Lâm Ngữ Kinh vốn cứ nghĩ mình cũng là người đã biết cách hôn rồi, nhưng vì lần trước ở cửa thư viện lần đầu tiên chủ động muốn hôn lại bị từ chối, cô Tiểu Lâm cảm thấy có đôi chút khó chịu.
Sau đó thậm chí cô còn đặc biệt đi tra Baidu —— Làm thế nào để nắm giữ kỹ thuật hôn khiến con trai chết mê chết mệt.
Bởi vì nội dung quá đỗi sắc dục, cô chỉ xem lướt qua một lần, không cách nào nghiền ngẫm tỉ mỉ.
Mà xem cái tư thế này của Thẩm Quyện, chắc chắn là cậu đã tỉ mẩn nghiên cứu một phen rồi.
Không chừng còn ghi chép lại không biết bao nhiêu trang ấy chứ.
Lâm Ngữ Kinh cũng không phải người lập dị. Hôn hít lúc yêu đương, một chuyện hết sức bình thường. Chẳng qua là yêu cầu của cậu khiến người ta cảm thấy có chút thẹn thùng.
Tại sao không thể tiến dần từng bước chứ, trước tiên bắt đầu từ một nụ hôn phổ thông nhẹ nhàng từ cấp độ của người mới nhập môn không được sao?
Lâm Ngữ Kinh thực sự xấu hổ, Thẩm Quyện từ đầu đến cuối luôn ghìm chặt cô không tha. Tay giữ lấy cằm cô, đầu ngón tay ve vuốt trên vùng da mỏng manh hết lần này đến lần khác.
Quên đi, thích hôn thế nào thì hôn.
Lâm Ngữ Kinh gắt gao nhắm tịt hai mắt, vò đã mẻ còn nứt lần thứ hai hé miệng ra.
Thẩm Quyện cúi đầu, dịu dàng hôn cô.
Răng môi của cậu, đầu lưỡi của cậu, hơi thở dốc cùng nhiệt độ cơ thể nóng bừng của cậu. Tựa như xâm chiếm địa bàn, chậm rãi len vào liếm láp từng chút một, tay ghìm sau gáy cô buộc cô phải ngẩng đầu lên.
Mềm mại quấn quít, có vài mảnh kẹo trái cây li ti do cậu cắn nát khi nãy bị đẩy tới, sau đó không biết ở trong môi lưỡi ai, ở trong cổ họng ai mà dần dần tan ra.
Vị ngọt lan tỏa.
Một nụ hôn sâu vị chanh.
Dịu dàng, mãnh liệt lại dây dưa.
Lâm Ngữ Kinh chẳng biết vì sao một nụ hôn đơn thuần của tình nhân người ta, lại có thể bị người này biến thành ngập tràn đen tối như thế.
Cô cảm thấy mình sắp chết ngạt rồi, thử hít thở, kết quả phát hiện độ khó quá cao. Toàn bộ lý trí của cô đều phải dùng để miễn cưỡng ứng phó với sức tấn công của cậu.
Mãi đến khi đầu lưỡi của cậu quét qua vùng lợi trên mẫn cảm, mút đến cuống lưỡi tê dại, Lâm Ngữ Kinh mới không chịu được mà bật ra một tiếng nức nở từ cổ họng, hơi thụt ra sau, giơ tay đẩy cậu.
Thẩm Quyện tựa như vỗ về mà nhẹ nhàng cắn cắn cô, rút ra khỏi, chóp mũi chạm chóp mũi, cụp mắt nhìn cô, hơi thở có phần loạn, âm thanh khàn khàn, mang theo ý cười hỏi cô: "Ăn ngon không?"
Lâm Ngữ Kinh còn hơi mơ hồ, phản ứng một lúc, mới ý thức được cậu chính là đang nói viên kẹo trái cây vị chanh này.
Biến thái a...
Lâm Ngữ Kinh thở hổn hển, ngạt đến mức mắt hồng cả rồi, trừng mắt nhìn cậu, nhất thời không nói nên lời, qua nửa ngày, mới lên tiếng, giọng cũng hơi khàn khàn: "Tại sao cậu..."
