Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 37: Tôi gọi cậu một tiếng anh trai cậu đã có phản ứng

Thẩm Quyện cầm điện thoại của Hà Tùng Nam ngồi trên khán đài sân vận động, trả về màn hình đen kịt. Có chút mờ mịt.

Sau bữa trưa với đám người Lâm Ngữ Kinh, cậu không lập tức về sân vận động, mà đến lầu Bắc tìm Hà Tùng Nam.

Đại hội thể thao không có chút quan hệ nào với khối 12. Khi đám đàn em khối 10 và khối 11 tưng bừng sôi nổi ở sân vận động bên này, khối 12 ở lầu Bắc bên kia vừa quạnh quẽ lại im ắng làm bài thi.

Tịch mịch như tuyết.

Người khác náo nhiệt là náo nhiệt của người khác, không liên quan tới ta.

Hà Tùng Nam rất đau khổ.

Cậu ta cảm thấy cuộc sống lớp 12 mỗi ngày làm bạn với các loại bài thi thật đau khổ. Thú vui duy nhất chính là giờ nghỉ trưa được cùng ăn cơm với bạn bè, còn có tiết thể dục hai tuần một lần.

Kết quả bạn của cậu ta, bây giờ không còn thường xuyên ăn trưa với cậu ta nữa rồi.

Cậu ta tự hy sinh chính mình, tình nguyện giả thụ để bảo đảm cho bạn bè có thể trêu chọc em gái, không để cậu ta đánh mất rung động với nữ sinh bạn cùng bàn.

Vậy mà CMN cậu ta là thứ bạn bè gì đây!!

Hà Tùng Nam cực kỳ tức giận.

Vì vậy vào tiết đầu tiên của buổi chiều - tiết thể dục đã lâu không gặp của lớp bọn họ, khi Thẩm Quyện đến tìm cậu, Hà Tùng Nam liền trực tiếp nhắm vô mặt cậu mắng cho một trận.

"Thẩm Quyện cmn cậu là thứ bạn bè gì hả!". Hà Tùng Nam đứng cạnh báo bảng, giơ tay chỉ vào cậu, "Ông đây vì cậu, mà giờ mỗi ngày đều có người tìm đến cửa lớp dòm ngó. Tôi đều nhận hết. Thế mà bây giờ đến cơm cũng không ăn cùng tôi? Tự cậu tính tính toán toán xem cậu đã mấy ngày rồi không đến tìm tôi?"

Thẩm Quyện ngồi trên bàn cậu ta, chân đạp lên thành ghế, không kiên nhẫn: "Cậu là cô gái nhỏ à? Tôi chẳng lẽ phải cùng cậu ăn cơm đủ hai mươi ngày trên một tháng sao?"

Hà Tùng Nam cười: "Thế thì khỏi đi. Một tháng cậu cũng phải lên trường tổng cộng hơn hai mươi ngày lận đó, tiểu học đệ."

Thẩm Quyện "Xùy" một tiếng.

Hà Tùng Nam chú ý tới tâm tình khác thường của cậu, nhảy nhót hai bước: "Sao thế, ai chọc ngài vậy Quyện gia."

Thẩm Quyện "bộp" một cái đập di động lên bàn cậu ta: "Tôi hỏi cậu."

Hà Tùng Nam cung kính nói: "Ngài hỏi đi."

Thẩm Quyện nói: "Vì sao cậu không yêu đương với bạn thân?"

"Bởi vì tôi mẹ nó không có bạn thân." Hà Tùng Nam nói.

Thẩm Quyện mặt không đổi sắc nhìn cậu ta, trầm mặc ba giây, tiếp tục nói: "Vậy giờ cậu tưởng tượng là mình có rồi đi."

Hà Tùng Nam nói: "Kiểu thế nào?"

Thẩm Quyện bất đắc dĩ, ngập ngừng ngập ngừng nặng nề phun ra hai chữ: "Rất, tốt."

Hà Tùng Nam nói: "Vậy con mẹ nó chứ, nhất định phải yêu đương với cô ấy rồi."

