Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 108: Tin tức

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Corgi nghi ngờ lắc lắc đầu, bốn chân ngắn củn giẫm trên cân.

Con chó thông minh biết con số Ả Rập, biết giải bài toán cộng trừ đơn giản, vài loại chó có chỉ số thông minh của trẻ con loài người ba bốn tuổi, mà con chó Corgi tên Đoàn Đoàn này, vì chịu ảnh hưởng của linh hồn “kẻ xâm nhập”, nó còn thông minh hơn đồng loại của mình.

Dù không ai dạy nó số học, Corgi vẫn nhớ kỹ con số tượng trưng cho thể trọng của nó.

Giờ kim đồng hồ run run chuyển đến từ con số bên phải, cách một đoạn lớn.

“Gâu!”

Nhìn đi, nó béo!

Béo trong lòng động vật, là tượng trưng cho sự khỏe mạnh và thực lực mạnh mẽ.

Một con chó bụng nhỏ, lông xù, mới là biểu tượng uy phong lẫm liệt, khí phách đến nỗi khiến chó cái vừa gặp đã thương!

À mà, điều sau Đoàn Đoàn nó không cần.

Nó là thú cưng nuôi trong nhà, định kỳ tiêm phòng, kiểm tra sức khoẻ ở phòng khám thú y. Trước khi Thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện, nó đã làm giải phẫu triệt sản rồi.

– Đây cũng là nguyên nhân thứ nhất khiến người nào đó, sau khi phát hiện mình xuyên thành một con chó, cảm thấy sống không bằng chết.

Giờ con Corgi thông minh lại khỏe mạnh này, đứng vặn vẹo tự sướng trên cân, lại khiến chủ nó hiểu lầm là lo lắng.

“A, Đoàn Đoàn béo! Gần đây nó ăn được quá, phải giảm béo nha Đoàn Đoàn!”

Cô bé buồn phiền, bé cúi người ôm lấy “bánh mì béo tròn”, bàn tay mò từ sau cẳng chân đến cái mông mũm mĩm.

Cô bé cúi mình, cố sức ôm Corgi đến trước nệm sô pha, dùng cái mặt gấu Teddy làm vật so sánh, xác định mông Corgi lại tròn thêm.

“Đoàn Đoàn, chúng ta thương lượng một việc đi. Phải khống chế cân nặng, còn béo lên nữa, thì mày sẽ sinh bệnh!” Cô bé đổi hướng, nghiêm túc nhìn Corgi.

“Gâu?” Hôm nay ăn cơm tối ở đâu?

“Quyết định rồi nhé. Về sau, thời gian rèn luyện mỗi ngày của mày sẽ tăng!”

Kỳ nghỉ đông kết thúc, ngày mai cô bé phải khai giảng. Corgi ghé trên thảm lông, nhìn cô bé chuẩn bị văn phòng phẩm và sách vở.

“Tao phải nói với mấy chú Hồng Long kia, còn cả dì Quan, để họ không cho mày ăn nữa! Mấy con chó bên kia đều rất to, ăn được nhiều, còn mày thì không giống!” Cô bé khoa tay múa chân ám chỉ chiều cao chênh lệch giữa chó quân đội và Corgi.

Corgi nghiêng đầu nhìn bụng nhỏ của mình, không hiểu gì, mình khốc soái như vậy không tốt sao? Lúc trước, cô chủ nhỏ nhìn trúng mình ở cửa hàng thú cưng, không phải vì nó mập tròn như bóng sao?

Corgi giật giật lỗ tai, ôm chân bàn bắt đầu tự hỏi cẩu sinh.

“Cách.” Mẹ cô bé cười tủm tỉm chụp ảnh.

Người một nhà đều vây đến xem, bánh mì béo nghiêng đầu nhìn ống kính, mặt ngơ ngác, Corgi và chân bàn đối lập yêu cực kỳ.

Đáng tiếc không thể phát trong vòng bạn bè cũng không thể phát weibo. Tổ viên Hồng Long nói với họ, người dị năng sẽ gặp được nguy hiểm, từ ảnh chụp của Đoàn Đoàn đến cô bé đều không thể tùy tiện phát lên mạng, giống như là đi ăn cơm hay du lịch gì đó trên weibo, phải đến khi rời khỏi chỗ đó mới có thể phát.

