Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột

Chương 16

Trong phòng vệ sinh.

Lâm Tích rửa mặt, buộc lại tóc, rồi lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ trong hành lý ra để thay.

Khi Lâm Tích bước ra thì bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của nữ nhân viên, không ngờ cô bé này lại xinh đẹp đến như vậy! Hơn nữa, đường nét trên khuôn mặt còn khiến người ta có cảm giác! Bên này, trên chiếc xe đang chạy về hướng sân bay.

Trần Tử Dương cẩn thận liếc nhìn hàng ghế sau qua gương chiếu hậu.

Trần Tử Dương vừa biết được toàn bộ câu chuyện từ tin nhắn Wechat của Từ Phi, có mười cái đầu cũng không ngờ sếp của bọn họ lại có đứa con gái lớn như vậy.

“Giáo sư, chuyện kia! ý tôi là cô bé vừa rồi, có cần liên hệ với cảnh sát không ạ?” Trần Tử Dương hỏi.

Nhỡ đâu có người cố tình gài bẫy thì cũng nên chuẩn bị sớm.

Là một trung tâm nghiên cứu công nghệ điện tử cốt lõi, NTN có tầm quan trọng rất lớn, mà giáo sư của bọn họ lại là người nắm giữ rất nhiều thông tin và kỹ thuật cốt lõi nên trong những năm gần đây, có không ít người đã cố gắng tiếp cận giáo sư để có thể trà trộn vào trung tâm lấy cắp dữ liệu.

Cũng không loại trừ khả năng có thế lực đứng đằng sau cố ý tìm một đứa trẻ vị thành niên để gây hoang mang dư luận.

Cố Thiệu im lặng.

Nhưng ngón tay đang gõ nhẹ vào tay ghế vịn đã chứng minh lúc này trong lòng ông không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.

Trong trí nhớ của Cố Thiệu, quả thực có một đoạn ký ức không rõ ràng.

Mười lăm năm trước, khi đó Cố Thiệu không phải là giáo sư kiêm chủ tịch trung tâm công nghệ NTN như bây giờ, mà là con trai thứ hai của Cố Khánh Hoa, cậu hai nhà họ Cố.

Trong một bữa tiệc đã có âm mưu từ trước, dù tránh được bàn tay của đối thủ nhưng ông vẫn bị dính đòn.

Lúc đó ý thức ông hơi mơ hồ và được trợ lý dìu vào phòng nghỉ, vốn dĩ định ngủ cho qua đêm, nhưng không ngờ giữa chừng lại có chuyện xảy ra.

Hôm sau Cố Thiệu tỉnh dậy, mọi dấu vết đã bị xóa sạch một cách có chủ đích, không để lại điều gì bất thường.

Sau đó Cố Thiệu đã xử lý những người đã ra tay với ông nên ông cũng không quan tâm đến nó nữa.

Ông không chắc đêm đó có chuyện ngoài ý muốn nào khác hay có ai đã đột nhập vào phòng và phát sinh quan hệ với mình hay không.

Nhưng cũng không loại trừ khả năng này.

Trần Tử Dương nhìn vẻ mặt trầm tư của Cố Thiệu, anh ấy mở to hai mắt, như hiểu ra điều gì: Chẳng lẽ những gì Từ Phi nói đều là sự thật, giáo sư quả thật có “tình sử phong lưu” như vậy thật ư?“Giáo sư, có cần kiểm tra quan hệ huyết thống không ạ?” Trần Tử Dương ngập ngừng hỏi, cố gắng áp chế nối khiếp sợ trong lòng và duy trì vẻ mặt bình thường.

Cố Thiệu vẫn không lên tiếng, nhưng biểu cảm trong mắt ông lại trầm xuống mấy phần.

Phớt lờ Trần Tử Dương, Cố Thiệu lấy điện thoại ra bấm gọi.

Cuộc gọi được kết nối nhanh chóng.

"Thưa ngài.

" Trong điện thoại, một giọng nói trầm thấp của một người đàn ông truyền đến, giọng điệu hết sức cung kính.

"Điều tra người có tên là Cố Tích.

