Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 53: Cầu treo

Còn Lưu San, cần câu đã có mồi, tiếp đó chỉ cần chờ đợi.

Khi nốt nhạc đệm bất ngờ trong bữa cơm kết thúc, Lý Phỉ phải vào lại phòng ăn, nếu không tin đồn “con gái cán bộ cấp cao mê đắm đuối ảnh đế, Lý Phỉ bị Tổng cục Điện ảnh phong sát” sẽ lan rộng trong giới.

Giản Hoa mở cửa xe, định đi xuống, bỗng cảm thấy tay trái bị kéo lại.

Cậu đã đặt một trên mặt đất. Đám tơ còn phản ứng nhanh hơn Giản Hoa, trực tiếp lan dọc lên tay trái Giản Hoa, cánh tay của Lý Phỉ và Giản Hoa đã bị trói lại với nhau.

“…”

Đây là cách diệt trừ nguy hiểm đấy à?

Lý Phỉ nghĩ, nếu không phải mình mà là kẻ đe dọa đến Giản Hoa, thì đám tơ thất bại hoàn toàn!

Khi anh muốn nói chuyện với Giản Hoa, kiểm soát dị năng một cách chính xác rất quan trọng, nhất là khi anh không tự ý thức được, mà toàn do bản năng tự kích thích dị năng –

Chờ đã, bản năng?

Người EQ thấp không thể lăn lộn trong giới giải trí được, Lý Phỉ trừng mắt nhìn đám tơ trói chặt trên cánh tay mình, chúng thả lỏng dần, nhấn nhá rời ra đệm ghế. Trên tay nắm, cửa kính, lốp xe và mặt đất đều có dấu vết lan rộng của đám tơ. Có thế chúng định tạo thành lưới bao lấy chiếc xe, như kén tằm bảo vệ chiếc xe này.

Minh chứng là đám tơ ở ngoài xe nhiều hơn trong xe, trên lốp xe là lắm nhất.

Lý Phỉ ngẩng đầu, anh thấy Giản Hoa đang lẳng lặng nhìn mình, trong mắt hiện rõ ý: “Ngạc nhiên cái gì?” Có gì không nói đi, tự nhiên kéo tay người ta. Còn tưởng có chuyện gì.

Cho nên –

Bản năng của Giản Hoa không phải là tấn công hay đề phòng người bắt lấy cậu, mà là đưa Lý Phỉ vào khu vực an toàn.

Niềm vui sướng không biết từ đầu đến, Lý Phỉ không thèm dùng lời giải thích mình đã chuẩn bị tốt nữa, dứt khoát nói với Giản Hoa: “Trợ lý Lâm không nói đùa.”

Giản Hoa sửng sốt, không phản ứng kịp.

Nhảy đề tài nhanh quá, trợ lý Lâm còn đang nằm tại khách sạn mà…

“Tôi cũng không nói đùa.” Lý Phỉ buông tay ra, vẻ mặt nghiêm túc.

“…” Giản Hoa lọc lại trí nhớ một lần mới hiểu Lý Phỉ ám chỉ câu nói của trợ lý Lâm: “Bớt bớt tý đi. Dù có thích thật, thì ở đây cũng nhiều người lắm mắt, không an toàn”. Rồi cậu lại đặt thêm hai câu nói vừa rồi của Lý Phỉ vào, Giản Hoa ngạc nhiên giương mắt.

Tỏ tình đó hả?

Có lời tỏ tình nào thâm thúy, lòng vòng, mờ mịt thế không?

Ánh mắt hai người giao nhau, Giản Hoa không kiềm được nhìn những thay đổi rất nhỏ trên mặt Lý Phỉ, vì hồi hộp mà môi mím chặt. Qua phân tích có thế thấy đây là vẻ mặt tập trung chờ đợi câu trả lời, ánh mắt cũng không sai.

Xem xét xong, Giản Hoa mới nghĩ tới lời tỏ tình này.

“Tôi tưởng anh không định nói ra.” Giản Hoa sắp xếp lại đầu mối. Nói thật, khi trợ lý Lâm đánh thức cậu, Giản Hoa rất ngạc nhiên, có vài phút cậu đã nghĩ xem Lý Phỉ thích mình chỗ nào.

Giá trị của người dị năng cấp S sao?

