Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 164: Oan uổng

Nửa năm sau, mùa đông lại đến.

Hoa tuyết bay lả tả trên ngã tư đường, đống phế thải được kiến trúc kiểu mới thay thế, còn có một vài công trình chưa hoàn thành. Cửa hàng mới mở cửa buôn bán, tộc đi làm trở lại ô vuông trong thành thị, vì tiền lương mà bôn ba như trước. Biển quảng cáo đổ xuống được dựng lên lại, bày ra sức quyến rũ của nữ minh tinh làm đại diện cho hãng dầu gội.

“Tiêu Nhã Cầm này thật biết luồn cúi.” Trợ lý Lâm chà tay, có hơi lạnh.

Cậu ta xuống xe, sang đường mua hai ly cà phê, lại bước nhỏ về tới xe.

Người lái xe là Cảnh Điền, hắn vốn có thể thông qua cuộc thi, gia nhập Hồng Long, nhưng hắn nói thẳng mình xuất ngũ đã lâu rồi, càng muốn trải qua sinh hoạt của người thường. Tuy chức vụ vệ sĩ của ảnh đế cũng không bình thường lắm, nhưng mưa bom bão đạn chắc là không phải qua.

“Tiêu Nhã Cầm?” Cảnh Điền quay đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, quả nhiên là gương mặt quen thuộc kia.

Ngành công nghiệp giải trí khôi phục cuối cùng, lúc đầu các nghệ sĩ chỉ công bố tình hình của mình, rồi lặng yên cùng với đi xuống cùng giới giải trí. Quốc gia chỉ phê chuẩn bảo tồn một phần phim và ca khúc chiếm dụng tài nguyên nhân lực quý giá. Đa số nghệ sĩ đều bị vây ở trạng thái thất nghiệp, công ty nhỏ tranh nhau đóng cửa. Dù mọi người đều biết chịu đựng là qua, nhưng chuyện này nói dễ hơn làm.

Một nửa nhân viên truyền thông của Giải trí Tinh Thiên tạm rời vị trí công tác. Họ còn phải nuôi gia đình, sống tạm, cần công việc, không thể cứ ngồi xổm trong nhà chờ sắp xếp việc làm được. Tham gia công tác xây dựng lại thành thị có thể được ưu tiên chuyển nhà, sau khi kinh tế khôi phục, được ưu tiên làm việc. Lực hấp dẫn này quá lớn, rất nhiều người không thể từ chối.

Giờ thương nghiệp và kinh tế khôi phục kéo theo hoạt động quảng cáo lại xuất hiện, nghĩa là chuyện đóng băng ngành đã dần dần kết thúc.

Ngôi sao trong giới giờ đều là nhảy cầu thì nhảy cầu, chỉ cần quảng cáo không kém quá là chọn, vì đều vội vã lộ mặt sợ bị quên đi, Tiêu Nhã Cầm có thể nhanh chóng nhận được quảng cáo, xem như là rất có thủ đoạn.

“Quang Thế còn chưa sập? Thế mà không có con quái vật nào dẫm tòa nhà của họ một cái.” Trợ lý Lâm nói thầm.

Tập đoàn Quang Thế là đối thủ một mất một còn của truyền thông Tinh Thiên của Lý Phỉ, một trong ba con quái vật lớn của giới giải trí. Sau tận thế, đối thủ cạnh tranh vẫn đứng thẳng không ngã, thật khiến tâm trạng người ta phức tạp.

Trợ lý Lâm phát hiện Lý Phỉ không nói chuyện, kỳ quái hỏi: “Anh Lý?”

Lý Phỉ đang dùng di động xem email, nâng mắt lên, biển quảng cáo rất lớn, không thể giả vờ không phát hiện, nhưng vẻ mặt anh thản nhiên, nói: “Tôi cũng đâu có tóc dài, quay quảng cáo dầu gội gì, chẳng lẽ có quảng cáo dầu gội dành cho nam mời mà cậu từ chối à?”

“A? Tóc dài gì chứ, không có… Chờ đã!” Trợ lý Lâm ý thức được mình bị Lý Phỉ nhiễu loạn, lập tức kéo đề tài lại, “Đây không phải là Tiêu Nhã Cầm sao? Ai biết cô ta lại định làm trò gì!”

