Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 34: Tôi không thể nhìn bạn cùng bàn của tôi chịu uất ức

Văn Tử Tuệ đúng là không thích Lâm Ngữ Kinh cho lắm. 

Mọi người đều là girl xinh trong lớp mà, giữa gái đẹp á hả, từ xưa đến nay luôn như vậy, hoặc là trở thành bạn tốt, hoặc chính là cấp bậc thù địch.

Văn Tử Tuệ vốn dĩ rất kính nể bạn học mới này cơ, lúc khai giảng vậy mà dám ngồi cùng với Thẩm Quyện. 

Thế nhưng song song với kính nể còn có chút hâm mộ bé nhỏ.

Cô gái nhỏ mười sáu mười bảy tuổi, ngoài miệng dù không nói, nhưng thật ra trong nội tâm ít nhiều gì cũng có chút hâm mộ với bạn cùng bàn của trai đẹp, cho dù trai đẹp này lịch sử có phần đen tối. Tuy nhiên thiếu nữ độ tuổi này, phần lớn đều thích con trai hư hỏng. Hot boy có chút lịch sử đen tối thành công khiến cậu biến thành bá chủ trường học, ngược lại hình như càng hấp dẫn hơn rồi.

Văn Tử Tuệ vẫn luôn là loại cực kỳ năng nổ với các loại hoạt động. Lúc vừa khai giảng cô tranh cử lớp phó văn thể, cuộc thi ca hát năm trước, độc vũ đêm hội Giáng Sinh, giơ bảng đại hội thể thao, đều là cô. Vì vậy năm nay Lưu Phúc Giang vừa nói chuyện đại hội thể thao, hội chị em của cô liền nói ngay, lần này khẳng định cũng là cô.

Kết quả Lưu Phúc Giang tìm Lâm Ngữ Kinh.

Văn Tử Tuệ cảm giác mặt mình bị đánh đến xấu hổ vô cùng.

Lâm Ngữ Kinh mới đầu còn từ chối, sau đó không biết sao, lại đồng ý.

Muốn thì muốn, không muốn thì không muốn, còn làm cao cái gì.

Nhìn lại Lâm Ngữ Kinh lần nữa liền cảm thấy cái gì cũng không vừa mắt, nhưng mà cô chỉ muốn cản đường cô ấy một xíu, lại nói với cô ấy hai câu, không hề cố ý làm cho cô ấy ngã.

Vốn chính là, tất cả mọi người đều đang đi lên, một mình cô lại đi xuống dưới.

Văn Tử Tuệ cũng không phát hiện bên cạnh có cái chai lăn đến, cũng không sao ngờ tới Lâm Ngữ Kinh lại ngã xuống bậc thang. Cô chỉ đụng cô ấy một cái thôi mà.

Văn Tử Tuệ có chút hoảng sợ. Đáp xuống bôm bốp một cái, cô đứng gần nhất, thậm chí có thể nghe được một tiếng "Cốp", nghe thôi cũng thấy đau.

Cô đứng bên cạnh hét một tiếng, không đợi kịp phản ứng, Thẩm Quyện đã túm cánh tay cô từ phía sau, lôi cô qua bên cạnh, ngồi xổm trước mặt Lâm Ngữ Kinh.

Sức của cậu rất lớn, cánh tay bị kéo đến đau nhức. Văn Tử Tuệ cũng không quan tâm, đứng bên cạnh ngẩn ngơ lại luống cuống nhìn Lâm Ngữ Kinh còn ngồi dưới đất, trông thấy trên bắp chân cô ấy có một vết trầy rất dài, rướm máu, nhìn thấy mà giật mình.

Văn Tử Tuệ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

Lưu Phúc Giang lúc này đã từ bên kia chạy tới: "Sao vậy, sao tập trung hết ở đây vậy?" Ông đi tới, "Thẩm Quyện, em ngồi xổm chỗ đó làm gì? Đồng phục em đâu?"

Thẩm Quyện không quay đầu lại, bên cạnh có bạn học nói một tiếng: "Giang ca! Lâm Ngữ Kinh ngã."

Lưu Phúc Giang lật đật đến đây: "Ngã chỗ nào hả? Ngã hỏng chưa? Chao ôi, mau mau đến phòng y tế xem thử đi."

