Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 417: Tung tích của ngọc bội Cửu Dương

Tôi cất miếng ngọc bội đi và nói: "Bà chủ Trịnh, đừng giả ngu trước mặt tôi. Bây giờ hãy nói cho tôi biết, miếng ngọc ba năm trước ở đâu? Nó ở đâu?"

Đôi mắt của Trịnh Lệ Quyên đã phản bội bà ta.

Trịnh Lệ Quyên lạnh lùng nói: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì. Nếu cậu muốn bán ngọc thì chúng ta thương lượng giá cả, không bán thì thôi đi! Đừng ở đây ăn nói linh tinh".

“Vậy sao?”, tôi đã nắm được một số thông tin từ trong mắt Trịnh Lệ Quyên, tôi nói: “Ba năm trước, bà đã bỏ ra mười lăm tệ mua một nửa miếng ngọc bích màu đen từ một người phụ nữ, nó là một đôi với miếng ngọc này”.

"Bà đã bán miếng ngọc đó...", tôi vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mắt Trịnh Lệ Quyên. Tôi nói tới cái gì, bà ta sẽ tự nhiên sẽ nghĩ tới những lời tôi nói. Tôi đã biết được bà ta bán được bao nhiêu tiền rồi: "Bà đã bán nó với giá ba triệu bảy trăm tệ".

“Cậu đang nói nhảm cái gì vậy?”, Trịnh Lệ Quyên lạnh lùng nói: “Làm gì có chuyện đó!"

Bầu không khí có gì đó hơi kỳ lạ, ánh mắt Trịnh Lệ Quyên hiện lên vẻ hoảng sợ.

Tôi lạnh lùng nói: "Bà chủ Trịnh, tôi không đến đây để gây rối. Nói cho tôi biết, bà đã bán miếng ngọc đen đó cho ai?"

"Tôi không biết gì cả! Chúng ta đi!", Trịnh Lệ Quyên đã biết tôi đến đây là để kiếm chuyện, bà ta lập tức đứng dậy, cùng hai thanh niên rời đi.

Tôi chặn ở cửa và nói: "Sự việc còn chưa rõ ràng thì các người đừng hòng rời đi!"

Thanh niên bên trái tức giận nói: "Nhóc con, mày muốn chết sao? Bọn tao không bàn chuyện làm ăn nữa mà mày còn không tránh ra!"

Tôi thản nhiên nói: "Bàn chuyện làm ăn hay không không quan trọng. Tôi chỉ muốn bà chủ Trịnh nói rõ ba năm trước đã xảy ra chuyện gì, không nói rõ ràng thì hôm nay không ai được rời khỏi đây!"

“Thằng nhóc con, to gan gớm nhỉ?”, thanh niên bên phải nắm chặt tay, hung ác nói: “Mày muốn chết phải không?"

Tôi nói: "Tôi đến đây để nói chuyện, không phải để đánh nhau, bà chủ Trịnh, ba năm trước, bà đã lừa bạn tôi, mua miếng ngọc của bạn tôi với giá mười lăm tệ và bán nó với giá ba triệu bảy trăm tệ".

"Bà cho rằng bà làm việc này thần không hay quỷ không biết hay sao?"

Trịnh Lệ Quyên tức giận nói: "Tôi không biết cậu đang nói cái gì!"

"Hai cậu, mau kéo cậu ta ra!"

Hai thanh niên nắm lấy tay tôi và kéo tôi qua một bên để Trịnh Lệ Quyên ra ngoài.

Tôi dùng hai tay nắm lấy cổ tay của hai thanh niên rồi vặn mạnh.

"A!"

Cả hai cùng một lúc hét lên đau đớn, cánh tay đã bị tôi vặn đến cực hạn, sắp gãy.

"Hai người ngoan ngoãn đứng qua một bên đợi cho tôi".

Vừa nói tôi vừa đẩy mạnh, hai thanh niên ngã xuống đất, ôm lấy cánh tay, cắn chặt răng vì đau đớn.

Sau khi đứng dậy, họ lao thẳng vào tôi.

"Nhãi con, tao giết chết mày!"

"Mày dám đánh lén bọn tao á?"

Hai thanh niên một trái một phải xông về phía tôi, tôi vẫn đứng ở cửa, không hề có ý định tránh né.

Ngay khi nắm đấm của cả hai sắp nện vào người tôi.

Tôi đưa chân ra đá vào bụng hai thanh niên đó.

Bụp bụp!

Tôi đá hai cú liên tiếp, tốc độ cực nhanh, hai người bay lên rồi rơi xuống mặt đất cách tôi bốn, năm mét.

Cả hai ôm bụng lăn lộn dưới đất, kêu gào thảm thiết, mồ hôi nhễ nhại vì đau đớn.

Sắc mặt Trịnh Lệ Quyên thay đổi đột ngột, tràn đầy vẻ kinh hãi, nhìn tôi như thể nhìn một con quái vật.

Tôi chỉ ra tay tùy hứng đã khống chế được hai thanh niên, đẩy nhẹ một cái mà hai người họ đã ngã ra xa ba mét rồi. Sau đó hai người lại vồ tới, hai chân tôi tung ra hai cú đá liên tiếp khiến hai thanh niên bị văng ra xa năm mét!

Sức mạnh này nằm ngoài tầm hiểu biết của họ!

Tôi cũng không ra tay quá tàn nhẫn, đối với những tên tép riu này thì cũng không cần phải quá mạnh tay, nếu không, hai người này đã bị đánh cho tàn tật lâu rồi.

