Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 334: Đánh nhau

Trên mặt Vương Hải Ba lộ ra nụ cười tà ác, nhìn thấy ba người đó bị đánh, tâm trạng anh ta có vẻ rất tốt.

Tôi tạm thời không quan tâm đến những chuyện này, vừa rồi bọn họ hùa nhau bắt nạt tôi, bây giờ bị đánh là đáng.

Vương Hải Ba đi tới chỗ Lý Giai Dao, tôi lập tức đứng ra trước mặt chị ấy.

Vương Hải Ba nhìn mấy thùng rượu đặt ở trên bàn và chất ở xung quanh, hung hăng nhìn tôi, nói: “Trương Sơn Thành, một trăm tá rượu tối nay cậu vẫn chưa uống hết. Tất nhiên, dù cho cậu có uống hết hay không, tối nay cậu vẫn phải thanh toán!”

Bảo tôi thanh toán? Tôi còn tưởng anh ta muốn bắt Lý Giai Dao chứ.

Ai dám động vào Lý Giai Dao, tôi sẽ khiến tay kẻ đó tàn phế.

“Vương Hải Ba”, tôi nhìn thẳng vào mắt của Vương Hải Ba: “Tối nay là buổi họp mặt bạn bè của anh, là anh mời khách, vì sao lại bắt tôi thanh toán?”

Vương Hải Ba nói: “Một trăm tá rượu này là cậu gọi, quy tắc của câu lạc bộ là ai gọi người đó thanh toán! Những cái khác cậu không cần trả!”

“Cậu không trả tiền rượu, tôi sẽ đánh gãy chân cậu!”

Lý Giai Dao chửi lớn: “Vương Hải Ba, anh quá vô sỉ!”

“Tôi chưa từng thấy ai vô sỉ như anh!”

“Lúc trước tôi đúng là mù mắt”.

Vương Hải Ba cười khà khà: “Tôi vô sỉ như vậy đấy, thì sao? Còn không phải là bị cô ép hay sao?”

“Nếu cô đồng ý với yêu cầu vừa rồi của tôi thì đã chẳng có chuyện gì. Cô không đồng ý, tôi sẽ khiến cô và cả cậu em Trương Sơn Thành của cô phải trả giá đắt!”

Khiến tôi trả giá đắt? Tôi lại muốn xem xem là cái giá gì.

Lúc này, một nhân viên phục vụ tiến vào, rõ ràng là người do ông Phì gọi đến, người đó đi thẳng tới trước mặt tôi, yêu cầu tôi thanh toán.

“Được, tôi thanh toán cũng không thành vấn đề”, tôi nói: “Nhưng tôi có vài câu muốn hỏi”.

Vương Hải Ba nói: “Có gì mau nói!”

Tôi nhìn sang ông Phì, hỏi: “Ông Phì, vừa rồi tôi nghe nói nơi đây là của ông Hướng, xin hỏi, ông Hướng và anh Đao có quan hệ gì?”

Ông Phì không trả lời tôi, mà một người ở bên cạnh lên tiếng: “Thằng nhãi, anh Đao là nhân vật lợi hại nhất thành phố chúng ta. Mặc dù nơi đây do ông Hướng quản lý, nhưng anh Đao có bảy mươi phần trăm cổ phần, ông Hướng và bạn bè ông ấy có ba mươi phần trăm cổ phần”.

Nói vậy có nghĩa chỗ này là của anh Đao.

Chẳng trách trước kia anh Đao vào đây, mấy cô gái đều vây quanh, trực tiếp lấy rượu các thứ, chưa bao giờ hỏi chúng tôi gọi gì, cũng không nhắc tới chuyện tiền nong.

Nếu nơi đây đã là của anh Đao, tôi sẽ không làm gì quá đáng.

Bây giờ tôi trả tiền, cuối cùng cũng sẽ có người nôn nó ra.

Tôi mau chóng dàn xếp ổn thỏa chuyện này, sau đó để anh Đao đi xử lý.

Nếu chỗ này không phải của anh Đao, tối nay tôi sẽ đánh tất cả người ở đây tàn phế!

Nhân viên phục vụ mang hóa đơn tới, tôi không những trả tiền rượu mà còn trả tất cả mọi chi phí lần này.

Lý Giai Dao ở bên cạnh nhìn thấy trong tài khoản của tôi còn mấy triệu tệ, vô cùng kinh ngạc, dụi mắt không dám tin.

Vương Hải Ba cũng nhìn tôi với vẻ mặt kì quái, không ngờ là tôi thanh toán thật.

Vương Hải Ba nói: “Trương Sơn Thành, đúng là không nhìn ra cậu cũng là người có tiền, chi trăm mấy nghìn tệ mà không hề chớp mắt!”

“Hay là thế này, Sơn Thành, cậu cho tôi mượn năm trăm nghìn tệ giải quyết cho xong chuyện ngày hôm nay, mọi người đều không sao, đều có thể rời khỏi đây, bình yên vô sự”.

“Ha ha...”, tôi cười nói: “Tôi nhiều tiền, cũng chưa bao giờ thiếu tiền”.

“Nhưng mà... anh nghĩ rằng tôi sẽ cho anh mượn tiền sao?”

