Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 167: Pháo hôi

“Phim hợp tác quốc tế gì chứ? Mấy người đừng bị mánh lới dọa, ai chẳng biết phim Hollywood bom tấn dùng vai diễn người Trung Quốc thế nào?”

Trong tập đoàn Quang Thế, khuôn mặt giám đốc Vương vặn vẹo, rống giận, gã đấm nắm tay lên bàn, dưới mặt đất là một đống lộn xộn, cặp văn kiện và mảnh vỡ cốc thủy tinh.

Thư ký không dám khuyên, tránh ra xa.

Giám đốc Vương tiếp tục rít gào: “Chẳng qua là chạy chân ba phút, nhân vật lộ mặt là chết, cũng đáng thấy hiếm lạ à?”

Trên màn hình máy tính, giá cổ phiếu Giải trí Tinh Thiên tăng một đường đỏ, vượt qua giai đoạn suy tàn sau khi sở chứng khoán khôi phục giao dịch.

Kế hoạch nhân cơ hội thu mua cổ phần của Tinh Thiên ngâm nước nóng.

Mấy người giữ cổ phần kia, trước đó đã bàn giá xong với giám đốc Vương, hoặc người mà giám đốc Vương phái ra, giờ lại đổi ý.

Một bộ phim quốc tế không thể cứu một công ty, nhưng một bộ phim chính phủ quốc gia đầu tư, nhận độ chú ý cao, thì khác.

Ngoài cửa văn phòng, nam số ba “Trúc đen” Đàm Lượng buồn bực hút thuốc lá. Gã sẽ không vào để bị mắng, giám đốc Vương đang nổi nóng.

Thực ra Đàm Lượng cảm thấy cục diện này giám đốc Vương chưa chắc đã thua, 10% cổ phần Tinh Thiên còn trong tay, hoảng cái gì chứ! Một bộ phim chế tác tinh xảo, phải ba năm, năm năm sau mới có thể công chiếu. Khoảng thời gian này cũng sẽ có nhiều biến số, giới giải trí đang khôi phục, nào ai có thể thuận buồm xuôi gió, vĩnh viễn không gặp vận xui?

Đàm Lượng đang tính toán trong lòng, bỗng nhìn thấy người đại diện của mình đen mặt đi tới.

Xuất phát từ hiểu biết đối với người đại diện, tim Đàm Lượng từ từ chìm xuống, tám phần là có chuyện càng tệ hơn.

“Đoàn phim kia… Ngay cả tên còn chưa có, đoàn phim chết tiệt kia thả ra tin tức phỏng vấn, tổng cộng có sáu nhân vật. Người của Tổng cục Điện ảnh sẽ cùng sàng lọc. Lý Phỉ không chỉ là đạt được một nhân vật điều động nội bộ, mà anh ta còn có quyền lên tiếng khi tuyển diễn viên! Đây là chuyện gì, anh ta đến cùng là làm cái gì?”

Không chỉ người đại diện điên đầu nắm tóc, Đàm Lượng cũng có câu hỏi tương tự. Chẳng lẽ Lý Phỉ có núi dựa nào mà gã không biết?

Tập đoàn Quang Thế và Giải trí Tinh Thiên là oan gia đối đầu, nghệ sĩ hai bên có ham mê bất lương gì, bối cảnh gì, mọi người đều biết rõ trong lòng. Tự tin của Lý Phỉ, chẳng phải chính là CEO Tinh Thiên, Lương Quân sao?

Nếu Lương Quân rời đi, địa vị của Lý Phỉ ở Tinh Thiên sẽ xuống dốc không phanh. CEO mới vội chăm sóc người mình, các ưu việt trong chính sách công ty cũng sẽ không nghiêng về hướng anh nữa. Dưới loại chênh lệch này, quan lớn như giám đốc Vương lại ra một ít thủ đoạn, Lý Phỉ nhất định sẽ không nhịn được. Đến lúc đó tin “Lý Phỉ từ chối không ký với Tinh Thiên nữa, phòng công tác mới đã tại chuẩn bị mở” vừa ra, giá cổ phiếu Giải trí Tinh Thiên còn giảm nữa.

