Dưới cơ thể cô gái là một tấm đá lạnh, cách đầu cô ta sáu bảy mét, ở đầu kia của cỗ quan tài đá có một cửa hang hướng sâu xuống dưới.
Cô gái dường như đang ngủ, làn da của cô ta trông vẫn bình thường, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy hơi thở yếu ớt!
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Sao lại có một cô gái đang ngủ say trong đó!
Mộc Dịch và tôi sững người!
“Pháp sư… chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?”, tôi không thể nói lưu loát được nữa.
Khoảnh khắc tiếp theo, cô gái đột nhiên mở mắt ra, để lộ ánh nhìn lạnh lẽo!
Tôi sợ đến nỗi suýt ngã lăn ra!
Ngay sau đó cô ta đứng lên, thẳng người, hai chân và lưng không hề cong, cô ta đứng một cách thăng bằng, hai chân trực tiếp chống đỡ cơ thể đứng lên!
Viên ngọc trên ngực cô gái trượt nhanh rồi rơi xuống tay cô ta.
Mái tóc dài của cô gái buông xõa tự nhiên, gương mặt vô cùng thanh tú, đôi mắt đẹp sâu thẳm như sao, vô cùng quyến rũ...
Tôi đã bị cô gái này mê hoặc, tâm trí tôi như lạc vào trong đôi mắt của cô ta.
Cô gái trước mặt cho tôi cảm giác rất quen thuộc, nhưng đây là lần đầu tiên tôi gặp cô ta, lại thấy rất xa lạ.
Cảm giác này... vô cùng kỳ lạ.
“Yêu nghiệt, chịu chết đi!”
Mộc Dịch trực tiếp nhảy xuống, đứng trong cỗ quan tài đá, trên tay xuất hiện một tấm bùa, dán lên người cô gái.
Nhưng khi lá bùa dán lên người cô gái lại không có tác dụng nào mà còn trượt khỏi người cô ta, rơi xuống đất.
Ánh mắt của cô gái quét qua Mộc Dịch, cô ta ngẩng đầu, ánh mắt rơi trên gương mặt của tôi, sắc mặt vô cùng kinh ngạc!
"Anh Sơn Thành...”
Giọng nói của cô gái chứa đựng nỗi nhớ vô tận, nhưng nét mặt của cô ta lại đầy đau khổ và tuyệt vọng...
Sau đó cô gái đưa tay ra và dang về phía tôi, như thể định kéo tay tôi, nhưng lại nhanh chóng đặt trở lại bên eo, cô ta hơi lúng túng, không biết nên đặt tay ở đâu.
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì thế này? Tại sao cô gái đó lại gọi tôi là anh Sơn Thành?
Mà tại sao trông sắc mặt cô ta lại phức tạp như vậy?
Sao cô gái này lại quen biết tôi?
Ảo giác sao?
Mộc Dịch nắm chặt cây gậy bạc bên tay phải, gương mặt lộ ra sát khí, chỉ vào cô gái: "Yêu quái, còn không mau khoanh tay chịu trói!"
Mộc Dịch cầm cây gậy bạc đập vào cô gái, cô gái này vô thức đưa tay ra chặn lại.
Cô ta bị gậy bạc đập vào, phải lui ba bốn bước, khí tức trên người vô cùng hỗn loạn.
Mộc Dịch tiếp tục lao tới, nhưng cô gái đột ngột lùi lại rồi soạt một tiếng, biến mất, không nhìn thấy cô ta đâu nữa.
Mộc Dịch đánh hụt vào không khí.
Cô gái đã trốn thoát từ cửa hang đằng kia!
Mọi thứ diễn ra quá nhanh!
Mộc Dịch lao đến cửa hang, nhưng ngay sau đó liền dừng lại.
Cửa hang rộng hơn hai mét, phía dưới có dốc, Mộc Dịch đang cân nhắc có nên tiến vào hay không.
Tôi cũng nhảy vào bên trong nhà đá, bỗng nhìn thấy gương mặt của Mộc Dịch trở nên vô cùng khó coi.
Tôi cũng sững sờ, nói: "Mộc Dịch, cô gái đó... rốt cuộc... là thứ gì?”
Mộc Dịch nhặt lá bùa trên mặt đất lên, nói: "Tôi cũng không biết... Lá bùa của tôi dùng để trấn áp âm khí và đối phó với một số thứ kỳ lạ, nhưng... vừa nãy tôi dán nó lên người cô gái, không có chút tác dụng nào cả”.
Tôi lại hỏi: "Bảo vật phát sáng trên người cô gái là thứ gì?"
Mộc Dịch khẽ lắc đầu: "Không biết nữa... Tôi chưa từng nhìn thấy món đồ này”.
"Chuyện này quá kỳ lạ rồi”.
Mộc Dịch thực sự không biết đang xảy ra chuyện gì, vì vậy tôi đành phải hỏi tiên nữ Thanh Thuỷ.
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Cô gái này không phải là người, đó là điều chắc chắn, bị phong ấn ở nơi này nhiều năm như vậy mà chưa chết, hẳn là yêu...”
