền của người ta, nợ ơn huệ của người ta, tôi phải tiếp tục làm việc cho ông chủ”“Ông chủ kia nói, lần này ông ấy không cần nhiều đất, chỉ cần mảnh đất có đền thờ của thôn.Một khi Lưu Đại Bảo làm trưởng thôn, có quyền lực trong tay, cộng thêm việc xây dựng thôn, sửa lại bản quy hoạch một chút, vậy thì chuyện này rất dễ hoàn thành”“Cho nên tôi mới lấy năm triệu tệ mà ông chủ kia đưa để làm việc”“Kết quả vẫn thất bại.Thực ra tôi không muốn lấy năm triệu tệ đó, tôi không thiếu tiền, muốn trả nó về, nhưng lại không cách nào trả được”.