" Nhận ra mình nói nhầm, Cố Thiệu sửa lại: "Một bé gái mười ba mười bốn tuổi tên Lâm Tích.

""Ngoài ra! " Cố Thiệu cụp mắt xuống và nói: "Điều tra xem mười lăm năm trước đã xảy ra chuyện gì ở khách sạn Hoàng Đình.

"Nghe vậy, người ở đầu dây bên kia không hỏi gì thêm, lập tức nhận lệnh: "Vâng thưa ngài, tôi sẽ thu xếp người đi điều tra ngay lập tức.

"Cúp điện thoại, Cố Thiệu lại chìm vào trầm tư.

Chỉ có điều, lần này, chuyện mà ông nghĩ đến trong đầu không phải là ký ức mơ hồ của mười mấy năm trước, mà là cô bé mặt bẩn bẩn, tóc tai rối bời xuất hiện trước mặt mình cách đây hai mươi phút.

Nhà họ Lâm.

Trương Thúy gửi Lâm Tích cho Trương Cường xong lập tức mượn cớ đi thăm họ hàng, bảo tài xế lái xe quay lại đây.

Ở lại đây một đêm, sau khi ăn cơm trưa xong, Trương Thúy mới thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về chỗ ở của mình.

Lúc sắp rời đi, thấy sắc mặt con gái không được tốt, Trương Thúy không khỏi quan tâm vài câu: "Khả Hân, con không yên tâm sao?"Tống Khả Hân gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Mẹ, con luôn cảm thấy lòng mình không yên, hôm qua lúc mẹ rời đi đã nói gì với Lâm Tích thế ạ? Có khi nào nó nghi ngờ rồi chạy trốn khỏi nhà Trương Cường không mẹ?"Trương Thúy vỗ nhẹ vào tay Tống Khả Hân, trấn an nói: "Con căng thẳng quá rồi đấy, Lâm Tích ở trong làng vừa không có tiền vừa lạ chỗ, điện thoại thì mẹ đã lén lấy về rồi đây, nó chạy đi đâu được mà chạy!""Với lại sáng nay mẹ đã đặc biệt nhờ vợ của Trương Đại Điền nhà kế bên đến nhà Trương Cường xem rồi.

""Thế nào ạ?” Tống Khả Hân trở nên căng thẳng.

"Yên tâm, không có chạy, nghe nói nó làm ầm ĩ bị Trương Cường nhốt lại rồi.

"Tống Khả Hân thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn hơi quan ngại mà cau mày: "Con lo là nó cứ làm ầm ĩ như vậy sẽ có tin xấu truyền ra ngoài.

"Nhỡ đâu bị cánh nhà báo nắm được điểm yếu, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến danh tiếng của nhà họ Lâm.

"Con đừng lo, chỗ đó sao có thể truyền tin đi đâu được.

Hơn nữa con nít mà, mới đầu chưa quen nên ấm ĩ chút là chuyện bình thường, sau vài ngày chúng quen rồi sẽ không ầm ĩ nữa đâu.

"Nghe Trương Thúy nói như vậy, Tống Khả Hân mới nhẹ nhõm phần nào, bà ta gật đầu: "Nếu không được thì đưa thêm tiền cho Trương Cường, bảo anh ta trông chừng Lâm Tích cho kỹ.

"Trương Thúy đồng ý, đảo đảo hai mắt, như nghĩ đến điều gì đó, bà ta lại nắm lấy tay Tống An Hân và nói: "Thật ra, con lo lắng Dịch Trạch và mẹ chồng con để bụng chuyện con bé phải không, mẹ có ý này.

""Ý gì vậy mẹ?” Tống Khả Hân hỏi.

"Dù sao Lâm Tích cũng đã được gửi đến đó rồi, con cứ việc chuyển hộ khẩu của nó đến nhà ông hai, như vậy cho dù có chuyện gì thì cũng không liên quan gì đến nhà họ Lâm nữa.

Với lại nhà ông hai cũng đông con, thêm một đứa hay bớt một đứa cũng không ai phát hiện ra đâu.

".