Tôi Tái Hợp Với Tình Đầu Khốn Nạn Trong Bệnh Viện Tâm Thần

Chương 3: 3 Tên Khốn Chết Tiệt

Editor: Kẹo Mặn Chát

Sau khi uống thuốc vào buổi trưa, đến lúc nằm nghỉ, Khương Kiền không ngờ mình lại mơ thấy Trương Tự Lưu, mơ thấy lần đầu tiên gặp mặt của cậu và Trương Tự Lưu.

Chỉ có điều là cậu đã quá ghét Trương Tự Lưu, lúc ở trong mơ cậu tung một cú Bàn Long Cước đá bay Trương Tự Lưu xuống khỏi đài phát biểu, đầu một nơi thân một nẻo.

(*Bàn Long Cước: đá ngang, nhắm thẳng vào phần đầu của đối phương.)

Sảng khoái vãi cả chưởng!

Hồi mới nhập học năm lớp 10, ngày nào Khương Kiền cũng cực kỳ mệt mỏi, đều phải luyện tập quân sự đến khi thân thể khô cạn nước.

Lúc ấy vóc dáng của cậu rất rất nhỏ, cơ thể còn chưa dậy thì, là người thấp bé lùn tịt đứng ở cuối đội ngũ nam sinh.

Trong hội trường kín mít oi bức, mồ hôi nặng mùi bay khắp nơi, mọi người đều đang nói chuyện riêng, tiếng bàn tán ồn ào dường như sắp thổi tung cả nơi đó.

Lãnh đạo nhà trường nâng cao micro nói một đống thứ, lúc kết thúc thì dùng tiếng phổ thông cực kỳ què quặt mà nói: "Hoan nghênh đại diện học sinh lớp 12 Trương Tứ Ngưu* lên bục phát biểu."

(*Trương Tự Lưu 张似流 /zhāng shì liú/ và Trương Tứ Ngưu张四牛/zhāng sì niú/: do lãnh đạo trường phát âm sai tên anh Trương, nên sau này thành biệt danh mà nhóc Khương gọi ảnh luôn.)

Khương Kiền vốn còn đang buồn ngủ, vừa nghe thấy tên con nhà người ta là Trương Tứ Ngưu thì lập tức tỉnh táo hẳn lên.

Cậu ngước mắt chờ mong nhìn về phía bục phát biểu, nhìn xem học bá có cái tên trâu bò hoành tráng này.

Trương Tự Lưu đại diện cho học sinh lớp 12 bước đi vững vàng lên bục phát biểu.

Dáng người thiếu niên dong dỏng cao, trên khuôn mặt tuấn tú nổi bật là một nụ cười nhàn nhạt, diện mạo sắc sảo sáng sủa, vô tình lộ ra vẻ kiên định điềm tĩnh.

Đây chính là đôi mắt của học bá, tràn đầy ánh sáng của tri thức và sự thông thái, làm cho người ta không thể dời mắt.

Trương Tự Lưu có giọng nói trầm thấp, mang theo âm sắc trong trẻo mượt mà, đến lúc diễn thuyết âm thanh phát ra rõ ràng giọng điệu êm dịu, giống như lực hút vô tận được thiết lập bên tai cậu.

Ánh đèn trên sân khấu chiếu lên gương mặt sắc sảo của hắn, tỏa ra từng vầng hào quang dịu nhẹ bao quanh.

Trương Tự Lưu thật sự khiến nữ sinh lớp 10 mê như điếu đổ, trở thành cái tên thường xuyên nhất mà các nữ sinh treo bên miệng.

Trương Tứ Ngưu, Trương Tứ Ngưu...

Bạn cùng bàn Tân Hà Mẫn hưng phấn nói: "Khương Kiền, Cao Thi Dĩnh muốn tỏ tình với học bá đó, ông đi hóng không?"

Cao Thi Dĩnh chính là nữ thần trong mắt các nam sinh trong khối, dung mạo vô cùng xinh đẹp, mắt to da trắng, dáng người đẹp chuẩn.

Mỗi buổi tối, nam sinh trong ký túc xá bọn họ nằm xuống tán chuyện đều sẽ nhắc tới Cao Thi Dĩnh, bàn xem còn có ai xinh đẹp như cô không.