“Nhưng điều kỳ lạ là không có chút yêu khí nào trên người cô ta cả”.
“Nhưng... Nếu là yêu, âm khí đáng sợ trong không gian này ở đâu ra?"
"Theo phán đoán của ta, cô gái này không phải là người, không phải là yêu, không phải là ma...”
"Bây giờ ta cũng không biết rốt cuộc cô ta là gì”.
Tôi cạn lời.
Tôi hỏi: "Còn bảo vật thì sao?"
Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Bảo vật đó... Nếu như ta phán đoán không nhầm thì đó hẳn là đá ngũ hành”.
"Đá ngũ hành, đúng như tên gọi của nó, chứa sức mạnh của ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Đối với những người tu luyện thông thường, nó là bảo vật vô cùng quý giá. Đối với đám yêu ma quỷ quái mà nói, tác dụng của đá ngũ hành càng lớn. Có thể nói, đây là bảo vật mà ai cũng mơ ước có được”.
"Bảo vật mà Lữ Vô Thiện hằng mong, có lẽ chính là viên đá ngũ hành này”.
Bây giờ, viên đá ngũ hành đã bị cô gái bí ẩn đó cầm đi mất, tôi phải tìm cô ta rồi lấy viên đá ngũ hành.
“Tại sao cô gái đó lại gọi anh là anh Sơn Thành?”, gương mặt Mộc Dịch đầy vẻ kỳ quái, nói: “Cô gái đó chắc chắn có quen biết anh, vẻ mặt của cô ta, rồi cả dáng vẻ không thể là giả vờ được”.
Tôi nhớ lại bức tranh tường trước đó, nói: "Trên bức điêu khắc mà chúng ta nhìn thấy vừa rồi, tôi chính là người đàn ông, mà cô gái vừa rồi là người phụ nữ, tôi nghĩ... có lẽ cô gái đó đã xem tôi như người đàn ông trong bức điêu khắc”.
Bây giờ chỉ có thể giải thích theo cách này mới ổn.
Mộc Dịch đầy vẻ nghi hoặc, nói: "Tại sao cô ta lại gọi anh là Sơn Thành? Người đàn ông kia cũng tên là Trương Sơn Thành sao? Có chuyện trùng hợp như vậy sao?"
“Cô nghi ngờ tôi sao?”, tôi thấy Mộc Dịch có vẻ không tin lời tôi nói.
Mộc Dịch nói: "Tôi tin, tôi thấy anh còn kinh ngạc hơn cô gái đó”.
Mộc Dịch đứng ở cửa hang, dùng la bàn khảo sát, nói: "Hang động này sẽ dẫn đến đâu nhỉ?"
Tôi nói: "Chỗ này vẫn luôn là một không gian kín, trong cỗ quan tài đá này có một cửa hang, có nghĩa là không thể đi ra từ cửa hang đó, nếu không, cô ta đã ra ngoài từ lâu rồi”.
"Không đúng...”, Mộc Dịch nói: “Lúc trước, cửa hang ở bên ngoài có trận pháp phục ma, trấn áp thứ bên dưới hang, trên cỗ quan tài cũng có phong ấn, chúng ta đã phá vỡ trận pháp phục ma, lại còn mở cả quan tài ra”.
"Hơn nữa, khi quan tài được mở ra, cô gái dường như đã ngủ một giấc rất sâu trong quan tài, rồi bị chúng ta đánh thức!"
"Chúng ta đã phá vỡ trận pháp phục ma và phong ấn, e là, cô gái bên trong quan tài đã tự do rồi”.
Sột soạt...
Lúc này, tôi nghe thấy một tràng âm thanh phát ra từ trong hang, như thể có thứ gì đó đang nghiến răng.
La bàn trong tay Mộc Dịch cũng cảm nhận được thứ gì đó, kim chỉ cũng xoay về hướng cửa hang.
Mộc Dịch cất la bàn đi, cầm cây gậy dài màu bạc trong tay nói: "Sơn Thành, chúng ta cùng nhau vào hang động xem đi”.
Tôi có thể nhìn ra Mộc Dịch cũng đang rất căng thẳng.
“Được”, tôi nặng nề gật đầu.
Mộc Dịch khom lưng đi dọc theo lối vào của hang động, còn tôi theo sát ngay sau.
Sau khi tiến vào động, bên trong rất thấp, độ cao chỉ khoảng một mét ba, mét bốn, chiều rộng chỉ có một mét hơn.
Hang có hình bầu dục, bốn bức tường không phải là phiến đá mà là những khối đất cứng, không gia cố.
Bên trong hang tối đen như mực, không có âm khí, đương nhiên nước mắt của bò cũng không có tác dụng. Mộc Dịch lấy đèn pin soi, thận trọng đi về phía trước.
Sột soạt...
Âm thanh phía trước càng lúc càng lớn, dường như có thứ gì đó đang tiến gần đến chỗ chúng tôi.
Vẻ mặt của Mộc Dịch trở nên nghiêm trọng. Chúng tôi đi được bốn, năm chục mét, đột nhiên, trước mặt có ba thứ gì đó đen nháy lao về phía chúng tôi!
Là chồn!