Bình thường trong đại hội thể thao, mỗi chủ nhiệm lớp và phó chủ nhiệm lớp bất luận thế nào cũng phải ở đó. Tuy nhiên lúc này phó chủ nhiệm lớp chẳng biết vì sao còn chưa tới, chỉ có mình Lưu Phúc Giang trông, ông nhất thời cũng không đi được. Nhìn ngó trên bãi tập một vòng mà cũng không thấy Vương khủng long đâu, khẩn trương nói: "Đừng có tự đi, đều đã như vậy rồi sao có thể tự đi, Thẩm Quyện, em cõng em ấy xuống dưới."

Lâm Ngữ Kinh mắt nhìn quanh, ngửa đầu nhìn cậu. Bên cạnh bạn học đều đang vây kín nhòm ngó, cô không muốn tỏ ra quá khác người.

"Không cần, " Lâm Ngữ Kinh nói, "Tự tôi xuống được."

Thẩm Quyện khựng một chút, rũ mắt hỏi: "Có thể đứng lên không?"

Trong tay cậu kéo hai đầu đồng phục, trông như tư thế ôm lấy cô từ phía trước.

"Có thể, " cô mấp máy môi, đưa tay khoác lên cánh tay cậu, cơ thể nghiêng về trước, ghé bên tai cậu nói, "Cậu đỡ tôi một cái."

Thẩm Quyện mặc áo trắng bên trong đồng phục, tay Lâm Ngữ Kinh vừa đè lên cánh tay cậu đã để lại một vệt máu, cực kỳ dọa người. Lưu Phúc Giang nhìn thấy cô còn đang chảy máu chân, lại "Chao ôi" một tiếng.

Thẩm Quyện lần đến dây kéo đồng phục sau lưng cô, kéo "Soàn soạt"" một cái xong, vịn cô đứng dậy, nhìn thoáng xuống dưới: "Nhiều bậc thang như vậy, cậu định chỉ dùng một chân nhảy xuống?"

Trán Lâm Ngữ Kinh tựa trên xương quai xanh của cậu, không vội vàng. Đau đến giọng nói yếu ớt mà còn cười: "Cậu làm gậy chống cho tôi chứ sao."

"Tôi còn có thể làm xe lăn cho cậu, " Thẩm Quyện nói, "Là chính cậu không muốn."

Hai người bọn họ vừa chậm chạp đi xuống từng bậc từng bậc vừa trò chuyện, tiếng rất thấp, người bên cạnh nghe không rõ nội dung. Đường chạy 100m nam bên kia đã bắt đầu điểm danh.

Đám kiện tướng chạy cự ly ngắn của mỗi lớp —— tuyển thủ vận động viên 100m xúm lại một chỗ, đưa mắt nhìn Lâm Ngữ Kinh và Thẩm Quyện đi tới, lại đưa mắt nhìn bọn họ đi qua, theo cửa ra số 3 của sân thể dục.

Từ sân thể dục đến phòng y tế có một đoạn đường, hai người vừa ra khỏi tầm mắt của mọi người trong sân thể dục, Thẩm Quyện liền trực tiếp kéo cổ tay Lâm Ngữ Kinh vắt trên cổ cậu, ôm ngang người lên: "Cậu đi với tốc độ này, đến nơi đại hội thể thao đã kết thúc rồi."

Lâm Ngữ Kinh cũng không làm kiêu, dứt khoát giơ tay vòng qua cổ cậu, đi một đoạn, đột nhiên hỏi: "Ê, kiểu này của cậu gọi là xe lăn sao? Tôi cảm thấy không chính xác lắm."

"Vậy làm sao mới chính xác." Thẩm Quyện một tay đặt dưới áo khoác đồng phục che tới trên đùi cô, hỏi.

Lâm Ngữ Kinh nghĩ ngợi một lát: "Cần cẩu?"

"..."

Thẩm Quyện cụp mắt nhìn cô.

Thiếu nữ ngoan ngoãn núp trong lồng ngực cậu, tuy rằng từ đầu đến cuối làm như không có chuyện gì trò chuyện với cậu, nhưng cả người trông đều cực kỳ ủ rũ, như tiểu hồ ly bị thương.

"Được thôi, " Thẩm Quyện nói, "Vậy thì cần cẩu."