Khương Kiền đương nhiên muốn tới góp vui, trai đẹp đi cùng gái xinh, rất bổ mắt: "Chuyện náo nhiệt như thế này mà không tới góp vui thì không phải đàn ông."

Tân Hà Mẫn cười xấu xa sờ véo đôi má non mịn của Khương Kiền, nói: "Ông bớt theo đi, ông thuộc hội chị em, là em gái nhỏ trắng nõn mềm mại."

"Lượn!"

Hai người cùng một đám bạn học trong lớp nhân lúc chưa đến giờ tự học tối đi góp vui, từng người núp mình bên hồ của trường nhìn trộm Cao Thi Dĩnh đang chờ học bá đến.

Tân Hà Mẫn: "Cược một gói xúc xích giăm bông, tui đoán bọn họ nhất định có thể thành đôi."

Khương Kiền phụ họa nói: "Tui cũng cược một gói, bọn họ có thể thành đôi.

Ủa thế ai làm nhà cái?"

Không người nào xung quanh trả lời bọn họ.

Thôi được, đây coi như là ngầm thỏa thuận rồi đấy.

Một cô gái xinh đẹp, chưa tính đến thành tích học tập tốt, lại biết quan tâm yêu thương bạn, mỗi ngày còn tặng cho bạn cái này cái kia, bất kỳ một thằng con trai nào nằm mơ cũng không muốn tỉnh.

Tất nhiên loại con trai này, không bao gồm Khương Kiền.

Cậu xác nhận là mình thích đàn ông.

Một người cao không thể với tới như học bá đây, chỉ nghĩ thôi mà cậu cũng không dám nghĩ.

Dựa vào nhan sắc của bản thân cậu, tương lai lên đại học tìm một người bạn trai dịu dàng săn sóc, đẹp trai một chút chắc cũng không thành vấn đề.

Đối với nhân vật học giỏi cấp thần kiểu này, thỉnh thoảng tới liếm chút nhan sắc thì vẫn được.

Bọn họ không thể nghe rõ học bá và nữ thần đang nói gì, nhưng sau vài câu nói, nữ thần đã khóc.

Tân Hà Mẫn chính là tùy tùng của nữ thần, sao có thể để nữ boss xinh đẹp khóc thút thít cho được.

Cô dứt khoát mắng Trương Tự Lưu là tên khốn nạn.

Tân Hà Mẫn muốn xông lên, Khương Kiền kéo cánh tay cô lại.

Hai người giống như họ hàng mừng tiền lì xì trong dịp tết năm mới, người đẩy kẻ kéo, hạ thấp giọng cãi nhau.

Truyện Sắc

"Đừng cản tui."

"Không được, nữ thần không cần mặt mũi sao?"

"Đừng cản tui."

"Không được."

"Tui muốn đánh chết tên đàn ông mắt mù này."

"Không được."

Bạn học bên cạnh sợ bị liên lụy, nghe được tiếng chuông tự học buổi tối thì rối rít chạy thục mạng về học tiết tự học.

Mà hai người này vẫn còn kéo đẩy, suýt chút nữa thì đánh nhau ngay tại chỗ.

Nữ thần khóc trông rất đáng thương, đã nhanh chóng chạy về lớp học, Tân Hà Mẫn gắng sức hất tay Khương Kiền ra, hô to: "Nữ thần, chờ tui."

Khương Kiền lúng túng đứng đờ người tại chỗ, gió đêm thổi tới, cây liễu bên bờ nhẹ nhàng đung đưa trước mặt cậu.

Khi nhìn về phía Trương Tự Lưu, cậu rơi vào trong một đôi con ngươi đen kịt có thần.

Học bá đang nhìn mình kìa!

Má, tôi đây trúng xổ số rồi à? Đang yên đang lành, anh nhìn tôi làm gì.

Trên mặt tôi không bôi trét gì đâu đúng không?

Không phải chứ, tôi rất xinh đẹp đó, à không, tôi rất đẹp trai.

Anh nhìn chằm chằm vào tôi như vậy, tôi sẽ suy nghĩ lung tung.

Đừng nhìn tôi nữa, tôi sẽ suy nghĩ vớ vẩn, suy nghĩ bậy bạ, suy nghĩ không phải của người bình thường đâu.

