Tôi Mù Mặt Nhưng Tôi Nhan Khống

Chương 17: Chương 17

Editor: CO6TINY

Sau bữa cơm này, hai bên gia đình đã rất quen thuộc với nhau, Đường Uất Thanh nhìn Liễu Phương Phi vô cùng tự nhiên dắt tay Hoắc An ra khỏi nhà hàng, mặt đầy ý cười.

Như thể chị em sinh đôi vậy.

Không kìm lòng được, cậu chụp một tấm gửi sang cho bố.

[Bánh trôi nhỏ: Địa vị của lão đồng chí có hơi nguy hiểm rồi đấy ^^]

[Cha già:? ]

Đường Uất Thanh cười khẽ, cất điện thoại vào.

Phương Nhu trao đổi phương thức liên lạc với Đường Uất Thanh cùng Tô Bách, bọn họ cũng không ghét nữ sinh này, dù sao chỉ là thông tin liên lạc thôi, xem lá gan của Phương Nhu, có cho cô cũng không dám tùy tiện quấy rầy bọn họ là cái chắc rồi.

Trời sắp tối, để Phương Nhu tự mình về không ổn lắm, Liễu Phương Phi liền đề nghị đưa cô về.

Phương Nhu được cưng mà sợ*, từ chối liên tiếp, vẫn bị kéo lên xe.

Đường Uất Thanh ngồi ở ghế lái phụ, Tô Bách cùng Hoắc An hình như có chuyện cần nói, không đi cùng bọn họ.

Phương Nhu co quắp ngồi trên xe, vừa nhìn đã biết gia đình cô không với tới rồi.

Điện thoại Đường Uất Thanh kêu lên.

[S Bách: Về tới nhà nhớ báo tôi.

]

Đường Uất Thanh nhìn vào điện thoại, khóe miệng khẽ cong lên.

[Bánh trôi: Được.

]

Phương Nhu đang tám chuyện về chuyến đi cứ ngỡ như mơ hôm nay với hội chị em, vừa lo lắng vừa có chút khấp khởi mừng thầm.

Nhà Phương Nhu cũng không xa đây lắm, Liễu Phương Phi ghé vào ven đường, giọng điệu thân thiết nói, "Vậy cháu vào cẩn thận, chú ý an toàn."

Phương Nhu liên tục gật đầu, ngại ngùng nhìn Đường Uất Thanh.

Lông mày Liễu Phương Phi khẽ nhúc nhích, trong lòng sáng tỏ.

Con trai mình tuy không có mắt nhìn*, nhưng cũng không kìm được vẻ đẹp trai lai láng của nó.

Một cô gái nhỏ mang trái tim thiếu nữ vì ai đó rung động cũng là chuyện dễ hiểu.

Ý cười trên mặt Liễu Phương Phi càng sâu, "Sao vậy?"

Các ngón tay của Phương Nhu khẽ móc vào nhau, dưới ánh đèn đường, trông cô dịu dàng lại thanh tú, lộ ra chút e thẹn.

"Chuyện đó..." Phương Nhu nhìn Đường Uất Thanh, bắt gặp đôi mắt trong sáng sạch sẽ của cậu sau thấu kính, khí chất dịu dàng đó khiến mặt cô càng đỏ tợn.

Liễu Phương Phi thầm nghĩ cô bé này cũng khá nhút nhát đấy, chắc là do có mặt mình ở đây rồi, do đó vô cùng quan tâm nói, "Có cần dì tránh mặt một lúc không?"

Phương Nhu giật mình, cô vội xua tay, "Không, không cần đâu ạ."

Đường Uất Thanh khó hiểu: "Có chuyện gì sao?"

Phương Nhu lúc này mới cúi đầu, "Cái đó...!có thể cho tớ xin phương thức liên lạc của Từ Phượng được chứ?"

Đường Uất Thanh sửng sốt, "Từ Phượng?"

Phương Nhu gật đầu, giọng nói lí nhí như muỗi kêu, "Tớ, tớ có chuyện muốn tìm cậu ấy."

Đường Uất Thanh nhìn Phương Nhu đang căng thẳng, cười rộ lên, "Đương nhiên là được chứ, chốc nữa tôi gửi qua cho cậu."

Phương Nhu gật nhẹ đầu, vội khom lưng cúi chào, "Vậy cháu đi trước đây ạ, hai người về cẩn thận."

Liễu Phương Phi gật đầu, một hồi vẫn không có phản ứng, cau mày nhìn con trai, "Từ Phượng rất được con gái yêu thích?"

Đường Uất Thanh suy nghĩ một chút, "Cũng được."

Mày của Liễu Phương Phi càng nhíu chặt hơn, "Người ta hình như còn được săn đón hơn con đấy."

Đường Uất Thanh:?

Đường Uất Thanh hoàn toàn chả hiểu mẹ mình đang lo lắng cái gì nữa, đầy đầu đều là dẩu chấm hỏi to đùng lướt chạy qua.

*

Kỳ thi cuối kì đến như dự kiến, Đường Uất Thanh lẫn Tô Bách đều thuận lợi vượt qua.

