Sáng sớm hôm sau Tiêu Ca dậy đầu tiên, nghe điện thoại Phó Tùy Vân reo bíp bíp một hồi.
Phó Tùy Vân không bị đánh thức, anh nằm trên giường thành hình chữ X rồi lăn qua lăn lại trên giường, ngủ sâu vô cùng.
Cậu không kêu Phó Tùy Vân dậy mà xoay người đi phòng làm việc của nhà họ Phó trước, ý muốn đọc các ghi chú và tài liệu mang về từ nhà họ Hạ tối hôm qua.
Để ngừa bất trắc Phó Tùy Vân đã cất chúng trong két sắc phòng làm việc, chỉ anh và Tiêu Ca biết mật mã, ngay cả bà Phó cũng không.
Tiêu Ca ấn số nhập mật mã mở két sắt rồi bắt đầu đọc kỹ.
Rốt cuộc chuyện rất nghiêm trọng, cậu lấy ra thái độ nghiêm túc khi mình còn là tổng tài chuẩn bị đối phó với Quý Châu Ngọc giả.
Kết quả là cậu lấy nhầm cuốn sổ đầu tiên mất rồi.
Tiêu Ca không biết bản thân Phó Tùy Vân cũng quên mất cái két này không hoàn toàn rỗng, bên trong két luôn đặt một cuốn sổ nhỏ, là cuốn sổ tình yêu mà Phó Tùy Vân dùng để ghi lại sở thích và thói quen của Tiêu Ca.
Chính là cuốn sổ mà vào cái đêm đầu tiên khi Phẩm Như giả ma, Phó Tùy Vân trốn trong phòng tắm ghi.
Vì thế Tiêu Ca mở nó ra thì thấy một sơ đồ cây.
Sơ đồ cây có chữ viết tay của Phó Tùy Vân ghi rằng: “Theo đuổi bắt đầu đếm ngược! Kế hoạch hôm nay là đưa hoa hồng và đồ trang điểm cho Tiêu Tiêu, em ấy từng nói thích chúng trên Weibo!”
Phía dưới liệt kê các loại khả năng: A—— Tiêu Tiêu sẽ thích; khả năng B —— Tiêu Tiêu chỉ lên Weibo làm quảng cáo, không thích lắm; C —— Tiêu Tiêu chán ghét.
Dưới khả năng B có hai nhánh, a: Nhanh chóng tìm ra sở thích thật của Tiêu Tiêu; b: Biến khách thành chủ, nói phải nhận lỗi với em ấy vì sự đường đột này rồi mời em đi ăn, trong bữa tiệc thì tìm hiểu sở thích …
Tóm lại.
Dù sao cũng viết kín mít.
Thành thật mà nói Tiêu Ca hơi bị sốc.
Biết Phó Tùy Vân nghiêm túc theo đuổi mình là một chuyện, mà bất ngờ phát hiện Phó Tùy Vân cẩn trọng làm một đống lớn bài tập thế này lại là một chuyện khác.
Hiếm có ai nhìn cái này mà không cảm động lắm.
Nhưng lúc này cậu nghe thấy ngoài phòng làm việc có tiếng bước chân dần dần tới gần, có thể là sau khi Phó Tùy Vân tỉnh ngủ phát hiện cậu không ở bên nên nhanh nhẹn tìm đến đây.
Tiêu Ca lặng lẽ giấu cuốn sổ này rồi trầm ngâm.
Sau khi cậu mở cửa nhìn ra ngoài thì thấy Phó Tùy Vân quả nhiên đang mặc áo ngủ chỉ vừa mới rửa mặt xong.
“Chào buổi sáng Tiêu Tiêu,” Vừa thấy cậu Phó Tùy Vân liền vui vẻ hỏi, “Chúng ta cùng xuống lầu ăn sáng rồi làm việc nha?”
Tiêu Ca gật đầu đồng ý, lúc đi xuống cầu thang thì suy nghĩ rất nhiều, bao gồm nhiều chi tiết hai người ở chung mấy ngày nay.
Rốt cuộc lúc ngồi vào bàn ăn, cậu hạ quyết tâm muốn nói chuyện với Phó Tùy Vân về quan hệ của hai người.
Mùi thơm của mấy món thanh đạm phả nhẹ vào mũi, quản gia đứng một bên rót cho hai người một ly hồng trà cho bữa sáng với nụ cười ấm áp, ngoài cửa sổ sát đất là từng tảng nắng chiếu vào phòng và những chú chim đang hót chim chíp, thật là một buổi sáng tuyệt vời.
Nhìn chằm chằm vào ly hồng trà nóng trước mặt, Tiêu Ca hít một hơi thật sâu ——
Nhưng lại bị cắt ngang.
