Bác sĩ đặt quần áo và tài liệu lên bàn, vừa cười vừa nói: "Cậu hãy đi tắm và mặc quần áo tử tế, sau đó ký vào tài liệu trên bàn, tới lúc ấy sẽ có người đưa cậu đi”.
Tôi vào phòng tắm tắm rửa, ở đây có đầy đủ đồ dùng vệ sinh cần thiết.
Sau khi ra ngoài, tôi thay quần áo, thật không ngờ rằng quần áo mặc vừa như in.
Đã lớn như vậy nhưng đây mới là lần đầu tiên tôi mặc Âu phục. Mặc quần áo xong rồi nhìn mình trong gương, quần áo chỉnh tề phẳng phiu, trông dáng người cũng cao lên, đẹp trai hơn nhiều.
Nhưng thật xấu hổ là tôi không biết thắt cà vạt.
Hơn nữa, dường như tôi không hợp mặc Âu phục, vì trông tôi rất trẻ, dù sao cũng mới chỉ mười tám tuổi thôi, cơ thể sau khi trải qua rèn luyện thì da mặt cũng rất đẹp, tôi nói tôi mười lăm mười sáu tuổi thì cũng không ai nghi ngờ.
Vả lại chân đi giày da cảm thấy hơi không thoải mái, trước kia tôi toàn đi giày không có gót, đế giày da ít nhiều gì cũng đệm chút gót.
Tôi loay hoay với cà vạt hết nửa ngày vẫn không biết cách thắt, bèn dứt khoát nhét nó vào trong túi.
Tôi ngồi xuống ghế và mở xấp tài liệu đặt trên bàn ra, đây là một tài liệu bảo mật.
Nội dung bên trong rất dễ hiểu, chuyện tôi tiếp nhận chữa trị lần này, bao gồm tất cả mọi việc ở đây đều không được tiết lộ nửa chữ ra ngoài, nếu để lộ thì sẽ bị xử lý giống như tội tiết lộ bí mật quốc gia, sẽ phải đi tù, thậm chí bị xử tử!
Lại... nghiêm trọng như vậy!
Tôi ký tên xuống dưới và ấn dấu vân tay.
Sau đó tôi bước tới cửa phòng và mở cửa ra.
Một thanh niên mặc Âu phục đứng trước cửa khẽ mỉm cười với tôi, như thể anh ta vẫn luôn đứng ở cửa đợi tôi vậy.
Thanh niên đó tiến vào, cầm khăn trùm đầu và nút nhét tai trong tay,nói: "Chào anh, theo quy định của chúng tôi, anh tới như thế nào thì sẽ rời đi như thế”.
Tôi cười, nói: "Tôi biết..."
"Cà vạt của anh đâu?", anh thanh niên đang định trùm khăn lên đầu tôi thì chợt nhận ra tôi không đeo cà vạt.
Tôi hơi ngượng ngùng: "Tôi không biết thắt cà vạt?"
"Tôi sắp rời khỏi đây mà còn cần thắt cà vạt sao? Cần trang trọng như vậy ư?"
Anh thanh niên cười, nói: "Bây giờ anh vẫn chưa thể rời đi mà phải tới gặp một vài vị lãnh đạo, còn có một số sắp xếp khác”.
Gặp lãnh đạo?
Tôi tò mò hỏi: "Gặp ai?"
Anh thanh niên cười một cách thần bí: "Anh đi thì biết”.
Tôi đưa cà vạt cho anh thanh niên, tốc độ tay của anh ta rất nhanh, nhoắng cái đã giúp tôi thắt xong cà vạt.
Sau đó anh thanh niên trùm khăn lên đầu tôi và nhét nút tai vào tai tôi, kéo tay tôi đi về phía trước.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Nơi đây là một bệnh viện, trông bệnh viện không lớn lắm”.
"Là một tầng hầm dưới mặt đất”.
"Giờ ngươi sẽ vào thang máy, đây là tầng hầm thứ ba dưới lòng đất”.
"Giờ đã lên đến tầng một rồi”.
Tiên nữ Thanh Thủy lại nói: "Nơi này là một trang viên tư nhân, phong cảnh rực rỡ tuyệt trần, phía trên bệnh viện là một tòa nhà ba tầng, thoạt nhìn như một căn nhà riêng, không có gì kì lạ”.
"Xem ra nơi này là trụ sở bí mật của Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
Tôi không thấy được mọi thứ bên ngoài nhưng tiên nữ Thanh Thủy thì vẫn nhìn thấy, vẫn nghe thấy được.
"Bây giờ các ngươi đang đi về phía tòa nhà cao hai tầng ở hướng đối diện, cách đây tầm bốn mươi năm mươi mét”.
Rất nhanh đã có tiếng gõ cửa vang lên, một người bên trong mở cửa, anh thanh niên dẫn tôi lên tầng hai.
Sau đó lại là một tiếng gõ cửa nữa, giọng nói của một ông lão vang lên từ bên trong: "Mời vào”.
Anh thanh niên đưa tôi vào, sau đó tháo bỏ khăn trùm đầu và nút nhét tai của tôi rồi đóng cửa rời đi.
Trước mắt tôi hiện ra một phòng khách nhỏ trang trí theo phong cách châu Âu, ghế sô pha kê bên cạnh chiếc bàn uống trà, ở góc tường còn có một bàn đọc sách, trên đó bày đầy ắp sách vở, bốn vách tường treo những bức tranh tuyệt đẹp.
Ngồi trên ghế sô pha là một ông lão khoảng sáu mươi tuổi, mặt vuông vắn chữ điền, nếp nhăn trên mặt không nhiều, gương mặt toát lên vẻ nghiêm nghị chính trực.