Giám đốc Vương muốn thôn tính, đánh sập Tinh Thiên.

Đàm Lượng chỉ muốn húp một hơi mà thôi.

Dù là Giải trí Tinh Thiên, hay tập đoàn Quang Thế, gã cũng không có tình cảm gì.

Trước khi thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện, Đàm Lượng đang ở giai đoạn bình cảnh trong sự nghiệp diễn xuất của mình.

Gã có kỹ thuật diễn xuất, nhưng lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy, vẫn không nhận được vai nhân vật chính trong phim chế tác lớn, bao giờ cũng là diễn vai phụ, chẳng lẽ phải diễn cả đời sao? Ở tập đoàn Quang Thế, trong đám nghệ sĩ hạng hai, mỗi ngày đều phải nghĩ cách tìm càng nhiều cơ hội hơn để bò lên. Gương mặt này của gã, người xem cũng không thấy mới mẻ, một vài người trẻ tuổi mới vào nghề đều có thể cướp đi cơ hội của gã. Vì đối với đoàn phim, nghệ sĩ mới, lương thấp, dễ sai bảo, nghệ sĩ lâu năm có hiệu ứng fan lớn, nhưng chuyện đoàn phim bị mắng, gánh nồi cũng nhiều. Nếu giá trị thương nghiệp của nghệ sĩ không lớn đến mức đoàn phim bằng lòng chịu điểm ấy, thì với điều kiện ngang nhau, họ thà chọn người mới.

Trong lòng Đàm Lượng bất bình, cục tức phải tìm nơi phát tiết, vì thế  trong đoàn phim “Trúc đen”, gã lúc nào cũng nhằm vào nam phụ.

Nam phụ, tiểu Thiên Vương, fan nhiều, giá trị nhan sắc cao, hát hay, nhưng mà quay phim thật sự không có kinh nghiệm gì, Đàm Lượng ngay từ đầu đã nhiều lần đắc thủ.

Sau này, đoàn phim “Trúc đen” lại xuất hiện tin đồn mới, diễn viên đóng thế của ảnh đế có biểu hiện đặc biệt, có thể là người mới Giải trí Tinh Thiên muốn đẩy ra. Đầu năm nay người mới muốn ra mắt, chủ ý xấu gì cũng đều dám làm. Đàm Lượng nháy mắt đã thấy Giản Hoa không vừa mắt, cộng thêm việc gã là nghệ sĩ của tập đoàn Quang Thế, cao tầng công ty cũng hay bày mưu tính kế cho gã làm chuyện xấu.

Kết quả, quan hệ giữa “người mới” và Lý Phỉ, lại là một câu đố. Đàm Lượng cho rằng đây là do Lý Phỉ giấu rất sâu, muốn xem trò cười của ảnh đế vốn không dễ.

Nhưng phim mới quay được một nửa. “Trúc đen” là một bộ phim thương mại có nội dung tìm bảo vật, phía sau còn có cảnh đánh nhau ngoài trời, khi đó càng dễ gặp chuyện không may.

Khi đó Đàm Lượng nằm mơ cũng không nghĩ rằng năm nay sẽ vượt qua như thế này.

Chạy khỏi chung cư, sợ hãi trốn tránh theo đám người, xếp hàng chờ phân phát cứu tế, mỗi ngày đều nghe được rất nhiều tin tức đáng sợ lại không thể xác nhận cái nào là sự thật… Đàm Lượng hoàn toàn không muốn nhớ lại.

“Anh nói xem vụ đấu súng đêm giao lúc trước, có liên quan đến Lý Phỉ hay không?” Đàm Lượng truy hỏi người đại diện của mình.

Nếu Lý Phỉ có bối cảnh mà người trong giới đều không biết, như vậy thì mục tiêu tay súng muốn giết có thể không phải là CEO Tinh Thiên, Lương Quân.

“Trong thảm họa, anh ta sống sót, không mất một sợi tóc, giờ Tổng cục Điện ảnh lại chỉ đích danh anh ta đi quay phim… Lý Phỉ chắc chắn làm chuyện gì đó. Còn cả lúc trước khi chúng ta quay “Trúc đen”, trường quay bỗng xuất hiện xác chết! Việc này không chừng cũng là Lý Phỉ làm!” Vẻ mặt Đàm Lượng âm trầm nói, “Chúng ta dùng cách gì để có thể tra ra liên hệ giữa những việc này?”