Thẩm Quyện: "..."

Lão đại lại "Xùy" một tiếng, rõ ràng rất không hài lòng với đáp án này.

"Tôi đây không yêu với cô, " Hà Tùng Nam nhanh nhảu đổi lời, "Mới là học sinh cấp 3 thôi, phải cố gắng học tập nha. Cmn yêu cái gì mà yêu, cmn tình yêu nam nữ cái gì. Tôi, ai tôi cũng không thích."

Lần này Thẩm Quyện không nói gì, nhưng khí áp dường như trông càng thấp hơn lúc nãy rồi.

Hà Tùng Nam bất đắc dĩ, cũng "Bốp" một cái đập di động lên mặt bàn: "Anh hai, ngài rốt cuộc muốn nghe đáp án gì, ngài dạy tôi đi, tôi nói cho ngài nghe."

Ngay cả Thẩm Quyện cũng không biết, cậu rốt cuộc muốn một đáp án gì.

Hà Tùng Nam bình thường trông như một chuyên gia yêu đương. Tinh thông bảy bảy bốn chín phương pháp trêu chọc em gái, ngày nào cũng cùng Tưởng Hàn trao đổi thủ đoạn tán gái. Nhưng bây giờ nhìn lại, Thẩm Quyện cảm thấy cậu ta chính là tên vô dụng.

Ông chủ Thẩm chưa bao giờ bị tâm trạng hoang mang bủa vây như vậy. Từng đợt từng đợt mưa đạn trong đầu bắt đầu điên cuồng quét qua ——

Bạn cùng bàn có hai thanh mai trúc mã rất tuấn tú làm sao bây giờ?

Bạn cùng bàn liệu có thể nói yêu đương với một trong hai thanh mai trúc mã rất tuấn tú đó không?

Bạn cùng bàn chẳng lẽ là vì giá trị nhan sắc của bạn thân quá cao, cho nên bây giờ không nhìn nổi người con trai khác?

Nhưng mà cái này cmn có liên quan gì tới cậu?

Thẩm Quyện lại suy tư đôi lát xem trận mưa đạn này có liên quan gì với cậu.

Bạn cùng bàn cảm thấy Lục Gia Hành và Thẩm Quyện ai hơn soái một chút?

...

Huyệt Thái Dương của Thẩm Quyện nhức nhối, lại bắt đầu đau nửa đầu rồi.

Chuông tan học vang lên, tiết thể dục chấm dứt. Cậu thở dài, nhấc chân dài lên, bỏ xuống mặt bàn, tìm được điện thoại trên bàn, đi về hướng sân vận động bên kia.

Trở lại khán đài lớp 10, Lâm Ngữ Kinh đang cùng Trình Dật nói chuyện phiếm. Rất chăm chú nghiêng đầu, đỡ đầu, không chú ý tới động tĩnh xung quanh.

Trái lại là Trình Dật thấy cậu. Hai người liếc nhau, Trình Dật quay đầu đi, đột nhiên hỏi: "Nếu ngày nào đó Thẩm Quyện có một cô gái, người bạn duy nhất ở đây của cậu cũng phải giữ khoảng cách với cậu rồi. Cậu sẽ không cảm thấy không vui chứ?"

Bước chân Thẩm Quyện khựng lại.

"Tớ vui đến nhảy cẫng lên, mua thêm hai cây pháo vang năm trăm tiếng chúc mừng cậu ta ấy chứ." Lâm Ngữ Kinh nói.

Thẩm Quyện: "..."

Ha.

Thẩm Quyện tức quá hóa cười.

Cậu đón lấy cái nhìn như có như không của Lục Gia Hành và Trình Dật, mặt không thay đổi ngồi xuống, rút điện thoại ra. Biểu cảm vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng, dáng vẻ như hoàn toàn không bị ảnh hưởng ấy, cái gì cũng không nghe thấy.

Cùng lúc cậu mở khóa Home, Lâm Ngữ Kinh xoay đầu lại.