Ánh mắt Thẩm Quyện nặng nề, đầu ngón tay quệt qua tia nước vương bên môi cô chưa kịp nuốt vào: "Hửm?"
Lâm Ngữ Kinh giơ tay, quẹt mu bàn tay qua đôi môi tê dại một cái: "Lại sắc như thế?"
Thẩm Quyện: "...?"
Thẩm Quyện hết sức vô tội mà bất đắc dĩ: "Tớ làm gì chứ, tớ chỉ hôn cậu một cái, sờ cũng không sờ."
Đầu óc đình trệ do hoảng hốt của Lâm Ngữ Kinh lúc này cũng đã dần bình thường trở lại. Cô có hơi ngại ngùng, vì để che giấu loại cảm giác xấu hổ ngây ngô này, cô lựa chọn nói chuyện không ngừng: "Tớ thấy trong phim ảnh cảnh tượng tình nhân nhỏ người ta hôn nhau đều đẹp đẽ biết bao, kiểu khiến trái tim thiếu nữ đập thình thịch ấy, tại sao đến phiên cậu lại y như AVI thế này? Hơn nữa —— "
Lâm Ngữ Kinh trừng mắt cậu: "Cậu sờ lưng tớ."
"Đó không phải sợ cậu lạnh sao." Thẩm Quyện thở dài, "Cái này mà gọi là sờ soạng? Vậy sau này có phải tớ phải mang cậu cột lại, đỡ phải đến lúc làm một nửa cậu lại bỗng nhiên xù lông đánh tớ không."
Thẩm Quyện ngừng một chút, tựa như nghĩ tới gì đó, bỗng nhiên nhếch môi, ý vị thâm trường nhìn cô, kéo dài giọng nói: "Hình như, cũng không tồi nha..."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Lâm Ngữ Kinh lười phản ứng với cậu, lườm một cái, kéo cánh cửa dày nặng thông với lối thoát hiểm, quay đầu đi ra ngoài.
Thẩm Quyện ở phía sau khẽ cười một tiếng, theo cô ra ngoài.
Hai người kì kèo trong lối thoát hiểm một lúc, phim bọn họ xem mới có một nửa đã chạy ra, bây giờ trở về lại quá sớm, không trở về lại chẳng có chuyện gì làm.
Cuối cùng hai người tìm một quán kem ăn. Lâm Ngữ Kinh gọi một suất kem sữa vị xoài lớn, đặt ở chính giữa, hai người mỗi người một chén nhỏ, múc ăn.
Thẩm Quyện chẳng động bao nhiêu, chỉ ăn tượng trưng một chút, hơn nữa xoài cũng để hết cho Lâm Ngữ Kinh, vô cùng tự nhiên mà tránh khỏi những chỗ có xoài ăn.
Lâm Ngữ Kinh mới bắt đầu cũng không để ý lắm, chờ đến khi ý thức được bỗng ngẩn người, đột nhiên có loại cảm giác khó mà diễn tả bằng lời, vừa chua xót vừa vui vẻ.
Cô chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày có thể trở nên bánh bèo như vậy.
Bạn trai điều kiện không tốt thì sao nào!
Có tiền hay không cũng đều hạnh phúc!
Kiểu yêu đương túng quẫn này mang đến cho người ta cảm giác thỏa mãn mà kẻ có tiền chẳng bao giờ cảm nhận được!
Lâm Ngữ Kinh cụp mắt, nhìn đống xoài chồng chất trước mặt mình, khẽ nói: "Cậu không thích ăn xoài sao?"
"Không phải." Thẩm Quyện nhàn nhạt nói, "Tớ dị ứng."
"..."
Chút tâm tư thiếu nữ vừa rục rà rục rịch trong lòng Lâm Ngữ Kinh trong nháy mắt tiêu hết trụi. Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nỗ lực duy trì nụ cười nói: "Ồ."
Thẩm Quyện khó hiểu nhìn cô một cái.
Giữa chừng, Lâm Ngữ Kinh đi đến phòng vệ sinh. Nó ở cách quán kem họ ăn hơi xa, cô đi loanh quanh nửa vòng mới tìm được. Sau khi đi ra nhìn vào gương lớn quan sát một hồi, không có chỗ nào khác thường cả, chỉ là son môi đã hết sạch rồi.
