Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 440: Bị bắt

Xe cảnh sát đằng kia là xe cảnh sát của đồn cảnh sát địa phương.

Tôi nói với Trần Kế Tần và hai người phụ nữ: "Mọi người về nhà Trần Kế Tần trước, tắm rửa sạch sẽ, thu dọn chút đồ đạc, sau đó chúng ta cùng nhau trở về thị trấn".

"Phía trước có cảnh sát, có thể là có chuyện gì đó".

"Nhớ kỹ, đừng lo lắng cho tôi, đừng bận tâm vì chuyện của tôi, yên tâm về thị trấn đợi tôi".

Tôi không có ý định trốn tránh sự truy vấn của cảnh sát. Mấy vụ án mạng đều có liên quan đến tôi, tôi nên hợp tác với cảnh sát. Tôi không muốn trở thành tội phạm bị truy nã, cũng không muốn sống cuộc sống phải chạy trốn.

Nếu tôi bị cảnh sát bắt giữ, Âu Dương Bác nhất định sẽ thuê luật sư giỏi nhất cho tôi và tìm cách đưa tôi ra ngoài.

Trần Kế Tần và hai người phụ nữ vô cùng lo lắng, họ hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra.

Tôi không muốn Trần Kế Tần và hai người phụ nữ tham gia vào chuyện này.

Trương Lệ nói: "Em cũng là cảnh sát, Trương Sơn Thành, anh không thể nói cho bọn em biết chuyện gì đã xảy ra sao? Bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng có thể nói đỡ cho anh".

Tôi nói: "Tôi biết rằng mọi người đều lo lắng cho tôi, nhưng chuyện này rất phức tạp, liên lụy đến mấy mạng người, Trương Lệ, em không giúp được anh đâu, anh có thể tự giải quyết được".

"Nếu cảnh sát đang tìm tới mọi người, trừ chuyện trên núi, còn lại mọi chuyện mọi người cứ nói thật cho họ nghe, ví dụ như mấy hôm trước tôi ở nhà với mọi người".

"Năm ngày nay mọi người không gặp tôi, hiểu chưa?"

Sắc mặt tôi vô cùng nghiêm túc, tôi không muốn mọi người bị cuốn vào chuyện này

Khi nghe thấy chuyện này liên quan đến mấy mạng người thì ba người họ đã vô cùng kinh hãi, họ không ngừng hỏi tôi nhưng tôi vẫn không nói với họ.

Ba người họ không còn cách nào khác, đành nhắc nhở tôi phải giữ gìn sức khỏe, sau đó họ về nhà Trần Kế Tần, một mình tôi đi về phía ủy ban thôn.

Thời điểm nhà Lý Giai Dao xảy ra chuyện, tôi có bằng chứng không có mặt tại hiện trường lúc đó, vào đêm ba người trong gia đình ông chủ Trang thiệt mạng, tôi ở nhà mới và mọi người có thể làm chứng.

Chỉ có chuyện của bác tài xế hôm đó là rất phiền phức, hôm đó tôi bị thương suýt chết, lúc tôi rời đi hiện trường còn lại rất nhiều vết máu của tôi.

Hai người áo đen tưởng tôi đã chết, lúc đi họ chỉ xóa dấu vết chứng minh họ đã xuất hiện ở đó mà thôi.

Tôi nghĩ ngay cả khi tôi bị bắt, Âu Dương Bác cũng nhất định có cách đưa tôi ra ngoài.

Trên đường đi, tôi gặp một vài người dân, họ nói rằng ba hôm trước cảnh sát đã tìm tới đây, họ là cảnh sát thành phố. Họ tới tìm tôi nhưng sau khi không tìm thấy tôi, họ đã để đội trưởng Lưu tới canh giữ ở đây.

Nếu là đội trưởng Lưu thì chuyện này dễ giải quyết rồi.