Ngoài cửa lớn chợt vang lên tiếng chuông leng keng leng keng dồn dập như Vô Thường đến lấy mạng, sau đó người giúp việc tới nói nhỏ: “Bà chủ về nhà! Bà chủ mang một cậu trai về nhà!”
Tiêu Ca:?
Phó Tùy Vân:?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, muốn nói lại thôi.
Điều Tiêu Ca nghĩ trong lòng chính là chẳng lẽ bà Phó tìm được con riêng ở nước ngoài? Nếu không sao lại gấp như thế?
Điều Phó Tùy Vân nghĩ trong lòng là chẳng lẽ bà Phó tìm được mùa xuân thứ hai ở nước ngoài? Muốn về nước kết hôn?
Bọn họ lập tức đứng lên cùng lúc, chuẩn bị đi phòng khách chào đón bà Phó đang hấp tấp.
Khi mặt đối mặt thì thấy hành lý bà Phó nhỏ gọn, mặt có vẻ gấp gáp, nắm chặt cánh tay Diệp Quy Căn.
Không sai, là Diệp Quy Căn.
… hai người Tiêu Phó bị sốc.
“Mẹ,” Miệng Phó Tùy Vân từ từ mở thành hình tròn, “Mẹ … làm sao …”
·
Hai ngày nay Diệp Quy Căn bất hạnh vô cùng.
Đầu tiên là ba nuôi gần đây nghiện nuôi mèo, sau khi mua về một con Armstrong Lily Love Scottish Sesame Sweet Cat, thậm chí còn đặt tên cho nó là Tiểu Diệp.
Diệp Quy Căn cảm thấy nguy cơ rất lớn, vội vàng chủ động giúp đỡ ba nuôi chăm mèo.
Không nghĩ tới loại mèo này còn đổi màu, Tiểu Diệp đặc biệt thích chơi ngụy trang, từ đây ít nhất một tiếng một lần là Diệp Quy Căn đi khắp nơi tìm Tiểu Diệp.
Tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
Sau đó hắn khiếp sợ phát hiện rằng ba nuôi không biết sao lại thành bạn vong niên với bọn Tiêu Ca Phó Tùy Vân.
Về chuyện này hắn đã lặng lẽ nghĩ cách gửi tin nhắn chất vấn Tiêu Ca một lần, nhưng không ngờ lại bị ăn chửi một trận, những hàng chữ ấy chỉ trích hắn không khiến người lớn bớt lo, ba nuôi đã bao tuổi rồi mà còn phải đêm đêm bôn ba vì hắn, v.v
Diệp Quy Căn mê mang.
Sau đó là một bức hình đại diện dẫn đến một vụ án đẫm máu.
Gần đây trên mạng có một họa sĩ nhỏ phong cách ấm áp đang nổi tên là Tước Phi Phi, không giàu có gì nên nhiệt không lớn, chỉ là phong cách rất dễ thương hơn nữa thỉnh thoảng ảnh bị chụp còn rất đẹp, nên hồng một đợt ngắn.
Đương nhiên mấu chốt nhất không chỉ là ngoại hình, mà người họa sĩ này thật ra là bày quán viết chữ và bán tranh dưới cầu vượt, thoạt trông rất nghèo.
Đẹp trai, bán đồ dưới cầu vượt, vẽ thì dễ thương tinh xảo nên tất nhiên có đề tài.
Cậu chàng rất nhanh đã được người ở thành phố X phát hiện, mà còn đúng ngay thành phố của Diệp Quy Căn nữa, ba nuôi vô tình nhìn lướt qua thì có vẻ rất thích phong cách này, Diệp Quy Căn lập tức chạy tới cầu vượt mua một bức vẽ tay.
Cùng ngày đó ba nuôi vui vẻ đổi ảnh đại diện.
Phó Tùy Vân cũng có hình đại diện bằng cách đó, mấy ngày gần đây đang định cho Tiêu Ca.
Hết thảy đều tốt đẹp một cách rất bình thường.
Mãi đến sáng hôm nay, Diệp Quy Căn vừa mới uống xong một chén sữa đậu nành thì bị bà Phó rình tóm được ngay cạnh xe mình, hùng hổ mang đến nhà họ Phó.
Diệp Quy Căn:?
Bây giờ và ngay lúc này, hai người Tiêu Phó và bà Phó thêm cả hắn đang có một cuộc đối đầu kỳ lạ, Diệp Quy Căn nhìn chẳng hiểu cảm xúc trong mắt quân địch đặc biệt là Phó Tùy Vân.
Sau một hồi ấp a ấp úng, mặt Phó Tùy Vân với vẻ u ám hỏi: “Diệp Quy Căn, có phải cậu quyến rũ mẹ tôi không?”.