Tôi Xuyên Thành Virus Hệ Thống

Chương 4: 4 Vào Hang Hổ

◎ Mày đ*t cả lò nhà tao làm chó gì?! ◎

Edit: Kidoisme

Ý tưởng này đã bị tất cả mọi người từ chối, bao gồm cả Dịch Thu Bạch.

Không đạt được sự đồng thuận, mọi người tản đi, tất cả đều chết lặng.

Dịch Thu Bạch nhàm chán nhìn những căn nhà giấy, trong lúc vô tình thoáng thấy chú hai thấp giọng nói chuyện với Cao Dã, thần thần bí bí.

Trông chú hai có vẻ khá do dự.

Cao Dã thấp giọng: "Muốn biết Khương Hàm có phải là NPC hay không, đêm nay đưa cậu ta vào sào huyệt quái vật thử một lần là biết."

Chú hai nhíu mày hỏi lại: "Cậu ấy đồng ý đi không?"

Cao Dã lạnh lùng đáp: "Không phải do cậu ta quyết định."

Tâm tình chú hai rất phức tạp.

Đối với ông, biết rõ thân phận Khương Hàm quan trọng hơn tìm được manh mối, dù sao để NPC trà trộn trong đám người nghĩ kiểu gì cũng giống như đang chôn một quả bom không biết khí nào sẽ nổ, làm cho toàn quân bị diệt.

Tình huống này ông đã gặp phải, ngay trong phó bản trước.

Cuối cùng chỉ mình ông còn sống.

Quá trình nguy hiểm đó không cần đề cập tới.

Bầu không khí nặng nề xuyên suốt buổi chiều.

Con người quyết định số phận cần một khoảng thời gian, hoặc đi đến cái chết, hoặc hướng tới một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.

Chú hai thông báo kế hoạch, ban đêm ông dự định tới hang quái vật kiểm tra manh mối.

Tiểu Phùng vội vàng ôm lấy đùi ông bày tỏ ông đi nơi nào cậu ta theo nơi đó, hoàn toàn tin tưởng.

Đã có ba người đồng ý thực hiện nhiệm vụ.

Đằng nào ý kiến này liên quan tới sống chết, không ai có thể ép buộc đồng đội quyết định.

Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với hành động của mình, trừ Dịch Thu Bạch.

Bởi vì hắn còn chưa kịp há mồm đã bị Cao Dã tuyển chọn.

Dịch Thu Bạch: "..."

Cao Dã, tôi khuyên anh sống lương thiện lên!

Đương nhiên mọi người đều biết ý định của Cao Dã, bao gồm cả Dịch Thu Bạch.

Bởi vì không thể chứng minh sự tồn tại của bãi tha ma, tất cả người chơi đều nhìn hắn bằng những phỏng đoán ác ý.

Dịch Thu Bạch cảm thấy thế giới này rất đáng sợ, mà hắn lại cực kỳ bất đắc dĩ.

Bảy trong số mười một người sẵn sàng vào hang quái vật.

Cao Dã và chú hai, Tiểu Phùng và mập mạp, Dịch Thu Bạch và Tiểu Vĩ, còn có Mạnh Vãn Hà.

Bốn người còn lại ở bên ngoài, không muốn đi chịu chết gồm hai nữ Ngô Nguyệt và Chu Hiểu Quyên, hai nam Tiểu Ngũ và Trương Dược Hoa.

Sau khi lựa chọn xong xuôi, bảy người bắt đầu lên kế hoạch.

Xét thấy Mạnh Vãn Hà là phụ nữ, thể lực kém hơn đàn ông, chú hai sắp xếp cho cô vị trí canh gác.

Mạnh Vãn Hà nhận nhiệm vụ.

Màn đêm, lặng lẽ đến.

Dường như tại một thời điểm cố định, thế giới giấy bắt đầu thay đổi.

Đường giấy biến thành đường nhựa, nhà giấy biến thành nhà dân bằng bê tông cốt thép, toàn bộ bối cảnh xen kẽ không quá vài giây.

Sắc trời hoàn toàn chìm trong bóng tối.

Thị trấn nhỏ không chút ánh sáng, giống một ngôi mộ tử khí bao quanh.

Những người vào hang quái vật căng thẳng ẩn náu gần gốc cây bồ đề, lặng lẽ chờ đèn sáng, chuông reo.

Ngày xưa họ sợ nhất khoảnh khắc này.

Ấy thế mà hôm nay trong nỗi sợ hãi còn chen thêm chút mong đợi, hương vị mâu thuẫn không thể diễn tả thành lời.

Cuối cùng giữa không khí khó chịu ấy, ánh đèn bật sáng đúng thời hạn.

Chưa đầy một giây sau, chuông đồng trên cây bồ đề vang lên.

Vang lên hai lần liên tiếp!