Từ Phượng siết chặt lá bùa cầu chúc may mắn thuận lợi vượt qua kì thi, chính mình tự đến chùa để xin kia, khấn vái thần linh Phật tổ cả buổi zời, nói hết nước miếng khô cả miệng may ra mới duy trì trình độ tiêu chuẩn.

Cậu ta từ hạng hai đếm ngược, thuận lợi lội ngược dòng đến hạng 10 đếm ngược.

Cũng xem như tiến bộ vượt bậc rồi.

Từ Phượng vui vẻ mời Tô Bách với Đường Uất Thanh mỗi người một que kem.

Còn ba láp ba xàm khoe khoang chính mình giỏi giang siết bao.

Ngay cả Đường Uất Thanh cũng không nói nên lời.

Từ Phượng hỏi tới chuyện sau đó, "Thằng oắt Tiền Tử Cao kia sao rồi?"

"Bị buộc thôi học, phụ huynh của các bạn nữ kia đều không truy cứu trách nhiệm, nhưng đồng loạt yêu cầu một khoản tiền bồi thường." Đường Uất Thanh nói.

Từ Phượng tặc lưỡi, "Vậy cha của Tiền Tử Cao bận sấp mặt đấy, coi như xứng đáng, có cái nhà nào kì lạ như nhà ổng không chứ."

"Cha Tiền Tử Cao đến từ nông thôn, nghe đâu cái thôn kia đều trọng nam khinh nữ, ta nói tới thời nào rồi còn chơi trò kia, cũng phục bọn họ thật, đúng là mù luật."

Tô Bách ừ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Tiền Tử Cao chạy rồi."

Từ Phượng sững sờ, "Chạy rồi!"

Từ Phượng trầm mặc một lúc, sáng tỏ gật đầu, "Nghĩ kỹ lại cũng rất bình thường."

Phải bồi thường tiền, chắc chắn bị đánh nhừ đòn, Tiền Tử Cao co giò bỏ chạy cũng coi như thông minh đấy.

Nếu không e là nửa cái mạng kia cũng coi như bỏ chó nhai.

Từ Phượng xua tay, "Quên đi, đừng nhắc đến nó nữa, vậy hai anh đây có ý kiến gì với việc quay video không?"

"Sao vậy?" Tô Bách hỏi.

"Không phải đã nghỉ hè rồi sao?" Từ Phượng cười hắc hắc, "Bây giờ ai nấy đều đang hối thúc em đăng tập mới đó, nói muốn nhìn thấy hai người, vả lại kịch bản lần tới em nghĩ xong cả rồi, nếu không mình quay thử nhé?"

Đường Uất Thanh lắc đầu, "Tôi..."

"Uất ca, cậu xem, Tô ca của tớ sắp đi tham gia Olympic Toán học rồi, học kì sau bọn mình lên 12, tớ phải tham gia tập huấn, chúng ta sẽ rất khó gặp nhau ấy, chỉ quay một bộ thôi nha." Từ Phượng thở dài.

Đường Uất Thanh dừng lại.

Tô Bách nhìn sang Đường Uất Thanh, "Gửi kịch bản cho bọn tôi xem trước đã."

Đường Uất Thanh nâng mắt nhìn Tô Bách.

Tô Bách cười cười, "Xem trước đã, học kì sau Từ Phượng quả thật rất ít có cơ hội gặp chúng ta."

Đường Uất Thanh im lặng trong chốc lát, "...!Được rồi."

Dù sao nghỉ hè cũng rảnh rỗi.

Xem kịch bản trước, nếu không khó, diễn chút cũng không phải không được.

Hơn nữa, Từ Phượng cũng là bạn cậu, coi như là giúp đỡ đi.

Đường Uất Thanh nghĩ thầm, nỗ lực bảo mình chấp nhận kết quả này.

"Cám ơn hai người!" Từ Phượng hét lớn, "Cậu không biết trên diễn đàn réo tên hai cậu cỡ nào đâu, hơn mấy trăm lầu ấy."

Đường Uất Thanh chưa xem diễn đàn, hết thảy đều mù tịt.

"Phải rồi, nếu muốn quay phim, Phương Nhu cũng muốn tham gia với bọn mình." Từ Phượng nói, nhắc tới Phương Nhu, có hơi không được tự nhiên ho khan, "Cậu ấy rất rành đàn tranh, có thể giúp chúng ta chơi dạo nhạc nền, còn có thể triển khai AIDA* được nữa.

"

*Nôm na là tạo quảng cáo giúp tiêu thụ hiệu quả.

Đường Uất Thanh không để ý, Tô Bách hơi nhíu mày, "Cậu từ lúc nào thân với cậu ta?"

"Aiz, còn không phải do chuyện đánh nhau ở nhà ăn lần trước sao, sau đó qua lại dần thì cũng quen biết ấy." Từ Phượng gãi đầu.

Đường Uất Thanh nhớ tới lần trước Phương Nhu hỏi xin phương thức liên lạc của Từ Phượng, chợt bừng tỉnh, "Thảo nào lần trước cậu ấy tìm tôi xin thông tin liên lạc của cậu."