Họ nhìn ảnh chụp cười vui vẻ, Corgi nhổm lên, cảnh giác nhìn ngoài cửa sổ.

“Gâu gâu!”

Corgi sủa loạn, nhào đến chỗ họ.

Trải qua “huấn luyện không chuyên” ở căn cứ Hồng Long, ngay cả cô bé cũng không nhìn thú cưng bị làm sao, mà trước tiên rời khỏi vị trí cũ, chui ra sau tủ quần áo.

“Rầm!” Cửa sổ thủy tinh vỡ toang, một căn dây leo màu xanh đậm thò vào.

Tiếng kêu sợ hãi liên tiếp xuất hiện bên ngoài.

Không chỉ nhà họ, nhà dân bên cạnh cũng bị dây leo khủng bố tấn công. Tất cả đều giống như trong phim khoa học viễn tưởng, mọi người kinh hãi chết khiếp.

Corgi vọt tới cửa sổ, hung hăng nhìn chằm chằm dây leo phá cửa sổ mà vào.

Thứ này thoạt nhìn giống cây hổ leo tường[1], có nhánh leo dày đặc, sau khi được phóng đại trông rất dữ tợn.

Chịu ảnh hưởng của dị năng trục xuất, dây leo rụt xuống, bất động ở chỗ này.

Bố mẹ cô bé nhanh chóng ôm bé rời khỏi căn phòng này.

“Đoàn Đoàn, mau ra đây!”

Lông cả người Corgi đều dựng lên, nó không sủa nữa, mà phát ra tiếng grừ grừ uy hiếp từ trong cổ họng, cố gắng nhếch miệng lộ răng nanh.

Cuối cùng dây leo rời khỏi cửa sổ, Corgi quay đầu ngoạm quần áo chủ rồi chạy.

Trong hành lang náo loạn, mọi người bị thương, ai cũng mở cửa phòng, chờ đến khi thấy phiến lá và dây leo dày đặc rậm rạp trên cửa sổ hành lang, thì càng thêm sợ hãi .

“Không được, mau trở về!”

Dây leo màu xanh vươn ra từ kẽ hở bên trong cửa thang máy, dùng sức mạnh mở cửa thang máy.

– Thang máy trên tầng mười sáu, theo lý, bên trong phải là đường thông thang máy tối đen như mực, nhưng bên trong lại là một đống thực vật dây leo màu xanh không rõ.

Mọi người lảo đảo bò lết xông về nhà, cửa phòng trộm ầm ầm đóng lại.

Corgi lại không để một nhà chủ nhân đi vào, nó vừa che thang máy, vừa lắc đầu với cô bé.

Mặt đất dưới chân rung lắc, vách tường cũng nghiêng.

“Phòng sắp sập rồi!” Không biết ai ở trong nhà gào to một tiếng, sau đó là tối đen và mặt đất rung lắc.

Có người nhìn thấy tơ trắng mềm chui ra từ vòi nước, cũng có người nhìn thấy nắp bồn cầu bị bật tung, một thứ trông rất giống nấm mọc ra, sau đó bản thân giống như bị cái gì trói lại, không thể động đậy.

Người nhà cô bé nhờ Corgi nên không bị đám tơ quấn lên, cũng không bị dây leo trực tiếp tấn công. Họ tận mắt nhìn thấy đại quân nấm tấn công, “bao trùm” lên dây leo, dây leo xanh đậm như mãng xà sắp chết, không ngừng giãy dụa.

Thời gian của trận quyết đấu này cũng không dài, nửa phút sau, dây leo giống như lớp da xanh khô quắt rơi giữa đám nấm, rồi nhanh chóng bị cắt thành từng đoạn nhỏ.

Kiếp nạn qua đi, tòa nhà đã bị phá hủy không ít chỗ, nấm khổng lồ chậm rãi biến thành trong suốt. Kiến trúc tường ngoài vì bị dây leo phá hủy, nên chỗ nào cũng có thể nhìn thấy cốt thép.

Cửa thang máy bị biến hình, bên trong là từng chùm nấm xám trắng.

Bố cô bé hoảng hốt đứng lên, nhận ra rằng cả tòa nhà đều đang nghiêng, vẫn đứng vững không sụp đổ, là nhờ có nấm.

Chạng vạng ngày 29 tháng 2, một tiểu khu ở phố xx Hoa, Hải thành bị người dị năng xấu tấn công.