Khi tiếng chuông đồng biến mất, rễ cây bồ đề bắt đầu thay đổi.

Tất cả chúng đều rút ra khỏi lòng đất như vật sống, để lộ một lỗ thủng to tổ chảng.

Chỉ thấy một cơn gió tanh hôi quét qua, hun đến nỗi mọi người muốn nôn mửa.

Sau đó, con quái vật lao ra khỏi hang động vui vẻ như phạm nhân được miễn thi hành án, hét lên: "Bé đói quá, bé đói quá đi~"

Mọi người: "..."

Mày đổi câu khác được không con quỷ!

Rất nhanh nó đã biến mất, mọi người căng da đầu chạy vào bên trong.

Tuy họ đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý khi ngửi được cái mùi ghê tởm ban nãy nhưng đến khi thực sự mặt đối mặt, cả đám lập tức ôm bụng nôn ra.

Sáu người vừa tới nơi chưa kịp làm gì, mỗi người đã chiếm một góc nôn không biết trời đất trăng sao.

Nhưng nếu để ý kỹ tố chất tâm lý Dịch Thu Bạch tốt hơn bọn họ rất nhiều.

Dù gì hắn đã từng trải qua cái mùi tất thối trộn với dưa chua, sinh ra can đảm để đối mặt với cuộc sống ảm đạm.

Kinh khủng trong hang vượt xa trí tưởng tượng của bọn họ, tất cả đều là xương vụn chất thành từng đống.

Còn cả thịt nát đã thối từ lâu.

Các bức tường đá được trang bị đèn dầu bằng đồng, chiếu toàn cảnh hang động rõ ràng, mọi người không đến mức bị mù.

Đối mặt với đống hài cốt lộn xộn, sáu người nhất thời không biết nên đặt chân xuống từ đâu.

Cũng may chú hai nhanh chóng bình tĩnh, nhỏ giọng nhắc nhở: "Hành động càng nhanh càng tốt, chúng ta không có nhiều thời gian."

Lời nhắc nhở đến rất kịp thời.

Cao Dã tiên phong dẫm lên đống xương, lật vừa nói: "Đã đến đây rồi thì nhất định phải mang gì đó quay lại."

Dịch Thu Bạch nhìn hắn móc xương người, thầm nghĩ: "Đại ca, con bà nhà anh tưởng anh đang đi du lịch đấy hả?"

Mọi người mạo hiểm mạng sống đi vào hang hổ, đương nhiên thời điểm mấu chốt không được xảy ra bất kỳ phản ứng dây chuyền nào.

Sáu người làm việc cùng nhau mang theo sứ mệnh lục lọi, đảm bảo lục cái ổ con quái vật lên tận trời cao,.

Trước khi hành động, chuông treo trên cây vang lên hai lần, thời gian để con quái vật ăn tổng cộng mất khoảng mười phút.

Hơn nữa bên ngoài còn có Mạnh Vãn Hà huýt sáo canh gác, chỉ cần động tác bọn họ đủ nhanh, cơ hội sống sót sẽ cực kỳ lớn.

Đây là phép tính lý tưởng nhất.

Mười phút sáu người, tổng là sáu mươi phút sử dụng để hành động, rất đầy đủ, rất dư giả.

Tuy nhiên cái ổ quái vật sâu hơn bọn họ nghĩ rất nhiều.

Sáu người đàn ông cao lớn lục soát mãi nhưng không có bất kỳ manh mối nào được phát hiện.

Không chỉ thế, thời gian tình từ khi bọn họ đến hình như đã hơn mười phút.

Ý thức được vấn đề, Dịch Thu Bạch đột nhiên dừng tìm kiếm, chậm rãi quay mặt về phía cửa hang.

Tiếng ngáy trầm thấp vang lên gần đó.

Hắn nhanh chóng gào lên: "Chạy mau!"

Sáu người hoảng loạn chạy thẳng tới chỗ sâu nhất của hang động, bởi lẽ quái vật đã kéo con mồi trở về.

Sợ sẽ đánh động tới nó, mọi người như ong vỡ tổ mỗi người chạy một hướng, không dám ló đầu ra.

Mùi máu tươi đậm đặc từ cửa hang bay đến.

Con mồi phát ra âm thanh thống khổ, là phụ nữ.

Nghe được giọng nói đấy, đáy lòng Dịch Thu Bạch sinh ra dự cảm xấu.

Đội ngũ của bọn họ chỉ có ba thành viên nữ.

Ngô Nguyệt và Chu Hiểu Quyên, thêm cả Mạnh Vãn Hà nhận nhiệm vụ canh gác, ai mới là người xui xẻo bị nó nhắm tới?

Sáu người nhìn nhau.

Mập mạp không nhịn nổi, trộm ló mình ra thăm dò.