Lúc cô trở lại, Thẩm Quyện đang gọi điện thoại.
Từ đầu đến cuối cậu đều không lên tiếng, nghiêng đầu dựa vào tường nghe, biểu hiện hờ hững.
Nghe xong một lát, cậu biểu lộ vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: "Không có, tôi đang nghe."
Đối phương không biết còn nói gì đó, Thẩm Quyện thở dài: "Lúc trước tôi cũng từng nói với cậu rồi, Dung Hoài, đừng có những ý nghĩ kỳ quái."
Lâm Ngữ Kinh nghe được cái tên này, ngẩng đầu lên, miệng ngậm cái muỗng nhìn sang.
Thẩm Quyện rũ mắt, không nhìn cô, tiếp tục nói: "Bốn năm bỏ mất của tôi, không phải nói qua là qua. Tháng ba thi, tự cậu tính xem chỉ còn lại mấy tháng, tôi đây mỗi ngày huấn luyện hai mươi tiếng cũng không kịp, hơn nữa tôi cũng sắp vào học rồi, rất nhiều tiết."
"Tôi không phải thiên tài, không kham hết nổi." Thẩm Quyện xoa xoa xương dưới thái dương, bất đắc dĩ, "Tôi cũng đâu phải vừa sinh ra là biết hết tất cả, khi đó mỗi ngày tôi huấn luyện đến mấy giờ cậu không biết sao?"
Lại yên tĩnh chốc lát, Thẩm Quyện nhấc mắt lên, nhìn cô một cái.
Lâm Ngữ Kinh mặt đối mặt với cậu, chớp chớp mắt, sau đó cúi đầu xuống, tiếp tục ăn kem.
Thẩm Quyện đứng dậy, ra khỏi cửa tiệm.
Năm phút sau trở về.
Lâm Ngữ Kinh đưa mắt lên: "Tiểu đường tăng mặt trắng sao?"
Thẩm Quyện nhướng mày một cái.
"Tớ nói là, tiểu sư đệ Dung Hoài." Lâm Ngữ Kinh sửa lời.
"Ừ." Thẩm Quyện đặt điện thoại lên mặt bàn, ngừng một chút, giải thích, "Tháng 3 có một cuộc thi, cậu ta muốn tớ đi."
Vừa nãy nghe cậu nói chuyện Lâm Ngữ Kinh cũng đã đoán được đôi chút, gật gật, lại xúc một muỗng kem, thở dài nói: "Bạn học nhỏ Dung Hoài thật đúng là em trai cuồng si hết lòng của cậu."
"Cậu không phải à?" Thẩm Quyện nở nụ cười, "Không muốn xem xem trước đây bạn trai cậu đẹp trai cỡ nào sao?"
Lâm Ngữ Kinh liếc nhìn cậu: "Bây giờ cậu không đẹp trai sao?"
"À." Thẩm Quyện ngẩn người, rất nhanh hồi thần lại, ngả người dựa vào ghế, cà lơ phất phơ, tựa như đùa giỡn, "Quyện gia chắc chắn là đẹp trai rồi."
"Được rồi được rồi." Lâm Ngữ Kinh nghe không nổi, mất kiên nhẫn vung vung tay, "Nói nữa là tớ thấy phiền đấy."
Thẩm Quyện ngồi bất động trên ghế phì cười.
Đùa giỡn xong rồi, Lâm Ngữ Kinh cắn muỗng: "Tớ còn chưa hỏi cậu, hạng mục trước kia cậu luyện, là cái gì thế?"
Thẩm Quyện thẳng thẳng người, khoát cánh tay lên mép bàn, cầm lấy cái muỗng dài, thờ ơ nói: "Bắn nhanh."
Lâm Ngữ Kinh ngẩn người, không khống chế được buộc miệng thốt ra: "Đàn ông mà luyện hạng mục nhanh kiểu này, thích hợp sao?"
Thẩm Quyện: "..."
Thẩm Quyện thả muỗng xuống, một lần nữa chậm rãi ngả người dựa ra sau, nhìn cô, híp híp mắt, "Cô gái nhỏ, tớ phát hiện hình như cậu có chút thiếu dạy bảo đấy."
