Tôi Muốn Gã Trai Già Gia Thế Khủng Này Làm Gì

Chương 46: Chương 46

Dù hôm nay không thể trực tiếp phân biệt Quý Châu Ngọc thật giả nhưng mọi thứ phát triển không tệ lắm.

Ít nhất tâm trạng của Tiêu Ca và Phó Tùy Vân đều không xấu.

Sau khi xác định ám hiệu mọi người không tản ra về nhà ngay, mọi người quyết định làm một buổi chia tay để chúc mừng Diệp Quy Căn đã giác ngộ rồi kéo nhau tiễn hắn đến ngôi chùa gần đấy.

Ba nuôi Diệp rơm rớm nước mắt, vừa nắm chặt tay Diệp Quy Căn vừa gạt nước mắt nói: “Yên tâm đi, mỗi tuần ba nuôi sẽ đến thăm con, con ở bên đó phải học hiểu đời người đó!”

Diệp Quy Căn:? Sao lại như thể hắn phải vào tù ấy nhỉ?

Tóm lại cả nhóm người bắt đầu nhanh chuẩn bị.

Trong chốc lát ba nuôi Diệp đã tìm tới một đội kèn xô na, Tiêu Ca tìm một đội cổ động viên, Phó Tùy Vân tìm pháo hoa, Nhậm Phi Dương mang đến tiền giấy.

Hai ba con nhà Diệp nhìn Nhậm Phi Dương với vẻ hồ nghi:?

Nhậm Phi Dương bình tĩnh: “Đi tu tức là tạm biệt với cõi trần, lúc này tiền giấy là điềm lành.”

Diệp Quy Căn vẫn còn nghi ngờ mà suy nghĩ, cảm thấy lời này hình như cũng không sai nên không nghĩ nữa.

Vì thế trong tiếng kèn xô na vang tận trời và pháo hoa ruy băng làm bạn thêm tiền giấy bay đầy không trung, Diệp Quy Căn giờ là tăng nhân ngẩng đầu ưỡn ngực xuất phát vào chùa.

Người qua đường gần nhà họ Diệp bị tác động sâu sắc về cảnh tượng bất thường này, không rõ này là đang làm lễ cưới hay đám tang, hoặc là minh hôn.

Bọn họ rất nhanh đã đến chùa nhưng lại nhận được một tin sét đánh.

Sư thầy quét rác trước chùa thở dài một tiếng rồi nói với họ: “Thí chủ à, hiện giờ đãi ngộ tiền lương làm hòa thượng cao lắm, tới 5 bảo hiểm 1 quỹ ở nhà lận, chùa chúng tôi tuyển nhận gần hết chỉ tiêu rồi! Hiện tại chỉ còn một vị trí nhưng mà mấy người phải cạnh tranh với ứng viên khác.”

Mọi người đều bất ngờ, mắt ba nuôi Diệp mở càng tròn hơn, cũng may lúc này Phó Tùy Vân và Tiêu Ca trao đổi ánh mắt cho nhau, nói năng lớn tiếng là: “Ba nuôi Diệp yên tâm đi, dù hôm nay phải dùng hết thế lực toàn thế giới tôi cũng sẽ cướp cho Diệp Quy Căn một vị trí!”

Đương nhiên đây là vì muốn nhanh đưa Diệp Quy Căn vào chùa cách xa thế tục, đừng làm xằng làm bậy nữa.

Được Tiêu Ca xuất thân tốt ngày đêm đốc thúc giáo dục tư tưởng nên chút hy sinh giác ngộ này Phó Tùy Vân vẫn phải có.

Tiêu Ca nghe vậy lập tức giơ tay cái lên cho Phó Tùy Vân, anh kiêu ngạo ưỡn ngực.

Ai ngờ khi bọn họ tìm được ứng viên khác, tức đối thủ cạnh tranh của bọn họ, thì phát hiện dù đưa ra bao nhiêu tiền đối phương cũng không chịu nhường vị trí.