Bây giờ tôi vẫn còn là một học sinh nhỏ tuổi, anh nhắm trúng tôi là phạm pháp đấy.

Khương Kiền né tránh con ngươi như đang đắm chìm trong chạng vạng tĩnh mịch kia, như thể cậu đã nhìn thấy ngọn lửa nóng bỏng điên cuồng nào đó.

Ngay sau đó cậu quay đầu lại nhìn trộm học bá, phát hiện trong mắt hắn vẫn mang theo ý cười đơn thuần và thâm trầm như trước.

"Quan hệ của em và bạn gái thật tốt."

Làn gió đêm thổi qua mặt hồ gợn sóng lăn tăn, cây liễu rung rinh liên tục tạo nên những âm thanh xào xạc, chỉ có giọng nói của Trương Tự Lưu là âm thanh tuyệt đẹp ở đó.

Khuôn mặt của Khương Kiền lập tức đỏ lên, lúng ta lúng túng nói: "Cô ấy không phải bạn gái của tôi."

...

Giờ nghỉ trưa kết thúc, Khương Kiền ngơ ngác nằm trên giường bệnh, không muốn thức dậy.

Cậu lại rơi vào vũng bùn lầy của việc thức dậy và tư tưởng cuộc đời một lần nữa, đau đầu tức ngực, không biết đã bao nhiêu lần muốn chết ở trên giường.

Hãy để tôi tiết kiệm tài nguyên, hiến dâng một chút sức mạnh cho thế giới này, tôi thậm chí có thể tiết kiệm cả không khí.

Đừng để ý tới tôi, đừng để ý tới tôi, y tá cầu xin chị đừng gọi tôi dậy.

Y tá lớn tiếng hét lên: "Đã 2 giờ 40 phút chiều, Khương Kiền giường B145, tại sao anh không dậy?"

Bởi vì hai giờ chiều là thời gian thức dậy, hai giờ rưỡi bắt đầu hoạt động tự do, lúc nào Khương Kiền cũng không chịu rời giường.

Y tá nói xong khắp nơi trên hành lang đều vang lên câu "Khương Kiền giường B145 còn chưa chịu thức dậy", Khương Kiền rất muốn đánh người.

Não nói nó muốn dậy, nhưng thân thể không thể cử động.

Đôi mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào những hoa văn trắng muốt trên trần nhà, giống như một con zombie mất hết sức sống.

Trương Tự Lưu chậm rãi đi vào phòng cậu, cúi đầu nhìn cậu chăm chú, sau đó đi dạo một vòng trong phòng bệnh, thỉnh thoảng sờ sờ chăn, lại sờ sờ giường cậu một cách đầy ẩn ý.

Một vài y tá chạy đến kéo cậu khỏi giường và ép cậu phải ra ngoài hành lang đi dạo.

Trương Tự Lưu xung phong nhận việc nói: "Tôi có thể dẫn em ấy đi dạo."

Y tá trưởng nói với vẻ mặt "con trai ta, con thật hiểu chuyện": "So sweet, cậu kéo cậu ấy theo, ngày nào cậu ấy cũng nằm ì ra đấy, đừng để cậu ấy quay về giường."

Trương Tự Lưu gật đầu, đi đến bên cạnh cậu, kéo ống tay áo cậu: "Đi thôi."

Dắt tay áo cậu giống như dắt chó, lại còn đi dạo...

Chờ đến khi Khương Kiền ý thức được tỉnh táo lại thì không biết đã qua bao lâu, cậu mới nhận ra mình giống như một con chó bị tên khốn dắt đi dạo rất lâu.

Cậu lập tức kinh ngạc trợn trừng mắt, hất tay Trương Tự Lưu ra: "Chạm vào tôi là chó."

Đôi mắt lạnh nhạt thờ ơ của Trương Tự Lưu dần lộ ra ý cười: "Quan hệ của em và vợ tốt lắm à?"

"Tôi lấy đâu ra vợ?"

"Quan hệ của em và bạn gái thật tốt." "Cô ấy không phải bạn gái của tôi."

Hai câu này giống như máy đọc lại được phát liên tục trong đầu Khương Kiền, tương tự như câu trả lời của cậu đáp lại Trương Tự Lưu ngày đó, bám chặt lấy cậu không buông ở trong miền hồi ức.