Phòng y tế ở cạnh ký túc xá, một căn phòng nhỏ độc lập. Cửa không khóa, nhưng không có ai, bên trong có bốn giường, mỗi giường cách nhau tấm rèm trắng.

Thẩm Quyện thả người xuống chiếc giường gần nhất, Lâm Ngữ Kinh ngồi phía trên nhìn xung quanh một vòng, vừa mới: "Chúng ta chờ một lát?"

Thẩm Quyện đã đẩy xe đẩy y tế bên cửa sổ tới rồi, nhìn thoáng qua chân cô, không biết vì sao chợt nhớ tới mấy tháng trước, Hà Tùng Nam nói một câu.

—— Chân chơi cả năm nha Quyện gia.

Chân Lâm Ngữ Kinh quả thực rất đẹp, trắng như váng sữa non mịn, thẳng tắp thon dài, xinh đẹp như được đắp thành, không tìm ra chút khuyết điểm.

Vết trầy xước chếch sau bắp chân kia trông càng thêm nổi bật.

Thẩm Quyện ngồi ở cuối giường, một tay nắm lấy mắt cá chân cô, nâng lên, tay kia cầm gót giày, cởi giày cô ra.

Có lẽ lúc cô trượt xuống cọ vào bậc thềm, bậc thềm làm từ xi-măng, đường mép sắc bén, tạo thành một vết thương dài từ xương mắt cá chân đến nửa dưới bắp chân.

Trên vết thương lẫn lộn bụi bặm cát đá nhỏ vụn và dịch máu ở trạng thái nửa ngưng kết. Máu liên tục chảy xuống, nhuộm hồng cả vớ.

Thẩm Quyện cũng cởi vớ của cô ra, để lộ bàn chân trắng nõn.

Lâm Ngữ Kinh có loại mất tự nhiên không nói rõ được, theo phản xạ rụt chân lại, không rút ra.

Thẩm Quyện mở lọ cồn sát trùng, không xoay đầu lại: "Đừng nhúc nhích."

Cô bất động.

Lâm Ngữ Kinh cảm thấy lỗ tai hơi nóng. Cô chống hai tay lên mặt giường phòng y tế, nửa người trên từ từ nhích ra sau, kết quả vừa nhích đến gần nơi đặt lòng bàn tay, một hồi đau nhói nổi lên.

Đúng lúc Thẩm Quyện vừa cầm lấy cái kẹp, kẹp bông đã sát trùng ấn lên bụi đất và đá sỏi ở miệng vết thương trên chân cô.

Hai tầng tấn công. Cô đau đến "Shh" một tiếng, từng đầu ngón chân co lại thành một cục, cánh tay mềm nhũn, nửa người trên ngã xuống, nện xuống gối ở đầu giường y tế.

Cậu nhấc mắt lên: "Đau?"

"Không đau, không có cảm giác." Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu, úp mặt vào gối, giọng điệu khó chịu, "Động tác của cậu thuần thục ghê ha."

Như một nữ chiến sĩ bướng bỉnh thà bị gãy chứ không chịu cong.

Thẩm Quyện gật gật đầu, dùng bông sát trùng lau một khoảng cát li ti hơi lớn.

Lâm Ngữ Kinh đau đến mức ngón tay không ngừng túm chặt mép gối, ngay cả mu bàn chân cũng thẳng tưng rồi.

Thẩm Quyện hừm cười một tiếng: "Tiểu Bịp Bợm."

Cô không phục: "Tôi đây gọi là dũng cảm. Thời kháng chiến tôi nhất định là một nữ anh hùng không sợ bất cứ trò nghiêm hình tra tấn nào đấy."

"Thời kháng chiến nếu nữ anh hùng đều giống cậu thì chắc khỏi cần đùa giỡn rồi, chỉ phái cậu đi đường bằng mà cũng té cho được, " Thẩm Quyện nhấc chân kéo thùng rác tới đây, ném bông sát trùng dính đầy máu vào, đổi sang một miếng sạch, "Tôi chỉ chớp mắt một cái liền không thấy cậu đâu."

"Cậu nói hay thật, làm như tôi luôn phải ở trong tầm mắt của cậu vậy. Bạn học Thẩm, chúng ta mới quen biết lúc khai giảng." Lâm Ngữ Kinh nhắc nhở cậu, nói, "Mười sáu năm trước tôi còn chẳng biết cậu tên chi họ gì."