Lúc Thẩm Quyện nhìn thấy màn hình nền là một em gái yêu tinh ngực lớn, bên trên còn có mật mã sáu chữ số, trong nháy mắt có chút mờ mịt.

Cậu đặt hình nền này từ khi nào vậy?

Cậu sửng sờ nửa giây, rất nhanh kịp phản ứng.

Mẹ nó đây là điện thoại Hà Tùng Nam.

Điện thoại của hai người cùng kiểu, cũng đều không thích dùng ốp lưng. Khi tắt màn hình rồi đặt chung một chỗ quả thực giống như đúc. Lúc đi cậu cũng không để ý.

Nhưng hiện tại Lâm Ngữ Kinh đang nhìn chằm chằm cậu.

Cái điện thoại nát này của Hà Tùng Nam mẹ nó rốt cuộc là mật mã bao nhiêu?

Thẩm Quyện đón lấy ánh mắt của Lâm Ngữ Kinh, nhìn mật mã sáu số trên màn hình, khóe môi thẳng băng, đầu ngón tay chạm loạn trên màn hình vài cái. Bộ dạng nghiêm túc chơi điện thoại, hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ của cô.

Cũng may Lâm Ngữ Kinh nhanh chóng đi tìm ủy viên thể dục nói chuyện hạng mục của cô, còn theo Văn Tử Tuệ đi báo danh rồi. Thẩm Quyện rũ mi, khóa màn hình, đứng dậy đến chỗ lầu Bắc.

Trong sân trường hoàn toàn yên tĩnh. Lúc này lớp bọn Hà Tùng Nam có lẽ đang trong giờ học, cậu phải đợi đến khi bọn họ hết tiết mới có thể tìm cậu ta đổi lại.

Thẩm Quyện bỏ tay vào túi áo, không nhanh không chậm đi dọc theo sân bóng rổ.

Cậu hồi tưởng lại một lát. Từ trước khai giảng vài ngày, lần đầu gặp mặt Lâm Ngữ Kinh đến những chuyện lúc này.

Thẩm Quyện chưa từng yêu đương, nhưng cậu không phải đồ ngốc. Sự quan tâm và chăm sóc của cậu đối với Lâm Ngữ Kinh, hình như có hơi quá mức.

Vừa bắt đầu chỉ là vì cô ra sức thu lại những gai nhọn đầy người nhưng lại vẫn chướng mắt như cũ. Rõ ràng là khổ sở đến mức trông như một giây sau sẽ co quắp trên mặt đất, nhưng cuối cùng không hiểu sao lại hết lần này tới lần khác phải giả vờ như không có gì. Loại cảm giác mâu thuẫn này khiến cậu cảm thấy, người này còn rất thú vị đấy.

Về sau chẳng biết vì sao, cậu phát hiện cô đúng là rất thú vị?

Nhưng đây cũng không thể giải thích được vì sao lúc cậu đối mặt với bạn nam giới của cô, lại có loại bực bội cần phải ép xuống đó.

Còn có, tại sao cô chỉ gọi cậu là anh trai có một chút mà cậu đã xuất hiện phản ứng khó nói.

Thời điểm còn chưa tạm nghỉ học lúc trước, Thẩm Quyện bị không ít nữ sinh theo đuổi. Đầy đủ các loại, ỏn ẻn chỗ nào cũng có. Ngoại trừ phiền toái, cậu không có cảm giác gì khác.

Lâm Ngữ Kinh lại không giống như vậy.

Nhưng mà rốt cuộc không giống nhau ở đâu, cậu lại nói không nên lời.

Hoặc có thể nói cậu thật ra đã sớm cảm giác được, nguyên nhân xuất hiện loại tham muốn chiếm giữ quá đỗi bất thường này.

Nhưng cậu không muốn thừa nhận cho lắm.

Vì sao không muốn.

Bởi vì Lâm Ngữ Kinh không có suy nghĩ gì với cậu.

Mỗi một hành động, mỗi một câu nói của cô, đều đang lộ ra một thông tin —— cô không có bất kỳ suy nghĩ lung ta lung tung nào với cậu. Chỉ là đơn thuần tín nhiệm cậu, xem cậu là bạn bè.