Tôi đi thẳng đến ủy ban thôn, những người của Cục xây dựng đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, đội trưởng Lưu đang trò chuyện với một số người của Cục xây dựng.

Mọi người chào nhau và hỏi tôi đã ở đâu trong những ngày qua, tôi trả lời cho có rồi cùng với đội trưởng Lưu bước ra.

Xem ra đột trưởng Lưu không nói với người khác về vụ án xảy ra gần đây.

Đột trưởng Lưu và tôi lên xe cảnh sát, khuôn mặt của đội trưởng Lưu trông rất nghiêm túc.

"Sơn Thành...", đội trưởng Lưu châm một điếu thuốc, hạ cửa kính xe xuống, rít một hơi dài, nói: "Vẫn chưa tìm ra manh mối gì về vụ việc của Hoàng Tiểu Tinh mà bây giờ cậu lại xảy ra chuyện".

"Cậu nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

"Cái chết của Trịnh Lệ Quyên, Lý Tam Quý và Trang Nghị và những người khác, có phải đều liên quan đến cậu không?"

Tôi nở một nụ cười bất đắc dĩ, nói: "Bây giờ tôi có thể giữ im lặng không?"

Đội trưởng Lưu sửng sốt, hỏi: "Cậu còn cười được sao?"

"Trương Sơn Thành, cậu có biết vụ án này nghiêm trọng như thế nào không? Sau khi cảnh sát điều tra cái chết của những người này, họ cho rằng cậu chính là hung thủ. Nếu cậu vẫn không xuất hiện, cảnh sát sẽ nghĩ rằng cậu bỏ trốn và chuẩn bị phát lệnh truy nã cậu đó!"

Đột trưởng Lưu vô cùng tức giận.

Tôi nói: "Đội trưởng Lưu, ông ở lại thôn để bắt tôi phải không?"

“Cậu nghĩ sao?”, đội trưởng Lưu tức giận nói: "Xảy ra nhiều chuyện chuyện như vậy, có quá nhiều người chết. Bây giờ cậu hãy nói cho tôi biết, cái chết của những người này có liên quan đến cậu đúng không?"

"Cậu nhất định phải nói thật!"

“Đúng!", tôi thẳng thắn thú nhận: “Những người này không phải do tôi giết, nhưng cái chết của họ đều có liên quan tới tôi, tuy nhiên tôi không thể nói rõ sự tình cho ông nghe được, hoàn cảnh hiện tại của tôi rất phức tạp".

"Không nói cho tôi biết sao? Cậu có ý gì? Cậu không nói cho tôi biết thì nói cho ai đây?", đội trưởng Lưu tức giận nói: "Sơn Thành, mọi người đều là chỗ thân thiết, có thể nói là bạn bè, bây giờ cậu hãy nói rõ mọi chuyện cho tôi biết, chỉ cần chuyện của những người kia không liên quan gì đến cậu thì tôi có thể giúp cậu, cố gắng hết sức để giúp cậu".

"Cục cảnh sát huyện cũng đã gọi điện thoại cho tôi nói rằng phải điều tra rõ ràng chuyện này, còn cục trưởng Lưu thì nói cậu vô tội".

Tôi hỏi: "Hiện giờ bên nào phụ trách vụ án này? Cục cảnh sát huyện Tường Vân đúng không?"

Đội trưởng Lưu nói: "Một vụ án lớn như vậy, chỉ trong một ngày một đêm đã có chín người thiệt mạng, chuyện này đã kinh động đến cả thành phố rồi. Hiện tại tất cả các phương tiện truyền thông lớn đều đưa tin về vụ án này, sự việc gây xôn xao dư luận, càng ngày càng nghiêm trọng!"

"Bây giờ Sở cảnh sát thành phố chịu trách nhiệm điều tra vụ án này. May mắn là tôi tìm thấy cậu, nếu không cậu đã bị tống thẳng vào tù rồi!"