Vương Hải Ba lập tức nở nụ cười: “Sơn Thành, tất cả đều là người một nhà, trước đây tôi cũng là vì bị dồn vào đường cùng, không còn cách nào khác”.

“Tình cảm giữa tôi và chị cậu rất tốt. Không tin thì cậu hỏi chị cậu, hai năm nay, tôi đối xử với chị cậu rất tốt”.

“Chuyện vừa rồi là lỗi của tôi, tôi đáng chết, tôi xin lỗi cậu”.

“Sơn Thành, cậu giúp tôi đi...”

Anh ta trở mặt cũng nhanh thật.

Tôi nhìn nụ cười giả dối của Vương Hải Ba, thật sự muốn bóp chết anh ta.

Lý Giai Dao phẫn nộ nói: “Sơn Thành, đừng giúp anh ta. Hai năm nay anh ta đối xử với chị cũng bình thường thôi, tốt chỗ nào chứ. Trước kia anh ta lăng nhăng với một con hồ ly tinh, bị chị bắt được, còn mặt dày xin chị tha thứ”.

“Hôm nay, anh ta còn bán chị nữa”.

“Loại người đê tiện vô sỉ như anh ta không đáng để tha thứ”.

Tôi cười nói: “Vương Hải Ba, thật ngại quá, tôi không giúp anh được rồi”.

Vương Hải Ba giật giật khóe miệng, nghiến răng nói: “Trương Sơn Thành, cậu không giúp tôi, tôi sẽ bán chị cậu!”

Tôi khinh thường nhìn Vương Hải Ba: “Anh cho rằng anh có bản lĩnh đó sao?”

“Hôm nay, tất cả người ở đây ai dám động vào một sợi tóc của chị tôi, tôi sẽ khiến người đó hối hận cả đời!”

“Khẩu khí lớn thật”, một người đàn ông trung niên đứng cạnh ông Phì bước lên trước, nói: “Nhãi ranh, mày hoạt động ở đâu? Đừng tưởng có chút tiền là ở đây muốn nói gì thì nói”.

“Nếu mày có tiền thì cho Vương Hải Ba mượn giải quyết chuyện ở đây đi”.

“Nếu không có tiền thì bọn tao sẽ đưa bốn con nhỏ này đi”.

Người đàn ông trung niên này chính là người vừa rồi đã đánh ba cô gái, mặt mũi ông ta hung ác, bên phải mặt còn có một vết sẹo kéo dài đến tận mang tai, trông vô cùng dữ tợn, đáng sợ.

Tôi vốn còn định dùng chút tiền để dàn xếp ổn thỏa mọi chuyện, để những người không liên quan rời khỏi đây, thậm chí là chuộc lại những cô gái này. Về phần Vương Hải Ba thì giao cho đám người này từ từ xử lý.

Nhưng bây giờ tôi nghĩ lại rồi, đám người này ép gái nhà lành đi tiếp khách chắc chắn đã làm rất nhiều chuyện ác. Nếu tôi đã bắt gặp thì sao tôi có thể bỏ qua chứ?

Bỏ qua thì chính là dung túng.

Tôi thản nhiên đáp: “Xem ra chỗ này của các ông thường xuyên làm mấy chuyện ép các cô gái thiện lương tiếp khách nhỉ?”

“Các ông làm những chuyện này anh Đao có biết không?”

Theo những gì tôi biết về anh Đao, anh ta là người giàu cảm xúc. Âu Dương Bác cũng kể cho tôi nghe về anh Đao, tuy là lăn lộn trong giang hồ nhưng rất nghĩa khí.

Những chuyện trái pháp luật cũng có làm, nhưng không làm chuyện phạm tội.

Anh Đao chắc chắn sẽ không làm chuyện quá giới hạn.

Ra ngoài lăn lộn giang hồ cũng có quy tắc.

“Anh Đao là tên cho mày gọi sao?”, người đàn ông trung niên quát lớn: “Nơi đây là chỗ của ông Hướng, ông Hướng làm chủ, không cần nhắc tới anh Đao trước mặt tao!”

Ông Phì mở miệng: “Đừng lãng phí thời gian nữa, đưa bốn con nhỏ kia đi đi, đưa Vương Hải Ba đi cùng luôn, tối nay chúng ta còn nhiều việc phải làm”.

Vài người trong bọn chúng đi tới chỗ ba cô gái, còn người đàn ông trung niên tức giận nhìn tôi, quát lên: “Nhãi ranh, tránh ra!”

Lý Giai Dao sợ đến mức nấp sau lưng tôi run lẩy bẩy.

Tôi khinh thường nhìn người đàn ông trung niên, nói: “Nếu tôi không tránh thì sao?”

“Đánh cho tao!”, người đàn ông trung niên lập tức ra lệnh cho bốn thanh niên ở không xa.

Bốn tên mỗi người cầm một chai rượu trong tay, hùng hổ lao về phía tôi.

Tôi đạp một đạp vào bụng thanh niên đi ở trước nhất, gã ta bị tôi đá bay, xô ngã luôn ba tên ở phía sau.

Không gian ở đây khá nhỏ, bọn chúng chỉ có thể đi tới từng tên một.

Thanh niên bị tôi đá vào bụng lăn lộn kêu gào trên mặt đất, miệng trào máu.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.