Lâm Ngữ Kinh hắng giọng một cái: "Xin lỗi, tớ không phải nghi ngờ cậu, cũng không hề có ý gì khác, tớ chính là đơn thuần nhằm vào hạng mục này."
"Tớ thì có." Vẻ mặt của Thẩm Quyện trông có hơi nguy hiểm, "Tớ thì có ý nghĩ không đơn thuần, không nhằm vào hạng mục này đấy. Tớ thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, ngay hôm nay đi, tớ đến nói cho cậu biết đàn ông luyện hạng mục này rốt cuộc có thích hợp hay không."
Lâm Ngữ Kinh lập tức xịch ghế ra sau một chút, cảnh cáo cậu: "Thẩm Quyện, tớ còn chưa thành niên, tháng sau mới là sinh nhật tớ, cậu không thể vì thẹn quá hóa giận mà như vậy."
"..."
Thẩm Quyện nhẹ giọng nói: "Thẹn quá hóa giận?"
"Không phải, không có." Lâm Ngữ Kinh phủ định ba lần liền, thái độ nhận sai hết mực thành khẩn, "Tớ dùng từ không đúng."
Khí áp của Thẩm Quyện liên tục xuống thấp không ngừng, như cười như không nhìn cô: "Lâm Ngữ Kinh, tháng sau là đến sinh nhật cậu rồi, bây giờ còn dám lớn lối như vậy?"
Lâm Ngữ Kinh nhìn xung quanh một vòng, xác định không ai chú ý tới đề tài nói chuyện nội hàm bên này, mới thấp giọng nói: "Qua thì qua, tớ qua sinh nhật mười tám tuổi thì cậu định làm gì hả? Cậu định tính trước thời gian làm cầm thú sao? Có phải còn bấm giờ từng giây từng phút rồi không?"
Bạn gái thành niên.
Thẩm Quyện trầm mặc một chút, trong đầu không khống chế được mà lóe lên vô số cảnh tượng cầm thú, trong đó xen lẫn vòng eo thiếu nữ mảnh khảnh, chân nhỏ dài, mềm mại...
Mí mắt Thẩm Quyện giật một cái, cảm nhận được một bộ phận nào đó của cơ thể bắt đầu rục rà rục rịch.
Không được nghĩ.
Cậu nhắm mắt lại, dự định kết thúc đề tài này: "Cho nên, cậu hỏi cái này để làm gì?"
Giọng nói của cậu có chút khàn.
Lâm Ngữ Kinh không lên tiếng, chớp mắt nhìn cậu.
"Hửm?" Nét mặt Thẩm Quyện thản nhiên.
Lâm Ngữ Kinh bỗng nhiên thả muỗng xuống, đẩy kem sữa trước mặt về phía trước, áp người sát lại gần, dùng âm lượng chỉ mình hai người nghe được nhẹ giọng nói: "Anh trai, có phải cậu đã cứng rồi không."
"..."
Fuck đấy.
Cổ Thẩm Quyện căng lên trong nháy mắt, yết hầu lăn lăn.
Lâm Ngữ Kinh nhìn nhìn bạn trai hai mươi tuổi máu nóng của mình, tỏ ra đã hiểu. Cô một lần nữa ngồi lại vào ghế, cười tủm tỉm nói: "Tớ chưa nói gì hết."
Thẩm Quyện nhìn cô, cả nửa ngày không lên tiếng.
Dựa người ra phía sau, vắt khuỷu tay lên tay vịn ghế nhìn cô vài giây, cuối cùng trực tiếp giận đến bật cười: "Mẹ nó ông đây chưa bị cậu chơi chết đúng thật là mạng lớn."
* Ăn chút kem, lại hàn huyên đủ chuyện có đen có trắng, một buổi trưa chả hiểu sao cứ thế mà trôi qua. Bụng Lâm Ngữ Kinh hiện giờ đã bị nhét đến căng đầy, cũng chẳng thế ăn thêm gì nữa.
Bọn họ ra khỏi trung tâm thương mại, dạo quanh phố xá một vòng, cuối cùng vẫn lại đi ăn tối.