Nghệ sĩ tập đoàn Quang Thế không có giới hạn, Tiêu Nhã Cầm cũng không phải ngoại lệ. Cô ả thuận theo tiếng gió ác của giới giải trí, đầu tiên nói mình hâm mộ tiền bối nào đó, lại công khai tỏ tình trong chương trình, sau đó chính là @ @… Nhìn như chưa nói gì, lại tỏ ra như đang hẹn hò với Lý Phỉ. Ả là nghệ sĩ hạng hai, chuyện cùng yêu đương với Lý Phỉ, vẫn khá đáng tin đối với người qua đường.

Cũng bởi vậy, giá trị cảm tình của đoàn đội Lý Phỉ với Tiêu Nhã Cầm đều là số âm, hơn nữa còn là âm năm mươi trở xuống.

Không ít người từng nháo loạn ra chuyện xấu với Lý Phỉ, nếu cứ tăng giá trị hận thù cho cả đám thì chắc Lý Phỉ mệt chết.

Các vụ bê bối chính là cách tăng độ nóng, đoàn phim muốn, công ty cũng muốn, không có sóng gió thì cũng tự bôi ra. Cũng có người cọ độ chú ý của các vụ bê bối, nhưng không ai giống như Tiêu Nhã Cầm, cọ một lần không đủ, độ hot cứ đi xuống là lại chạy ra gây sóng gió, rất nhiều bút tích đều từ công ty sau lưng ả. Đăng weibo ái muội, còn ngầm ám chỉ sinh hoạt của Lý Phỉ không dư dả bằng ảnh đế khác, quay phim quá mệt mỏi, không được nghỉ ngơi, khiến một đám fan bất mãn Giải trí Tinh Thiên áp bức nghệ sĩ.

“Tiêu Nhã Cầm?”

Lý Phỉ lúc này mới như là thấy được biển quảng cáo sắp đi qua, gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó không hứng thú, tiếp tục nhìn di động.

Trợ lý Lâm giờ mới nhớ tới người thứ tư trong xe, Giản Hoa.

– Cao tay, cái loại thái độ không nhìn chuyện xấu này, như kiểu ngay cả Tiêu Nhã Cầm trông như thế nào cũng không nhớ rõ. Diễn quá mức rồi, ngài Lý!

Giản Hoa nhìn ra ý tứ từ trong ánh mắt trêu tức của trợ lý Lâm.

Lý Phỉ ho nhẹ: “Sau mùa thu năm trước, vội vàng chuyện Thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện, nói là một năm, nhưng thời gian chúng ta ở Thế giới Bị Từ Bỏ đã vượt qua rồi. Sinh hoạt vốn có cứ như chuyện đời trước, ai mà nhớ rõ?”

Cái cớ này rất ổn, nhưng Giản Hoa không muốn hỏi cái này.

Tiêu Nhã Cầm và Lý Phỉ có quan hệ gì, người ngoài giới không biết, Giản Hoa còn chưa từng nghe nói qua sao?

Nghi vấn trong lòng Giản Hoa, trước mặt trợ lý Lâm và Cảnh Điền, cậu không tiện nói ra. Chờ khi chiếc xe ô tô màu đen chạy vào garage tòa nhà cao tầng Giải trí Tinh Thiên có vẻ cổ xưa (tường ngoài thủy tinh một năm chưa lau), tìm lúc hai người khác không nghe được họ nói chuyện, cậu mới nói với Lý Phỉ: “Anh không cần sốt ruột, thực ra trong giới đã sớm có tin đồn, nói anh từ đầu đến đuôi là gay.”

Lý Phỉ căng thẳng trong lòng, vì anh biết nửa câu sau là gì.

“… Còn có người nói, anh không phải gay thì là bị bất lực.”

Đây đúng là lời đồn ác ý hãm hại, truyền ra từ đoàn phim nào đó, nghe nói tin tức rất đáng tin, phim có một cảnh giường chiếu của nam nữ chính. Cảnh giường chiếu trong giới điện ảnh chắc thuộc về cảnh quay nghệ sĩ không thích nhất, trông thì lửa tình hừng hực, nhưng thực ra là một chiếc giường lớn ở dưới, giữa hai người lại còn cách một cái ga giường, trực tiếp tiếp xúc thân thể, chắc chỉ có cánh tay.

Băng dính dán trên người phòng lộ hàng, vừa nóng vừa ngột. Đạo diễn còn xoi mói biểu hiện của diễn viên không đủ kịch liệt, động tác không đủ đẹp. Một vài nam diễn viên trẻ cả người cứng đờ không diễn tốt nổi, bất đắc dĩ chỉ đành mượn góc quay, còn đoạn ngắn khác có thể là phó đạo diễn thay, dù sao người phía dưới trong màn ảnh chỉ cần lộ tóc là được.