Khóe miệng Trịnh Lệ Quyên co giật, thấy tôi mạnh như vậy, cũng ý thức được chắc chắn tôi có lai lịch không đơn giản.

Tôi cười nhạt: "Bà chủ Trịnh, mời qua bên này, chúng ta cần phải ngồi xuống nói chuyện cho rõ ràng".

Trịnh Lệ Quyên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên sofa, nhìn thấy hai người sau ghế sofa la hét thảm thiết, hai tay liền run rẩy, vẻ mặt hoảng loạn, bà ta châm thuốc, dường như cố ý che giấu sự hoảng sợ trong lòng.

Tôi nhìn chằm chằm vào Trịnh Lệ Quyên và nói: "Bà mau nói thật đi, ngọc bội đang ở đâu?"

"Kể lại toàn bộ quá trình lừa bịp người khác của bà cho tôi nghe!"

"Nếu bà còn dám lừa dối tôi một lần nữa, tôi bảo đảm sẽ cho bà nằm viện nửa năm!"

Trịnh Lệ Quyên kinh hãi, thở hổn hển: "Tôi nói, tôi nói... Tôi sẽ nói cho cậu mọi chuyện".

Nói chung lá gan của phụ nữ thường rất nhỏ, Trịnh Lệ Quyên đã bị tôi dọa cho sợ hãi, lời nói cũng không còn trôi chảy nữa.

Dù sao bà ta cũng chỉ là bà chủ của một tiệm đá quý ở một thị trấn nhỏ, cũng chưa từng đối mặt với khó khăn gì lớn, đây là lần đầu tiên bà ta gặp phải chuyện như vậy.

Trịnh Lệ Quyên suy nghĩ một chút, rít một hơi thuốc, nói: "Ba năm trước, tiệm đá quý của tôi rất nhỏ, chỉ có một mình tôi làm. Một hôm, một, người phụ nữ trung niên cầm một mặt dây chuyền bằng ngọc đến tiệm của tôi muốn bán".

"Tôi mới xem qua. Mặt dây chuyền bằng ngọc trông không khác gì những mặt dây chuyền bằng ngọc bình thường khác, tôi nói mười tệ, người phụ nữ nói mười tệ không đủ mua phân bón, ít nhất cũng phải mười lăm tệ".

"Tôi cũng là nông dân, cũng hiểu việc kiếm sống không dễ dàng gì, vì vậy tôi đã cho bà ấy thêm năm tệ".

"Sau đó, tôi chuẩn bị dán nhãn cho mặt dây chuyền đó, rửa sạch xong thì gói lại, đề giá năm mươi tệ".

"Thế nhưng tôi không cẩn thận, vô tình đánh rơi mặt dây chuyền xuống đất. Điều tôi tò mò là sau khi ngọc bội rơi trên mặt đất vẫn còn nguyên vẹn. Tôi nghĩ nó được làm từ nhựa hoặc nhựa cây, là đồ giả".

“Nhưng khi tôi nhặt nó lên, kiểm tra và phát hiện đó là ngọc thật, lúc đó tôi đã rất ngạc nhiên”.

"Bất kỳ viên ngọc bích nào rơi từ độ cao một mét ba tư xuống nền lát gạch, chắc chắn sẽ bị vỡ, dù nếu may mắn không vỡ thì cũng sẽ bị sứt mẻ, không được toàn vẹn nữa".

"Nhưng ngọc bội đó... không hề bị vỡ hay sứt mẻ chút nào. Tôi đã kiểm tra nó bằng kính lúp và một dụng cụ khác, thấy nó vẫn còn nguyên vẹn, không chút hư hại".

Nói đến đây, Trịnh Lệ Quyên dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tôi biết đó là một miếng ngọc tốt, nhưng tôi không thể ước tính giá trị thực của nó, vì vậy tôi đã gọi thầy của mình tới".

"Sau khi thầy tôi đến và kiểm tra, ông ấy nói rằng miếng ngọc đó trị giá hơn một triệu tệ".

"Lúc đó, tôi và thầy đều đang thiếu tiền, nhưng miếng ngọc này được một người phụ nữ ở nông thôn bán cho tôi, vậy nên chúng tôi không dám công khai bán hay bán đấu giá. Chúng tôi sợ người phụ nữ đó biết được sẽ đòi lại miếng ngọc".

"Thầy tôi quen biết rất nhiều người, bằng cách nào đó ông ấy đã gặp được một người bạn, mọi người gọi người đó là ông chủ Trang".

"Ông chủ Trang này là người có thân phận bí ẩn. Tôi nghe nói ông ta là một người bán đồ cổ. Sau khi kiểm tra miếng ngọc, ông ta sẵn sàng trả hai triệu tệ. Sau khi chúng tôi mặc cả, miếng ngọc đã được bán với giá ba triệu bảy trăm tệ".

"Sau khi lấy được tiền, thầy tôi lấy một triệu tệ, tôi lấy hai triệu bảy trăm tệ".

"Tôi mang tiền đi mua một ngôi nhà, mở rộng cửa hàng, trang trí lại cho sang trọng hơn và kinh doanh đá quý cho đến giờ".

Trịnh Lệ Quyên kể lại chi tiết ngọn nguồn câu chuyện cho tôi nghe.

Và những gì bà ta nói là sự thật, không gian dối nửa lờii, trong khi bà ta kể, tôi không rời mắt khỏi đôi mắt của bà ta chút nào.