Lâm Ngữ Kinh chọn một quán lẩu tokbokki. Thời điểm này vừa vặn là giờ cơm, quán ăn nào cũng đông người, hàng người cầm số đứng xếp trước cửa dài cực. Quán này vẫn xem như ít người, đợi tầm nửa giờ là đến lượt rồi.
Quán này giá cả phải chăng, hơn nữa mùi vị cũng không tồi. Lâm Ngữ Kinh vô cùng hài lòng với sự lựa chọn của mình.
Ăn uống no nê, bọn họ đi tàu điện ngầm về trường.
Mấy ngày nay Lâm Ngữ Kinh đã nghiên cứu bản đồ tuyến đường tàu điện ngầm. Từ nhà Thẩm Quyện bên kia sang đây cũng phải cỡ một tiếng, còn phải chuyển tàu điện ngầm hai lần, đi về một chuyến cũng phiền phức. Có điều studio của cậu cuối tuần đều có việc, Thẩm Quyện không về nhà mà trực tiếp cùng cô về trường, Lâm Ngữ Kinh còn hơi bất ngờ.
Ngồi tàu điện ngầm nửa giờ về trường. KTX nam sinh nữ sinh cách nhau khá xa, Thẩm Quyện đưa Lâm Ngữ Kinh về. Thành phố A vào mùa hè nóng ẩm oi bức, đến buổi tối một cơn gió hiếm hoi thổi qua cũng làm lòng người khoan khoái. Bọn họ không nhanh không chậm đi tới trước, đèn đường trong sân trường sáng choang, thỉnh thoảng có chiếc xe đạp cùng với tiếng chuông lanh lảnh "Ding dong ding dong" lướt qua bên người.
Lâm Ngữ Kinh nắm tay Thẩm Quyện, cánh tay dựa sát vào cánh tay cậu, vừa ngẩng đầu chính là đường nét gò má góc cạnh rõ ràng của cậu, tâm trạng vô cùng tốt.
Cô nắm tay cậu, vung vẩy trước trước sau sau thật mạnh, bất chợt gọi cậu: "Thẩm Quyện."
Thẩm Quyện cụp mắt: "Hả?"
Lâm Ngữ Kinh hỏi: "Khi còn bé tại sao cậu lại đi luyện cái này?"
Thẩm Quyện ngừng một chút, nhận ra cô đang nói đến cái gì, khẽ cười một tiếng: "Hồi nhỏ thầy cô giáo chưa giảng qua sao?"
Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu: "Giảng cái gì?"
"Huy chương vàng đầu tiên của Trung Quốc, là đạt được vào thế vận hội Olympic năm 1984 tại Los Angeles." Thẩm Quyện miễn cưỡng nói, "Hạng mục xạ kích."
Lâm Ngữ Kinh "A" một tiếng.
Quả thực rất phù hợp với tính cách của Thẩm Quyện.
Cậu chính là thích kiểu mang đậm tính biểu trưng này, soái đến phách lối lại ngạo mạn.
Lâm Ngữ Kinh còn chưa nói xong, lại nghe Thẩm Quyện tiếp tục nói: "Có điều nguyên nhân lớn nhất vẫn là tớ thiên phú dị bẩm."
Lâm Ngữ Kinh: "..."
Người này đúng là không phụ sự đánh giá của cô về cậu.
Lâm Ngữ Kinh lườm một cái, yên lặng một lúc, lại gọi cậu một tiếng: "Thẩm Quyện."
Thẩm Quyện kiên nhẫn: "Ừ."
Lâm Ngữ Kinh suy nghĩ đôi chút, chậm chạp nói: "Từ nhỏ tớ đã chẳng có gì muốn làm, không có gì theo đuổi, cũng không thích thú thứ gì, chẳng qua là không ngừng học tập, thi cử. Người khác đều nỗ lực học tập thật giỏi để sau này thi vào trường đại học nào đó, vào Thanh Hoa Bắc Đại gì đấy. Mục tiêu phấn đấu kiểu thế, chỉ mình tớ không có."
Cô dừng một chút, "Tớ chính là rất đơn thuần thi cho có thành tích, sau đó phải làm gì, phải đến ngôi trường nào, sau này làm cái gì, tớ cũng không biết."
