Tôi Thấy Sông Ngân

Chương 1

Ánh sáng chiếu xuyên qua bức màn rọi vào căn phòng.

Chuông báo thức vang lên, âm thanh truyền đến làm rung rinh bàn gỗ nhỏ màu vàng nâu. Người trên giường mắt nhắm mắt mở duỗi tay sờ soạng chiếc đồng hồ vài lần, cuối cùng cũng tắt được tiếng báo thức.

Không gian yên tĩnh trở lại.

Ngủ trưa được một lúc đã tỉnh, đôi mắt nửa mở nửa khép của Ngu Tinh đối diện với trần nhà màu trắng gạo, từ từ khôi phục tinh thần.

Sau khoảng một phút đồng hồ, cô hoàn toàn tỉnh táo. Đem nửa li nước sôi để nguội trên bàn uống nốt, cổ họng trở nên thoải mái hơn nhiều. Thời tiết gần thu, không khí trở nên khô ráo.

Đeo xong mắt kính, Ngu Tinh vào phòng tắm rửa mặt. Lau hết bọt nước còn sót lại trên mặt, tiếp theo buông tóc mái, hong khô. Tóc mái của cô giống cái rèm cửa vừa dày vừa nặng che khuất cái trán xinh xắn.

Kính đen thô kệch ngăn trở đôi mắt không khác nào núi Thái Sơn chắn ngang chiếc mũi của cô.

Mái tóc dài ngang lưng được chải lại che gần kín hai bên mặt.

Cả khuôn mặt chỉ sợ lộ ra bên ngoài không quá một phần ba, cái kính đen thành công đóng vai trò giọng khách át giọng chủ, kiểu khuôn mặt chẳng thu hút được sự chú ý, cực kì có cảm giác mờ nhạt không tồn tại.

Ngu Tinh nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương.

Cực kì không vừa mắt.

Cô vỗ vỗ hai bên má, lực tay không nhẹ, đánh xong mới có cảm giác lên tinh thần.

Xụ mặt, Ngu Tinh bài trừ mọi cảm giác trong lòng. Nhìn khuôn mặt trong gương vừa nghiêm trang lại có cảm giác chất phác, cô mới hài lòng ra khỏi phòng tắm. Sửa sang lại giường đệm, khoác thêm áo khoác đồng phục, cầm lấy notebook, một loạt động tác liền mạch dứt khoát.

Mở cửa phòng ra, đối diện tầm mắt là cửa phiến.

Căn phòng cô đang ở là phòng xép có 2 phòng ngủ, mỗi người có phòng tắm riêng, khu vực sinh hoạt cộng đồng bày biện cái sô pha nhỏ cùng bộ bàn trà, chỉ tiếc là không có phòng bếp. Bởi vậy nên cô ăn cơm ở chỗ nhà ăn. Cũng bởi vì suy tính đến an toàn nên vẫn trung thành ở chỗ này, không có ý định rời đi.

Tuy vậy phóng tầm mắt ra các trường khác, chẳng có trường nào có được sự bố trí như vậy.

Ngu Tinh đi ra khỏi kí túc xá, cửa đằng sau được người trong đóng lại. Cô đứng yên một lúc rồi hít một hơi thật sâu.Cho tới nay đã sống ở đây được hai tháng, nhưng vẫn không thể nào thành được thói quen.

Lâm Thiên quả là trường học cho đại gia, đẳng cấp khác biệt hoàn toàn so với các trường còn lại.

....

Hai giờ mười lăm, Ngu Tinh đi bộ từ chung cư nữ sinh đến khu dạy học. Trong lớp chỉ có vài người tới thưa thớt.

Còn chưa tới giờ học, thế này là bình thường, mỗi ngày nguyên nhân khiến con nhà giàu tới trường "vội" nhiều không kể xiết, đọc sách cũng chỉ là hành động buồn tẻ, không khơi dậy nổi hứng thú của họ.

Cũng giống như ở kí túc xá, mặc kệ là khu nam hay nữ, có ít nhất một nửa luôn trong tình trạng trường kì vắng mặt, ví dụ như Ngu Tinh ở phòng dành cho hai người nhưng cũng như sống một mình. Bạn học còn lại chỉ ở ngẫu nhiên vài hôm, thường xuyên mất dạng không thấy tăm hơi.