Sự thật Hồng Long tốn sức che giấu, rốt cuộc không thể giữ được nữa. Các vị lãnh đạo không đứng ra giải thích nguyên nhân, tin tức về thực vật biến dị tấn công loài người làn tràn trên màn hình TV và internet.

***

Giản Hoa đang ở trong phòng bếp nhìn Lý Phỉ. Tuy ban ngày Lục Triệu mang đến một tin rất tệ, khi họ về nhà suy nghĩ cả buổi chiều, vẫn không nghĩ ra gì ngoài tìm đến “Corgi”.

Đặt hi vọng trên một con chó, đúng là… Có vẻ Hồng Long và Hắc Uyên đều cực kỳ vô dụng đến.

Lý Phỉ rầu rĩ không vui, Giản Hoa vì dời chú ý, nên để anh đi làm cơm tối. Chính mình cũng theo vào phòng bếp để giám sát, cậu cẩn thận xem xét mấy loại “gia vị” hắc ám của Lý Phỉ, còn cả việc làm thế nào mà cháo có màu sắc bình thường mà ăn lại dính nhão như thế.

Trước kia Lý Phỉ từng tham gia một vài tiết mục giải trí, làm trứng tráng cà chua cũng không tệ. Lẩn vào hậu viện người hâm mộ của Lý Phỉ, nghe nói Lý Phỉ từng tham gia tiết mục “nấu ăn”, Giản Hoa lập tức tìm video kia trên mạng, xem sau lưng Lý Phỉ.

Lý Phỉ cảm thấy ánh mắt lợi hại của Giản Hoa nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mình.

Như áp lực khi đi thi nấu ăn…

Nửa giờ sau, Giản Hoa như có vẻ đăm chiêu vuốt cằm, Giản Hoa phát hiện vụ tay nghề nấu nướng tệ hại này hoàn toàn không thể trách Lý Phỉ, cũng không phải vì ảnh đế không có thiên phú trong phương diện này.

Lý Phỉ làm theo từng bước trong sách nấu ăn, nghiêm túc chăm chú. Ngoại trừ động tác không lưu loát dễ nhìn như đầu bếp, thì hoàn toàn không có gì để xoi mói, cũng không phạm phải sai lầm cấp thấp như dầu còn chưa nóng đã đổ đồ ăn vào.

Đầu sỏ gây nên có thể là “trường dị năng” của Lý Phỉ!

Dị năng lửa quá mạnh, vô thức ảnh hưởng đến nguyên liệu nấu ăn… Lý Phỉ không dùng dị năng, nhưng anh muốn làm chín đồ, tiềm thức vẫn khiến dị năng làm chuyện xấu.

Vừa nghĩ như vậy, Giản Hoa đã hiểu trong lễ Giáng Sinh năm trước ở Hải thành, bị kẹt xe rồi tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ, nguyên nhân Lý Phỉ lãng phí nhiều thịt khỉ tay dài như vậy cũng không nướng tốt.

Khỉ tay dài lông dày, phía dưới có rất nhiều dầu mỡ, đối với Lý Phỉ mà nói thì chắc chắn là khó càng thêm khó, vừa không chú ý là xiên thịt đã thành thịt khô. Muốn nắm chắc độ “có thể ăn”, nói đạo lý với “hung thú hỏa diễm”, hoàn toàn là chuyện hên xui!

“Tôi cảm giác, anh so với tôi càng cần từ bỏ dị năng.”

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Lý Phỉ sau khi được Giản Hoa khai sáng mới phát hiện ra vấn đề ở chỗ nào: “…”

Giản Hoa làm bộ như chợt nghĩ đến, gật đầu nói: “Tôi quên, thân phận anh bại lộ, không có dị năng bảo vệ thì không an toàn. Trừ việc nấu ăn, dị năng lửa cũng sẽ không kéo chân sau anh. Tôi nghĩ anh chắc là cần một cái công tắc khống chế dị năng giống như khoa học kỹ thuật vậy.”

“… Đừng nói nữa, anh sẽ gọi đồ ăn ngoài.”

Ảnh đế tỏ vẻ anh đã hiểu, trước khi biến trở về làm người thường, anh đừng nghĩ đến việc thắp sáng kỹ năng nấu nướng này.

Lý Phỉ còn chưa cầm di động ra, di động Giản Hoa đặt ở phòng khách đã vang lên trước.