Thẩm Quyện không lên tiếng, nhẹ nhàng nắm tay cô.
"Thời điểm mới đến thành phố A hẳn là giai đoạn tớ không vui nhất." Lâm Ngữ Kinh nói, "Lúc ấy càng hoang mang hơn, căn bản không biết sau này mình sẽ ra sao, phải làm thế nào. Không biết cậu có hiểu loại cảm giác đó hay không, chính là trống rỗng mờ mịt."
Thẩm Quyện nắm tay cô, vuốt vuốt lòng bàn tay: "Hiểu."
"Khi đó rất chán nản, tâm trạng rất tệ, mỗi ngày đều trôi qua một cách qua loa hỗn loạn." Lâm Ngữ Kinh nói tiếp, "Có đôi lúc ước ao được như những người có mục tiêu sống kia, biết mình thích gì, có thể hiểu rõ mình muốn cái gì, sau đó không ngừng đi về hướng đó, cảm thấy đó là một chuyện vô cùng tốt đẹp."
"Thật ra tớ không để tâm chuyện cậu làm cái gì, như cậu nói đó, cậu làm gì cũng có thể làm tốt, cậu ở đâu cũng đều phát sáng, tớ tin cậu. Nhưng mà những chuyện đó không giống nhau." Lâm Ngữ Kinh nói, "Chuyện làm tốt, so với chuyện cậu muốn làm tốt, có được cảm giác thỏa mãn là hoàn toàn khác nhau, cậu hiểu ý tớ không?"
Thẩm Quyện không lên tiếng.
Bọn họ đi tới dưới lầu KTX nữ, Lâm Ngữ Kinh dừng bước, xoay người lại, ngẩng đầu nhìn cậu: "Xưa nay tớ chưa từng nói những câu thế này, mấy lời tớ nói với cậu đây là tớ đã nghĩ đi nghĩ lại cả một buổi chiều. Chỉ hi vọng bất luận là chuyện gì, cậu thích thì cứ việc làm, bất kể cậu chọn thế nào, sau này sẽ ra sao, đừng sợ, cũng đừng né tránh."
Thẩm Quyện cụp mắt.
Thiếu nữ đứng dưới ánh đèn đường, âm thanh mềm mại, ánh mắt dịu dàng, cả người tựa như một vật ấm áp tỏa ánh sáng. Trong màn đêm tối tăm, không ngừng, không ngừng dụ dỗ người khác tới gần.
Thẩm Quyện yên lặng vài giây, bỗng nhiên bước đến một bước, cúi người xuống, ôm lấy cô.
Nhiệt độ bỏng người truyền tới.
Thẩm Quyện cúi thấp đầu, tựa trán ở bên cổ cô, trái tim hệt như được ngâm trong làn nước ấm, chua xót lại ấm áp, gần như muốn tan ra.
Lâm Ngữ Kinh do dự một chút, giơ tay, sờ sờ tóc cậu.
Dưới lầu KTX nữ sinh lúc này đang rất náo nhiệt. Các cô gái cuối tuần ở trường không về nhà kết bè kết nhóm ra ra vào vào, có người ngồi xổm tám chuyện ở cửa tòa KTX, cười cười nói nói.
Thẩm Quyện biết Lâm Ngữ Kinh da mặt mỏng, sợ cô xấu hổ, chỉ ôm một lát liền buông ra, lùi về sau một bước.
Kết quả cậu vừa mới lùi, Lâm Ngữ Kinh lại theo đó tiến đến một bước, chống tay lên ngực hắn, bỗng nhiên nhón chân lên, nhẹ nhàng mổ một cái lên môi cậu: "Thế nên trao cho cậu một chút tự tin này."
Thẩm Quyện ngẩn người.
Lâm Ngữ Kinh lại sáp đến hôn cậu một lát, sau đó hạ người xuống, choàng lấy cổ cậu, treo cả cơ thể mình trên người cậu, nhìn cậu chăm chú: "Dù sao Quyện bảo của chúng ta không có việc gì là không làm được."
Hết chương 73. Lời của Tê tỷ tỷ: Kình muội: Hả? Hạng mục gì cơ? Ể, bắn nhanh sao... *khuôn mặt lo lắng* Thẩm Quyện:?