Đây là đáp án trực tiếp nhất, cũng phù hợp với logic bình thường của Giản Hoa nhất. Nhưng lý trí cũng nhanh bị tình cảm khiến cho dao động.

Cứ lấy Lục Triệu làm ví dụ, muốn lợi dụng hết giá trị của người dị năng cấp S có rất nhiều cách lấy lòng. Trở thành bạn bè anh em sống chết họa nạn có nhau, tình cảm sâu sắc, nuôi dưỡng sự ăn ý, thành thật với nhau đến mức có thể giao phía sau lưng mình cho đối phương.

Thủ đoạn này ổn quá còn gì, bằng năng lực của Lý Phỉ có thể làm việc này hoàn hảo luôn, anh chẳng việc gì phải chơi trò yêu đương làm gì cho thửa ra.

Giản Hoa cũng không phải người vì yêu ai đó, mà đánh mất lý trí, nghe theo mọi điều người ta nói.

Nếu giữa cậu và Lý Phỉ có yếu tố liên quan đến tình cảm, thì cái Lý Phỉ nhận được không phải là một lớp bảo hiểm làm vững chắc quan hệ, không phải là quyền phát ngôn tuyệt đối, mà là gông cùm, xiềng xích hạn chế tự do.

Gông cùm, xiềng xích yêu cầu tình yêu trung thành, yêu cầu hòa vào cuộc sống lẫn nhau.

Giữa người với người, khoảng cách càng xa, mâu thuẫn càng ít.

Khoảng cách gần là khoảng cách nguy hiểm nhất… Giống như Lý Phỉ, tất cả mọi việc trong lòng anh đều có thể đánh giá rất chính xác, đâu ra đấy. Anh bình thản tự tin giao tiếp với mọi người, đạt được nhiều sự tán thưởng, thu được vô số sự tôn sùng. Người như thế sẽ khăng khăng một mực đi trên một cây cầu độc mộc sao?

Giản Hoa nhanh chóng loại khả năng lợi ích khiến Lý Phỉ thích cậu.

Anh nhớ lại rất nhiều chuyện.

Trường quay phim “Con quạ”, quán cà phê, bệnh viện. Lý Phỉ cùng cậu phi xe chạy trốn mực rừng mưa, cuốn thảm nằm trên sô pha nhà cậu, tựa vào ghế trong phòng nghỉ ngủ mê mệt.

Cả những từ ngữ cẩn trọng khi thương lượng với Hồng Long, Trương Diệu Kim, hay lời khuyên cậu không cần nhọc lòng vì dị năng.

Dười ánh đèn, từ từ mở mắt ra, sẽ trông thấy một người rất sinh động khác…

Vì Giản Hoa luôn nhớ tới Ô tướng quân, nên khi lái xe đến nhà hàng, đóng kịch phối hợp với Lý Phỉ để dẫn Lưu San ra, cậu đều rất bình tĩnh.

Giản Hoa tự nhận mình không có suy nghĩ khác dành cho Lý Phỉ, nên khi biết chuyện, cậu chẳng hề để tâm. Suy cho cùng Ô tướng quân và Lý Phỉ giống nhau ở một góc độ nào đấy, mà khả năng chấp nhận của fan luôn vượt qua mức bình thường.

Giản Hoa cho rằng Lý Phỉ sẽ nói cho qua chuyện, không ngờ Lý Phỉ lại nói thẳng ra.

Cậu viết hết mấy lời nghi ngờ lên trên mặt. Không chờ Lý Phỉ trả lời, Giản Hoa đã hỏi lại: “Anh muốn thay đổi mối quan hệ giữa chúng ta à?”

“Là suy xét đến việc phát triển thành quan hệ mới.” Lý Phỉ sửa lại. Anh bình thản thừa nhận suy nghĩ của mình, “Nhiều năm lăn xả với đời, rốt cuộc cái gì phù hợp với mình, tôi biết rất rõ.”

Giản Hoa nghĩ, cậu thu lại chân vừa bước ra, quay người ngồi lại, đóng cửa xe.

Trong ô tô tối mờ, chỉ có hai người họ.

Ánh đèn bị ngăn ở ngoài, khu vực ra vào khác của bãi đỗ cũng bị xe chắn mất. Họ ở trong không gian chỉ có lẫn nhau, chỉ nghe thấy tiếng thở gần trong gang tấc.