Người cạnh tranh khịt mũi coi thường: “Nếu tôi đã quyết đi tu thì còn để ý mấy vật ngoài thân đó sao? Điều tôi để ý chính là đeo đuổi tâm hồn! Sự hoàn hảo về mặt tinh thần! Là tự do tuyệt vời, nói không với trống rỗng!”

Nhậm Phi Dương: “Nói tiếng người.”

Người cạnh tranh: “Nếu muốn làm tôi kiêng nể, các người phải thuyết phục tôi bằng tài năng chân chính chứ không liên quan đến tiền tài, khi chết rồi thì người có thể mất đi, thứ chôn theo chỉ có tài năng và trí tuệ …”

Tiêu Ca: “Nói ngắn gọn.”

Thôi được rồi, người cạnh tranh kiên nhẫn nhảy vọt qua từng trang lời nói hùng hồn cho bọn họ, nói thẳng vào chủ đề chính: “Mấy người múa thi với tôi, múa cực lạc tịnh thổ, sau đó đăng lên Trạm B xem ai được nhiều tiền nhất.”

Diệp Quy Căn:???

Ba nuôi Diệp không biết Trạm B và cực lạc tịnh thổ là gì nhưng luôn cảm thấy không được bình thường nên chìm vào suy tư: “Không có lựa chọn nào khác sao?”

Người cạnh tranh: “Nhảy 《 Shin Takarajima 》 hoặc 《 Vũ nương 》 cũng được”

……

Sau khi tiễn người cạnh tranh đi vẻ mặt mọi người đều có chút ngưng trọng.

Tận dụng thời cơ khó được này và quyết tâm sâu sắc phải quẳng Diệp Quy Căn vào chùa mới được, Tiêu Ca với lòng tốt đã cổ vũ mọi người, nghiêm túc đề nghị: “Thi đấu quan trọng nhất chính là chiến thuật.”

“Ồ? Tiểu Tiêu, mày có ý gì hay?” Ba nuôi Diệp hứa hẹn, “Nếu có thể thắng cuộc thi đấu này, tiền đám cưới của mày và Tiểu Phó tao cho.”

Dù tập đoàn họ Phó căn bản không thiếu số tiền này nhưng lời hứa này cũng quá hào phóng, bởi vì lễ cưới của Phó Tùy Vân nhất định rất tốn kém.

Tiêu Ca mỉm cười bình tĩnh.

“Tuy nói là thi múa trong nhà …” Tiêu Ca ôm tay nói đầy ẩn ý, “Nhưng mấu chốt để thắng không phải là Diệp Quy Căn hay người cạnh tranh ai nhảy tốt hơn, mà là ai kiếm được nhiều tiền hơn, nói cách khác chúng ta có thể tạo ra một video hấp dẫn.”

Cậu vừa nói xong những người trong phòng cũng sực tỉnh.

Đúng vậy, bọn họ hoàn toàn có thể mời các các ca vương ca hậu, lưu lượng đang hồng, thậm chí nhân vật lớn làm nền video, đến lúc đó vừa đăng lên thì chẳng phải tiền cũng nhiều lên sao?

Nghĩ vậy ba nuôi Diệp thở ra một hơi dài, nở nụ cười từ ái lần nữa.

Nhưng Tiêu Ca còn chưa có nói hết suy nghĩ ra ngoài.

—— bọn họ có thể nghĩ ra ý này thì nói không chừng bên cạnh tranh cũng vậy.

Dù bên kia chưa chắc đủ sức để mời nhiều tên tuổi lớn như vậy thì làm việc ổn thỏa một chút mới tốt.

Nói cách khác là phải có mánh lới khác nữa.

Tiêu Ca âm thầm xoa tay hầm hè.

Đã đến lúc cho thấy tài năng trang điểm bị phong ấn lâu nay của cậu rồi!.