Nghe được mấy chữ “đàn ông không đáng” này thì suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Phó Tùy Vân là: “Lòng Tiêu Ca như tàn tro, tình yêu sao lại không đáng được.”
Đúng, suy nghĩ của anh vẫn như cũ.
Làm bá tổng trong tiểu thuyết, dù anh có lạnh lùng thế nào, giàu ra sao, có bận trăm công ngàn việc đi nữa thì nhiệm vụ hàng đầu của anh vẫn là yêu đương.
Thứ anh không thể nhận ra chính là không phải "yêu" không đáng, mà là yêu đến mức không màng tất cả mới không đáng.
Suy nghĩ thứ hai của Phó Tùy Vân lại khiến bản thân cảm động đến rối tinh rối mù.
—— Tiêu Ca nhất định đang khuyên anh vì người không yêu mình như Quý Châu Ngọc mà trả giá hết thảy thì không đáng phải không? Nhưng không sao cả, bây giờ đối tượng anh muốn trả giá không còn là Quý Châu Ngọc nữa!
“Tại sao!” Phó Tùy Vân cách một cánh cửa lớn tiếng kêu, “Tại sao em lại quan tâm tôi như vậy? Em trả lời tôi đi!”
Trong phòng, Tiêu Ca bị anh hỏi mà đau đầu.
Thôi được rồi, không trêu vào được nhưng vẫn trốn được.
Tiêu Ca đi nhanh vào chỗ góc trong phòng khách, muốn chơi hai trò chơi để giết thời gian.
Nhưng vào lúc này cậu nhìn thấy Phẩm Như đang hết sức ủy khuất ngồi ở góc phòng.
Phẩm Như có vẻ là một con mèo khôn, không quá dính người, khả năng tự chăm sóc mình cũng cao, chỉ có điều...!mắt không còn là cánh hoa đào nữa mà chuyển sang cánh hoa hồng, mà nó nhìn cũng không vui mấy.
Theo phân tích của Tiêu Ca thì nó hẳn là đói bụng.
Trầm ngâm mười lăm phút, Tiêu Ca quyết định ra ngoài mua đồ ăn cho mèo, nếu không mua được hoặc là mua không nổi đồ ăn chuyên dùng thì cậu sẽ nghĩ cách trả Phẩm Như về cho Phó Tùy Vân.
Quan hệ của con người hỗn loạn, nhưng mèo thì không nên bị bỏ đói.
Theo đánh giá của cậu thì Phó Tùy Vân lúc này đã đi rồi, muốn trả mèo thì phải liên hệ tập đoàn họ Phó mới được.
Tiêu Ca mở cửa.
—— cạch.
Phó Tùy Vân chưa đi, hơn nữa cửa nhà cậu còn tràn ngập một màu đỏ tươi, cậu nhìn kỹ thì ra là một đống lớn hoa hồng đỏ chất kín cả một vùng.
Thật động lòng người, thật xao xuyến tâm hồn.
Nhất định là cách mở cửa không đúng, Tiêu Ca hung hăng đóng cửa lại rồi mở ra lần nữa.
—— cạch.
Phó Tùy Vân vẫn chưa đi, hơn nữa quỷ thần ơi, chỉ cách có vài giây mà ngoài cửa nhà cậu đã chất cả đống đồ trang điểm với nhiều mẫu mã kích cỡ của hàng loạt các nhãn hàng trên thế giới, chúng chồng lên nhau như tòa núi nhỏ.
Thật chết người, thật rung động tâm hồn.
Nhất định vẫn là cách mở cửa không đúng, Tiêu Ca lại mở cửa thêm lần nữa.
Phó Tùy Vân vẫn không chịu đi, anh ôm tay trước ngực nở nụ cười lạnh lùng nhìn cậu, anh thay một bộ quần áo màu hồng phấn, dưới chân là hoa hồng đỏ và bên cạnh là núi đồ trang điểm.
Tiêu Ca ngây người, ngay cả đóng cửa cũng quên luôn.
Cái tốc độ đổi đồ gì thế này?
“Được rồi, tôi hiểu rồi,” Đầu Tiêu Ca đau như muốn nứt ra, “Ngãi Lệ anh giỏi hơn Phẩm Như.
Phó tổng, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Tôi chỉ muốn ở đây một đêm để đôi bên hiểu nhau nhiều hơn.” Phó Tùy Vân trả lời bằng tông giọng trầm thấp.
Nghĩ một hồi anh lại bổ sung: “Vậy thì với em mà nói khẳng định cũng có chỗ tốt, em chưa biết à? Bọn Quý Châu Ngọc vẫn đang tìm mọi cách trả thù em, chỉ là trước mắt đã bị tôi ngăn lại rồi, làm bọn họ hiểu lầm quan hệ của chúng mình rất tốt, có lẽ em cũng an toàn hơn một chút.”
Mấy câu trước thì Tiêu Ca thờ ơ, nghe đến đoạn bổ sung Tiêu Ca mới nao nao trong lòng.
Ồ, thì ra không phải cậu đóng cửa trốn trong nhà thành công né được chủ tuyến mà là Phó tổng âm thầm cản lại sự trả thù của thụ chính sao?
Chuyện này khiến Tiêu Ca bắt đầu do dự.
Không phải là muốn che dấu nhưng ngẫm lại cậu có cần cho Phó Tùy Vân chút mặt mũi không nhỉ.
“Vậy anh đến đây đi.” Tiêu Ca thở dài một hơi, nói, “Đem đồ ăn cho Phẩm Như là được, không cần hoa hồng đâu.”
Mắt Phó Tùy Vân chợt lóe, lập tức vươn tay cầm lấy giỏ đựng đồ cho mèo từ một người mặc đồ đen nấp ở một góc hành lang rồi một mình rảo bước vào trong nhà.
Tiêu Ca im lặng nghĩ trong lòng rằng: Cũng tốt, thừa dịp tối nay dạy anh cách làm người.
Phó Tùy Vân im lặng nghĩ trong lòng rằng: Tiêu Tiêu đúng là miệng chê nhưng thân thể lại rất thành thật, năn nỉ ỉ ôi luôn hữu dụng!
Hai người trao đổi ánh mắt theo kiểu ông nói gà bà nói vịt, Tiêu Ca mở một hộp đồ ăn cho mèo ra, vừa cho mèo ăn vừa dặn dò: “Sô pha chỗ tôi rất nhỏ nên tối nay anh chịu khó một chút, ngủ chung giường với tôi rồi chúng ta tâm sự một lát.”
Vừa dứt lời, cậu thấy Phó Tùy Vân đang còn vui vẻ đột nhiên đứng hình, trên mặt là vẻ cảm động và không thể tin nổi.
Tiêu Ca: “? Sao vậy?”
Nếu Phó Tùy Vân dám nói “Vậy mà em lại đồng ý ngủ chung giường với tôi, ý là chấp nhận tôi rồi sao”, cậu sẽ ngay lập tức đánh chết Phó Tùy Vân ngay tại đây, khỏi phân trần.
Nhưng Phó Tùy Vân không.
Phó Tùy Vân chỉ đưa đôi mắt ngập nước nhìn cậu, nói: “Tiêu Tiêu, em tốt quá đi!”
Tiêu Ca: “???”
Phó Tùy Vân: “Vậy mà em không đuổi tôi ra nằm sàn nhà phòng làm việc! Có phải em cũng không đột nhiên nửa đêm đá tôi xuống giường? Em là thiên sứ sao?”
Tiêu Ca: “……”.