Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 338: Quy tắc

Tôi nhìn thẳng vào ông Hướng, nói: “Ông Hướng, ông hãy thành thật khai báo tất cả mọi chuyện!”

Ông Hướng nghĩ ngợi rồi nói: “Có những người đàn ông vay tiền không trả, thế là đưa phụ nữ đến đây, chúng tôi đe dọa, uy hiếp, bắt đi làm ở chỗ chúng tôi. Thật ra cuối cùng, bọn họ đi làm ở chỗ chúng tôi kiếm được rất nhiều tiền, chúng tôi có đuổi bọn họ cũng không đi, đều tự nguyện ở lại”.

“Cậu Trương, đôi lúc chúng tôi cũng là bất đắc dĩ. Làm cho vay trực tuyến cũng không dễ dàng gì, có người vay tiền nhiều rồi bỏ trốn, đến bây giờ chúng tôi cũng không tìm được, có rất nhiều khoản nợ rối mù”.

“Cậu Trương, cậu là vì những chuyện này sao?”

Anh Đao và ông Hướng lại nói mấy chuyện này thật là bình thường. Có lẽ đối với những người trong giang hồ thì những chuyện này rất bình thường, nhưng với những người bình thường, e rằng đều không chịu nổi.

Nó mang lại cho người ta cảm giác giống như một bên tình nguyện đánh, một bên tình nguyện chịu đánh.

Anh Đao và ông Hướng lại giải thích cho tôi rất nhiều thứ, bọn họ làm việc đều có giới hạn của mình, chắc chắn sẽ không vượt quá giới hạn. Nếu vượt quá giới hạn nhất định sẽ dẫn đến rắc rối, không thể xử lý hậu quả. Đến lúc đó cảnh sát sẽ điều tra và niêm phong, những người chịu trách nhiệm liên quan đều bị bắt đi hết.

Nghe hai người họ giải thích nhiều như vậy, tôi đã bình tĩnh hơn nhiều, nói: “Ông Hướng, nếu ông đã nói như vậy thì chúng ta hãy bàn về chuyện ngày hôm nay”.

“Vương Hải Ba, anh lăn qua đây cho tôi!”

Vương Hải Ba lập tức bò trên đất, lăn bốn, năm vòng, thật sự là lăn qua đây.

Mọi người đều được mở rộng tầm mắt.

Vương Hải Ba đứng dậy, quỳ trước mặt tôi, nở nụ cười nịnh nọt: “Anh Trương… tôi lăn qua rồi đây”.

Tôi nhìn bộ mặt ghê tởm của Vương Hải Ba, thật là muốn đạp chết anh ta.

“Ông Phì, nếu ông chưa chết thì ông nói đi”, tôi gọi ông Phì đang ở một bên.

Ông Phì đi tới trước mặt tôi, quỳ xuống dưới chân tôi, nói: “Cậu Trương, cậu gọi tôi Tiểu Phì là được. Ở trước mặt cậu, sao tôi dám xưng ông chứ”.

“Chuyện ngày hôm nay là lỗi của tôi, hoàn toàn là lỗi của tôi”.

“Anh Hướng, cậu của Vương Hải Ba là Tiền Đại Phú chạy trốn rồi. Anh cũng biết đấy, lúc đó anh rất tức giận, phái người đi bắt Tiền Đại Phú nhưng không bắt được, vừa hay em nhìn thấy Vương Hải Ba ở đây”.

“Thế nên em đến đòi tiền”.

“Vương Hải Ba không có tiền, muốn bán bạn gái mình cho chúng ta, còn có những người phụ nữ của anh em nó nữa”.

“Lúc đó em cũng rất tức giận, nên định đưa mấy người phụ nữ đó đi, thuyết phục họ làm việc ở chỗ chúng ta”.

“Em không ngờ… bạn gái của Vương Hải Ba lại là… là chị của cậu Trương…”

Ông Hướng đứng dậy, đạp vào mặt ông Phì.

Ông Phì ngã ra đất, miệng đầy máu, thở hổn hển mấy hơi rồi lại quỳ lên, cúi đầu.

Ông Hướng nói: “Cậu Trương, là tôi sai Tiểu Phì đến đây đòi nợ. Hôm nay cậu Đao đến chỗ tôi, tôi từ bên ngoài chạy về, uống rượu cùng với cậu Đao và ông chủ Âu Dương”.

“Tiểu Phì gọi điện thoại cho tôi, nói là Vương Hải Ba ở đây, cho nên tôi bảo Tiểu Phì đi đòi tiền”.

“Xảy ra chuyện như vậy, tôi vô cùng xin lỗi”.

“Cậu Trương, cậu muốn trách tội thì hãy trách tôi, là tôi sai đàn em đi làm việc”.

“Quy trình làm việc của đàn em tôi cũng không có gì sai, cũng là làm theo quy tắc, nhưng để liên lụy đến những người phụ nữ khác là bọn họ không đúng”.

Tôi nghe vậy, lập tức nổi giận: “Ý ông là Vương Hải Ba bán chị tôi đi là đúng hay sao?”

“Tôi… tôi không có ý đó”, ông Hướng sững người, đáp lại: “Nếu là tình huống bình thường thì đúng là như vậy, thiếu nợ trả tiền lẽ dĩ nhiên”.