Sức mặt người đại diện của gã trông rất khó coi, ngăn cản: “Đây không phải chuyện trong giới giải trí, dù tìm ra sự thật, tập đoàn Quang Thế cũng không dám phát ra! Cậu điên rồi sao, biết rõ bên trong nguy hiểm, còn muốn bước chân vào?”

Đàm Lượng không nói gì thêm, gã suy nghĩ hồi lâu, mới ra khỏi tầng này cùng người đại diện.

– Giám đốc Vương chắc là không trông cậy vào được nữa.

Sau khi vào thang máy, Đàm Lượng thuận miệng hỏi: “Tiêu Nhã Cầm đâu, cô ta biết tin tức này chưa?”

“Đừng nói nữa, cô ta đã thông qua quan hệ chen vào danh sách tham gia phỏng vấn.” Người đại diện tức giận, nói.

Đàm Lượng chửi tục, sắc mặt càng xấu.

Ngày phỏng vấn, vì tin tức lọt ra ngoài, nên có rất nhiều nghệ sĩ chạy đến.

Các phóng viên theo dõi đưa tin, tin tức lớn như vậy, coi như là tin quan trọng đầu tiên sau khi giới giải trí khôi phục. Dưới ánh đèn flash, rất nhiều ngôi sao nghệ sĩ đi đến tòa nhà phỏng vấn, dù không có chuyện của mình cũng muốn lên màn ảnh. Đa số nghệ sĩ đều phải dựa vào fan ăn cơm, nếu như bị công chúng quên đi, sẽ triệt để không còn đường ra.

Đây là lần đầu tiên sau thảm họa, khán giả trực tiếp thấy thần tượng ngày xưa ngăn nắp lóe sáng.

Diễn viên nghệ sĩ tham gia thử vai đều không ngốc, chẳng lẽ họ sẽ đi xe hiệu, mặc hàng hiệu, đeo túi xa xỉ lên sân sao? Tất nhiên là cả đám đều dùng phong cách ăn mặc, trang điểm đơn giản phổ thông, nhưng vẫn cần trông đẹp mắt, không thể để người khác cảm thấy giá trị nhan sắc của họ giảm xuống. Đây chính là kỹ năng sống.

May mà trong thảm họa mọi người đều gầy, mắc ít đi hai lớp quần áo, run cầm cập trong gió lạnh, giữ vững nụ cười, ngẫu nhiên dừng lại nhận vài câu phỏng vấn, tỏ vẻ rất muốn nhận được việc, nhớ đến người thân đã chết đi, vân.vân…

Mỗi người đều đánh bài tình cảm, mỗi người đều không rõ lời mình nói là thật lòng hay diễn xuất theo thói quen.

– Đau lòng là thật, cuộc sống không dễ dàng cũng là thật.

Giản Hoa dừng bước, đứng ở hành lang tầng hai mươi nhìn đám người phía dưới, nhân viên công tác xung quanh vội vàng vác đồ đến đến đi đi, mãi cho đến khi có một hơi thở quen thuộc xuất hiện phía sau cậu.

“Người của Tổng cục Điện ảnh đưa phóng viên lên tầng, chúng ta cần đổi chỗ.”

Lý Phỉ không muốn để Giản Hoa lộ mặt trước màn ảnh, thực ra anh không nhìn rõ được bộ phim này.

Hợp tác quốc tế vốn sẽ rất khó bàn bạc, còn phải quay được đến mức chính khách các quốc gia đều hài lòng. Dù Lý Phỉ làm diễn viên không cần phải để ý xem phim quay thành dạng gì, anh cũng không cảm thấy dị năng biến mất thì chính mình sẽ triệt để an toàn, không ai muốn giết Quỷ Lửa nữa.

Nếu vừa quay phim, lại vừa đề phòng người trong đoàn phim làm gì mình, loại mạo hiểm này thật là đủ kích thích.