Thẩm Quyện bỏ cái kẹp vào khay đựng tiêm: "Giờ cậu biết rồi."

Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cô: "Sau này cũng phải nhớ kỹ cho tôi."

Thời điểm thiếu niên nói đến đây, âm thanh trầm thấp, thong thả mà kéo dài.

Nhịp tim Lâm Ngữ Kinh không hiểu sao lạc mất hai nhịp. Cô lấy lại bình tĩnh, nghiêng đầu nhìn cậu, cong mắt cười hỏi: "Vị bạn học này, chào cậu, xin hỏi cậu tên gì?"

Thẩm Quyện như cười mà không cười: "Giờ không nhớ rõ tôi? Lúc khai giảng là ai xin tôi, bảo tôi làm cha cậu ta nhỉ?"

Lâm Ngữ Kinh: "..."

*

Lâm Ngữ Kinh cũng chỉ có hai cánh tay lòng bàn tay với bắp chân là hơi bị thương ngoài da. Cô vốn tưởng là mình có khả năng trẹo chân rồi, kết quả không phải, hòa hoãn một khoảng thời gian, đau đớn ở cổ tay và mắt cá chân dần dần tản ra.

Thẩm Quyện quả thực xử lý miệng vết thương rất thuần thục. Hơn 10 phút sau, lúc bác sĩ y tế trở lại thì đã làm gần xong rồi. Lâm Ngữ Kinh nằm chốc lát, rồi lấy đồng phục Thẩm Quyện trùm lên làm áo đầm, về phòng ngủ đổi quần áo.

Mép váy đỏ bị kéo rách đôi chút. Lâm Ngữ Kinh thay quần áo xong, nhảy nhảy trong phòng ngủ hai cái. Sau khi xác định không còn chỗ nào không thoải mái nữa, mới chậm chạp xuống lầu, đi đến sân thể dục.

Trước đây cô bị đánh rất thường xuyên, xước rách chút da cũng chẳng thèm để ý, dù sao làn da cũng khá khỏe, vài ngày là có thể đóng vảy.

Thời điểm trở lại sân vận động đã là mười rưỡi sáng, còn hơn một tiếng mới đến lúc nghỉ trưa. Lớp 11-10 tiếng trống sục sôi, âm thanh "cố gắng lên" dồn dập. Vận động viên 200m nam, cây lau nhà số hai, tuyển thủ Vương Nhất Dương đang ở trên đường chạy tung tăng chạy như điên.

Vương Nhất Dương từng khoác lác với Lâm Ngữ Kinh, cuộc thi 200m mà có cậu, cậu ta thứ hai không ai dám nói mình thứ nhất.

Lâm Ngữ Kinh khi đó nhớ tới hình ảnh thiếu niên vừa nhanh như chớp hăng hái nhào tới kêu gọi bè lũ đánh nhau, vừa gầm thét "Tất cả đến đánh tao đi! Đánh chết tao này!!!", là đã tin rồi. Dù sao không phải ai cũng có loại sức bật kinh khủng này.

Kết quả hôm nay nhìn thấy Vương Nhất Dương chạy bộ, cô thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Thiếu niên hệt như một chú ngựa hoang nhỏ, hai cái móng không ngừng sải bước nện lên mặt đất, hai ba bước lại bật nhảy một cái, lưu lại hình ảnh đặc biệt đẹp trai trên không trung, y như trước mặt có chướng ngại vật vô hình ngăn cản cậu ta.

Phương pháp chạy vượt rào 110m vô cùng tiêu chuẩn và chuyên nghiệp.

Lâm Ngữ Kinh đếm, kiểu chạy như vậy, thế mà còn có thể đứng thứ ba.

Bát trung quả thực không có tuyển thủ nào chạy nhanh hơn.

Cô vừa cười vừa đi đến vị trí lớp 10 bên kia. Tống Chí Minh đang gõ trống, ngừng lại, vui vẻ chạy tới: "A, Lâm Ngữ Kinh, cậu không sao chứ?"

"Không sao, chỉ trầy xước chút da, trông dọa người thôi, " Lâm Ngữ Kinh khoát tay áo, quét mắt lên một vòng, không thấy Thẩm Quyện.

Cũng không thấy Văn Tử Tuệ.