Nương theo ánh sáng tỏa từ cái đèn dầu bằng đồng, vừa thấy gương mặt con mồi, sắc mặt anh ta lập tức thay đổi.

Quần áo xanh lam...

Là Mạnh Vãn Hà.

Từ biểu cảm của anh ta, năm người còn lại đoán được tình hình, sắc mặt càng thêm nặng nề.

Âm thanh quái vật cắn nuốt xác thịt ở trong hang phóng đại lên hấp mấy lần.

Mọi người trơ mắt nhìn nó gặm cắn đồng đội, liếm láp máu tươi, nhấm nuốt xương cốt, kẽo kẹt kẽo kẹt giống như nhai một con nhộng chiên giòn.

Có người đã hỏng phòng tuyến tâm lý cuối cùng.

Tiểu Vĩ hoá thành đống bùn lầy nằm liệt trên người chú hai, phát ra câu hỏi từ tận linh hồn: "Mạnh Vãn Hà...là người thứ mấy bị ăn đêm nay?"

Không khí tựa hồ đông cứng.

Nếu Mãnh Vãn Hà là người đầu tiên, con quái vật kia sẽ còn chạy ra ngoài tìm con mồi thứ hai, bọn họ có thể nhân cơ hội chạy thoát.

Nhưng với tình hình trước mắt, bọn họ đã ở trong động lâu như vậy, Mạnh Vãn Hà rất có khả năng là người thứ hai...

Cho nên...Đêm nay sáu bé đáng thương bọn họ có khả năng phải chung chăn gối ngủ cùng con quái vật!

Mỗi người vào hang đều do bọn họ tự mình chọn lựa, tự mình quyết định.

Nhưng Dịch Thu Bạch không phải.

Hắn yên lặng nhìn Cao Dã, nếu có thể, hắn thực sự rất muốn cầm viên gạch lên đập chết gã.

Sáu người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, tâm trạng phức tạp vi diệu.

Lúc này bầu trời vừa tối, quái vật đã ăn no canh giữ ở cửa động, muốn nó ra ngoài chắc phải chờ đến tối mai.

Mất khoảng 24 giờ, đúng là một ván cờ chết.

Cảm giác chờ chết không hề dễ chịu, tuy vậy không ai sẵn sàng tự cung cấp cho mình một niềm vui khác.

Khi mọi người còn đang nôn nóng, đột nhiên nghe "oách" một tiếng, không biết thẳng mặt lợn nào đứng ngoài cửa động đánh rắm, khói bụi mịt mù.

Tình huống khiến sáu người hết hồn hơn xuất hiện.

Công năng bộ phận tiêu hoá của con quái vật hình như không được tốt lắm, nó vừa ăn vừa xé, hết xương vụn rồi tới thịt vụn.

Mùi rắm với mùi thịt thối hoà quyện, mọi người trầm mặc, lặng lẽ đứng nhìn.

Đã thế đúng lúc này, ai đó đột nhiên đái ra quần.

Bầu không khí nháy mắt trở nên vi diệu.

Sáu người nhìn nhau suy đoán xem quần ai ướt, ngoài ý muốn chuông đồng vang lên lần nữa, một người phải bỏ mạng!

Tiếng chuông gọi hồn nháy mắt biến thành ánh sáng hy vọng.

Tinh thần mọi người phấn chấn hẳn lên, chờ con quái vật rời đi để tiến hành chạy trốn.

Không ngoài dự liệu, con quái vật nghe chuông xong hưng phấn lao đầu ra ngoài, sáu người không ai nói gì, nhanh chóng theo đuôi nó.

Mọi người cách cửa hang càng ngày càng gần.

Bầu không khí mát mẻ bên ngoài thổi tới, kích thích dục vọng sinh tồn của bọn họ.

Nhưng mà Dịch Thu Bạch chạy trước đang chuẩn bị bước một chân ra lập tức phanh "kít", chửi "đệt mẹ" rồi vòng vèo trở về.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Con quái vật đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa hang, sáu người sợ hãi chui tọt về chỗ cũ.

Dịch Thu Bạch tức giận, hung dữ chửi thằng đầu sỏ: "Cao Dã tao *** cả lò nhà mày, hôm nay bố mày mà chết ở đây, thành quỷ cũng đéo bao giờ tha thứ cho mày!"

Cao Dã còn tức giận hơn cả hắn.

Bởi lẽ gã đã nhận ra người quái vật muốn ăn không ở bên ngoài mà đang ở trong hang, chính là một trong sáu người bọn họ!

Sự thật khiến tính tình nóng nảy của gã bộc phát, người rực như lửa, mồm nhanh hơn não chửi lại: "Mày *** cả lò nhà tao làm chó gì, thích thì tới *** tao đây này!"

Dịch Thu Bạch: "..."

Mọi người: "..."

Hết chương 4.