Khương Kiền bình tĩnh lại, cất bước đi đến hội trường, cố tình đắc ý nói: "Tôi có vợ, anh không có, liên quan gì đến anh."

Trương Tự Lưu nhìn bóng lưng gầy gò của cậu, ý cười miễn cưỡng hiện lên dần dần ảm đạm tối tăm.

Ông chú Độc Cô bị Hạ Vân giáo huấn một trận, nhịn đau trả lại "vợ cưng" cho Khương Kiền, run rẩy khóc nức nở nói: "Cô gái này rất điên khùng, thế mà cô ấy muốn Độc Cô Cửu Phách của ta cắn nuốt ta.

Cô ấy còn có thể nói chuyện với nó, thật đáng sợ.

Chú em, trả cậu, cậu bảo trọng."

Khương Kiền đón "vợ cưng" về, mở trang đầu tiên ra, phía trên là chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, viết là: "Cầm cuốn sổ trên tay."

Cuối cùng Hạ Vân không dây dưa với cậu nữa, bởi vì có người mới tới —— tên khốn nạn.

Tên khốn nạn vừa đến, đã tự mang theo vòng hào quang hút fan hâm mộ, bệnh nhân nam không dám đắc tội với hắn, bệnh nhân nữ vừa nhìn thì đã không nhịn được đi hỏi han ân cần với trai đẹp, ngay cả bác gái thơ thẩn nhất trong khu bệnh cũng phải nhìn vài lần, nhìn xong thì lại thơ thẩn tiếp.

Tên khốn cao cấp sẽ luôn biết cách duy trì cảm giác bí ẩn với mọi người.

Giờ phút này, tên khốn chết tiệt đang ngồi trước bàn trong hội trường, tự mình chơi cờ vây, dáng vẻ bí ẩn khó đoán, không để ý tới một ai.

Hạ Vân ngồi đối diện hắn, si ngốc chống hai tay, miệng cười toe toét: "Chồng ơi, quân cờ trong tay anh nói anh rất xứng đôi với em, anh thật đẹp trai."

Trương Tự Lưu hờ hững đáp lại: "Cảm ơn!"

Hạ Vân: "Tối nay kết hôn với em đi, rồi chúng ta cùng đi Tokyo và Paris."

Những quân cờ được xếp trên bàn phân ra từng mảng đen trắng, giống như mạch suy nghĩ rõ ràng thông suốt của Trương Tự Lưu, nghiễm nhiên không bị bất kỳ điều gì quấy nhiễu.

"Cô không có tiền, hơn nữa còn chưa đến tuổi hợp pháp."

Hạ Vân tràn đầy hưng phấn: "Em xin tiền mẹ, tích góp để sau này lại đi."

Trương Tự Lưu khẽ nâng mắt lên, nhìn Khương Kiền một chút, giống như là đang cố ý nói cho cậu nghe, giọng nói rõ ràng mà trầm thấp: "Không được, tôi có vợ rồi."

Hạ Vân tựa như bị sét đánh, cực kỳ tức giận nói: "Quân cờ nói anh sẽ thua, bàn ghế đều ghét anh, anh mau đứng lên.

Anh là đồ xấu xa..." Nói xong cô rớt nước mắt, chạy vọt tới trước mặt các dì, hét lớn: "Mẹ ơi, con tìm mẹ...!Hu hu hu...!Con thất tình rồi..."

Các dì trong khu bệnh không "chỉ trích" Trương Tự Lưu mà an ủi: "Cậu ta đẹp trai như vậy, trông lại còn thông minh, chê con đấy."

"Con cũng đẹp mà."

"Con thích hợp với mấy cậu xinh trai cơ, lại đây, dì cho con xem chồng mới của con."

Khương Kiền thầm chửi bới một trận.

Tiêu chuẩn kép kiểu này quá nghiêm trọng rồi đó, cũng bởi vì tôi để có chút râu, cho nên lúc trước mới bị các dì "chỉ trích" một màn hả?

Tôi không đẹp sao?

Trông tôi không thông minh sao?

Cái gì cũng thua, nhưng quan trọng không thể thua tên khốn này được.