“Tất nhiên, nếu người phụ nữ đó không đồng ý, chúng tôi sẽ thả người. Chúng tôi có đe dọa, dụ dỗ, nhưng chắc chắn sẽ không làm chuyện gì gây thương tổn cho cơ thể họ”.

“Cuối cùng vẫn là người thiếu nợ phải trả tiền”.

“Cậu Trương, tôi nói chuyện thẳng thắn, không phải đang chống đối cậu, mà là đang trần thuật sự thật thôi”.

“Chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm hại đến cơ thể của bất kì cô gái nào. Đương nhiên có đôi khi cho rằng tình hình nghiêm trọng, cùng lắm là tát vài cái, tuyệt đối không có gì nữa”.

“Cậu Trương, những chuyện này cậu có thể điều tra, chúng tôi chắc chắn không làm lớn chuyện. Mấy người chúng tôi bị cảnh sát theo dõi sát sao, chỉ khi chúng tôi tuân thủ quy tắc mới có chỗ cho chúng tôi tồn tại”.

“Mẹ kiếp ông có biết nói chuyện không đấy!”, anh Đao không nghe tiếp được nữa, lại tát cho ông ta một cái, nói: “Bình thường tôi dạy ông thế nào hả?”

Ông Hướng lại quỳ xuống đất, cúi đầu nhận lỗi.

Ông Hướng nói đều là sự thật. Nếu Vương Hải Ba bán Lý Giai Dao và những cô gái kia, bọn họ sẽ đe dọa, dụ dỗ các cô gái. Những người đàn ông cao lớn thô kệch kia sẽ nhốt các cô gái trong phòng, bình thường dọa vài tiếng đồng hồ là sẽ khuất phục.

Tôi đột nhiên có loại cảm giác bất lực, những chuyện này bảo tôi phải xử lý thế nào đây?

Nếu tôi đi điều tra, sự thực lại đúng như những gì ông Hướng nói, rằng những cô gái kia đều tình nguyện ở lại, vậy thì không phải đều do tôi tự nghĩ nhiều hay sao?

Tôi đi khuyên những cô gái đó hoàn lương sao?

Lẽ nào tôi phải điều tra việc cho vay trực tuyến? Điều tra câu lạc bộ một cách triệt để rồi đóng cửa?

Trên đất nước này câu lạc bộ nơi nơi đều có, mỗi ngày đều xảy ra những chuyện như vậy, tôi có thể quản được bao nhiêu?

Nếu tôi thật sự muốn điều tra, vậy là đối chọi trực tiếp với anh Đao sao?

Có cầu thì sẽ có cung, từ xưa đến nay, những chuyện này không thể nào cấm được mãi mãi.

Chỉ cần có con người, cờ bạc, ma túy, mại dâm sẽ không dẹp hết được.

Đây là sự thật, không ai có thể thay đổi.

Tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, vô cùng đau xót, vô cùng bất lực.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Đây chính là hiện thực, hiện thực trần trụi”.

“Mỗi một con đường đều có quy tắc, chỉ cần tuân thủ quy tắc, không vượt quá quy tắc thì sẽ không sao”.

“Chuyện này cũng khiến ngươi hiểu được rất nhiều đạo lý, giúp ích rất lớn cho tâm tính của ngươi”.

“Ngươi hãy nhớ, trên thế giới này có rất nhiều chuyện đều là quy luật tự nhiên, hình thành một cách tự nhiên, là kết quả tất yếu khi xã hội loài người phát triển, không thể ngăn chặn triệt để”.

“Điều tra tiếp chuyện ở đây cũng chẳng có ý nghĩa gì”.

Ở đất nước này, giao dịch mại dâm trong các câu lạc bộ như thế này là bất hợp pháp, cũng có những nước là hợp pháp, đó chính là sự khác nhau trong quy tắc.

Bất kể là hợp pháp hay không hợp pháp đều có một loại quy tắc vô hình, người trong giang hồ cũng có quy tắc của họ.

Không có quy tắc thì sẽ không có chuẩn mực, không có quy tắc thì thế giới này sẽ đại loạn.

Trước kia tôi dự định sẽ điều tra chuyện này cho rõ ràng, tống đám người phải chịu trách nhiệm vào tù, nhưng bây giờ dường như tôi không làm được gì cả.

Cho dù tôi có điều tra đến cùng, e rằng nhiều nhất là câu lạc bộ cũng chỉ bị phạt tiền, chỉnh đốn, qua vài ngày lại mở cửa, như vậy còn đắc tội với anh Đao.

Tôi đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, hít một hơi sâu, nói: “Được rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của ông Hướng”.

“Vì Lý Giai Dao là chị tôi, nếu chỗ này là của người khác, chắc chắn hôm nay tôi sẽ đập nát nơi này, có thể làm lớn bao nhiêu thì làm lớn bấy nhiêu, không bỏ qua cho bất kì ai”.

“Hôm nay tôi nể mặt anh Đao mà cho qua chuyện này”.

Anh Đao và ông Hướng đều treo nụ cười trên mặt, thở phào nhẹ nhõm.