Hôm nay, Tiếu Tiêu đến công ty tìm Cố Phạn Hi, lúc Cố Phạn Hi đi ra, nhìn tôi bỏ lại một câu, “Cầm túi xách cho Tiếu tiểu thư”, xong đó liền ôm lấy bả vai Tiếu Tiêu đi về hướng thang máy.
Tôi sửng sốt một chút mới hiểu được ý anh là để tôi cần theo túi đi theo sau.
Tôi không biết bọn họ muốn đi đâu, muốn làm cái gì, nhắm mắt đi theo phía sau, giống như một người làm. Túi của Tiếu Tiêu rất đẹp, lớp sơn ngoài màu vàng nhạt, mẫu mới của Prada, cả đời tôi kiếm tiền cũng không mua nổi.
Xe dừng lại ở bên ngoài một khách sạn.
Người phục vụ đưa họ đến vị trí đã đặt trước, Cố Phạn Hi nhận thực đơn đưa cho Tiếu Tiêu, giọng nói ôn hòa, “Muốn ăn cái gì, cứ tùy ý gọi.”
Tiếu Tiêu ưu nhã lật vài tờ, móng tay chỉ vài một vài chỗ thì dừng lại, làn môi kiều diễm khẽ mở, đọc lên tên của vài món ăn.
Cố Phạn Hi nhìn cô ấy cười ôn nhu.
Không bao lâu đồ ăn được đưa lên, Tiếu Tiêu đem một bộ chén đũa đẩy tới trước mặt tôi, còn chưa kịp nói chuyện câu nào, đã bị Cố Phạn Hi đẩy trở về.
“Đừng có cái tật xấu này, em ăn của em đi.”
Ở nơi Cố Phạn Hi không nhìn tới, Tiếu Tiếu nhìn tôi cười đắc ý. Lòng tôi tê rần, lại cười nói, “Không sao đâu, Tiếu tiểu thư, tôi không đói bụng.”
Cố Phạn Hi gắp một con tôm vào bát cho Tiếu Tiêu, “Món này không tồi, em nếm thử đi.”
Tiếu Tiêu cười ngọt ngào nhìn anh.
Thật ra rất xấu hổ, tôi chỉ có thể cúi đầu, mân mê chiếc túi trong tay. Cuối cùng Cố Phạn Hi cũng buông đũa xuống.
“Thuê phòng đi.” Anh vẫy tay gọi người phục vụ, đưa thẻ hội viên rồi thấp giọng dặn dò, “Phòng tổng thống.”
Tiếu Tiêu cúi đầu, mặt đỏ bừng, “Phạn Hi, đừng như vậy, Lý tiểu thư còn ở đây.”
Cố Phạn Hi cười cười, lấy một tờ khăn giấy đưa cho cô ấy, dịu dàng nói, “Lau miệng đi.” Dừng một lát, “Không cần phải để ý đến cô ta, tối qua tôi nghỉ ngơi không tốt, khó có được thời gian, em đến nghỉ ngơi cùng tôi một lúc.”
Tiếu tiêu ngượng ngùng cúi đầu nói vâng.
Cố Phạn Hi ôm lấy cô ấy, giống như nghĩ tới điều gì mà quay lại nhìn tôi, vẻ mặt không còn chút ôn nhu nào như vừa đối với Tiếu Tiêu, “Cô ở trong sảnh lớn chờ.”
Tôi nhìn bóng dáng hai người bọn họ ôm nhau rời đi, trong lòng không ngừng chua xót. Tôi phải chờ ở sảnh lớn, chờ người đàn ông tôi yêu nhất đi thuê phòng cùng người phụ nữ khác.
Tôi biết Cố Phạn Hi đang cố ý, anh ấy đang tra tấn tôi.
Nhưng cho dù như vậy, tôi cũng không thể giãy giụa phản kháng chút nào.
Ngồi ở trong sảnh lớn, đối mặt với ánh mắt xem thường của người phục vụ, tôi cảm thấy vô cùng buồn cười. Tôi ở trong mắt bọn họ, nhất định chẳng khác gì một kẻ ngu.
Cúi đầu ngăn chặn dòng nước mắt chảy ra, khóe miệng tôi cố rặn ra nụ cười thật lớn, giả bộ như không hề chật vật như vậy.
Lúc Cố Phạn Hi lần nữa đi cùng Tiếu Tiêu quay lại, đã là năm giờ sau đó.
Anh làm như không thấy tôi, đi lướt qua bên người tôi, mí mặt cũng chẳng nâng lên đến một chút nào.
Tôi không dám tưởng tượng năm tiếng đồng hồ qua đã trải qua cái gì.
Cố Phạn Hi không để ý đến tôi, tôi lại không dám tùy hứng, xách túi của Tiếu Tiêu lên, đi theo sau họ ra ngoài.
Bên ngoài khách sạn, Tiếu Tiêu ngồi vào trong xe, tôi đưa túi cho cô ấy, xoay người đang định qua phía bên kia lên xe, Cố Phạn Hi đã nâng cửa xe lên.
“Chốc nữa tự mình trở về đi, chúng tôi còn có chút việc.” Cố Phạn Hi nói.
Tay của tôi cứ như vậy cứng đờ giữa không trung.
Chiếc xe lướt đi, trường hợp quen thuộc đến như vậy, ngày đầu tiên tôi gặp lại anh cũng là cảnh thế này.
Giống như sự luân hồi của số mệnh.