Cô vốn không định hỏi. Kết quả vừa quay đầu, Tống Chí Minh liền bày vẻ mặt "Tôi biết chuyện rõ lắm nè" sáp tới đây: "Vừa rồi Thẩm Quyện gọi Văn Tử Tuệ đi rồi."

Lâm Ngữ Kinh sững một lát.

Tống Chí Minh nói tiếp: "Từ biểu cảm của lão đại nhìn ra được, bạn học Văn chỉ sợ lành ít dữ nhiều, sắp trở thành người thứ hai bị lão đại khảm lên tường như bức tranh."

Lâm Ngữ Kinh: "..."

*

Thẩm Quyện lúc này thật ra đang rất bất đắc dĩ.

Cậu cảm thấy mình nhận định bản thân vô cùng chuẩn xác. Ccậu chỉ là một học sinh cấp ba hiền lành, tính khí cực tốt. Chẳng qua vì trước kia cậu có vẻn vẹn một lần suýt đánh chết bạn cùng bàn ngu si của mình, thế là bị truyền tai rằng cậu máu tanh và bạo lực, làm người ta thiệt sự hết cách.

Thực ra cậu vô cùng có đạo lý, cũng không chủ trương giải quyết vấn đề bằng nắm đấm.

Nhất là lúc này đây, đứng trước mặt cậu còn là một cô gái.

Vốn dĩ chuyện giữa con gái, Thẩm Quyện không muốn quản. Bản thân Lâm Ngữ Kinh cũng không phải loại dễ bắt nạt, sức chiến đấu và tính cách chọc khuấy tuyệt đối không để mình chịu thiệt của cô không ai rõ ràng hơn Thẩm Quyện. Cậu biết rõ chính cô có thể giải quyết ổn thỏa.

Nhưng Thẩm Quyện nhớ tới lúc cô ở phòng y tế, cắn răng nói không đau, lúc vùi khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vào gối đầu, lúc kéo căng mu bàn chân, lúc đầu ngón tay gắt gao túm chặt mép gối.

Cũng làm cậu có chút không nhịn được.

Thẩm Quyện vốn dĩ muốn nói lý.

Kết quả Văn Tử Tuệ đi theo cậu vào sân vận động, mới đứng ở cửa ra vào đã bắt đầu khóc.

Thiếu nữ mới đầu còn là thút tha thút thít, về sau liền thành mặc sức gào khóc, vừa khóc còn vừa nói xin lỗi: "Bạn học Thẩm, thật xin lỗi, tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ định đụng cậu ấy một cái, tôi không nghĩ cậu ấy sẽ ngã... Oaoa uhuu —— "

Khóc rất thảm, thoạt nhìn chân tâm thật ý, làm người ta có phần không biết mở miệng thế nào.

"..."

Thẩm Quyện tay thọc trong túi áo, đứng tựa vào tường, vẻ mặt hờ hững nhìn cô ấy: "Cậu đụng cậu ấy làm gì."

Văn Tử Tuệ dùng ống tay áo đồng phục lau nước mắt trên mặt, lại sụt sịt hít mũi, ăn ngay nói thật: "Tôi ghen tị cậu ấy trông xinh đẹp. Ban đầu vốn chắc chắn là tôi giơ bảng, ai dè cậu ấy đến một cái là biến thành cậu ấy."

"...?"

Chỉ vì cái này.

Thẩm Quyện hoài nghi bọn con gái này có phải đầu óc đều có chút bệnh hoạn hay không.

Cậu gật gật đầu, rút từ túi áo ra hộp thuốc lá, cắn một cây, nhàn nhạt nói: "Mâu thuẫn giữa con gái các cậu tôi không muốn xen vào, nhưng tôi không thể nhìn bạn cùng bàn của tôi chịu uất ức, cũng không thể nhìn cô đau. Cậu đi gặp cậu ấy nói tiếng xin lỗi, cậu ấy muốn giải quyết như thế nào, cậu nghe theo, ở chỗ tôi đây xem như xong."

Cậu lấy bật lửa ra, hơi cúi đầu, đốt, nhấc mắt lên trong làn khói lượn lờ, còn vô cùng am hiểu lòng người mà hỏi thăm ý kiến đối phương: "Cậu thấy được không?".

Hết chương 34.