Tôi coi cậu là bạn cùng bàn, còn muốn làm bạn tốt với cậu, thế mà trong đầu cậu lại tràn đầy các loại phế thải. Tôi gọi cậu một tiếng anh trai cậu đã có phản ứng.

Cái này cmn quá là dọa người rồi.

Thẩm Quyện đi đến cửa ra vào lầu Bắc, tựa trên cột, thở dài.

*

Mãi đến lúc Văn Tử Tuệ thi xong môn đẩy tạ, Thẩm Quyện cũng chưa trả lời tin nhắn.

Lâm Ngữ Kinh đã bắt đầu hối hận rồi.

Cẩn thận nhớ lại, cô cảm giác mình hỏi hơi quá trắng trợn.

Có thể Thẩm Quyện cảm thấy cô đường đột, quan hệ giữa hai người chưa tới cấp độ kia.

Tuy nhiên hỏi cũng hỏi rồi, không cách nào thu lại. Nếu đối phương không hồi âm, cô cũng không tiện nói thêm gì nữa, bằng không sẽ càng vẽ vời thêm chuyện ra.

Lâm Ngữ Kinh về tới khán đài lớp 10, phát hiện Thẩm Quyện đến người cũng không thấy đâu nữa.

Cô quét mắt một vòng, cũng không thấy người kia, quay đầu nhìn về phía Trình Dật: "Bạn cùng bàn tớ đâu?"

"Cậu vừa đi cậu ta cũng đi luôn rồi, " Trình Dật cười toe toét nói, "Tớ còn tưởng cậu ta đi tìm cậu rồi chứ."

"A, " Lâm Ngữ Kinh ngồi xuống, khuỷu tay đặt trên đầu gối, đỡ đầu. Một lát sau, lại vô nghĩa kêu một tiếng, "A..."

Cô thất vọng rũ mắt, mấp máy miệng.

Cô hối hận rồi, sớm biết vậy đã không hỏi gì cả.

Cậu có phải đã giận rồi không?

Trình Dật và Lục Gia Hành ngốc ở đây hai ngày. Vốn là định ngốc đến chủ nhật cơ, kết quả tối hôm đó Trình Dật nhận điện thoại của ba cậu ta. Chủ nhật là sinh nhật ông nội cậu ta, bị cậu quên bẵng. Trình tiên sinh trực tiếp mắng cho cậu ta một trận.

Vì vậy Lâm Ngữ Kinh xin Lưu Phúc Giang cho nghỉ ngày thứ hai của đại hội thể thao, nói mình hôm qua té bị thương, ngủ một giấc xong không thoải mái cho lắm. Lưu Phúc Giang không nói hai lời đã phê chuẩn cho cô ngay.

Cô theo Lục Gia Hành và Trình Dật ba người ăn linh tinh cả ngày. Buổi tối thì đưa hai người đến sân bay, thật sự không có nổi thời gian để suy nghĩ chuyện Thẩm Quyện.

Mãi đến khi cô ngồi tàu điện ngầm từ sân bay về nội thành, xung quanh yên tĩnh, cô mới nhớ tới chuyện này.

Lâm Ngữ Kinh ngồi trong tàu điện ngầm, lắc lư hai chân, gửi tin nhắn cho Lý Lâm: [ Ông chủ Lý, Thẩm Quyện hôm nay có đi đại hội thể thao không?]

Ông chủ Lý đáp lại rất nhanh: [Không! Tớ cứ tưởng hai cậu lén lút đi chơi chứ.]

Lâm Ngữ Kinh thu điện thoại lại.

Thẩm Quyện không trọ ở trường. Nếu cậu không có ở trường học, có lẽ chính là đang ở studio. Lâm Ngữ Kinh cũng không về trường nữa, chuyển một chuyến tàu điện ngầm, đi về nhà bên kia.

Thời điểm xuống tàu đã là năm giờ rưỡi chiều. Cô không về nhà, đến cửa ra vào cửa hàng tiện lợi 7-11, dừng lại, sau đó bắt đầu đi đến studio của Thẩm Quyện.