Trong đống đồ dùng của lớp, Ngu Tinh tìm ra bút và sổ trực nhật. Thời gian trôi qua, người người lục tục vào phòng học, cô lại dự định chạy ra ngoài.

Người phía sau duỗi chân đạp một cái, trúng bàn chân Ngu Tinh.

- Ai ui - Ngu Tinh quay đầu nhìn về phía sau, cố gắng đè ép giọng để không phát ra tiếng.

- Thầy sắp đến rồi, nhanh cái tay lên hộ mình - Khâu Hủy Ni nhanh lẹ thu chân về, cầm sách luyện tập ném lên bàn cô, dựa đầu vào lưng ghế, tiện thể gợi ý đằng sau: "Mày đưa cho nó làm luôn đi!"

- Từ từ chút để tao tìm

Khâu Hủy Ni lười biếng "Ừ" một tiếng, mắt thấy Ngu Tinh vẫn còn đang nhìn mình, bèn nhíu mày trừng mắt: "Nhìn cái gì con mọt sách"

- Tìm được rồi - Phía sau truyền đến sách luyện tập cùng dạng - Đây này!

Khâu Hủy Ni tiếp được, ném cho Ngu Tinh: "Nhanh lên"

Ngu Tinh đẩy nhẹ mắt kính, không hé răng. Từ trong ngăn kéo tìm ra một xấp giấy, mặt trên tràn ngập nội dung. Cô kẹp giấy vào sách luyện tập của Khâu Hủy Ni, mang hai quyển sách luyện tập để lại trên bàn Khâu Hủy Ni.

- Bài tập tiết đầu hôm nay đều viết ở mặt trên, cậu tự chép đi. - Cô điềm đạm trả lời, giống như không hề bị mạo phạm, cũng không biểu hiện chút cảm xúc nào sau đó đứng dậy: "Mình còn phải đi trực nhật, thật lòng không giúp cậu được."

Khâu Hủy Ni bĩu môi, mắt trợn trắng: "Chỉ nhờ cậu chép một chút, lần sau cậu có việc gì tôi lại giúp. Bạn bè giúp nhau là chuyện bình thường mà."

Bạn tốt của Khâu Hủy Ni cố gắng giảng hòa: "Lần tới bảo cậu ta chép cũng được mà, cậu so đo với đứa nhà khó khăn làm gì."

Nhất thời bị gọi là con mọt sách, lại còn bị kêu là đứa nhà khó khăn, Ngu Tinh tỏ ra mình không nghe thấy, hơi cúi đầu, đi ra khỏi phòng học. Bóng dáng thoạt nhìn thành thật cực kì.

...

Rời khỏi khu nhà dạy học, đem chuyện vừa xảy ra ném ở sau người, đi đến khu hành lang, Ngu Tinh mở di động đọc tin nhắn.

Dì nhỏ hỏi han quan tâm: "Con ăn cơm trưa chưa? Ở chung với bạn cùng phòng có ổn không?"

Đôi mắt sau chiếc kính đen trở nên nhu hòa trong khoảnh khắc.

Ngu Tinh đánh từng chữ một: "Con ăn no lắm ạ! Đồ ăn hôm nay ở nhà ăn ngon lắm, con ăn được hai bát đó ạ."

Gõ tin nhắn chém gió càng lúc càng hăng.

"Tất cả mọi người ở chung hòa hợp lắm ạ. Vừa mới có bạn học còn mượn sách cho con học. Bạn tốt lắm ạ, con cảm thấy rất biết ơn!!!"

Dì nhỏ cảm động, lát sau mới nhắn: "Vậy là tốt rồi. Con nhớ phải chăm sóc bản thân cho tốt." Tiếp theo đó không quên dặn dò: "Con nhớ phải cảm ơn trước mặt bạn đó."

Cái này...

Ngu Tinh mặt không đổi sắc nhắn lại: "Vâng ạ. "

Ngẩng đầu liếc mắt một cái, thấy đã đến cuối hành lang, không còn thời gian nữa, cô đành phải kết thúc câu chuyện dang dở giữa hai dì cháu:

"Con phải đi học rồi, con không nói chuyện với dì được nữa"

"Hôm nay con cũng nhớ dì lắm!!!"