Khoa trương nhất là hậu kỳ biên tập cắt nối chỉ quay đặc tả nam nữ chính, còn lại đều không phải họ diễn, để diễn viên đóng thế thay, thường là hai nam diễn viên đóng thế.

Tin tức giải trí kiếm đủ mánh lới, fan ngóng trông chờ đợi. Về phần người thấy trên màn hình là ai, thì khó nói.

Thực ra Lý Phỉ không quay được mấy lần cảnh giường chiếu, xem xét sức nặng của anh hiện nay, nếu kịch bản không thật sự cần, thì sẽ không phải suy xét. Rất nhiều diễn viên lớn sẽ viết điều kiện không có cảnh giường chiếu vào hợp đồng, cũng không lo đoàn phim tự dưng thay đổi.

Giản Hoa chỉ cùng Lý Phỉ quay một bộ phim, đó chính là “Con quạ”.

“Con quạ” miễn cưỡng coi như là có diễn cảnh tình cảm. Lão bản nương khách sạn trẻ tuổi thầm mến Ô tướng quân, khi dịch bệnh đến, nàng thu lưu một vài binh lính bị bệnh, khi cùng dân chúng đi theo Ô tướng quân đào vong trong sa mạc thì bị trúng tên chết đi.

Loại phim hoàn toàn không có nữ chính này, suy xét đến vấn đề thương nghiệp hóa, nên mới có một đoạn như vậy, tạo ra một nhân vật như vậy. Đừng nói cảnh giường chiếu, cả kiss cũng không có. Nhỏ giọng trò chuyện dưới ánh đèn dầu mờ ảo, trong tịch dương dừng chân ngóng nhìn bóng dáng Ô tướng quân rời khỏi khách sạn. Thế đã tính là dịu dàng rồi.

Trong đoàn phim “Con quạ”, Giản Hoa không có cơ hội chính mắt xác nhận tính chính xác của tin đồn.

– Tuy giờ cậu đã dùng một cách khác để xác nhận.

Sau khi nấm biến mất, Giản Hoa cảm thấy Lý Phỉ như uống nhầm thuốc. Cậu giật mình ngộ ra rằng lúc trước Lý Phỉ ở trên giường thật sự rất hàm súc, rất khắc chế, suy xét đến sự tồn tại của nấm và độ an toàn xung quanh.

Nếu không phải Giản Hoa có cơ thể tốt, lại làm nghề dùng võ, thích ứng với cường độ vận động lớn, chân tay sẽ không vì bị tê mỏi mà cứng đờ không thể cử động vài ngày, còn biết cách dùng dầu mát xa, xoa dịu cơ bắp mệt mỏi, thì chắc công việc vệ sĩ kiêm trợ lý sinh hoạt này, Giản Hoa không làm được nữa.

Trêu một chút là có phản ứng, lại còn nói là một con Khổng Tước.

Đa số tình huống, Giản Hoa còn không biết mình “trêu” kiểu gì, mà đã bị áp trên sô pha/ giường/ vách tường phòng tắm/ cửa sổ thủy tinh môt mặt/ bàn/ thảm.

Nhiều khi, Lý Phỉ không làm hết, chỉ kề sát người yêu hưởng thụ thời gian vui sướng, cũng không dùng tay, cứ yên lặng chờ đợi dục vọng tự lắng xuống, anh không thường xuyên đòi hỏi.

Cự ly tiếp xúc bằng âm mỗi tuần nhiều nhất ba lần. Điều khiến Giản Hoa cảm thấy da đầu tê dại là, một tháng một lần, có đôi khi hai lần, cậu bị làm đến mức không dậy được. Cụ thể là ngày nào thì phải xem tâm trạng Lý Phỉ.

Đối mặt người yêu “tự hạn chế”, “lý trí” lại có ý tưởng như vậy, khuyên bảo phải “tiết chế” là không thể được.

Có khi Giản Hoa thà rằng Lý Phỉ mỗi ngày đến, mỗi ngày một lần là xong…

Nghĩ đến trao đổi cự ly âm của họ, Giản Hoa cảm thấy cực kỳ buồn bực. Cậu có điều nghi hoặc là, Lý Phỉ rất dễ phản ứng, tuy không cương hoàn toàn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Lý Phỉ phải biểu hiện kiểu gì, mới dẫn đến lời đồn này, chẳng lẽ mượn góc quay đến mức hai diễn viên chính cách vài mét? Hay là trước khi Lý Phỉ nổi tiếng, lúc diễn cùng diễn viên đóng thế (nam) lộ ra cái gì?