Đi đến ngõ hẻm, Lâm Ngữ Kinh nhìn vào bên trong, chưa tiến vào. Nhìn chốc lát, tiếp tục đi về hướng 7-11.

Cô muốn tạo ra một cuộc gặp gỡ vô tình. Cô cũng không tin Thẩm Quyện sẽ không ra đây mua bao thuốc, mua cơm tối gì đó.

Đi đến cửa vào cửa hàng tiện lợi, lại quanh trở lại. Đi đến ngõ hẻm studo kia, tiếp tục quanh trở lại.

Cứ như vậy đi qua đi lại hết ba bốn chuyến, đi mãi đến khi bầu trời tối đen.

Đèn đường sáng ngời. Trên đường phố đầu đèn xe này ngậm đuôi đèn xe kia, nhìn xa xa trông như từng con rồng dài vàng óng ánh.

Lần thứ năm tạt qua 7-11, Lâm Ngữ Kinh cuối cùng đã cảm thấy mình như một đứa bệnh tâm thần.

Đi qua đi lại ngay trên đường lớn, ngâm nga hát. Cứ đi tản bộ, tản bộ mà chẳng có mục đích.

Lâm Ngữ Kinh đột nhiên cảm thấy nhận xét vừa nãy của bản thân quá nông cạn rồi. Biết đâu người ta không có bệnh tâm thần! Mà cũng đang tìm kiếm cơ hội vô tình gặp mặt đấy chứ!

Cô thở dài, đứng trước cửa sổ thủy tinh cực lớn. Lén lút mà, không một tiếng động mà, ngó vào bên trong.

Trước tủ lạnh có một nam sinh mặc áo khoác đen, cao cao gầy gầy. Tầm mắt Lâm Ngữ Kinh bị giá hàng chắn mất phân nửa, chỉ có thể nhìn thấy mũ áo khoác và gáy cậu ta. Kiểu tóc giống hệt Thẩm Quyện, bờ vai thoạt nhìn cũng rất giống.

Cô đứng ở cửa vào 7-11, nhún chân nhảy lên nhảy xuống. Lúc thì đi đến rìa bên này, lúc lại tới góc bên kia. Muốn tìm một góc độ dù chỉ thấy gò má người này cũng được, nhìn thử xem rốt cuộc có phải Thẩm Quyện hay không.

Cứ như vậy nhảy nhót hồi lâu, nhảy đến khi chị gái thu ngân dùng ánh mắt quái dị nhìn cô, nam sinh cuối cùng cũng xoay đầu lại rồi.

Rất soái, nhưng không phải, thuộc về kiểu ôn nhu thanh tú.

Lâm Ngữ Kinh thở dài, không vui mà gục đầu xoay người lại, nhìn thấy một đôi giày thể thao trắng gần trong gang tấc.

Cô giật thót, ngẩng đầu lên.

Thẩm Quyện đứng sau lưng cô, rũ mắt nhìn cô, vẻ mặt hờ hững.

Lâm Ngữ Kinh vốn dĩ đã gần như khẳng định người trong cửa hàng chính là cậu, kết quả không phải. Không phải thì thôi đi. Ấy mà một giây sau, cái người mà cô vòng đi vòng lại không biết mấy vòng từ năm rưỡi đến giờ chỉ để vô tình gặp được, chỉ để vô tình gặp mà đói đến xẹp bụng cũng không gặp phải. Không ngờ lại xuất hiện phía sau cô.

Khoảng cách gần như vậy, im hơi lặng tiếng, không biết đã đứng bao lâu.

Biểu cảm hoảng sợ của Lâm Ngữ Kinh còn chưa kịp thu hồi, kèm theo sự xấu hổ như làm chuyện xấu gì đó bị bắt gặp, cà lăm một cái: "Thẩm, Thẩm Quyện?"

"Tên con trai kia, là hình mẫu lý tưởng của cậu?" Thẩm Quyện bình tĩnh hỏi.