Tôi hít sâu một hơi rồi bình tĩnh nói: "Đội trưởng Lưu, ông đừng nôn nóng, tôi sạc điện thoại đã. Tôi sẽ có cách giải quyết chuyện này".

Đội trưởng Lưu sửng sốt nói: "Tôi nôn nóng chẳng phải vì cậu sao? Sao cậu cứ bình chân như vại vậy? Cậu định giải quyết thế nào? Sao cậu không nói hết mọi chuyện cho tôi nghe đi?"

Tôi cũng muốn nói nhưng không thể nói ra, dù tôi có nói thì đội trưởng Lưu cũng không thể giúp được gì.

Tôi sạc điện thoại di động trong xe, lúc tôi bật nó lên thì có rất nhiều tin nhắn đến cùng một lúc, mấy ngày nay có rất nhiều người gọi cho tôi.

Âu Dương Bác, Lưu Thiến, anh Đao, Lưu Chính Nghĩa, chị Văn Nhã, thậm chí có cả cuộc gọi nhỡ của Đàm Diệu, ngoài ra còn có mấy chục số máy lạ gọi nhỡ.

Tôi gọi điện thoại cho Âu Dương Bác, vừa có tín hiệu kết nối, tôi còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy giọng điệu vô cùng tức giận của u Dương Bác: "Sơn Thành, mấy ngày nay cậu đã đi đâu?"

"Cậu trốn đi đâu rồi?"

"Dám tắt điện thoại năm ngày liền, cậu giỏi thật đấy!"

"Cậu nói đi, mấy người kia có phải do cậu giết hay không?"

Thấy Âu Dương Bác tức giận như vậy, tôi biết ông ấy hẳn là đang lo lắng cho tôi, tôi vẫn bình tĩnh nói: "Chú u Dương, lần này thật sự đã gây phiền phức cho chú rồi".

"Tôi thực sự xin lỗi vì lần này đã gây ra chuyện lớn như vậy, nhưng chuyện lần này cực kỳ phức tạp, chú nhất định phải thuê giúp tôi một luật sư thật giỏi".

"Phí lời, đương nhiên là tôi sẽ thuê luật sư giỏi nhất cho cậu. Bây giờ cậu chỉ cần nói cho tôi biết có phải cậu là hung thủ giết chết những người kia hay không?"

"Không phải tôi!", tôi nói bằng giọng chắc như đinh đóng cột: "Đương nhiên là tôi không giết người, làm sao tôi có thể là loại người như vậy được? Tôi vừa giới thiệu chú Lý cho chú để hai người làm quen với nhau, làm sao có thể quay đầu giết chết vợ chồng chú ấy được?"

“Vậy thì tốt", Âu Dương Bác thở dài nhẹ nhõm, nói: “Chỉ cần cậu vô tội, tôi sẽ cố hết sức để đưa cậu không phải ngồi tù. Với tình hình trước mắt, cậu nên tới đồn cảnh sát tự thú càng sớm càng tốt!

"Còn về quá trình diễn ra sự việc, tôi sẽ tìm luật sư nói chuyện. Hiện tại tôi đang họp, không có thời gian nói chuyện với cậu nữa".

Sau khi cúp điện thoại, tôi gọi cho Lưu Thiến báo rằng tôi đã an toàn, tôi nói tôi đang bận chút việc, mấy hôm nữa sẽ về với cô ấy, tất nhiên tôi phải giấu không cho Lưu Thiến biết chuyện này.

Tôi cũng gọi điện cho chị Văn Nhã, chị ấy không biết là tôi xảy ra chuyện, trước giờ chị ấy vẫn luôn đau đầu vì chuyện của Hoàng Tiểu Tinh. Chúng tôi nói chuyện một lúc, tôi nói tôi đang bận chút việc ở ngoài tỉnh, khi nào tôi trở về sẽ trò chuyện với chị ấy nhiều hơn.