Người gọi là ông Trình, Giản Hoa cho rằng đây chỉ là cuộc gọi hỏi thăm tình trạng cơ thể cậu hôm nay, nhưng khi kết nối lại nghe thấy tiếng ông nôn nóng: “…Cậu đang ở nhà hả? Bật TV lên… Kênh nào cũng được, Hải thành có chuyện lớn xảy ra!”

Lý Phỉ ở phòng bếp nghe được tiếng trong TV, anh đi ra xem, đúng lúc trên màn hình xuất hiện bức ảnh do di động chụp được lúc ấy. Chỉ thấy thực vật trong khu vực xanh hoá ở tiểu khu phát triển vùn vụt, vật thể khổng lồ vặn thành dây leo, người quay chụp liên tiếp hô lên kinh ngạc. Ngay sau đó, hoa Nguyệt Quý[2] trên cửa sổ và nhiều thực vật thân mềm khác xảy ra biến hóa.

Cành kéo dài, hình thái vặn vẹo, bộ rễ phá đất chui ra.

Người quay chụp hoảng sợ, xoay người chạy trốn, màn ảnh nhoáng lên mơ hồ.

Theo sát sau đó là tiếng người chạy, tiếng thủy tinh bị phá vỡ, tiếng rít the thé – cuối cùng, tối đen.

Video ngưng hẳn, mặt biên tập viên đài tin tức địa phương Hải thành rất nghiêm trọng tuyên bố, đây là một đoạn video người sống sót sau tai họa phát lên mạng. Lượt click trên internet đã đạt tới sáu con số, còn đang không ngừng tăng lên.

“Đây là Khu phố Nam Hải thành, một tiểu khu ở phố xx Hoa, tại chạng vạng hôm nay, khoảng 17 giờ 10 phút xảy ra chuyện. Chưa đến một giờ, đã thu hút được sự chú ý của cộng đồng mạng trong và ngoài nước… Hoạt động tìm kiếm cứu trợ tại hiện trường vẫn đang được triển khai.”

Giản Hoa đổi kênh, trên TV phát cảnh tượng nhà lầu nghiêng lệch, còn có tiếng sửng sốt của phóng viên ở hiện trường: “Đây là tòa chung cư số ba, chúng ta có thể nhìn thấy nó đã bị phá hủy nghiêm trọng. Trong tiểu khu còn có bảy tòa nhà trong tình trạng nguy hiểm, lúc nào cũng có thể sụp đổ. Hiện tại là thời gian cứu viện quý giá…”

Không, tòa nhà nào có nấm sẽ không sao.

“Tiến sĩ Điên… Gã đến Trung Quốc rồi.” Vẻ mặt Lý Phỉ hơi thay đổi.

Một tên người dị năng cấp cao rất xui xẻo, dị năng thực vật cấp S, có thể khống chế thực vật trong một phạm vi.

Trong tiểu thuyết anh hùng nước Mỹ tất yếu có hình tượng nhà khoa học điên, Tiến Sĩ Điên không chủ yếu dựa vào dị năng, mà gã nghiên cứu phát minh ra các loại dụng cụ. Trong đó có một loại có thể trong khoảng thời gian ngắn khiến quái vật phát triển điên cuồng, trong nửa phút là có thể biến bóng lông đen to bằng nắm tay thành to như một chiếc ô tô.

Loại phương thức tăng trưởng thực vật, sau đó dùng dị năng tấn công này, là đặc điểm của Tiến Sĩ Điên. Ở trong mắt kẻ xuyên sách, độ nổi tiếng giống như nấm của Giản Hoa.

“Đến Trung Quốc tìm chết sao?” Giản Hoa lạnh lùng nói.

“Dựa theo tóm tắt trên tư liệu, gã nhiệt tình yêu thích sự hỗn loạn và chiến tranh, hoàn toàn là một kẻ điên… Xem ra gã rất bất mãn thái độ giấu diếm dân chúng của chính phủ các quốc gia, muốn vạch trần mở màn chiến tranh người dị năng, muốn thế giới mau chóng rơi vào khủng hoảng.”

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường

Giản Hoa: Đến Trung Quốc tìm chết sao?

Lý Phỉ: Không, gã muốn trở thành tin tức lớn.


[1] Cây leo tường hổ

[2] Hoa Nguyệt Quỳ