“Tim đập nhanh không?” Giản Hoa im lặng một lúc rồi hỏi.

Mí mắt mắt Lý Phỉ hơi hạ xuống: “Thay đổi rất rõ.”

“Nếu lúc này Thế giới Bị Từ Bỏ xuất hiện, mực rừng mưa khổng lồ nằm trên nóc xe thì sao?”

“Sao tôi lại thấy như là mình bị đám khỉ tay dài quây lại thế?” Lý Phỉ thì thầm.

Giản Hoa nghiêng đầu, nhìn dáng hình khuôn mặt Lý Phỉ trong bóng đêm. Bộ dạng trầm tư suy nghĩ ấy khiến tim cậu bỗng đập lệch một nhịp.

“Vấn đề ở chỗ…” Giản Hoa vừa mở miệng, mu bàn tay đã bị một lực nhẹ nhàng lại kiên định che lại.

“Tôi hiểu ý cậu. Thế giới Bị Từ Bỏ gây ra ảnh hưởng rất lớn. Chúng ta bị bắt phải cùng đối mặt với hiểm nguy. Ngay cả trong chiếc xe này, khi ngăn lại mọi sự quấy nhiễu của thế giới bên ngoài, cậu và tôi cũng có thể thấy khẩn trương.” Âm thanh của Lý Phỉ rất đỗi dịu dàng, như một chiếc lá rơi nhẹ làm gợn sóng, lần này tần suất hít thở của Giản Hoa lại hơi loạn.

“Nguy hiểm luôn tồn tại, và dị năng dẫn đến ảo giác rằng mình thích người kia. Ở chung với nhau lâu dài, không có kẻ thứ ba quấy nhiễu…”

Tổng kết của Lý Phỉ lại làm dịu lại cảm xúc nôn nóng mơ hồ trong lòng Giản Hoa một cách kỳ diệu.

“Có một thứ gọi là lý luận cầu treo. Giữa ngọn núi hiểm trở có một cây câu treo rất nguy hiểm. Hai người một nam một nữ đứng tách ra hai đầu cầu, nhìn chằm chằm người ở bên kia cầu treo. Hoàn cảnh nguy hiểm khiến họ không kiểm soát được nhịp tim đập nhanh hơn, sinh ra ảo giác là mình yêu người kia. Thế nên dù rời khỏi cầu treo, họ cũng sẽ phát triển thành chuyện tình.”

Lý Phỉ tựa vào ghế: “Vì phải nghiền ngẫm tâm lý nhân vật mình đóng, nên tôi là chuyên gia trong phương diện lý luận này.”

Ngón tay anh cọ môi dưới, động tác tự hỏi trong vô thức này khiến Giản Hoa không thể rời mắt, cậu cảm thấy bệnh của mình còn nặng hơn trong tưởng tượng.

“Ý kiến của cậu không sai. Chúng ta cần bình tĩnh suy nghĩ lại đã, để thời gian hòa tan ảo giác.”

Lý Phỉ mở cửa xe, sau đó làm động tác mời rất ưu nhã.

Giản Hoa vì đạt thành nhận thức chung nên rất hài lòng, gật đầu cũng anh xuống xe, đi vào thang máy.

Khi họ quay vào ghế lô, trong phòng ăn có tiếng hoan hô cười đùa, nồi thịt dê nóng hôi hổi, thơm ngào ngạt.

Nghệ sĩ phải giữ dáng nên khi trước mặt là một bàn đồ ăn, cũng không thể động đũa. Chỉ có giám chế, đạo diễn và ông lớn của Tổng cục Điện ảnh là ăn uống vui vẻ.

Lý Phỉ như không có việc gì cầm lấy chén rượu, cười bồi tội.

Ánh mắt nóng rực của Lưu San, chuyển từ trên người Lý Phỉ sang chỗ Giản Hoa.

Cô ta cũng không phải người duy nhất trên ghế lô làm vậy. Mọi người đều hơi ngạc nhiên, nhưng lại cố sức che dấu ánh mắt hóng chuyện.