Cất di động cẩn thận rồi đi một mạch qua sân thể dục. Hành trình của cô tới điểm kết thúc là cổng trường.

Phòng trực nhật cùng với phòng an ninh ở hai bên, trấn thủ hai bên cổng trường, một phòng đảm bảo an ninh, một phòng quản lí kỉ luật.

Ngu Tinh đi vào, Phàn Tương Tương ở trước bàn ngẩng đầu, liếc thấy Ngu Tinh thì xụ mặt xuống, không biết là do cơ mặt dùng sức quá độ hay vì nguyên nhân khác.

Ngu Tinh ngại ngùng: "Thật ngại quá đi mất, mình đến muộn làm phiền cậu chờ lâu như vậy."

Thực ra cũng không hẳn như vậy, Ngu Tinh vẫn đến sớm 3 phút so với thời gian qui định. Nhưng mà cùng nhau trực nhật, cậu ta mất công tới sớm, nói mấy câu ủng hộ tinh thần bạn bè cũng không sao.

Phan Tương Tương hẳn là không nghĩ tới Ngu Tinh đang khách sáo, không nhìn cô nữa, cúi đầu lật lới lật lui lịch trực nhật.

Cứ hơn một tháng, nhất là trực nhật, kiểu gì hai người cũng song hành với nhau.

Bình thường Phàn Tương Tương không tới sớm như vậy, tình trạng như ngày hôm nay cũng thật là của hiếm!

Kỳ thật trên danh nghĩa là trực nhật, thực ra chỉ đi ngang qua sân trường một chút. Đổi lại ở các trường khác còn có các anh tài cá biệt đến trễ hoặc trốn học, ở trường Lâm Thiên qui củ này thì có thể bắt được ai!

Hay nói cách khác, các cô nào có gan dám bắt ai!

Bạn học này có cha tặng một thư viện, bạn học kia có mẹ tặng một tòa nhà nghệ thuật, có bạn học lại có ông bà trong một phút cao hứng, sửa lại đường chạy trên sân vận động, đào lên lại san phẳng, sửa xong vẫn không hài lòng, dứt khoát tặng luôn một cái sân vận động mới.

Ở cái nơi mà một mét vuông có chục đại gia như vậy, quy củ tầm thường là không thể thực hiện được.

Các thầy cô cũng chả hi vọng gì nhiều, tùy tiện chọn hai học sinh ứng phó cho xong.

May thay trực nhật chỉ chiếm mười phút trước tiết 1, hết thời gian qui định liền có thể về phòng học.

Ngu Tinh ngồi ghế dưới, trong phòng hai người từng người chiếm cứ một bên.

Buổi tối nên ăn cái gì ngon. Nên cô bắt đầu tính toán lịch trình hôm nay.

Xem thời khóa biểu buổi chiều, hôm nay tác nghiệp xong xuôi, còn hai tiết tự học buổi tối đại khái có thể làm xong bài tập. Thời gian còn lại làm gì nhỉ?

Đọc sách.

Ai, hi vọng buổi tối đầu bếp nấu đồ ăn có thể nấu ngon một chút vậy mới có thể no bụng!

À trong trường học còn có rạp chiếu phim hay bao giờ đi xem nhỉ.

"Các bạn cùng lớp cậu là người thế nào"- thình lình Phàn Tương Tương bỗng nhiên mở miệng.

"Á"- Ngu Tinh sửng sốt một chút, đẩy đẩy mắt kính, ngẩng đầu: "Cậu hỏi mình à?"

Phàn Tương Tương không vui: "Chỗ này ngoài cậu còn ai hả?"

"À...Lớp mình khá tốt..."

"Lần trước tớ qua lớp các cậu, nhìn thấy cậu giúp các bạn chép bài tập." - Phàn Tương Tương chặn họng ngay.

Ngu Tinh chột dạ, lắc đầu: "Không phải, tớ viết đáp án trên giấy để các bạn ấy tự chép.

"Thế khác gì nhau đâu?"

"Làm xong đề rồi viết vào giấy, chỉ cần viết có 2 lần." Ngu Tinh lại bồi thêm: "Muốn tớ giúp các bạn ấy thì phải năm đồng trở lên." Vẻ mặt cường điệu khẳng định: "Năm đồng."