Giản Hoa không giỏi che giấu cảm xúc, dù cậu không nói ra, nhưng vẻ mặt và ánh mắt đều bán đứng cậu.

Lý Phỉ ở chung với cậu lâu như vậy, hiểu Giản Hoa càng nhiều, càng dễ dàng đoán ra trong lòng Giản Hoa nghĩ gì. Anh bất đắc dĩ sờ mũi, nhỏ giọng: “Tổng cộng ba lần… Lần đầu sốt ruột đến mức không được, cảm thấy mình như là món ngon tôm hùm bị bóc vỏ đặt trên đĩa trắng trong phim phóng sự, sao còn có cảm giác gì? Chưa quá nửa năm thì quay lần hai, lại vẫn là nữ diễn viên kia, mọi người đều đã quen thuộc, nhìn bả vai, tay chân người ta, chỉ có thể nghĩ đến thức ăn của đoàn phim không ngon, nên quá gầy, chắc chắn không phải một mình mình gầy!”

Giản Hoa không ngờ lại giải thích như vậy, muốn đơ mặt, mà kết quả khóe miệng vẫn cong lên.

“Lần thứ ba thì người kia thân hình nhỏ xinh… Khi đó đúng lúc đang có xu hướng người đẹp lộ xương. Đẹp lộ xương thì lúc mặc quần áo, quay cảnh giường chiếu, tỉ lệ hình ảnh không đều. Đạo diễn không quay được, cuối cùng quyết định nhét một người mẫu plastic dưới ga giường.” mặt Lý Phỉ không chút thay đổi nói,“Anh diễn ba lần đạo diễn đều chê góc độ không tốt, tiếp tục điều chỉnh máy quay. Quá mệt, anh nhịn không được dựa vào phía trên nghỉ ngơi, không biết bị ai chụp lén vẻ mặt này.”

Giản Hoa nhìn Lý Phỉ tỏ vẻ “đời không có gì luyến tiếc”, càng cười tươi.

Lúc này trợ lý Lâm và một cổ đông lâu năm ở công ty vừa nói chuyện vừa đi đến, nghe được đoạn này, lập tức tức giận bất bình công khai lên án: “Rất không quy củ, chụp lén người ta mà đến tận một năm sau khi phim chiếu mới bán giá cao cho một tạp chí!”

Suýt thì gây lên một trận sóng to gió lớn, tiêu đề tin tức của tạp chí người ta cũng đã có, ảnh đế mới vs ngọc nữ chưởng môn mới. Lòng ảnh đế không hề dao động, chiếm tiện nghi còn tỏ ra ghét bỏ.

May mà ban quan hệ xã hội của Giải trí Tinh Thiên đúng lúc dùng tiền giải quyết. Nếu mà lọt ra ngoài, chắc chắn sẽ dẫn đến hậu quả đại chiến fan, khó đoán trước. Dù là nữ chính hay đạo diễn đều không thể giải thích với người xem, mấy người xem phim có cảnh nóng, nhưng có vài cảnh là Lý Phỉ diễn với manơcanh ở tủ kính trong cửa hàng.

Góc độ chụp ảnh rất xảo quyệt, có mặt Lý Phỉ, có thể nhìn thấy anh mặc một chiếc quần rộng, dưới giường phác thảo ra đường cong cơ thể phụ nữ mờ nhạt, nhưng khung cảnh vừa thấy đã biết là ảnh hiện trường quay phim.

“Tuy đã mua ảnh chụp, nhưng trong giới vẫn có lời đồn.” Lý Phỉ bóp trán.

Thêm nhân viên hai đoàn phim trước nhớ lại, xác định Lý Phỉ không xuất hiện tình huống xấu hổ ở hiện trường quay phim. Thực ra rất nhiều diễn viên cũng không, Lý Phỉ không phải là đặc biệt, nhưng người khác không đến mức tỏ vẻ “đời không có gì để luyến tiếc” còn bị chụp lại! Nhất là khi hai vị nữ chính đều là hai đời nữ thần được chọn là đối tượng yy của quần chúng.

Lý Phỉ mà không có phản ứng, thì đây không phải có bệnh thì chính là gay!

“Oan muốn chết, còn đang phiền lòng! Em không nói, thì anh còn không muốn nhắc đến chuyện này.” Giọng Lý Phỉ trầm xuống.

Giản Hoa nhìn anh, thuận miệng nói: “Kết luận không sai, tính oan sao?”

“…”