Từ Phượng hơi xấu hổ, mang theo tâm sự thiếu nam, cười hai tiếng.

Đường Uất Thanh tự cho là đã khám phá ra chân tướng cả rồi, "Hóa ra cậu ấy cũng muốn tạo lập sự nghiệp cơ à."

Từ Phượng:?

Từ Phượng không nói nên lời, trầm mặc hồi lâu, "Cái kia...!Uất ca, cậu nói cái gì cũng đúng hết á."

Do đó vấn đề quay short video kia đã được quyết định xong.

Cả ngày hôm nay Từ Phượng cứ lảm nhảm hoài cái câu diễn đàn bên tai, nên Đường Uất Thanh lên diễn đàn dạo thử một vòng.

Bài đăng trên cùng rất bắt mắt.

Đập ngay vào mắt cậu chính là bài viết liếm cẩu kia.

Lần trước cậu lướt vào, bên trong chỉ có ảnh cậu với Tô Bách ăn lẩu hôm đó.

Bây giờ vừa vào lại, bên trong không biết đã chứa bao nhiêu bức rồi.

Đường Uất Thanh cả một đường đều nhìn xuống.

Lúc này cậu mới phát hiện mình hầu như đều ở bên cạnh Tô Bách thì phải.

Ăn cơm, lên lớp, cùng mua đồ, cùng về nhà.

Hai người họ có thể nói như hình với bóng, có một tấm chụp bọn họ cùng đi trên đường nhựa, nắng xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, đồng phục rộng thùng thình bị gió thổi hơi tốc lên, nam sinh xinh đẹp tinh xảo choàng tay lên vai người người bên cạnh, cười vô cùng rạng rỡ, nam sinh khí chất dịu dàng mang vẻ mặt bất đắc dĩ, hơi nghiêng đầu nhìn sang.

Bên dưới đều là tiếng gào khóc đòi ăn.

[Tôi phát hiện hai cậu ấy làm gì cũng đẹp một cách kì lạ ấy, có thím nào tìm được ảnh dìm hàng không! ]

[Chuẩn luôn.

Nhìn góc nào cũng đẹp, đẹp không góc chết sao trời? ]

[Tôi nghĩ mấu chốt ở đây, bất kể họ có làm gì, nhìn vào đều có cảm giác như cặp đôi yêu nhau thắm thiết ý.

(nói khẽ)]

[Cùng chuyến tuyến với lầu trên!! (Hét khàn cả cổ.jgp)]

Đường Uất Thanh nghi hoặc, bọn họ chỉ là bạn tốt mà thôi, sao lại biến thành người yêu luôn rồi?

Đường Uất Thanh lắc lắc đầu, cậu cũng phát hiện trí tưởng tượng của nữ sinh ngày nay có thể bay tới tận đâu đâu ấy chứ.

Tiếp đó, chính là chuyện ở nhà ăn.

Nhưng ngoài ý muốn là, trong đó còn nhắc tới Phương Nhu.

Đường Uất Thanh cho là mọi người sẽ khen Phương Nhu dũng cảm, nhưng không ngờ đến, bọn họ lại cãi nhau rùm beng cả lên.

[Nữ sinh này là ai đây? Sao Tô Bách lẫn Đường Uất Thanh giống như tốt với nó lắm ấy.

]

[Hay là nó thích một trong hai anh nhà.]

[Cô ả này xin hãy tự trọng chút được chứ? Hai người họ là một đôi đấy, đừng có chen chân vào ok? ]

[Não lầu trên có bệnh à, cái gì mà tự mình biết mình? ]

[Vỗn chính là như thế, người ta là một cặp đấy! ]

[Bọn họ có nói qua chưa? Hơn nữa chính các cô tự ý ghép CP, cũng không có nghĩa người ta không thể tìm bạn gái ok! ]

[Nam nam mới là chân lí, nam nữ là bất đắc dĩ cả thôi, bọn mày hiểu cái đít!]

[? ]

[? ]

[??? ]

[NC từ đâu chui ra đây, cút sang chỗ khác dùm cái?]

[Mặc dù tôi cũng ghép CP đấy, nhưng tôi cũng biết đời thực chả giống như tưởng tượng đâu (mỉm cười) ]

[Con trai với con trai mới là tình yêu đích thực, tao chả hơi đâu nói với bọn mày.

]

[Bọn tôi còn lười nói với cô ấy chứ!]

[Phải đấy, đừng để ý tới loại người này, nó chắc chắn muốn tới kick war đây mà.]

Sau đó dần dần ngừng chiến, hòa hợp với nhau, biến trở về một đoàn dài nối đuôi nhau liếm cẩu.

Đường Uất Thanh nhíu mày, cảm thấy có hơi khó chịu, nhưng cũng không biết nên nói gì, vừa đúng lúc đó Tô Bách gửi tin nhắn qua, cậu cũng không để ý nữa.

*Lời Editor:

Sắp kể chuyện xưa rồi bà con!!!

Editor: CO6TINY.