Ôi trời ơi, tức đến đau cả gan.

Mà chờ đã, tên đàn ông này nói anh ta có vợ rồi à?

Thế nhẫn đâu? Làm gì có!

Một kẻ khốn nạn như anh, lúc trước tôi chờ anh hai năm, cuối cùng anh nói anh có tình mới, bỏ rơi tôi.

Đúng là tội ác tày trời, sao loại người này có thể có vợ được chứ? Ngay cả có thì cũng chỉ có một kết cục, đó chính là ly hôn.

Mẹ Khương chưa từng gặp Trương Tự Lưu, lúc đến chăm sóc, bà trông thấy một trai đẹp mới tới, thân thiện tặng chút đồ ăn vặt cho Trương Tự Lưu.

Khương Kiền chờ thời cơ lập tức đoạt lại: "Con muốn ăn!"

Mẹ Khương xấu hổ nở nụ cười với Trương Tự Lưu, cố gắng kéo đồ ăn vặt về: "Không phải là con ăn không nhận ra vị gì sao, thế cả ngày không muốn ăn cơm là giả vờ à?"

Khương Kiền: "Con đưa cho người khác ăn, mẹ không được đưa cho anh ta ăn."

"Hào phóng một chút nào."

"Không được!" Khương Kiền trợn to hai mắt, bất chợt, có một dự cảm không lành kéo tới.

Tim cậu đột ngột đập nhanh, cảm giác bi thương và tuyệt vọng dâng lên cực kỳ mãnh liệt, hoàn toàn khống chế cảm xúc của cậu.

Cậu nghẹn ngào tố cáo: "Mẹ không được cho anh ta, mẹ không để lời nói của con vào trong lòng sao?" Bệnh tình đột nhiên bộc phát, cậu không thể khống chế bản thân mà sụt sùi khóc hu hu.

Mẹ Khương bị lời tố cáo dị thường của cậu dọa sợ, ôm lấy cậu: "Bình thường con rất hào phóng mà, thôi được rồi, không cho thì không cho."

Những người xung quanh liên tục đổ dồn ánh mắt về phía này, ngay cả Hạ Vân đang khóc cũng nhìn theo, hỏi đã xảy ra chuyện gì.

"Mẹ không thể đối xử tốt với anh ta, con ghét anh ta, mẹ không thể, không thể...!Mẹ...!Mẹ ơi...!con khó chịu...!Mẹ ơi..." Khương Kiền nhào vào lòng mẹ, liều mạng gào khóc.

Mẹ Khương khó chịu thở dài, tay chân luống cuống, nhẹ giọng an ủi cậu: "Thiên Thiên*, mọi người đều đang nhìn này, chúng ta quấy rầy đến người khác rồi."

(* Thiên Thiên千千 /qiān qiān/ và Khương Kiền 姜虔/jiāng qián/, phát âm gần giống nhau, chắc mẹ Khương đọc lái đi 1 chút, lấy làm tên gọi thân mật cho em nó.)

Nước mắt nước mũi tèm nhem trên mặt Khương Kiền, cậu buồn bực nghẹn ngào vài tiếng, khẽ ngẩng đầu nhìn mọi người, nước mắt chảy xuống không ngừng: "Mẹ, chúng ta đi ra hành lang."

"Được...!Đi dạo một chút..."

Ván cờ trong tay Trương Tự Lưu bị túi đồ ăn vặt vừa mới rơi xuống làm cho lộn xộn, trong đôi mắt bình tĩnh hiện lên một vẻ phức tạp, tầm mắt luôn đi theo chàng trai khóc lóc chẳng màng hình tượng kia, trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Nhưng hắn có thể làm gì đây?

Hắn biết ngoại trừ bản thân và bác sĩ thì những người khác không thể cứu một người bị trầm cảm nặng.

Khương Kiền khóc đến phát run cả người, tuy rằng phát bệnh nhưng cậu vẫn chán ghét Trương Tự Lưu như cũ.

Cậu quật cường rút ra một bàn tay, lén lút đặt sau lưng mình, giơ ngón giữa về phía Trương Tự Lưu.

Ngón giữa định mệnh, ai nhìn thấy thì chính là đang chửi người đó!

Trương Tự Lưu: "...".