Phàn Tương Tương nghe vậy bốc hỏa, càng nghe càng muốn cho người trước mặt ăn đấm: "Cậu nhát quá vậy, đúng là kiểu người sợ phiền phức điển hình. Bọn họ có tiền thì sao, được quyền bắt nạt người được tuyển thẳng khác sao."

"Ha... Mình cảm thấy an ổn một chút cũng tốt mà."

"An ổn là ai sai gì cũng nghe hả, mất công giải trình quá ha." - Phàn Tương Tương trào phúng: "Chính bởi vì cậu cứ như vậy nên đặc chiêu sinh mới hay bị người ta khinh thường, cậu kiên cường chút được không? Tớ thi đậu vào đây bằng chính sức mình nè, những người không học vấn không nghề nghiệp mới nên bị khinh thường! Người đâu suốt ngày vâng vâng dạ dạ y chang mấy em chó Nhật, cậu nghĩ quẩn cũng đừng kéo mình theo!"

Ngu Tinh yếu ớt phản bác: "Chó Nhật cũng thông minh mà..."

Phàn Tương Tương trừng mắt với Ngu Tinh, cảm thấy cô nàng quả là vô phương cứu chữa, dứt khoát quay đầu tránh mặt.

Ngu Tinh nhìn góc nghiêng của Phàn Tương Tương, nghĩ nghĩ vẫn quyết định thôi không nên mở miệng nữa.

Thời gian trực nhật yên tĩnh trôi qua, sắp hết giờ thì thình lình ngoài cổng vang lên tiếng còi xe.

Một chiếc xe màu lam dừng ở ngoài cổng, người ở phòng an ninh vừa đi ra nhìn, lập tức mở cổng.

Chắc là cậu ấm nào đó vừa mới đến trường.

Ngu Tinh đang muốn thu hồi ánh mắt, quay đầu lại đã thấy Phàn Tương Tương lẳng lặng theo dõi chiếc xe kia, tiếp theo dồn hết sức lực cầm bút cùng sổ trực nhật xông ra ngoài.

Cậu ta duỗi cánh tay dài ngăn chiếc xe lại.

Ngu Tinh sửng sốt.

Thường thì ai lái xe tiến vào, các bảo vệ cùng thầy cô đều không ngăn cản, cánh cổng kia chỉ cản người ngoài thôi.

Tự tay lái xe đến trường đều là các anh chị lớp 12. Đám học sinh trong trường đặc biệt không trêu vào những anh chị lớn này. Không chỉ người thường như Ngu Tinh và Phàn Tương Tương, mà các học sinh con cái nhà quyền quý trong Lâm Thiên cũng đều tuân thủ triệt để nguyên tắc này.

Phàn Tương Tương không phải không biết điều này.

Vừa mới chuyển trường nên không hiểu sự tình, Ngu Tinh cảm thấy không ổn, đứng dậy bước nhanh đến cửa phòng trực nhật, không dám đi ra.

Công tắc nguồn điện cửa mới nhường đường, chiếc xe màu lam mới tiến vào đã bị Phàn Tương Tương đột nhiên lao ra ngăn lại.

Bảo an từ phòng an ninh thăm dò: “Là xe trường mình, đều là lớp 12.” Ý bảo là cho đi đi, Phàn Tương Tương lại coi như gió thoảng qua tai, đi đến phòng điều khiển bên ngoài, lịch sự gõ cửa sổ xe.

Cửa sổ xe hạ xuống một phần ba, bên trong là một gương mặt thu hút, nam sinh nhíu mày: “Có việc.”

Phàn Tương Tương nghiêm mặt: “Bạn học à, cậu đến muộn, căn cứ theo nội quy trường học, các cậu sẽ bị ghi tên vào sổ. Cậu trình bày luôn đi đỡ mất thời gian của hai bên.”

Trên ghế điều khiển nam sinh trầm mặc hai giây, sau đó quay sang người ngồi trên ghế phụ cười ra tiếng: “Mày nghe chưa bạn ấy muốn hỏi tên với lớp tao kìa.”

Ngu Tinh từ phòng trên đi xuống, dùng tốc độ nhanh nhất có thể vọt tới chỗ Phàn Tương Tương đang đứng.

“Các cậu …” - Phàn Tương Tương nói còn chưa dứt lời, Ngu Tinh vội vàng che miệng cậu ta, đáp lễ: "Thật xin lỗi, cậu ấy mới tới nên còn chưa hiểu qui tắc."