Ông lão ngồi trên ghế mà lưng thẳng tắp, tư thế ngồi giống như một quân nhân, tay nâng cốc trà nhàn nhã thưởng thức.
Ánh mắt của ông lão dừng lại trên người tôi, ông ấy đặt cốc trà trong tay xuống, rồi đánh mắt sang chiếc ghế sô pha đối điện, nói: "Ngồi đi”.
Rốt cuộc ông lão này là ai vậy? Là lãnh đạo của Cục điều tra hiện tượng huyền bí sao?
Tôi ngồi xuống ghế sô pha, ông lão tỉ mỉ quan sát tôi, soi từ đầu đến chân, sau đó ông ấy khẽ thở dài, điệu bộ dường như rất thất vọng.
Tôi thấy ông lão không nói gì, bèn cung kính cất lời: "Thưa bác, lần này nhờ có Cục điều tra hiện tượng huyền bí cứu giúp, cháu vô cùng biết ơn”.
Ông lão lên tiếng: "Tôi không phải là người đã cứu cậu, cậu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Mộc Dịch”.
Tôi vội vàng hỏi: "Thưa bác, Mộc Dịch thế nào rồi ạ?"
"Hãy gọi tôi là tiền bối", ông lão dường như hơi phật ý: "Không biết bố mẹ dạy dỗ cậu thế nào, chẳng lẽ không ai dạy cậu phải gọi người bề trên là tiền bối hay sao?"
Tiền bối? Không phải thưa chú, thưa bác sao? Sao lại phải gọi là tiền bối?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Cách xưng hô của người trong giới tu luyện tất nhiên sẽ không giống người thường, phải gọi ông ấy là tiền bối”.
Tôi lập tức sửa lời: "Thưa tiền bối, cháu vẫn luôn sinh sống ở nông thôn nên chưa hiểu biết nhiều về những phép tắc như này, mong tiền bối thứ lỗi”.
Ông lão nói: "Cô bé Mộc Dịch này bị thương rất nặng, nhưng chẳng qua chỉ bị dao đâm chứ không phải bị thương do năng lượng, vấn đề không nghiêm trọng, dưỡng bệnh trong vòng mười ngày đến nửa tháng là sẽ khỏi”.
Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nói: "Cháu xin hỏi danh tính của tiền bối?"
Mặt của ông lão có chút lạnh lùng, nói: "Tôi là Cổ Hà - sư phụ của Mộc Dịch. Cậu có biết lần này cậu và Mộc Dịch đã gây ra phiền phức lớn rồi không!"
"Tiền bối...", gương mặt tôi ngập tràn áy náy: "Lần này Mộc Dịch vì cứu cháu nên mới xảy ra chuyện, cháu rất xin lỗi, cháu nhất định sẽ ghi nhớ ân huệ này trong lòng!"
Ông lão nói: "Cô bé Mộc Dịch này còn trẻ người non dạ, không hiểu chuyện, lần này đã kích hoạt cứu hộ cấp độ một, hoàn toàn không hiểu gì về tầm quan trọng của cứu hộ cấp độ một. Người của chúng tôi đâu phải một đám ngốc, tự đâm chính mình vài nhát dao, không lẽ chúng tôi không điều tra ra được hay sao?"
"Lần này nếu không phải có tôi ra mặt đàn áp sự việc, Mộc Dịch chắc chắn sẽ bị phạt nặng”.
"Nhưng chuyện này cũng chỉ có thể tạm nén xuống một thời gian, không ai có thể vi phạm quy định của Cục điều tra hiện tượng huyền bí”.
Tôi rất lo lắng: "Tiền bối, vậy... bây giờ phải làm sao?"
"Chuyện lần này là do lỗi của cháu..."
"Tất nhiên tôi có cách cứu vãn tình hình", ông lão nói: "Cách giải quyết duy nhất lúc này chính là để cậu trở thành cảnh sát thực tập, như vậy sau này khi lãnh đạo tra hỏi, chỉ cần cậu có thân phận của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, trong quá trình phá án gặp nguy hiểm đến tính mạng thì có thể khởi động cứu hộ cấp một”.
Để tôi gia nhập Cục điều tra hiện tượng huyền bí?
Tiên nữ Thanh Thủy vội vàng nói: "Không thể gia nhập, nhất định không được gia nhập, một khi đã gia nhập thì chắc chắn cậu sẽ mất đi tự do”.
Nếu không gia nhập thì biết làm thế nào? Nếu không gia nhập thì trong chuyện lần này, e rằng Mộc Dịch và tôi đều phải chịu trách nhiệm, hậu quả rất nghiêm trọng.
Lòng tôi như lửa đốt, phải làm gì đây?
Ông lão lại nói: "Đáng tiếc, cậu không thích hợp làm người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, gương mặt cậu thịnh dương nhưng lại mang khí chất âm, tôi cũng đã xem qua tài liệu kiểm tra thân thể cậu của bác sĩ”.
"Trên bụng cậu còn sót lại dấu vết của linh khí, dựa vào những dấu vết này có thể suy đoán cậu đã từng tu luyện một loại tà thuật nào đó”.
"Hơn nữa, Mộc Dịch đã nói rõ ngọn ngành với tôi về mọi chuyện đã xảy ra, bản lĩnh của cậu rất mạnh mẽ, trong vụ nổ cậu không những không sao mà còn có thể bảo vệ người khác khỏi bị thương”.
"Những năng lượng này của cậu vốn không phải xuất phát từ chính bản thân cậu, mà đó là ngoại lực”.