Lại thêm, vì bảo vệ người diễn theo sự thật như Lý Phỉ, bộ đội đặc chủng của các quốc gia cũng ở trong đoàn phim, tùy thời hành động để đối phó với sát thủ gián điệp của các quốc gia. Thế thì chắc còn phấn khích hơn cả trong phim nữa nhỉ?

“Đại tá Lô nói, vai diễn của cậu có thể quay toàn bộ trong nước, nếu có cảnh không giải quyết được, thì dùng công nghệ cao giải quyết.” Giản Hoa lấy di động ra, đưa cho Lý Phỉ tự nhìn.

Trong tin tức này còn nói là diễn viên chính do bên nước Mỹ đã ấn định.

Nhân vật chính anh hùng nước Mỹ, cao lớn anh tuấn, người đàn ông có sức hấp dẫn của người lãnh đạo. Dù Johnson muốn diễn, bên Mỹ cũng đồng ý cho Johnson diễn chính mình, thì phần cứng cũng không đạt tiêu chuẩn. Johnson Brown hiện tại không phù hợp với hình tượng anh hùng dị năng trong mắt công chúng.

“Anh nói xem người này sẽ là ai?”

“Một người bình thường.” Lý Phỉ nghĩ, giải thích, “Như vậy thì dù nhân vật chính đi nước nào quay phim, cũng không cần lo lắng đến vấn đề an toàn, còn có thể giảm bớt tranh cãi quốc tế.”

Anh nói rất hài hước, Giản Hoa lại cười không nổi.

Cậu quay đầu, ý bảo Lý Phỉ nhìn đám người dưới tầng.

“Phỏng vấn sẽ có nhiều người tham gia như vậy?”

“Không, chỉ hơn năm mươi người có trên trong danh sách phỏng vấn, đại khái chia đều mỗi mười người tranh thủ một nhân vật.”

Lý Phỉ điều động nội bộ, nhân vật người dị năng Không gian, Quan Linh cũng đã định. Thực ra, những người hôm nay đến phỏng vấn, chỉ có bốn vai có thể tranh thủ.

Người không liên quan đến phỏng vấn chỉ là đi qua, như người không được Oscar mời, cũng muốn đi thảm đỏ. Giả vờ rằng chính mình đạt được tư cách phỏng vấn, chuẩn bị tiến vào tham gia tuyển diễn viên.

Tầng hai, tầng ba tòa nhà toàn là người. Mấy nghệ sĩ vài phút trước còn mỉm cười thề muốn cố gắng lấy được nhân vật, giờ lại chen thành một đống hỏi thăm xem có thể tăng số người phỏng vấn hay không, ai là người phụ trách.

Người khá thức thời thì tìm một góc để ngồi, cầm gương ra trang điểm lại, chuẩn bị chờ khi đủ thời gian thì “thất vọng rời đi”.

Trong đại sảnh ồn ào, Tiêu Nhã Cầm đi giày cao gót, đắc ý lấy giấy chứng nhận ra, cùng vào thang máy với trợ lý của ả.

Cô ả vừa đi, đám người đã lập tức thì thầm bàn luận. Vì nghệ sĩ Tập đoàn Quang Thế, ngoài Tiêu Nhã Cầm ra thì không ai được vào danh sách phỏng vấn. Tiêu Nhã Cầm dùng cách gì, ả có quan hệ với Lý Phỉ thật hay không?

Tiêu Nhã Cầm vẫn giữ nụ cười cho đến khi cô ả vào phòng tuyển diễn viên.

Hai đạo diễn nổi tiếng, biên kịch nổi tiếng trong nước, một người lạ mặc đồ quân nhân, còn có lãnh đạo của Tổng cục Điện ảnh… Lý Phỉ nghe đồn là giám khảo thứ nhất lại không thấy bóng dáng.

Đạo diễn cầm yêu cầu thử vai, nghiêm mặt, nói: “Nhân vật thứ sáu, nam nữ không giới hạn. Một người tận mắt thấy mình bị Thực Nhân Ma ăn một bộ phận cơ thể. Cô có thể bắt đầu diễn.”

Tiêu Nhã Cầm cứng đờ ở đó, ánh mắt đăm đăm.

Không phải nói là pháo hôi sao?