Không quá khúm núm mà vẫn thể hiện rõ thái độ, Thẩm Thời Ngộ gác tay lên vô lăng đánh giá người mới tới. Thanh âm khá dễ nghe… Chỉ là bên ngoài đích thực là con mọt sách, tử khí u ám bao quanh, tóc mái dầy che kín mặt, mặt cũng thấy không rõ.

Hôm nay thật là ngày lành, học sinh trực nhật toàn người có chí lớn.

Không chờ Thẩm Thời Ngộ ra tiếng, ghế sau trong xe vang lên giọng nói nhỏ không kiên nhẫn:

“… Có đi hay không”

Thẩm Thời Ngộ nghe tiếng quay đầu.

Khuôn mặt vẫn còn ngái ngủ, mày hơi hơi nhăn lại. Cậu ta ngồi dậy nói chuyện, quần áo trượt xuống dừng ở cổ trước, lộ ra gương mặt. Khuôn mặt đẹp trai, đường cong mũi cao thẳng, sắc bén tinh tế, hai cánh môi mỏng mang theo thái độ không vui.

Cậu ta có vẻ ngủ không ngon giấc, tư thái lười biếng, nhàn nhã dựa vào lưng ghế, biểu lộ dáng vẻ xa cách, không quan tâm, càng không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu tình hình giằng co bên ngoài xe.

Áo khoác trên người cậu ta, từng đường kim mũi chỉ đều là thủ công, đường nét cắt may gọn ghẽ mang tới vẻ mạnh mẽ và khỏe khoắn, làm nổi bật phong thái ung dung kiêu ngạo của cậu ta.

Thẩm Thời Ngộ biết tâm trạng cậu ta đang bất mãn, nhanh lẹ khởi động xe.

Cửa sổ xe đen kịt, ghế điều khiển pha lê chỉ hạ xuống hơn một nửa, khi Ngu Tinh cuống cuồng xông tới, cả kính chắn gió còn nhìn không kịp, đừng nói nhìn thấy phía sau, đến cả người ngồi ghế phụ cô cũng không thấy rõ. Nhưng nghe thấy âm thanh vừa rồi, cô thầm nghĩ may mà mình khuyên cản kịp thời.

Ngu Tinh càng thêm khẩn cấp bảo vệ miệng của Phàn Tương Tương, vội nói: “Học trưởng các bạn vào đi thôi! Cậu ấy mới tới không hiểu, lát nữa mình sẽ giải thích với cậu ấy!”

Nỗ lực gạt đi tâm huyết của Phàn Tương Tương, Ngu Tinh gắt gao che miệng cậu ta lại, mặc kệ cậu ta giãy dụa, bản thân không sợ chết kéo cậu ta về phòng.

Thẩm Thời Ngộ không dây dưa nữa, nâng cửa sổ xe lên.

Tưởng Chi Diễn ngồi trên ghế phụ quay đầu nhìn lại, cậu chàng phía sau đã tỉnh rồi.

Thấy cậu chàng nhìn ra ngoài cửa sổ, Tưởng Chi Diễn thuận miệng hỏi: “Nhìn cái gì đấy?”

Thịnh Diệc liếc cặp mắt đào hoa, cùng với đôi môi mỏng càng tăng thêm nét quyến rũ, khi cười rộ lên đặc biệt đáng yêu, chỉ tiếc do không được ngủ đủ nên gương mặt có phần uể oải, tinh thần trở nên khó chịu.

“Không có gì.” - Cậu ta nói.

Nữ sinh mang mắt kính dày cộp đang che miệng một nữ sinh khác, kéo cô chạy thẳng về trước. Do cô gái bị che miệng đang trong tình trạng quá khích, chiếc giày của cô ta cọ cọ trên mặt đất, lủng lẳng chỉ chực rớt ra.

Ánh mắt nhìn chăm chú vào nữ sinh mang mắt kính dày cộp, “Ngu Tinh” - hai chữ ở trong óc chợt xẹt qua, nhẹ nhàng đến rồi nhẹ nhàng đi không để lại dấu vết.

Thịnh Diệc nhàn nhạt nhìn về phía Thẩm Thời Ngộ: “Đi thôi.”