“Đến đây, đây là nồi thịt dê bổ dưỡng. Ăn một miếng cho ấm bụng.” Đạo diễn Lỗ sợ Lý Phỉ đứng ở ngoài nửa ngày bị gió thổi lạnh, lại uống rượu ngay thì làm tổn thương dạ dày, nên vội dùng thịt dê để trung hòa.

Cục trưởng Lô trên danh nghĩa là người hại Lý Phỉ phải đi ra ngoài rõ lâu, lại nâng chén, không nói gì.

Xem như bỏ qua.

Giản Hoa ở bàn tiệc này không có ghế ngồi, cũng chẳng ai nhường chỗ cho cậu.

Khi cậu vào phòng cùng Lý Phỉ, cúi đầu chào hỏi một câu. Thái độ này không giống bộ dạng của cậu trước đây trong trường quay. Cậu còn chu đáo làm cả việc trợ lý Lâm phải làm, cảm ơn đạo diễn Lỗ giúp đỡ, nhờ ảnh đế Nhậm chăm sóc.

Sau đó Giản Hoa dưới ánh mắt hóng chuyện của đa số, quay đầu ra khỏi ghế lô.

“…”

Kịch bản không đúng!

Chẳng lẽ cậu thật sự chỉ làm tướng đưa Lý Phỉ về?

Chỉ có Lưu San nhớ lại nội dung trong nguyên tác. Lý Phỉ là ngôi sao nên chắc chắn phải có trợ lý, chẳng qua nhân vật này trong sách không có tên không có vai diễn, chỉ giống như một phần trong thân phận của Lý Phỉ! Là người mà không ai để ý!

Giống như trong phim cổ trang, tiểu binh cưỡi ngựa hô “Báo” rồi xông vào lều của tướng quân. Ý nghĩa xuất hiện chỉ là để chứng minh người hắn tìm là tướng quân thôi, ai thèm quan tâm hắn tên gì! Tác giả không viết, độc giả cũng chẳng quan tâm, sau này khi xuyên qua mới biết, nhân vật quần chúng cũng là soái ca!

Nếu có người xuyên vào trợ lý này, lấy lòng Boss thì thật sự là mưa dầm thấm lâu.

Lưu San lưu luyến nhớ lại khuôn mặt Giản Hoa.

Cô ta muốn lấy lòng Lý Phỉ, tham gia vào tình tiết, thay đổi kết cục câu chuyện, nhưng cô ta còn chưa tự phụ đến mức coi Lý Phỉ là đối tượng cưa cẩm. Lòng nghĩ rộng, mục tiêu thì cao xa, nhưng hành động thực tế còn cần phải chờ khi đứng trên thực địa đã.

Không thể tùy tiện động vào Boss, nhưng ra tay với trợ lý của Boss chắc không khó. Trong nguyên tác, trợ lý của Lý Phỉ không phải người dị năng, vệ sĩ Cảnh Điền mới là người dị năng. Thế thì càng tốt, khi cô ta muốn chia tay, có thể dễ dàng đá người đi.

Giản Hoa không biết chính mình đã trở thành mục tiêu “chơi đùa” của một người.

Sau khi ra khỏi ghế lô, cậu không xuống tầng dưới, mà đi dọc theo hành lang, vào phòng có tổ viên Hồng Long. Vẻ mặt cậu đơ đơ, nói với họ rằng mọi chuyện đều thuận lợi, còn đưa giấy viết số di động và tài khoản chim cánh cụt để họ chép ra một bản khác.

“Cảm ơn hai vị đã giúp đỡ.” Đại tá Lô không ở đây, tổ viên Hồng Long đành mặt dày đại diện cho cơ quan bí mật quốc gia cảm ơn. dao and Di

“Muốn cảm ơn thì gọi thêm hai món đi, tôi còn chưa ăn cơm tối.” Giản Hoa bình tĩnh lật thực đơn trên bàn, nói: “Yên tâm, tôi không ăn nhiều đâu.”

“…”

Không, kinh phí của Hồng Long! Trở về phải báo cáo kiểu gì giờ?
Tác giả có lời muốn nói: Ờm, sợ có người không nhận ra nên tui nói rõ nè, Lý Phỉ biết mình không phải bị ảo giác. Anh đã phát hiện từ rất lâu, cũng nghĩ rõ ràng rồi. Anh còn nói mình là chuyên gia cơ mà? Nhưng người trong lòng cần được trấn an.